Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 6




Nha Trang, 19/03/20

Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)

Dịch Thần Hi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên đã ăn mặc chỉnh tề, nhướng mày: "Huấn luyện viên, tối hôm qua anh không ngủ cả một đêm đấy à?"

"Ừ."

Ánh mắt Hạ Xuyên tỉnh táo, đưa thuốc mỡ trong tay cho cô, nhìn cánh tay đang lộ ra của cô, ban ngày nên mặc áo tay ngắn, chỗ vết thương trên cánh tay Dịch Thần Hi còn khủng bố hơn so với hôm qua, "Nhớ thoa thuốc vào."

"Em cảm ơn."

Hạ Xuyên dừng một chút, nhíu mày nhìn cô: "Em với sinh viên kia sao lại như thế này?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi cũng không thèm để ý nhún vai, nhìn Hạ Xuyên cười, nét cười lại không tới đáy mắt, lời nói ra mang theo cảm giác trào phúng: "Chắc là đời trước thiếu nợ, đời này phải trả."

Hạ Xuyên: "..." Nâng mí mắt, anh nghiêm túc nhìn Dịch Thần Hi, không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò nói: "Buổi tối sẽ đổi lều trại cho em."

"Không phải anh nói không đổi sao?"

Hạ Xuyên nghẹn nghẹn, trừng mắt với cô: "Còn muốn đổi nữa không?"

Dịch Thần Hi xoay chuyển tròng mắt, nghĩ nói: "Không đổi cũng được, tối nay em lại tới lều anh ngủ tiếp, dù sao anh không ngủ ba ngày ba đêm vẫn được."

Hạ Xuyên: "..."

"Huấn luyện viên." Dịch Thần Hi đáng thương nhìn Hạ Xuyên, quơ quơ thuốc mỡ trong tay, cong cong khóe miệng chớp mắt: "Anh thoa thuốc giúp em được không?"

Giọng nói trầm thấp: "Tự mình làm đi."

"Tối hôm qua đều là anh giúp em, hôm nay sao lại không được."

Hạ Xuyên hừ một tiếng, cười như không cười: "Còn muốn anh thoa thuốc giúp em sao?"

"Muốn nha."

"Em cứ mơ đi." Hạ Xuyên liếc nhìn đồng hồ: "Chuẩn bị tập trung sinh viên rồi, em về đi."

"Em không về."

Hạ Xuyên câu khóe miệng gật đầu: "Vậy được." Giây tiếp theo, còi trong tay Hạ Xuyên vang lên, bén nhọn vô cùng. Khiến tai Dịch Thần Hi như điếc tới nơi, cô liếc mắt nhìn Hạ Xuyên, mắng: "Keo kiệt."

Hạ Xuyên nhìn bóng dáng bực bội rời đi, không tiếng động cười một cái.

- -------------

Buổi sáng tập hợp huấn luyện, bởi vì muốn hoạt động trong núi, tập luyện giống như trong thực chiến, tiến hành phân tổ, hai lớp sẽ đối kháng với nhau, lớp của Dịch Thần Hi trùng hợp được xếp đối kháng với lớp của Noãn Noãn. Sỉ số mỗi lớp đều không chênh lệch quá nhiều, ngoại trừ yêu cầu đối kháng, còn cần phải cõng bao đi đến mục tiêu chỉ định, hành trình núi bên này đến núi bên kia, khoảng thời gian là một ngày, trong ba lô mỗi người đều có sẵn lương khô.

Sau khi phân phát những vật phẩm cần thiết và dặn dò những điều cần chú ý, Hạ Xuyên nhìn mọi người một vòng, trầm giọng hỏi: "Đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?"

"Rồi ạ!"

"Có tin rằng mình sẽ chiến thắng không?"

"Có!" Nhiệt huyết mọi người đều tăng vọt, đồng lòng kêu lên.

Hạ Xuyên nhìn hết một lượt, trầm giọng nói: "Tôi ở điểm tập trung chờ các em."

"Rõ!"

Các sinh viên trong lớp cùng nhau xuất phát, đi về địa hình đã được dặn trước, bước vào trong rừng, cả lớp liền chia thành từng nhóm nhỏ, Dịch Thần Hi chung nhóm với Trương Bích Lam, cô híp híp mắt, nhìn thật kỹ địa hình trước mắt, rũ mắt nhìn bản đồ, chọn một con đường nhiều cây cối nhất.

"Thần Hi, chúng ta đi đường này sao?"

"Ừ."

"Cảm giác không an toàn lắm."

Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn Trương Bích Lam nói: "Con đường nguy hiểm nhất chính là con đường an toàn nhất, con đường an toàn có rất nhiều người đi, nếu không muốn chết sớm chúng ta nên đi đường này."

"Vậy được, mình đi theo cậu."

"OK."

Hai người đi về hướng đã xác định, mọi nơi trong khu rừng này đều đã được gắn thiết bị theo dõi nên cũng không cần lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra.

Dịch Thần Hi dẫn Trương Bích Lam đi theo hướng con đường này, trên đường còn lấy được không ít tài nguyên như nước vào chocolate, cất tài nguyên, hai người đã đi được hơn nửa đoạn đường rồi nhưng vẫn chưa gặp được ai, con đường này thật sự quá hoang vắng, hoàn toàn không có dấu chân người.

Thời điểm hai người mệt mỏi quyết định nghỉ ngơi, liền ngồi trên cỏ, khoanh chân lại ngồi đó ăn đồ ăn vặt, hoàn toàn không biết sẽ có người nhìn thấy hành động của hai người mà sững sờ.

- -------------

"Đội trưởng." Có người nghi hoặc chỉ vào tuýp thuốc mỡ trong tay Dịch Thần Hi: "Đây không phải thuốc mỡ lần trước anh nói em chuẩn bị sao? Vì sao lại ở trong tay bạn học này rồi?"

Hạ Xuyên ngước mắt nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Dịch Thần Hi lấy thuốc mỡ ra, ngoan ngoãn cởi áo khoác để bôi thuốc, anh câu môi cười một tiếng, xem ra vẫn còn biết nghe lời.

"Đội trưởng!"

"Chuyện gì?"

"Vì sao thuốc mỡ của anh lại ở trong tay bạn học này?"

Hạ Xuyên không chút để ý: "Tôi đưa đấy."

Huấn luyện viên khác: "Không thể nào?" Vài người đi lại đây, vây quanh Hạ Xuyên nhìn từ trên xuống dưới: "Không ngờ rằng đội trưởng của chúng ta lại là người như vậy nha."

"Đúng vậy, đội trưởng anh cũng thật quá đáng đi."

Hạ Xuyên nhíu mày, cười lạnh: "Bỉ ổi!"

Mọi người mồm năm miệng mười được một lúc, trong lúc nhất thời liền ồn ào đến không chịu được, đột nhiên có một người lên tiếng: "Mấy người không cảm thấy sinh viên này rất lợi hại sao? Quyết định chọn một con đường có nhiều chướng ngại vật như vậy để vượt qua."

"Có nha, lúc đầu tôi cảm thấy rất kinh ngạc khi cô ấy chọn con đường này."

"Lợi hại."

"Đội trưởng, có phải anh cho cô gái nhà mình đi cửa sau không vậy?"

Hạ Xuyên kéo kéo khóe miệng hừ một tiếng: "Biến." Anh ngước nhìn chăm chú vào hành động của Dịch Thần Hi, cửa sau có nhưng cô lại không đi, nhưng nghĩ đến gia cảnh của Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên liền cảm thấy hành động này của Dịch Thần Hi cũng không có gì kỳ lạ.

"Người ta tự thông minh thôi."

"Nha nha, giọng điệu tự hào như vậy là sao chứ?"

"Anh có quan hệ gì với cô ấy phải không đội trưởng?"

Vài người lại tiếp tục ầm ĩ, mà Hạ Xuyên, cho dù bọn họ nói như thế nào, tóm lại cũng không hề nhiều lời thêm câu nào.

- --------------------

Bên phía Dịch Thần Hi, sau khi nghỉ ngơi, cô cùng Trương Bích Lam tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, Dịch Thần Hi im lặng, nhìn đến camera trước mắt, không tiếng động kéo Trương Bích Lam núp vào một góc, ánh mắt sắc bén nhìn về bóng dáng phía trước, từ phía sau lưng lấy ra túi đạn gỗ đã huấn luyện viên chuẩn bị sẵn từ trước.

"Thần Hi, cậu muốn làm gì?"

Dịch Thần Hi cười lạnh một tiếng: "Hả giận nha."

Trương Bích Lam kinh ngạc nhìn cô, chớp chớp mắt hỏi: "Đó là lớp bên cạnh sao?"

Dịch Thần Hi nhướng mày: "Ừ."

Cô lợi dụng vị trí của bụi cỏ, che lại chính mình, còn thuận tiện che giấu Trương Bích Lam: "Im lặng nhé." Động tác Dịch Thần Hi nhanh chóng, nhắm ngay vào một vị trí, sau đó bắn đi.

Ba tiếng vang lên, ba bạn học lớp kia bị loại.

"Mẹ ơi, Thần Hi, cậu quá lợi hại rồi."

Dịch Thần Hi cong cong khóe môi cười: "Thường thôi, khi còn nhỏ mình hay chơi trò này."

Hai người vui mừng hết sức, nhặt đồ vật của những bạn học kia lên tiếp tục đi về phía trước... Đột nhiên, Dịch Thần Hi nhìn Trương Bích Lam hỏi: "Nếu lát nữa mình dùng đạn gỗ bắn bạn cùng lớp thì cậu sẽ cảm thấy thế nào?"

Trương Bích Lam ngẩn ra, ngước mắt nhìn cô: "Là người dẫm cánh tay cậu sao?"

"Cho là vậy đi."

Trương Bích Lam cổ vũ: "Ủng hộ cậu nha! Cô ấy cũng thật quá đáng, người bình thường nếu vô tình dẫm trúng cũng sẽ không tạo vết bầm nặng như vậy, cô ấy nhất định là dùng sức, đây chính là cố ý!"

Dịch Thần Hi nhíu mày, đã hiểu: "Cảm ơn cậu, lát nữa cậu không cần giúp mình, chỉ cần nhìn là được rồi."

"Được thôi."

Tiếp đó, Dịch Thần Hi chọn con đường mà Dịch Ngưng Phù nhất định phải đi qua, muốn nói cô hiểu ai nhất, đó chính là Dịch Ngưng Phù. Quả nhiên, chưa đến nửa tiếng sau Dịch Thần Hi liền nhìn thấy Dịch Ngưng Phù cùng với bạn học của cô ấy.

"Cậu định nhắm vào đâu?"

"Mặt."

Trương Bích Lam trừng lớn đôi mắt nhìn cô: "Có thể được sao? Lỡ bị phát hiện thì sao?"

Dịch Thần Hi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía cây cổ thụ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Mình trèo lên cây kia, cậu ở dưới này chờ mình đi."

"Lên cây sao?"

"Ừ." Dịch Thần Hi cười tự tin: "Tin mình đi." Dưới sự kinh ngạc của Trương Bích Lam, cô nhanh chóng trèo lên cây cổ thụ, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, ở đây gió rừng rất lớn, không ai sẽ để ý đến những chuyển động của các nhánh cây.

Sau khi tìm được vị trí rồi, Dịch Thần Hi tìm kiếm Dịch Ngưng Phù, cười lạnh, tính cách của cô trước giờ không dễ dàng để người khác bắt nạt được mình, trước mặt Dịch Ngưng Phù cô nhường nhịn là bởi vì muốn chuộc tội với ba mẹ mình, nhưng cũng không thể quá đáng được một tấc lại muốn tiến một bước được. Mấy năm nay, cô cũng đã nhường nhịn rất nhiều rồi.

Dịch Ngưng Phù đang ngồi ăn chung với bạn học, đột nhiên trên môi truyền đến một trận đau đớn, cô a một tiếng, đồ vật trong tay rớt xuống.

Lại một lần... sườn mặt cô bị thứ gì bắn tới.

"Ai!" Dịch Ngưng Phù phẫn nộ nhìn xung quanh: "Đi ra cho tôi."

Bạn học cạnh cô cũng cảnh giác nhìn xung quanh, khẩn trương nói: "Ngưng Phù, như vậy có tính là cậu bị loại rồi không?"

"Hay là chúng ta mau chạy đi."

"Mặc kệ các bạn khác đi."

Vài người hoảng sợ bỏ trốn trước, Dịch Thần Hi bật cười, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Dịch Ngưng Phù, cô nhướng mày cười, giơ ngón giữa lên với Dịch Ngưng Phù, đắc ý càn rỡ.

- -----------

Hành trình kế tiếp, Dịch Thần Hi và Trương Bích Lam đi vô cùng thuận lợi, mặt trời vừa xuống núi, hai người đã đến nơi tập trung.

Phía trước đã có không ít bạn học đứng bên kia, mà Dịch Ngưng Phù đang đứng trước mặt Hạ Xuyên, khóc lóc kể lể về hành vi phạm tội của Dịch Thần Hi.

Hạ Xuyên nhìn người đang đi tới đây, khụ một tiếng: "Dịch Thần Hi, em qua đi."

"Cẩn thận một chút."

Dịch Thần Hi cho Trương Bích Lam một ánh mắt tin tưởng: "Yên tâm."

"Có chuyện gì vậy huấn luyện viên?"

Hạ Xuyên nhấp môi, ngữ khí nghiêm túc hỏi: "Bạn học này nói em trong quá trình tập huấn cố ý bắn bạn ấy bị thương."

Dịch Thần Hi nhướng mày, nhìn Hạ Xuyên sau đó mới quay đầu xem Dịch Ngưng Phù, đột nhiên bật cười ra tiếng: "Nha, sao môi cậu lại sưng như thế? thật giống với miếng thịt giăm bông, đẹp vô cùng."

Dịch Ngưng Phù chỉ vào cô, căm tức nhìn: "Dịch Thần Hi..."

"Gọi tôi làm gì?" Dịch Thần Hi bình tĩnh cười: "Tôi không làm gì với cậu cả, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bắn cậu bị thương?"

Cô dừng một chút, nhìn về Hạ Xuyên hỏi: "Huấn luyện viên, bạn ấy cũng không có bằng chứng, không thể vô duyên vô cớ đi bôi nhọ người khác như vậy chứ?"

—————

Lời của editor:

Gần đây mình hơi bận nên có thể sẽ trả lời cmt của các bạn chậm hơn so với bình thường, xin lỗi các bạn nhé T.T