Long Châu

Chương 158: Thành Thánh chủ




Bên dưới cùng của cái tổ, đám mây băng tuyết lúc này đã biến mất không thấy dạng, thay vào đó là một đống vật phẩm chất đống, đa số là linh dược, thỉnh thoảng lại có một số vật phẩm, đẳng cấp của chúng tương đối đa dạng, có đủ từ cao đến thấp.

Nhìn thấy độ hoành tráng của đám vật phẩm này, Hắc Vũ không tránh khỏi sự hưng phấn, bất quá còn một thứ làm hắn chú ý hơn nữa.

- Bách Linh Trận! - Hắc Vũ không nhịn được mà thốt lên.

Ở ngay chính giữa của đáy tổ, nằm giữa đống bảo vật là một cây cột trụ có hình dáng giống như cây cột bị cướp đi ở Hạ Thế, chỉ khác là xung quanh nó lúc này có lưu chuyển những dòng văn tự màu xanh băng.

- Chẳng lẽ đám mây băng tuyết kia là do nó tạo ra! - Lúc này hắn mới hiểu ra.

Hoá ra đám mây băng tuyết lúc nãy cũng giống như con quái vật trong Hạ Thế, đều do Bách Linh Trận tạo ra.

Tuy nhiên điều làm hắn kinh ngạc hơn nữa đó là Bách Linh Trận vậy mà có tận hai phần, đặc biệt mỗi phần đều đại diện cho một loại thuộc tính.

Giống như cây trụ lúc ở Hạ Thế mang thuộc tính Mộc, còn cây trụ này lại mang thuộc tính Băng.

Nếu như vậy, theo hắn suy đoán, Bách Linh Trận ít nhất có tận mười phần, tương đương với mười cây trụ như vậy, mỗi cây trụ đều mang một thuộc tính riêng và đều có những vật thể khủng bố trấn giữ.

Hắn hít một hơi lạnh, nếu điều này là suy đoán đúng vậy thì có hắn hiện tại đang nắm giữ một phần của Bách Linh Trận, điều này nếu lộ ra bên ngoài thì sẽ cực kì nguy hiểm với hắn, tuyệt đối không thể để ai biết ngoại trừ những người đáng tin.

- Chủ nhân! Chủ nhân! - Giọng hệ thống có sự vội vã.

Hắc Vũ lúc này ánh mắt chuyển sang một vị trí khác, nơi có một viên tinh thạch trong suốt có hình thoi.

- Thứ này... - Hô hấp của hắn đầy khẩn trương.

Vật này không gì khác nào tinh thạch dùng để nâng cấp hệ thống, bên cạnh đó nó còn giúp hắn tăng tiến tu vi.

Hắn nở ra một nụ cười vui sướng, cánh tay phải phất một cái đem toàn bộ vật phẩm trước mắt thu vào trong nhẫn và kể cả viên tinh thạch.

Cả đáy tổ trong nháy mắt đã trống trơn chỉ còn lại Bách Linh Trận.

- Ồ! Không thu lại được! - Hắn ồ lên ngạc nhiên.

Bách Linh Trận này dường như có bố trí gì đó khiến hắn không thể thu vào trong nhẫn mà chỉ có thể đặt bên ngoài không gian, điều này càng làm cho kẻ sở hữu Bách Linh Trận càng thêm khốn khổ để che giấu nó khỏi mắt người khác.

- Nếu vậy thì chỉ có thể vác nó về! - Hắn nói sau đó bước đến muốn khiêng Bách Linh Trận trở về.

- Khụ khụ...

Bỗng nhiên từ trong góc tổ, một tiếng ho vang lên khiến Hắc Vũ giật mình mà đề phòng, rõ ràng từ lúc vào đây hắn đã thăm dò kĩ, sau khi chắc chắn trong này chỉ có mình hắng thì mới tự nhiên như nãy giờ.

Hắn nhìn sang góc hang, ở tại đó có một bóng đen nhìn không rõ dung mạo đang ngồi im ở một góc.

Hắc Vũ thận trọng tiến lại gần, thần thức phóng ra quan sát tình hình bên trong.

Bất chợt hắn liền cảm thấy giật mình bởi vì thân ảnh đấy lại chính là một lão giả khuôn mặt của đầy nhăn nheo, thiếu sức sống, lão bị nhốt trong băng giá, đến khi nhiệt độ ở nơi này tăng lên thì mới lộ ra được khuôn mặt và một cánh tay.

Hắn cẩn thận quan sát biểu hiện của lão chứ chưa dám đến gần, hắn có thể cảm nhận được lão giả này tu vi cực kì cao nhưng lúc này khí thế toàn thân vô cùng yếu ớt, như một ngọn nến trước gió tùy thời có thể tắt.

Việc này làm hắn nhất thời bớt lo lắng hơn nên liền tiến lại gần quan sát cho dễ.

- Cảm tạ... thiếu hiệp đã... cứu... Linh Nhân Nghĩ tộc... của chúng ta - Lão yếu ớt nói ra từng chữ, bộ dạng có vẻ như đang hấp hối.

- Sau này... người chính là... Thánh chủ... Linh Nhân Nghĩ tộc...giao cho ngươi... lão phu có thể yên tâm... nhắm mắt được rồi.

Ngay sau khi dứt lời, khí tức của lão cũng biến mất, hơi thở cũng không còn.

Hắc Vũ chứng kiến linh hồn của lão lìa ra khỏi xác mà không khỏi tiếc nuối, dù không nhìn ra nhưng hắn cũng đoán được tu vi của lão khá cao, linh hồn chắc chắn cũng rất mạnh, bất quá với tu vi hiện tại hắn vẫn chưa đủ để cắn nuốt.

- Thánh chủ? Linh Nhân Nghĩ tộc? - Hắn nghi hoặc nhớ lại lời của lão giả vừa nói.

Bất chợt, từ bàn tay của lão, một tia sáng xuyên thấu mà bay về phía Hắc Vũ khiến hắn trở tay không kịp, tia sáng rất nhanh đã đáp lên ngực hắn rồi biến mất.

Hắc Vũ sắc mặt cực kì hoảng hốt, hắn không biết thứ vừa rồi là gì, có ảnh hưởng gì đến hắn không, nghĩ vậy nên hắn liền kiểm tra lại.

Rất anh ánh mắt hắn lại chuyển sang kinh ngạc, lúc này trên ngực hắn từ bao giờ đã hiện ra một hình xăm, hình xăm có vẽ hình đầu của một con kiến, bên trên là một hình vẽ trông như hình vương miện.

- Thứ này là gì? - Hắn tự hỏi.

Tạm gác mọi nghi vấn sang một bên, hắn quay lại chỗ Bách Linh Trận rồi khiêng nó rời đi, hiện tại hắn cần nhanh tìm một nơi để bế quan.

Hắc Vũ khiêng theo Bách Linh Trận rồi leo ra khỏi tổ, rất nhanh hắn đã đến miệng tổ.

Vừa bước ra bên ngoài, một cách tượng hiện ra khiến sắc mặt hắn xám xịt lại.

Bên ngoài tổ lúc này, những tảng băng chứa đám sinh vật kì lạ kia đã bắt đầu tan chảy gần hết, một số con đã được tự do thoát ra ngoài.

Chỉ là ánh mắt của tất cả lúc này đều đang hướng về phía hắn một cách chăm chú như thể đang nhìn kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh thổ địa của mình.

Hắc Vũ thầm hô không xong, hắn cảm ứng được đám sinh vật này có nhiều con tu vi còn cao hơn hắn, số lượng cũng lên đến gần mấy trăm con, nếu tất cả đồng loạt công kích thì hắn chắc chắn không chống nổi, thậm chí bên trong còn có cả những con có khí tức sánh ngang với cấp Đế.

Chưa hết, đúng lúc này, không gian đồng loạt bị xé rách, từ bên trong không dưới mười thân ảnh lập tức xuất hiện.

Đây là những lão trung niên cả nam cả nữ, khí tức đều đã đạt đến cấp Tiên, cả đám cũng dùng ánh mắt đều tương tự nhìn Hắc Vũ.

- Con mẹ nó, đây là cảnh tượng gì đây! - Hắc Vũ thầm chửi trong lòng một tiếng.

Ngoài đám sinh vật lúc này thậm chí còn xuất hiện cả cấp Tiên, cho dù là đốm sáng kia có lần nữa ban cho hắn sức mạnh cũng không thể thoát khỏi nơi này a.

Bất quá đó chưa phải là tất cả, giữa không gian lại có thêm ba cái lỗ hổng xuất hiện, từ bên trong ba cái thân ảnh bước ra, một người đều mang theo khí tức cực kì mạnh mẽ, tuy nhiên so với lão giả vừa khuất lúc nãy thì có sự kém hơn.

Cả ba người đều là lão nam trung niên, tuổi tác có phần lớn hơn so với đám người cấp Tiên kia, khí tức cũng mạnh mẽ hơn cấp Tiên nhiều, chứng tỏ một điều cả ba đều là cấp Thánh.

Hắc Vũ chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt chua chát, hắn chưa biết đám sinh vật này tính làm gì nhưng nếu muốn giết hắn thì hắn chắc chắn không có đường thoát, dù sao thứ hắn đang khiêng trên tay cũng là bảo vật của bọn hắn đó.

Lúc này cả đám mới làm ra hành động khiến sắc mặt Hắc Vũ đơ ra không biết phải ứng xử thế nào, chỉ thấy toàn bộ từ kẻ yếu cho đến kẻ mạnh, kể cả ba lão giả cấp Thánh vừa hàng lâm cũng đồng loạt quỳ một chân xuống.

- Linh Nhân Nghĩ tộc bái kiến Thánh chủ! Đội ơn Thánh chủ đã cứu giúp! - Tất cả đồng thanh nói.

- Hả? Thánh chủ?

Lúc này một trong ba lão giả cấp Thánh mới ngửa mặt lên đáp lại:

- Trên người Thánh chủ có Kiến Vương Ấn, người chính là Thánh chủ của toàn bộ Linh Nhân Nghĩ tộc chúng ta.

...

Hắc Vũ thở ra một hơi, hắn khoan khoái vươn vai rồi cảm nhận sự thay đổi của cơ thể mình.

Sau một thời gian trôi qua, cuối cùng hắn cũng đã hấp thụ xong khối linh thạch kia, giúp cho hệ thống một lần nữa thăng cấp.

Bên cạnh đó, tu vi Hồn tu của hắn cũng đột phá liên tục, mãi cho đến khi hắn đã là Hồn Vương tam trọng thì mới dừng lại.

Hắn đứng dậy bước ra ngoài, vừa bước ra lập tức đã có hai cá thể của Linh Nhân Nghĩ tộc hành lễ với hắn.

Hắc Vũ đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh, lúc này không khí của toàn tộc cực kì nhộn nhịp, bọn hắn vui mừng như vậy là vì sau một giấc ngủ dài cuối cùng bọn hắn cũng được tỉnh lại.

- Đưa ta tới gặp các vị trưởng lão! - Hắn nói với hai kẻ vừa hành lễ sau đó cùng bọn hắn rời đi.

Ngoài cái tổ vừa rồi ra, đằng phía sau cũng còn rất nhiều tổ tương tự, chỉ là chúng không thể lớn bằng cái tổ mà hắn vừa ở được.

Hắc Vũ theo hai tên đi một lúc cuối cùng cũng dừng lại trước một cái tổ lớn, hắn lập tức bước vào bên trong.

- Tham kiến Thánh chủ!

Ở bên trong, ba vị lão giả cấp Thánh vừa nhìn thấy hắn lập tức hành lễ, Hắc Vũ cũng khiêm tốn mời cả ba đứng lên, dù sao ba người này tu vi cũng vượt qua hắn quá nhiều.

Ba người được mời đứng lên liền cảm thấy vị Thánh chủ mới của mình cũng là một người đường hoàng, không vì trở thành Thánh chủ mà kiêu ngạo, điều này khiến cả ba lập tức có thiện cảm với hắn.

Lúc này sắc mặt ba người lập tức kinh ngạc khi phát hiện khí tức của Hắc Vũ đã tăng lên, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng đã đột phá liên tục ba tiểu cảnh giới.

Điều này càng khiến bọn hắn mặc định người nam tử trẻ tuổi này rất có tiềm năng trong tương lai, rất xứng đáng để trở thành Thánh chủ, là người thống lĩnh toàn tộc của bọn hắn.