Nha Trang, 14/03/20
Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)
Ba tháng mùa xuân, cả vùng đất như hồi sinh trở lại. Vạn vật sinh sôi, liễu lục hoa hồng, chiếu vào ánh mắt là một phong cảnh tưng bừng sức sống.
Gió nhẹ lướt qua mặt, gió xuân vỗ về chơi đùa ngọn tóc. Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh nắng chiều tà chiếu trên cửa kính phòng làm việc, phản xạ ra từng tia nắng khác biệt, khiến người nhìn vào liền cảm thấy mê muội.
Tuy nói thời tiết đã ấm lại, nhưng vào thời điểm đầu mùa xuân, vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo.
Hoàng hôn chìm dần vào những tầng mây, không còn ánh chiều tà, sắc trời cũng dần dần tối xuống. Dịch Thần Hi bận rộn cả ngày, công việc của cô đều đã hoàn thành xong, buổi sáng chụp trang bìa cho hai tạp chí, buổi chiều chụp poster tuyên truyền, còn chụp thêm quảng cáo tuyên truyền cho một nhãn hiệu.
Mới bước ra khỏi phòng làm việc, liền nhận lấy một trận gió lạnh, làn gió mạnh mẽ, khiến mặt cô trở nên lạnh giá.
Cô duỗi tay bọc chặt áo khoác trên người mình, nghe người bên cạnh lải nhải: "Công việc ngày mai rất quan trọng, em phải chụp quảng cáo cho hai nghệ sĩ tính tình khó nhằn, nên tối nay em đi tụ họp đừng uống quá nhiều." Nói xong, Lưu Uyển nhìn vào bộ trang phục bên trong áo khoác cô, nói thầm: "Em có muốn đổi một bộ đồ khác không, bộ này cũng quá tùy ý rồi."
Dịch Thần Hi nhíu mày, dừng bước chân nhìn lại trang phục trên người mình, quay đầu nhìn Lưu Uyển: "Chị Uyển, em chỉ tham gia một buổi đi chơi với bạn bè, không sao đâu."
"Buổi tiệc của Hướng Doanh Doanh vẫn nên chú ý tới bề ngoài một chút, nói không chừng có không ít truyền thông bên đó, tốt xấu gì em cũng nên trang điểm."
Dịch Thần Hi cong cong khóe môi cười: "Được rồi, trong cốp xe em còn một bộ lễ phục khác, đợi lát nữa em sẽ thay."
"Vậy được, em nhớ uống ít rượu thôi."
"Được ạ."
"Uống say thì gọi điện cho chị, chị đi đón em."
Dịch Thần Hi cười bất đắc dĩ, đối với tính cách như người mẹ này của quản lý cô đành bất lực: "Được, em đã nhớ, em đi trước đây."
"Chú ý an toàn."
"Dạ."
Dịch Thần Hi để món quà ở trong tay đặt trên ghế phụ, khởi động xe rời đi.
- --------
Biệt viện khuôn viên hoa hồng, ở giữa là một hồ nước, là địa điểm vui chơi yêu thích của giới nhà giàu. Thời điểm Dịch Thần Hi đến, bên trong đã ầm ĩ đến không chịu được, cô vừa mới đỗ xe vào, còn chưa đi vô đã nghe được âm thanh náo nhiệt từ bên trong truyền ra.
Hôm nay là buổi tiệc độc thân trước ngày kết hôn của bạn tốt của cô - Hướng Doanh Doanh, qua tới ngày mai, Hướng Doanh Doanh liền phải từ biệt hàng ngũ cẩu độc thân, đi vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Dịch Thần Hi quen biết cô ấy lúc học đại học, tuy rằng đã mấy năm không liên với nhau, nhưng từ khi cô trở về thủ đô, hai người thường xuyên gặp mặt, mối quan hệ tiếp tục duy trì, thế nên hai người cũng xem là khá thân thiết.
Cô đi vào, Hướng Doanh Doanh liền đi nhanh qua đón tiếp: "Sao giờ cậu mới đến?"
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, đùa nghịch mái tóc của mình một chút: "Có hơi bận một chút, chúc mừng cậu nha."
Hướng Doanh Doanh gật đầu, nhìn bộ đồ đen từ đầu đến cuối của cô, với dáng người gầy như vậy, không hề thích hợp với bầu không khí như bây giờ, "Sao lại mặc bộ đồ này đến đây rồi?"
"Hôm nay phải ra nước ngoài, mặc như vậy tương đối thuận tiện." Huống chi Dịch Thần Hi có thói quen mặc quần, dễ dàng hoạt động.
Hướng Doanh Doanh gật đầu, lôi kéo cánh tay cô nói: "Mọi người đều mặc lễ phục cả rồi, cậu lên lầu thay đồ với mình đi, lần trước mình nhìn thấy một bộ đồ, cảm thấy rất thích hợp với cậu."
"Không cần phiền phức như vậy đâu, mình cũng mang theo đồ của mình mà."
"Đừng, mình còn lạ gì cậu, từ trước giờ cậu không hề thích những nơi như vậy, quần áo mang theo chắc cũng bình thường thôi, bộ lễ phục của mình nhất định sẽ khiến cậu thích."
Cuối cùng, Dịch Thần Hi không còn cách nào khác chỉ có thể đi lên thay trang phục với Hướng Doanh Doanh. Không có biện pháp mà, ý kiến của cô dâu ngày mai là quan trọng nhất, hơn nữa đây còn là ý tốt của Hướng Doanh Doanh, cô không muốn từ chối quá gay gắt.
Bước vào phòng, Hướng Doanh Doanh liền kích động đưa bộ lễ phục ra, là một cái váy dài được xẻ tà một nửa.
"Mình cố ý chọn cho cậu, bọn họ nghe nói mình có quen biết cậu, đều nói muốn gặp cậu một lần." Hướng Doanh Doanh nhét bộ lễ phục vào tay Dịch Thần Hi, đẩy cô về hướng toilet, "Cậu thay đi, đợi lát nữa cùng mình xuống dưới."
Dịch Thần Hi nhìn chằm chằm cái váy đỏ trong tay, trầm tư một lúc, mới xoay người đi vào phòng tắm.
Ba phút sau, Dịch Thần Hi bước ra khỏi toilet, Hướng Doanh Doanh nghe được tiếng vang, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Cô ấy nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi vài giây, cho tới khi người bước tới trước mặt mình, Hướng Doanh Doanh mới hoàn hồn, kinh ngạc cảm thán: "Mẹ ơi, cậu hợp với màu đỏ quá đó! Đợi lát nữa mặc cái váy này bước xuống dưới, không biết sẽ mê hoặc biết bao nhiêu người nữa!" Đi quanh Dịch Thần Hi hai vòng, cô ấy tiếp tục nói: "Quá đẹp, rất phù hợp với cậu!"
Dáng người Dịch Thần Hi khá cao ráo, cao 1m72, tỉ lệ cơ thể cân đối, chân lại vô cùng thẳng, còn đặc biệt trắng, phần xẻ tà trên váy, theo bước chân cô, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ, phần sau váy còn hở lưng, còn tôn thêm phần xương bướm cùng chiếc cổ thiên nga thon dài, kết hợp với khí chất của cô và ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt phượng lúc nào cũng mang nét cười nhìn người khác, bộ dáng này khiến Hướng Doanh Doanh cũng phải động tâm.
Lúc đầu định làm tóc nữa, nhưng sau khi xõa toàn bộ tóc xuống, mái tóc xoăn dài càng làm tăng thêm vài phần mê hoặc.
"Cậu thay giày cao gót đi."
Dịch Thần Hi dừng một chút, cúi đầu nhìn giày của mình: "Cứ tùy ý đi."
"Đừng, thay đi." Hướng Doanh Doanh tìm một đôi giày cao gót ở trong phòng đưa cô thay vào, mới tiếp tục cảm khái: "Nhìn xem, đẹp hơn ban nãy nhiều."
Dịch Thần Hi: "...Cậu quá khoa trương rồi."
Hướng Doanh Doanh không cần suy nghĩ, liền đáp lại: "Mình không hề khoa trương chút nào, cậu đẹp như vậy, khó trách lúc trước Hạ Xuyên bị cậu làm cho thần hồn điên đảo." Vừa dứt lời, Hướng Doanh Doanh liền cảm thấy hơi thở của Dịch Thần Hi có chút thay đổi, cô ấy lùi về sau một bước, cười gượng nói: "Cái kia, chúng ta mau xuống đi, đợi lát nữa bạn bè của chồng mình cũng sắp tới rồi."
Sau khi nghe được cái tên quen thuộc, đôi mắt của Dịch Thần Hi chợt lóe, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường: "Bữa tiệc độc thân này mấy cậu còn làm chung với nhau sao?"
"Đúng vậy, đều quen biết với nhau cả, không thể nào tổ chức riêng được, nếu không thì dự tiệc của mình thì sao dự tiệc của anh ấy được?" Hướng Doanh Doanh nói như là điều đương nhiên, cô ấy cùng chồng là thanh mai trúc mã, cho nên bạn bè của hai người đều chơi chung với nhau.
Nghe vậy, Dịch Thần Hi không còn lời nào để nói. Thật ra cô cũng không hiểu lắm tiệc độc thân là như thế nào.
- -----------
Đi theo Hướng Doanh Doanh xuống lầu, vừa tới chỗ cầu thang, dưới lầu liền truyền đến tiếng kinh hô.
"Không tin được, đây là Thần Hi sao!"
Một bộ váy dài, nửa kín nửa hở, lay động lòng người, màu đỏ như lửa, kinh diễm tuyệt vời.
Lời nói vừa kết thúc, tất cả mọi người trong đại sảnh đều chuyển tầm mắt về hướng này, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi, cũng may cô đã quen với sự chú ý như vậy, ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt không đổi đi về phía trước, tiến về một góc phòng ngồi xuống.
"Hôm nay chị quá xinh đẹp rồi nha." Bên cạnh liền xuất hiện một cô bé, nhìn Dịch Thần Hi bằng đôi mắt cực kì hâm mộ.
Dịch Thần Hi cười đáp lễ, trong ánh mắt lộ vẻ xa cách có thể thấy được: "Là mọi người nói quá thôi."
"Không có đâu, bọn em đều cảm thấy chị Thần Hi như vậy mà."
Dịch Thần Hi cười, vỗ vỗ bả vai cô bé: "Cám ơn em."
Cô ngồi ở một góc sô pha uống rượu, bên cạnh đều là âm thanh ầm ĩ, Dịch Thần Hi nhíu nhíu mày, đối với tình cảnh ồn ào như này cô vẫn không hề thích ứng chút nào. Cô cúi đầu nhìn đôi giày cao gót không vừa bàn chân mình, có một loại cảm xúc muốn cởi ra. Mới vừa có ý tưởng này, còn chưa kịp thực hiện, Dịch Thần Hi đã bị người gọi lại.
"Dịch Thần Hi!"
Dịch Thần Hi ngẩn ra, dựa theo giọng nói quay đầu lại nhìn, nhìn đến người xuất hiện trong tầm mắt mình, cô híp mắt đánh giá: "Hứa Chấn Hoa?"
Hứa Chấn Hoa bưng ly rượu đến gần, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Mới đầu mình còn tưởng là nhìn nhầm, không ngờ là cậu thật."
Dịch Thần Hi hơi mỉm cười: "Về khi nào vậy?" Hứa Chấn Hoa là bạn đại học của Dịch Thần Hi, mới tốt nghiệp liền đi du học, tính thời gian thì cũng đã 5 năm rồi hai người chưa gặp nhau.
"Mới trở về mấy ngày trước thôi." Anh mỉm cười, nhìn Dịch Thần Hi nói: "Vừa mới nghe mấy người bên kia nhắc đến cậu, mình còn tưởng là trùng tên họ thôi, không ngờ đúng là cậu."
"Nhắc đến mình?" Dịch Thần Hi nhướng mày: "Cậu nói bọn họ sao?"
"Đúng vậy, đều nói buổi tiệc hôm nay sẽ có một vị mỹ nữ nhiếp ảnh gia tham dự, mọi người đều muốn tới làm quen một chút, không nghĩ rằng sẽ là cậu."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười, đổi chủ đề khác: "Khi nào cậu về nước?"
Hai người đứng giữa đám người nói chuyện phiếm, hồi còn đại học, quan hệ giữa Dịch Thần Hi và Hứa Chấn Hoa không tồi, trong lớp anh còn là lớp trưởng, làm việc vô cùng nghiêm túc, tính cách ôn hòa, khiến cho những người xung quanh cảm thấy vô cùng thoải mái.
5 năm không gặp, hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, khiến Dịch Thần Hi không chú ý tới âm thanh xao động phía sau. Hứa Chấn Hoa tiếp tục hỏi về tình hình gần đây của cô: "Cậu nói xem vừa tốt nghiệp xong cậu liền bỏ chạy đi mấy năm, ngay cả bạn học cũng không hề có tin tức nào từ cậu."
Dịch Thần Hi ngẩng đầu, dừng một chút, hơi mỉm cười: "Mình trở về lâu rồi, lần họp mặt lớp trước còn tham gia mà."
"Vậy sao, mình chỉ nhìn đoạn hội thoại trong nhóm, hai năm trước cậu về rồi sao?"
"Ừm."
"Bạn trai cậu đâu, cũng trở về cùng cậu sao?" Nói xong, Hứa Chấn Hoa không nhịn được tò mò hỏi: "Hôm nay sao cậu ấy không đến cùng với cậu, nếu biết cậu ăn mặc như thế này, không chừng lại ăn nhiều thùng giấm chua lắm." Hứa Chấn Hoa vẫn chưa quên lần trước chỉ vì mình đi gần Dịch Thần Hi liền bị Hạ Xuyên giáo huấn cả ngày lẫn đêm.
Nghe vậy, ánh mắt Dịch Thần Hi mê mang nhìn anh một hồi lâu, trầm mặc.
"Cậu nói ai?"
"Bạn trai cậu đó."
Dịch Thần Hi trầm mặc một lát, khóe môi cười nhưng không hề thật lòng, nghiêng đầu suy nghĩ: "Hạ Xuyên à..." Cô như nghĩ ra, không tim không phổi mà cong môi đỏ, nhẹ nhàng nói: "Mình nhớ ra rồi, anh ta từng nói trừ khi đã chết, nếu không sẽ vẫn luôn yêu mình."
Hứa Chấn Hóa ngẩn ra, không hiểu ý của cô: "Vậy cậu ta..."
Dịch Thần Hi thản nhiên cười một tiếng, tựa như không hề để ý tới người này, cô bình tĩnh ném xuống ba chữ: "Đã chết rồi."