London Ta Và Em

Chương 23




Dù đang là mùa hè, nhưng gió từ sông Thames thổi vào vẫn mang theo hơi lạnh. Meredith rùng mình khi cô và Tristan bước ra khỏi xe ngựa vào bến tàu Southwark. Khu cảng cũ kỹ trong chốn nghèo khổ và bạo lực xảy ra thường xuyên của London này là nơi Devlin chọn cho cuộc gặp gỡ.

Một phần cơn ớn lạnh của cô không liên quan đến nhiệt độ. Cô đã cam đoan với Tristan về sự an toàn của họ vì anh quá lo cho tính mạng của cô, chứ thực ra cô không chắc chắn điều gì cả. Ở một địa điểm gặp mặt không do cô lựa chọn, cô biết rõ họ có thể đang bước vào một cái bẫy.

Tristan nắm lấy cánh tay cô nhưng không hề nhìn cô. Cô khao khát một nụ cười vỗ về ở anh, nhưng điều đó là không thể. Vì họ có thể bị theo dõi, họ đã thống nhất là anh sẽ đối xử với cô như một tù nhân kể từ lúc bước xuống xe ngựa. Đó là cách duy nhất đảm bảo vỏ bọc của họ được nguyên vẹn.

Khi đi dọc bến tàu, cô bắt gặp một ả gái ăn sương đang lả lơi chào mời trước một quán rượu thô kệch. Khi họ đi ngang qua, cô ả đưa tay lên môi hôn gió. Đó là mật hiệu Emily thường dùng để nhận dạng với đồng nghiệp khi cô nàng cải trang.

Thế nghĩa là Ana cũng ở gần đây, đang ẩn mình và có lẽ đang run bần bật vì cô nàng rất hiếm khi ra thực địa. Nhưng Meredith biết khi nào cần thiết, Ana sẽ bảo vệ bạn bè bằng tất cả khả năng của mình. Cô lấy làm mừng vì hai cô gái tài năng ấy đã ở bên cô tối nay.

Cô làm một cử chỉ giãy giụa khỏi Tristan, và anh đáp lại như đã diễn tập, lôi giật cô lại.

“Cô ả lẳng lơ trước quán rượu là Emily đấy,” cô thì thào, quay ngoắt mặt đi như thể đang cãi nhau với anh.

Đáng khen cho Tristan, anh không nhìn cô hay quay lại xem người phụ nữ cô chỉ, nhưng cô có thể khẳng định là anh rất đỗi ngạc nhiên khi anh hít mạnh.

“Thật à? Chà, cô ấy đúng là bậc kỳ tài! Anh ắt chẳng bao giờ nhận ra cô ấy.”

Meredith giấu nụ cười. “Cô ấy đấy. Và anh đang làm rất tốt.”

Anh gật đầu, song vẻ mặt cộc cằn và khắc nghiệt không dịu đi chút nào. “Anh mong là thế. Nếu chúng ta đang bị quan sát, anh sẽ căm ghét dù chỉ một nét mặt sai lầm tố giác chúng ta trước khi ta đạt được mục đích.”

Meredith rùng mình và phản ứng ấy cô không cần diễn. Mục đích của họ.

Mục đích của cô là đưa Devlin cùng bè lũ của hắn ra trước vành móng ngựa. Để đảm bảo bọn chúng không bao giờ phản lại đất nước mình lần nữa. Bên cạnh đó, cô cần thu thập đủ chứng cứ qua cuộc đọ sức này để rửa sạch tội cho Tristan.

Mục đích của Tristan thì đơn giản hơn, và về mặt nào đó, xung đột với các mục đích của cô. Anh muốn lấy mạng đền mạng. Và cô không dám chắc mình có ngăn nổi anh khi thời điểm ấy đến không. Cô không chắc liệu cô có muốn tước đi cơ hội báo thù của anh không. Sau tất cả những gì anh đã hy sinh cho nó.

Họ đã tới gần khu vực bến tàu nơi Devlin định sẵn. Đó là một chỗ tối tăm nằm gần cuối dãy xưởng đóng tàu. Dãy nhà kho nằm im lìm. Vài cái nom như bị bỏ hoang hoặc chỉ sử dụng trong vài mùa nhất định. Một chốn hoàn hảo cho một cuộc gặp gỡ bí mật.

Hoặc cho một trận mai phục.

Ở khu này, người ta sẽ coi như không nhìn thấy chuyện gì nếu nó không liên can trực tiếp đến họ. Càng không có ai can thiệp nếu sự việc trở nên nghiêm trọng. Meredith trấn định lại những suy nghĩ để tập trung cho tình huống trước mắt.

Tristan giảm nhịp bước và tay anh nắm chặt cánh tay cô, lần này để trấn an và che chở, chứ không phải diễn kịch. Chắc anh cảm nhận được những lo lắng của cô. Cô phải thừa nhận rằng cảm giác có anh ở bên, sẵn sàng bảo vệ cô, là một nguồn động viên to lớn.

“Devlin!” Anh gọi to, giọng hết sức tự mãn.

Đáp lại họ là sự im lặng. Nỗi căng thẳng trong ngực cô dâng lên trong lúc chờ Devlin lên tiếng. Từ những nếp nhăn hằn rõ trên trán Tristan trong ánh sáng vàng vọt của mấy ngọn đèn đường lác đác, có thể nói anh cũng đang lo lắng như cô.

“Augustine Devlin!”

“Chào ngài Carmichael,” giọng nói kéo dài uể oải quen thuộc vẳng ra từ sau một đống thùng chất cao. Căn cứ vào thứ mùi phảng phất trong không khí, những cái thùng đó từng dùng để đựng cá.

Meredith nghẹn thở khi Devlin bước ra. Ngay cả ở nơi bến tàu bẩn thỉu, nom hắn vẫn thảnh thơi và chỉn chu. Không một sợi tóc vàng nào chệch nếp và trang phục của hắn cực kỳ lịch lãm. Nom hắn như một con chim thiên đường đã bay quá xa xuống phương Nam và kết thúc đời mình trong địa ngục vậy.

“Cô ta làm gì ở đây?” hắn xẵng giọng khi trông thấy Meredith. “Tôi đã bảo anh đến đây một mình, thế mà anh lại đưa một con điếm đến.”

Tristan cứng người trước lời vu khống, và Meredith vội vã lên tiếng với hy vọng anh đè nén cảm xúc và nhớ đến kế hoạch của họ.

“Xin lỗi ông,” cô vặc lại với tông giọng biểu cảm nhất của một quý cô London bị xúc phạm. “Tôi chẳng bao giờ muốn bị đưa đến đây. Một phút trước tôi còn đang ngồi uống trà chiều ở nhà, phút sau đã bị quẳng lên xe ngựa bởi... bởi cái kẻ cục súc này!”

“Câm miệng,” Tristan đáp, giọng lạnh như băng. Nếu Meredith không biết đó là diễn, thì cô đã bị anh dọa cho một mẻ rồi. Theo bản năng, cô lập tức tuân theo.

“Trả lời tôi đi, Carmichael,” Devlin nhắc lại. “Bằng không, Chúa chứng giám, tôi sẽ bắn bỏ cô ta ngay tại chỗ.”

Hắn vừa dứt lời, từ chỗ hắn nấp ban nãy nhô ra bốn tên. Meredith căng thẳng. Năm chọi hai. Năm chọi bốn, tính cả Ana và Emily. Không đến nỗi chênh lệch, nhưng cực kỳ nguy hiểm. Ở cự li gần thế này, ngay một phát súng tệ nhất cũng có thể gặp may.

Nhịp thở của Tristan biến đổi lúc bốn tên bước vào quầng sáng. Meredith nhận thấy anh đang đo lường từng tên một, xem xem tên nào là kẻ cầm đầu tổ chức của Devlin. Tên nào đã gây ra cái chết của em trai anh.

Cô cũng ngầm đánh giá chúng. Hai tên to xác, mắt lờ đờ. Thuộc loại xôi thịt. Không có khả năng lãnh đạo, chỉ đáng làm tay sai.

Nhưng hai tên còn lại dứt khoát có khả năng. Mặt mũi gian xảo, ánh mắt dọa người. Và theo cái cách một tên rút khẩu súng lục khỏi áo vét ra rồi chĩa vào ngực cô, thì chúng là những kẻ đã từng giết người và không ngần ngại lặp lại việc đó. Cho dù nạn nhân của chúng là một phụ nữ chân yếu tay mềm.

Tristan do dự khi khẩu súng xuất hiện. Cô cầu mong anh sẽ tiếp tục kế hoạch đã định, ngay cả khi cô đang bị đe dọa.

“Anh muốn giết cô ta?” anh hỏi. Cô nghe được vẻ căng thẳng trong giọng anh. “Cứ việc. Nhưng để tôi hỏi cô ta vài điều đã.”

Mắt Devlin quét sang cô, rồi quay về Tristan, nheo lại nghi ngờ. “Tại sao?”

“Tôi đã buộc phải quay lên London vì phát hiện ra có kẻ đang đào bới công việc làm ăn của tôi, tìm hiểu thì hóa ra là Northam phu nhân.”

Cô vùng vẫy trong cánh tay kìm kẹp của anh để phụ họa thêm.

“Thật à?” Ánh mắt phẳng lặng của Devlin lại lia sang cô. “Và tại sao cô làm thế, thưa cô?”

“Xem ra cô ta khao khát không chỉ một đêm trên giường tôi,” Tristan cười khẩy. “Cô ta còn thèm muốn một cuộc hôn nhân và muốn chắc chắn gia sản của tôi lớn y như đồn đại. Nhưng cô ta đã khám phá ra quá nhiều.”

“Nói dối!” Cô làm bộ hốt hoảng. “Ông Devlin, ông không thể tin tôi là người vụ lợi như thế! Chắc chắn ông sẽ giúp tôi!”

Devlin bật ra tiếng cười khùng khục. “Thực ra là ngay bây giờ, thưa cô. Tôi vẫn luôn cảm thấy ở cô có nhiều điều hơn so với những gì người ta nhìn thấy, nhưng dò la chuyện làm ăn của một người đàn ông nhằm kiếm một đám sáng giá ư?” Hắn lại quay sang Tristan, “Cô ta biết được bao nhiêu?”

“Đủ dùng,” anh nói qua kẽ răng.

Meredith lắc đầu quầy quậy. “Anh ta nhầm rồi, tôi không biết gì hết.”

Devlin bước tới, đưa bàn tay hộ pháp bóp lấy má cô. Tristan căng người lên, nhưng anh vẫn đứng bất động, tuân thủ đúng kế hoạch họ đã đề ra. Devlin quan sát ánh mắt cô.

“Đồ dối trá,” hắn rít lên, giật cô khỏi tay Tristan rồi đẩy cô về phía lũ đồng đảng của hắn. “Khi nào tôi và Carmichael bàn xong việc, tôi sẽ tìm hiểu xem cô biết nhiều cỡ nào.”

Meredith đưa mắt cho Tristan. Mắt anh lóe lên với cô và cô cảm thấy nỗi hoảng sợ của anh, nhưng rồi nó biến mất rất nhanh, chẳng một ai nhận thấy.

“Coi như cô ả là món quà tôi tặng anh.” Tristan phẩy tay như thể cô là con số không. “Phần minh chứng cuối cùng cho thấy tôi xứng đáng với lòng tin của anh.”

Devlin gật gù, có vẻ ấn tượng trước lối cư xử nhẫn tâm của Tristan. “Phải, anh đã chứng tỏ được mình. Giờ hãy thực hiện việc cuối cùng. Những thứ đã được lấy ra khỏi bức tranh, anh vui lòng giao ra.”

Tristan sờ vào túi áo vét, nơi đựng thứ Devlin thèm muốn nhất. Meredith và anh đã buộc phải mang theo bằng chứng thật, phòng khi Devlin kiểm tra.

Nhưng Tristan lại khoanh tay trước ngực thay vì lấy nó ra. “Không phải lúc này. Anh biết các điều kiện của tôi rồi đấy, Devlin. Ở điền trang Carmichael, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi chán phải nịnh bợ anh rồi. Tôi muốn gặp người lãnh đạo tổ chức của anh. Tôi sẽ đưa bằng chứng cho anh ta và chỉ một mình anh ta thôi. Anh ta ở đâu?”

Devlin phân vân, chầm chậm nhìn Tristan từ trên xuống dưới. Meredith nín thở quan sát hắn, cầu trời hắn sẽ không giết cả hai người bọn họ và cướp đi thứ hắn muốn. Một kẻ như hắn dễ làm chuyện đó lắm.

“Anh muốn gặp người có trọng trách chứ gì?” hắn hỏi. Một nụ cười nở toác trên mặt hắn. “Anh đang nhìn vào người đó đấy, Carmichael. Anh vẫn giáp mặt anh ta từ trước đến nay. Tôi chính là người anh cần gặp.”

Phải vận hết sức mạnh và sự kiềm chế trong người, Tristan mới không há hốc miệng vì sửng sốt và lảo đảo lùi lại. Rốt cuộc Devlin chính là tên đầu sỏ? Tristan đã ở gần hắn bấy lâu nay... thứ anh kiếm tìm vốn sờ sờ ngay trước mặt anh bấy lâu nay... Anh đã có thể giết Devlin đến mấy trăm lần.

Thế nhưng, đó chính là lý do hắn giấu kín danh tính. Lâu nay người ta vẫn tin chắc rằng Devlin là tay sai của kẻ nào đó. Các nhà chức trách theo dõi hắn, nhưng không động đến hắn bởi họ muốn hắn dẫn họ tới chỗ con cá to hơn và nguy hiểm hơn. Và bọn họ cũng như anh, người đã đánh mất tất cả cho những mưu đồ của hắn, chưa bao giờ trút hận lên tên đốn mạt này bởi họ nghĩ hắn chỉ là một mắt xích dẫn tới một kẻ khác.

Nếu cơn cuồng nộ không dâng lên trong ngực anh, bao trùm lý lẽ và mọi cảm xúc khác, anh ắt đã chúc mừng Devlin vì nước cờ quá sức thần tình.

“Anh tái nhợt cả người kìa,” Devlin nói với vẻ tự phụ. “Anh không mong chờ tin đấy hả?”

Tristan đưa mắt sang Meredith. Cô đang bị một tên trong nhóm của Devlin giữ chặt, đôi mắt mở to, hẳn là cô cũng choáng váng như anh. Nhưng cho dù muốn lao lên tới đâu, anh vẫn buộc phải giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh làm gì trong lúc này cũng có thể nguy hại đến Meredith.

“Không,” anh nói với tất cả sự bình thản huy động được. “Tôi bị bất ngờ. Anh đã nói đi nói lại với tôi rằng anh sẽ cho tôi gặp thủ lĩnh của anh. Tôi cứ nghĩ đó là người khác hẳn anh.”

Devlin gục gặc đầu, khoái trá ra mặt. “Cái mặt nạ Augustine chả liên quan gì đến con người thật của tôi đâu. Anh sẽ sớm hiểu điều tôi nói thôi, một khi anh qua được thử thách nhỏ cuối cùng.”

Tristan căng thẳng. “Một thử thách nữa? Ý anh là giao bằng chứng ra hả?”

Nụ cười của Devlin nham nhở hơn. “Không. Tôi biết anh sẽ làm thế. Việc đó quá dễ dàng. Tôi muốn anh làm một việc khó khăn hơn nhiều. Giết cô ta.” Hắn hất đầu về phía Meredith.

Cuồng giận làm mọi thứ trước mắt Tristan trở nên đỏ sậm. Anh không kìm được những cảm xúc căm hờn nữa. Hăm dọa anh là một chuyện. Hướng những hăm dọa đó vào người phụ nữ anh yêu lại là chuyện khác.

Anh dấn tới, sẵn sàng một mất một còn với Devlin, nhưng tiếng Meredith đã ngăn anh lại. “Ôi, Tristan, không!”

Cô làm như đang xin tha mạng, nhưng khi nhìn cô, anh thấy một thông điệp trong mắt cô. Đây là thời cơ của họ. Cô đã có quá đủ bằng chứng để đưa ra trước tòa. Còn công cuộc truy tìm kẻ thù của anh đã có thành quả.

Anh rút khẩu súng trong áo ra và chậm rãi đưa lên hướng vào Meredith... hoặc ít nhất vào một điểm hơi chếch bên trái cô. Bọn đằng sau lùi lại nhỡ không may ăn đạn lạc, và anh nhận ra người phụ nữ anh yêu đẹp đến nhường nào. Giá cô không đứng giữa tuyến lửa, anh có thể xoay chuyển tình thế dễ dàng.

“Tôi xin lỗi,” anh nói. “Nhưng cô hiểu điều tôi phải làm mà.”

Rồi bất ngờ vặn khẽ cổ tay, anh quay súng chĩa vào tên côn đồ đã hạ vũ khí xuống. Anh siết cò và gã loạng choạng lùi lại mấy bước, khẩu súng của gã rơi xuống nền gỗ đánh cạch. Viên đạn đã găm đúng vào tim gã.

Cùng lúc ấy, Meredith quỳ thụp người và lăn tròn về phía đống thùng chất cao nơi Devlin và người của hắn vừa nấp. Tristan thấy cô chộp lấy khẩu súng rơi dưới chân và biến mất đằng sau thùng. Trời đất, cô đúng là một điệp viên, với một năng lực chứng tỏ đã qua đào tạo.

Rồi dồn hết tâm trí cho sự an toàn của mình, anh quăng mình sang trái. Người của Devlin loạng choạng quờ lấy vũ khí, và tiếng đạn rít veo véo bên tai anh khi anh vừa chạy vòng qua đống thùng vừa nạp lại đạn. Anh nhô đầu lên và bóp cò, sém tí nữa trúng một tên. Phát súng khiến cả bọn chạy tản ra tìm chỗ nấp.

Đi men theo những dãy thùng, anh không rời mắt khỏi Meredith. Cô nhô đầu ra rất nhanh và bắn liền. Anh nghe thấy tiếng rên rỉ của một tên bị trúng đạn và bất giác mỉm cười. Tất nhiên là cô sẽ bắn giỏi. Sao lại không? Có vẻ cô giỏi trong mọi mặt.

Cô nạp đạn một cách nhanh gọn như người lính trên chiến trường, chỉ dừng lại một chút để liếc sang phía anh, rồi thò đầu ra bắn tiếp.

“Khỉ thật, trượt rồi,” cô nói và thu người về, đảo mắt sang anh. “Anh làm giỏi lắm.”

“Suýt nữa là em bị giết rồi!” anh độp lại trước khi thận trọng ló đầu khỏi đống thùng và bóp cò. “Emily ở chỗ quái nào vậy?”

“Đang đến. Em thấy cô ấy trườn tới từ phía sau rồi. Cô ấy phải cẩn thận bằng không sẽ bị kẹt giữa làn đạn.”

“Còn mình ở ngay đây,” một giọng khác vang lên sau lưng họ.

Hai người quay lại thì thấy Ana đang lom khom men theo dãy nhà kho, tay lăm lăm súng, nhưng cô cầm nó không có vẻ thoải mái như Meredith hay Emily lúc ở trong xe ngựa.

“Tốt, chúng mình cần mọi sự trợ giúp có thể,” Meredith nói và mỉm cười với bạn.

“Mình đã nghe cả rồi.” Ana lắc đầu. “Devlin đã giỡn mặt với mọi ban ngành điều tra của Chính phủ.”

“Lẽ ra tôi đã giết được hắn cả trăm bận,” Tristan lẩm bẩm. “Khỏi phải làm những gì hắn yêu cầu. Tôi đã có thể kết thúc chuyện này từ một năm trước.”

Meredith nhích lại gần, nắm lấy tay anh đúng lúc một viên đạn sượt qua gần họ. Ana bặm chặt môi và nhỏm dậy bắn đáp trả.

“Tristan, với tất cả những việc anh đã làm, những chứng cứ anh có thể cung cấp cho bọn em, anh đã làm điều có ý nghĩa hơn hẳn để trả thù cho em trai so với việc chỉ giết Devlin từ một năm trước.” Cô nắm chặt tay anh. “Em biết anh muốn máu phải trả bằng máu, nhưng làm thế sẽ không thể rửa sạch máu cho Edmund, sẽ không mang em trai anh trở về được.”

Cô chửi thề khi một viên đạn nữa cày tung những mẩu gỗ vụn xuống đầu họ. Đứng phắt dậy, cô nhả đạn, có tiếng đàn ông hét lên.

“Gã sẽ không còn tay nào mà cầm súng nữa,” cô lẩm bẩm và nạp đạn. Đôi mắt xanh của cô khóa chặt mắt anh. “Tristan, anh có hiểu điều em đang nói không?”

Anh cân nhắc lời cô. Cô không muốn anh lấy mạng Devlin chỉ để trả thù cho em trai. Nhưng đó là mục đích của anh từ trước đến nay. Làm sao anh có thể ngơi nghỉ nếu nó chưa hoàn thành? Anh đưa mắt trở lại cô. Cô đang nhìn anh chăm chú, chờ đợi... và hy vọng.

Anh chưa kịp đáp thì Ana nói khẽ. “Chúng ngưng bắn rồi.”

Tristan ngẩng đầu lên.

Một người phụ nữ đang đứng sau đống thùng, khẩu súng trên tay chĩa vào những tên còn lại, tên bị thương tên không. Đó là cô gái ăn sương Meredith đã chỉ khi họ đi dọc bến tàu lúc nãy. Emily cải trang.

Emily hất đầu, nhưng không rời mắt khỏi đám tù binh. “Các cậu có định ra giúp mình không, hay tiếp tục núp sau đống thùng kia hả?”

Meredith đứng phắt lên và vội vã chạy qua để hỗ trợ bạn mình. Tristan nhìn cô thoăn thoắt chạy đi, Ana bám theo sau. Anh lập tức cũng chạy theo.

Tên bị anh bắn đầu tiên nhất định đã chết, nằm ngay chỗ hắn ngã xuống. Một tên bị Meredith bắn cũng đã chết, nhưng tên thứ hai thì ôm cánh tay bị thương và đang rên la inh ỏi.

Devlin và tên còn lại không việc gì, sừng sộ nhìn Meredith và Emily. Devlin lia mắt sang Tristan. “Đồ khốn.”

“Tao, đồ khốn?” Tristan nhếch mép cười nghĩ đến số phận đang chờ Devlin. “Tao không nghĩ thế, mày mới là tên phản quốc. Mày là kẻ đã gây ra cái chết của em trai tao.”

Mắt tên kia trợn tròn vì kinh ngạc.

“Đúng đấy, Devlin. Tao đã tìm cách leo vào tổ chức của mày, làm cho mày tin tao ở cùng phe mày, và trong thời gian đó tao đã phá đám mày.” Nụ cười của anh nở rộng hơn. “Còn nhớ chuyến hàng vũ khí của mày bị đánh chìm không? Chính tao đã nặc danh chuyển thông tin về vị trí của nó cho những người cần thiết. Hay lúc kẻ đưa tin với mức thù lao hậu hĩnh của mày đột nhiên mất tích ấy?”

“Mày!” Devlin gầm lên, lồng lộn như đang định đứng dậy, thì khẩu súng của Meredith đã kề mặt hắn. Hắn đành hậm hực ngồi xuống chỗ cũ sát đống thùng.

“Và giờ ông sẽ phải trả giá cho toàn bộ tội ác của mình,” Meredith thêm vào. “Ana, đi báo cho Charlie đi. Mình dám chắc ông ấy sẽ muốn tống những tên này vào Newgate.”

“Rất sẵn lòng,” Ana đáp, vội vã đi ngược lại bến tàu.

Sự chú ý của Devlin chuyển từ Tristan sang Meredith. Mắt hắn nheo lại, và Tristan có thể giết hắn được vì vẻ hung ác cực độ trong ánh nhìn của hắn.

“Cô là ai?” hắn hỏi, giọng thấp và nguy hiểm.

“Không chỉ ông mới có những bí mật,” Meredith trả lời với nụ cười nhạt. “Tôi là người đang bắt giữ ông. Vì những tội ác chống lại Nhà vua và Đất nước. Tội phản quốc. Emily, trói tay hắn lại.”

“Có ngay,” Emily nói khi giải quyết xong đồng bọn của Devlin, rồi quay sang Devlin.

Tất cả chỉ diễn ra trong một khắc như một tia chớp lóe, khiến mọi chuyện thay đổi. Emily vừa cúi xuống thì Devlin bất thần vùng dậy. Trán hắn đập vào cằm cô với một lực choáng óc, khiến cô lảo đảo. Rồi hắn túm lấy cô bằng một tay, tay kia cướp lấy khẩu súng của cô, và đứng phắt lên trước khi Tristan hay Meredith kịp bước tới.

Meredith nén một tiếng kêu hốt hoảng khi Devlin cẩn thận lùi ra xa. Emily là người trong tay hắn, không thể chống cự hay bỏ chạy. Meredith không biết bạn mình bị thương nặng cỡ nào.

“Thả cô ấy ra, Devlin!” Tristan quát lớn.

“Thả cô ấy ra, bằng không tao thề sẽ khoét thủng một lỗ trên người mày đấy,” Meredith ra lệnh. Khẩu súng trên tay cô vẫn vững vàng, nhưng giọng cô run run.

“Mày không sợ tao bắn ả trước, hoặc dùng ả làm khiên che sao?” Vẻ tự đắc quen thuộc của Devlin quay lại.

Tristan và Meredith đưa mắt cho nhau, và cô thấy sự đồng cảm trong mắt anh. Devlin nói đúng. Cho dù cả hai người họ đang giương súng lên, họ cũng không dám đánh liều với tính mạng của Emily.

Devlin lôi Emily đi ngược theo lối cũ dọc bến tàu, khẩu súng nhắm vào đầu cô. Meredith dợm bước định tiến theo thì sau lưng bỗng vang lên tiếng lanh canh. Chiếc quạt của cô đã rơi từ túi váy xuống đất. Mắt Tristan mở to trước lưỡi dao mỏng dài cỡ chục phân nhô ra từ cán quạt.

Cô cúi xuống nhặt món vũ khí lên, giấu lưỡi dao trong lòng bàn tay với hy vọng Devlin không để ý. Hình như hắn quá mải mê với việc thoát thân.

“Mày mà tiến thêm bước nữa, tao sẽ giết con nhỏ,” hắn cam đoan.

Meredith giơ hai tay lên. “Không! Tôi đang để vũ khí xuống đó thôi.” Cô ném một ánh mắt sang Tristan và thì thầm. “Anh đừng bỏ súng xuống.”

Anh gật đầu, hạ súng xuống bên sườn còn cô đặt súng của mình xuống đất, còn mỗi chiếc quạt làm vũ khí.

Khi thẳng người lên, cô giương mắt nhìn tuyệt vọng khi Devlin đã cách họ một quãng xa.

“Ngăn hắn lại bằng cách nào đây?” cô thì thào.

Tristan nhanh chóng nhìn ra tình hình, mắt anh đảo quanh y như một đặc vụ chuyên nghiệp.

“Devlin định đi tới đống gỗ bên phải,” anh nói khẽ, liếc nhìn cô. “Khi hắn làm thế, anh sẽ bắn hắn.”

“Không,” cô lắc đầu kiên quyết. “Nếu anh bắn, hắn có thể giết Emily! Hoặc viên đạn có thể chệch hướng.”

Anh quay sang nhìn cô trong lúc vẫn canh chừng Devlin qua khóe mắt. “Nếu hắn ra khỏi tầm tay chúng ta, em có nghĩ hắn sẽ giết Emily ngay khi trốn thoát không?”

Cô lưỡng lự, rồi cụp mắt xuống. “Không, hắn sẽ giết cô ấy ngay khi cô ấy hết giá trị sử dụng với hắn.”

Tristan nhấc súng lên. “Khi anh làm hắn bất ngờ với phát đạn, em hãy ném dao ngay. Anh cho là em dùng nó thành thạo.”

Cô gật đầu nhưng mắt vẫn nhìn anh. Tristan giương súng nhắm vào Devlin. Tim cô thót lại, liệu anh có tận dụng cơ hội cuối cùng này để trả thù không, cho dù nó có thể cướp đi tính mạng người bạn thân của cô?

Tiếng thở rời rạc buột khỏi môi cô. “Em tin anh.”

Anh nhìn cô qua khóe mắt. “Anh biết.”

Rồi anh bóp cò.