London Ta Và Em

Chương 10




Meredith nhìn chăm chăm ra cửa sổ, ngắm gió lùa qua những tán cây. Nhưng ý nghĩ của cô không đặt ở thiên nhiên mà lúc nào cũng trôi dạt về với Tristan, về việc cô đang phản bội giao ước mong manh họ vừa thiết lập. Về việc anh có thể đang phản bội đức vua và Tổ quốc.

“Sao mình phải hành hạ bản thân thế nhỉ?” cô lẩm bẩm, sập cánh cửa sổ lại.

Cái cớ đau đầu của cô hôm trước đã giúp ích đắc lực khi chuyến cưỡi ngựa của cô và Tristan hướng quá sâu vào chuyện cá nhân. Hôm nay nó lại cứu cô một lần nữa, khi cô viện đến nó để tránh phải đi với mọi người tới buổi bán phúc thiện thường niên được tổ chức ở ngôi làng chính hạt Carmichael cách đó vài dặm. Giờ chỉ còn các gia nhân ở nhà để cô khai thác thêm bằng chứng.

Vậy tại sao cô không bắt đầu đi?

Meredith thở dài. Bởi vì với mỗi mẩu chứng cứ, mỗi sự quan sát đều dẫn cô đến chỗ tin rằng Tristan là một kẻ phản bội sẵn sàng bán rẻ những bí mật quân sự, khiến lòng cô hỗn loạn. Trong khi đó, trực giác của cô lại khẳng định anh không thể có hành động bán nước như vậy, và cô đã dần tin vào những linh cảm của mình ngang với tin vào sự thật. Hai thứ đó trước giờ chưa từng xung đột với nhau. Trước giờ con tim cô vẫn đứng ngoài cuộc tranh cãi giữa có tội và vô tội.

“Thưa cô?”

Giật mình, Meredith quay lại và thấy một cô hầu phòng đứng ở cửa. Cô ra hiệu cho cô gái vào rồi cầm lấy lá thư trên chiếc khay bạc cô ta mang theo. Ngay lập tức cô nhận ra nét chữ rắn rỏi của Ana, và nỗi hồi hộp trong cô tăng lên. Có lẽ bạn cô đã giải mã được điều gì đó từ bằng chứng cô thu thập được. Điều gì đó rửa sạch tội cho Tristan.

“Cô cần gì nữa không ạ?” cô hầu hỏi.

Meredith chỉ nhìn thoáng cô ta. “Không, cảm ơn. Đọc xong lá thư này tôi sẽ đi nằm, nên phiền cô hãy nói với các gia nhân rằng tôi không muốn bị quấy rầy.”

Cô gái nhún gối chào rồi đi ra. Đến khi cánh cửa đóng lại, Meredith mới hối hả mở phong thư được mã hóa của bạn mình.

Cô nhíu mày khi gieo mình xuống chiếc ghế gần nhất. Không có chứng cứ nào được tìm thấy liên đới đến Philip Barclay. Trên thực tế, những giao thiệp duy nhất của Barclay với Devlin đồng nhất với những cuộc gặp gỡ gã đàn ông đó tiến hành với Tristan. Còn có nhiều lần hai người đó gặp nhau mà Barclay hoàn toàn không có mặt.

Nỗi thất vọng xuyên suốt người cô. Cô đã hết lòng mong mỏi Barclay là chìa khóa để xóa tội cho Tristan, nhưng không phải là anh ta. Và sự thiếu phân minh của cô như một cái tát giáng vào mặt cô.

Meredith mím môi, chuyển sang phần về Edmund Archer. Em trai Tristan nhâp ngũ trái với mong muốn của Tristan, nhưng chuyện đó không quá bất bình thường. Hầu hết đàn ông có địa vị hoặc tước hiệu đều có thể chạy tiền để miễn nghĩa vụ quân sự, nhưng cũng có nhiều người cảm thấy có bổn phận phải bảo vệ đất nước. Trong trường hợp của Edmund, cậu ta đã trả cái giá đắt nhất.

Mắt cô mở to khi đọc những đoạn cuối cùng. Edmund Archer đã bị giết trong một cuộc tấn công được cho là xảy ra do tin tức cơ mật rơi vào tay quân địch.

Cô buông rơi bức thư. Nếu người em trai yêu quý của Tristan bị giết do những hành vi phản bội, tại sao anh lại kết giao với bọn người đã gây ra điều tương tự?

Những suy nghĩ của cô lan tới sự tức giận trong mắt anh, cơn thịnh nộ phập phồng bên dưới lớp vỏ ngoài, nhất là khi chủ đề về cái chết của Edmund bị khơi lên. Có thể nào anh hướng cơn thịnh nộ đó vào chính phủ?

Cô rùng mình trước ý nghĩ ấy rồi liếc nhìn bức thư lần cuối cùng. Trước sự ngạc nhiên của cô, Ana đã viết nguệch ngoạc một lời nhắn, không mã hóa, ở cuối thư. “Cậu ổn chứ? Bọn mình lo cho cậu.”

Meredith bặm môi ném bức thư vào lò sưởi. Sự rối loạn của cô thật dễ thấy, ngay cả trong những lá thư ngắn viết vội về nhà. Cô phải tập trung vào nhiệm vụ hơn, bằng không, thế nào Emily và Ana cũng tới ngay ngưỡng cửa đề nghị trợ giúp cô.

Hoặc tệ hơn, cô sẽ không ngăn nổi những người khác nhìn thấu con tim cô. Như Devlin. Như Tristan.

Rướn thẳng vai đầy quyết tâm, cô lẻn ra ngoài hành lang. Lặng lẽ và rón rén, cô rảo quanh nhà, nấp sau những khung cửa sổ và thụp người sau đám đồ đạc để tránh một gia nhân thỉnh thoảng đi ngang qua.

Sau khi trải qua đôi chút trở ngại, cô tới được văn phòng riêng của Tristan. Cô bước vào và đóng cửa lại, tựa lưng vào đó rồi buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đã trải qua bao năm rèn luyện, trình độ lén lút đã đạt đến mưc nghệ thuật, Meredith vẫn không bỏ được nỗi ám ảnh cực độ rằng mình sẽ bị bắt quả tang trong lúc đột nhập vào một nơi không thuộc về mình.

Cô không có nhiều thời gian. Một gia nhân có thể bước vào, hoặc Tristan có thể trở về nhà bất cứ lúc nào. Cô buộc phải nhanh lên.

Những kẻ tình nghi thường giấu bằng chứng phạm tội ở nơi bình thường nhất. Một số kẻ còn trưng những chiến tích ra một cách công khai nơi chỉ có con mắt sành sỏi mới khám phá ra ý nghĩa của chúng. Cô lướt mắt một vòng quanh phòng, chú tâm xem xét từng bức tranh chân dung trên tường, cũng như những đồ lặt vặt đủ loại và những cuốn sách trên giá.

Ánh mắt cô bị thu hút vào khoảng tường phía trên lò sưởi, ở đó treo một bức họa lớn về một thanh niên trẻ mặc quân phục. Cô đoán đó là Edmund Archer, căn cứ vào khung cảnh và kiểu dáng của bức tranh cùng trí nhớ của cô về cậu ta khi còn bé.

Edmund có mái tóc đen và cái miệng gợi cảm như anh trai, nhưng đôi mắt thì khác - thay vì màu xanh sẫm ám ảnh, nó mang màu nâu đậm. Cậu ta đã từng là một thanh niên đẹp trai, và trong giây phút cô bỗng thấy đau lòng cho nỗi mất mát gia đình họ phải gánh chịu.

Cô lục lại ký ức, cố nhớ cậu ta trông như thế nào trong những lần ít ỏi cậu ta đi theo mẹ và Tristan tới chơi nhà hai bác cô. Thường gây rắc rối. Hẳn cậu bé tinh quái đó sẽ càng làm loạn hơn khi đã là một chàng trai cứng đầu không chịu chấp nhận vai trò mới của anh trai ở vị trí người cha.

Quay đi khỏi bức tranh, cô tập trung trở lại vào việc tìm kiếm. Chiếc bàn làm việc của Tristan đập vào mắt cô. Đối với một người đàn ông quá điềm tĩnh và tự chủ thì nó khá bừa bộn, giấy tờ rải rác khắp mặt bàn. Có thể do dạo này Tristan quá bận bịu khách khứa… hoặc đó là một cách để ngăn các gia nhân không tình cờ bắt gặp những thông tin phạm pháp. Nếu bàn của anh lộn xộn, các gia nhân sẽ không dám di chuyển giấy tờ vì sợ làm xáo trộn trật tự của chúng.

Meredith gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Một số giấy tờ liên quan đến công việc của Tristan ở điền trang. Những cuốn sổ cái về những người thuê đất, những ghi chép về cải tiến lối canh tác trên đồng, và một danh sách tiền chu cấp cho các mảnh đất đập vào mắt cô.

Cẩn thận ghi nhớ sự sắp xếp cơ bản củ đám giấy tờ, cô gạt một ít sang bên để nhìn thứ nằm bên dưới. Máu như rút hết khỏi mặt cô.

Những bức thư. Được gửi từ Augustine Devlin và những kẻ cùng một giuộc với hắn lâu nay vẫn bị nghi ngờ vướng vào nhiều tội ác khác nhau.

Cô nhặt một bức thư lên và rút tờ giấy ra khỏi phong bì.

“Chết tiệt,” cô lẩm bẩm. Giống bức thư Ana gửi cho cô, nó được mã hóa. Tim cô thắt lại. Nếu Tristan được tin tưởng đủ để Devlin chỉ cho cách mã hóa thông tin nhạy cảm, thì có nghĩa là anh đã dính líu vào tổ chức của hắn nhiều hơn mức cô mong đợi.

Cô xem từng chữ một. Mật mã có vẻ không phức tạp, nhưng Ana mới là thiên tài trong lĩnh vực này. Cô dám chắc bạn mình có thể giải mã nó mà chẳng gặp khó khăn gì, nhưng Meredith biết không cách nào cô có thể lấy bức thư đi mà không kinh động đến Tristan. Cô thở dài, đọc đi đọc lại nó mấy lần. Cô chỉ biết hy vọng trí nhớ của mình sẽ giúp ích được, chí ít là cho đến khi cô có thể chép lại những gì mình trông thấy.

Để bức thư vào chỗ cũ, Meredith đi vòng sang bên kia bàn để mở ngăn kéo. Ở đó, ngay trên cùng, rõ rành trước mắt cô, là một tờ quảng cáo từ nhà trưng bày Genevieve, giới thiệu chi tiết cuộc bán đấu giá sắp diễn ra vào thời điểm bức tranh bị đánh cắp.

Hơi thở đột nhiên rời khỏi cô như một cơn gió mạnh và cô ngồi phịch xuống ghế. Nước mắt cô ứa ra khi nhìn qua danh sách các bức tranh và thấy bức tranh trong vụ án nằm chính giữa. Niềm an ủi duy nhất của cô là nó không bị đánh dấu theo bất kỳ cách thức nào để chứng tỏ sự hứng thú của Tristan.

“Có điều,” cô lẩm bẩm, không thể rời mắt khỏi tờ giấy, “sao anh ấy lại để nó ở đây, cách xa London hàng trăm dặm? Chẳng phải anh ấy chỉ việc vứt nó đi thay vì đặt vào ngăn kéo bàn để cất giấu sao?”

Cô không có đáp án cho những câu hỏi đó. Ít nhất là hiện tại cô không muốn ấp ủ đáp án nào. Cô ép chặt đôi mi không cho nước mắt chảy xuống. Cô sẽ không khóc vì một kẻ tình nghi.

Lúc thả tay xuống, Meredith bỗng nghe thấy tiếng chân ngoài hành lang. Khi chúng đi qua rồi, cô đứng dậy. Cô đã ở đây quá lâu, đã bị cảm xúc chi phối quá lâu. Đến lúc cô phải đi.

Cô tiến đến cửa, áp tai vào mặt gỗ cứng và lắng nghe những tiếng động bên ngoài. Im lặng như tờ. Cô đẩy cánh cửa cọt kẹt ra, rồi ghé mắt nhìn quanh. Hành lang vắng tanh. Cô bước mấy bước ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng, và khi sải được ba nhịp chân thì cô nghe thấy tiếng một cách cửa mở ra. Không dừng lại để ngó xem ai ở sau lưng, cô lủi vào căn phòng đầu tiên nơi cô có thể dễ dàng giải thích sự hiện diện của mình.

Thư viện.

Bên trong, cô chạy tới một giá sách và chộp lấy quyển đầu tiên lọt vào tầm tay. Cửa mở ra trước khi cô kịp liếc cái tựa đề.

Cô quay lại với cái mà cô hy vọng là một nụ cười thân thiện và thấy mình đụng phải ánh mắt chằm chằm của Philip Barclay.

“Chào ngài,” cô nói, lấy quyển sách vừa rút khỏi giá ôm vào ngực.

Vẻ ngờ vực lóe lên trong mắt Barclay. “Chào cô.” Anh ta khoanh tay lại và nhìn quanh phòng. “Tôi không nghĩ cô bình phục sớm vậy. Tôi được nghe kể là cô bị mệt và đang nằm nghỉ trong khi những người khác đi thăm thú hội chợ bán phúc thiện.”

Cô nhún vai. “Tôi chỉ bị đau đầu và nó đã qua khỏi đầy may mắn. Tôi nghĩ mình đã tìm được một quyển sách để giải khuây cho đến khi mọi người quay về.” Cô nở nụ cười duyên dáng. “Tôi mong ngài không nghĩ tôi quá đường đột.”

Trước sự ngạc nhiên của cô, Philip không tự động thốt ra lời phủ nhận theo phép lịch sự. Thay vào đó, anh ta liếc nhìn quyển sách trong tay cô.

“Ờ, chí ít cô sẽ tìm thấy nhiều sự lựa chọn thú vị hơn ở đây.”

Cô hếch cằm. “Ngài nói gì cơ?”

“Văn phòng của Tristan chẳng hạn.” Anh ta đón nhận ánh mắt chằm chằm của cô bằng một cái nhướng mày.

Meredith nén một câu chửi thề. Cô đã bị trông thấy. Giờ thì chỉ còn cách bịa ra một lời nói dối lọt tai. “Ngài biết tình trạng ở những sự kiện thế này rồi đấy, ngài Barclay. Người ta rất dễ bị lạc trong nhà người khác.”

Trong một lúc hai người chỉ nhìn nhau, đánh giá đối phương. Cô cố hết sức để tạo một ánh mắt ngây thơ, nhưng khi anh ta nhìn cô với sự nghi ngờ rành rành như thế, thì rất khó để không đáp lại thiện ý đó.

“A, giờ tôi tìm được một sự tiêu khiển thú vị rồi.” Cô giơ quyển sách trong tay lên và cầu mong nó không phải sách nông nghiệp hay tệ hơn. “Tôi nghĩ tôi sẽ về phòng mình.”

Khi cô đi qua anh ta để ra cửa, Barclay gọi cô lại.

“Thưa cô?”

Cô quay lại với nụ cười ngây ngô khả dĩ nhất của mình. Thụ động, trống rỗng. Hoàn toàn thiếu khí sắc. “Vâng?”

“Cô có biết có quý cô nào trong những người ở đây bị mất một chiếc giày khiêu vũ không?” Anh ta nhìn cô điềm tĩnh.

Tim cô như sụp xuống. Sau lần thoát hiểm ở phòng Devlin, Meredith đã quay lại vườn trong mấy tiếng đồng hồ ít ỏi của buổi sáng sớm để tìm đôi giày, nhưng chỉ tìm được một chiếc. Cô định sẽ tìm lần nữa khi có nhiều ánh sáng và thời gian hơn. Giờ thì hiển nhiên đã muộn.

“Một chiếc giày khiêu vũ ư? Như trong truyện cổ tích ấy nhỉ?” cô cười to.

Anh ta không cười cùng cô. “Vâng. Tôi đã đi tuần quanh nhà sau buổi vũ hội và phát hiện một chiếc giày nữ mắc trong bụi rậm.”

“Thật bí ẩn.” Cô nắm chặt quyển sách trong lòng bàn tay ướt mồ hôi. “Tôi tự hỏi làm cách nào nó tới được đó nhỉ?”

“Tôi thực sự không biết.”

“Có lẽ một số vị khách của ngài Carmichael đã trở nên…” cô ép ra một vẻ mặt ngượng ngùng “… quá say sưa đắm đuối trong buổi vũ hội. Chắc chắn một quý cô có thể làm mất giày trong một hoạt động như thế.”

Cánh mũi Barclay phập phồng. “Có lẽ vậy. Tôi chỉ hỏi vì chiếc giày nhắc tôi nhớ đến chiếc váy rất đẹp của cô tối hôm đó và cả những viên kim cương tuyệt mỹ cô đeo trên tóc.”

Khỉ thật! Đôi giày của cô quả có đính mấy hạt kim cương viền quanh mũi giày. Cô chớp chớp mắt. “Ôi, ngài thật tử tế khi khen trang phục của tôi. Xin thú thực nó là chiếc váy yêu thích nhất của tôi đấy.”

Anh ta khoanh tay lại. “Nhưng đôi giày không phải của cô?”

Cô lắc đầu, đặt một tay lên ngực. “Trời đất, không.”

Anh ta mím môi. “Vậy nếu cô nghe có quý cô nào bảo họ bị mất đồ, hãy bảo họ cử hầu gái đến nhận lại ở chỗ quản gia của chúng tôi, bà Landon. Bà ấy bảo quản nó rất tốt.”

Meredith chật vật nén một tiếng khịt mũi. Rõ ràng Barclay nghi ngờ chủ nhân chiếc giày thuộc loại người làm chuyện bất chính. Bất cứ ai đến nhận nó về cũng sẽ bị săm soi.

“Tất nhiên tôi sẽ làm thế,” cô nói. “Giờ thì, xin phép ngài, tôi phải về phòng mình. Chào ngài.”

Anh ta gật đầu khi cô đi ra. Vừa đi xuôi hành lang, Meredith vừa cau có.

“Và tôi cũng rất yêu thích đôi giày đó nữa.”

Tristan mỉm cười theo quán tính với cô gái trẻ anh ngồi cạnh trên cỗ xe ngựa đậu cùng những cỗ xe khác thành một hàng trên đường. Đâu đó trong tâm trí anh biết tên cô ta, nhưng có chết anh cũng không tài nào nhớ được, ngay cả khi cô ta ngước gương mặt xinh xắn lên và chớp chớp hàng mi dài rậm với anh.

Sự xao lãng này đã đeo đẵng anh suốt cả buổi chiều, liên tục kể từ khi anh được thông báo Meredith sẽ không đi cùng mọi người vào làng.

Anh đã không được ở gần cô ngót hai tư tiếng đồng hồ, kể từ cuộc chia tay đầy ngượng nghịu sau chuyến cưỡi ngựa buổi sáng của họ. Ồ, cô đã có mặt ở bữa trưa và bữa tối. Và anh đã chẳng làm được gì ngoài quanh quẩn gần cô cả tối khi các vị khách của anh chơi bài Uýt, đồn đại về những chuyện trong giới hoặc tiêu khiển cho nhau bằng những bản đàn piano. Anh đã để ý từng hơi thở của cô, từng nụ cười của cô, từng cái liếc mắt của cô.

Nhưng anh không nói chuyện với cô. Không đến đủ gần để hít thở hương thơm nồng nàn lơ lửng quanh cô đầy gợi cảm và u tối. Anh đã không chạm vào cô từ lúc giúp cô ngồi lên yên ngựa.

Anh nhớ cô.

Cô gái bị bỏ quên khoác tay anh khi anh dẫn cô ta vào tiền sảnh, nhưng Tristan gần như không cảm thấy sự tiếp xúc đó. Anh không thể ngăn tâm trí lang thang tới những ý nghĩ không phải lúc về Meredith.

Anh nói với Devlin là anh đang theo đuổi cô, và những nỗ lực gán ghép của mẹ anh chắc chắn đã buộc anh đóng cái vai đó. Nhưng anh đã hy vọng có thể tách biệt được thực tại khỏi những cố gắng bảo vệ cho Meredith.

Thay vì vậy, anh thấy mình cứ nghĩ về cô vào những lúc không thích hợp nhất trong ngày. Và cả ban đêm nữa.

Chà, những giấc mơ đã trở thành niềm vui lớn nhất của anh. Anh bắt đầu hết hy vọng tỉnh thức khỏi chúng.

“Thưa ngài?”

Tristan giật mình quay về hiện tại. Quý cô anh vừa hộ tống vào nhà đang giật giật cánh tay anh. Anh buông cô ta ra và cô ta lảo đảo lùi lại. Đôi mày cô ta nhíu lại bực tức.

“Cảm ơn ngài. Hôm nay là một ngày rất vui.”

Anh lơ đãng gật đầu khi gương mặt Meredith hiện ra trước mắt. Mỉm cười. Cười khanh khách. Thách thức anh quên đi những rắc rối của mình. Dù chỉ trong chốc lát.

Trận chiến trong anh đã thất bại. Anh phải nhìn thấy cô.

Anh quay gót, định đi lên cầu thang thì giọng nó của Philip khiến anh dừng lại.

“Tristan?”

Giật mình, anh xoay người và thấy bạn mình đang nhìn mình chằm chằm. “Gì vậy?”

“Cậu không nghe thấy tôi gọi tên cậu à?”

Tristan hít vào một hơi. Đây đích thị là vấn đề. Khi nghĩ tới Meredith, tâm trí anh đóng lại với tất cả những chuyện khác. Cuộc sống điên rồ mà anh dấn thân vào sắp đến hồi kết thúc. Để bất cứ thứ gì làm chệch hướng bản thân cũng là một lỗi lầm nguy hiểm.

“Không,” anh nhún vai cáo lỗi với Philip khi cậu ta tiến về phía mình. “Tôi xin lỗi. Tôi đã… không để ý.”

“Rõ ràng rồi.” Giọng bạn anh có vẻ lo âu khi quan sát ánh mắt anh. “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Tristan ném một ánh mắt lên cầu thang. Như một thủy thủ bất lực trước tiếng hát của nàng tiên cá, sự cám dỗ muốn nhìn thấy Meredith đang réo gọi anh tha thiết. “Để sau được không? Tôi đang muốn đi thăm Meredith…” anh ngăn một câu chửi thề. “Muốn đi thăm cô Northam. Hai ngày nay cô ấy không được khỏe.”

Miệng Philip mím chặt. “Tôi tin là cô Northam đã hoàn toàn bình phục từ bất cứ ‘trận ốm’ nào làm phiền cô ấy. Tôi đã gặp cô ấy hồi chiều.”

“Thế ư? Rất tốt.”

“Lúc đó cô ấy đang từ văn phòng của cậu đi ra, Tristan.”

Lời tuyên bố đó lôi phắt anh ra khỏi trạng thái mơ hồ. Mọi chú ý của anh chuyển sang Philip trong khi đầu lướt qua một danh sách dài những món đồ trong văn phòng mà anh không bao giờ muốn Meredith hay những ai anh quan tâm trông thấy. Anh hất đầu về phía phòng khách nhỏ nằm sau lưng bạn mình.

Sau khi đã đóng cửa lại và kiểm tra chắc chắn không có vị khách hay gia nhân nào trong phòng, Tristan lên tiếng, “Cậu nói đi.”

Philip thở dài, cứ như cậu ta hối tiếc về điều mình buộc phải chia sẻ. Tim Tristan chùng xuống.

“Tôi nghĩ có thể cô ấy đang lục soát văn phòng của cậu.”

Tristan ngồi phịch xuống chiếc đi văng gần đó. Cơn choáng váng chạy dọc người anh khi anh tiêu hóa lời nhận xét này. “Ý cậu là gì? Sao cô ấy phải làm thế?”

Philip nhún một bên vai. “Giá mà tôi biết được.”

“Thế sao cậu lại quy cho cô ấy tội đó?” Giọng anh vút lên, nhưng anh không làm được gì để ngăn lại.

Mắt Philip mở to trước sự giận dữ bất ngờ trong giọng anh, nhưng cậu ta không đáp trả bằng thái độ tương tự. “Khi tôi dò hỏi cô Northam, có điều gì đó trong bộ dạng và vẻ mặt cô ấy cho tôi biết cô ấy không đáng tin cậy.”

Một tia hy vọng nảy mầm trong tim Tristan. “Và cô ấy trả lời cậu thế nào?”

Philip lắc đầu. “Cô ấy bảo đang tìm một cuốn tiểu thuyết để đọc sau khi hết đau đầu, nhưng trên đường đến thư viện thì cô ấy bị lạc.”

Niềm hy vọng trong anh bừng nở. “Và đấy là lý do cậu cho rằng cô ấy đang lục soát văn phòng của tôi? Chúa lòng lành, Philip, cậu làm tôi cứ tưởng chuyện này nghiêm trọng lắm. Lời giải thích của cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được. Rõ ràng sự căng thẳng trong các kế hoạch của chúng ta đã khiến cậu trở nên vô lý.”

Philip trợn mắt. “Tôi không vô lý. Meredith Sinclair đang che giấu chuyện gì đó.”

Tristan nổi cáu - anh chưa bao giờ nổi cáu với bạn mình. Nhưng anh cũng chưa bao giờ phải bảo vệ người phụ nữ anh quan tâm trước những lời buộc tội thẳng thừng của cậu ta. “Cô ấy có thể che giấu chuyện gì chứ?”

“Tôi không biết.” Philip nghiến răng nói. “Nhưng tôi đã gặng hỏi cô ấy về chiếc giày tôi tìm được trong vườn sau vũ hội, và có vẻ cô ấy không thoải mái với chiều hướng cuộc trò chuyện.”

Trong một lúc, Tristan còn chẳng hiểu Philip đang nói về cái gì, rồi anh nhớ đến những lời bình phẩm loáng thoáng sau buổi vũ hội về một chiếc giày phụ nữ được tìm thấy trong bụi cây gần nhà.

“Ồ, đó là một chủ đề ngớ ngẩn.”

Philip im lặng, rồi cất tiếng, “Cho tôi nói một điều với tư cách là bạn cậu, không phải trợ lý của cậu được không?”

Tristan nhún vai, dù anh không chắc mình muốn nghe bất cứ điều gì mà ‘bạn anh’ sắp nói.

“Tôi đã quen biết cậu một thời gian dài. Tôi đã tham gia những trò nghịch ngợm thuở bé của cậu, trông thấy cậu thay đổi sau cái chết của cha cậu, và là người…” Philip ngừng lời. “Tôi đã giúp cậu bằng mọi cách có thể bởi chúng ta là bạn. Nhưng cậu đã mờ mắt trước sự quyến rũ và sắc đẹp của Meredith Sinclair. Và cô ta biết điều đó.”

“Đủ rồi.” Tristan dấn lên một bước đe dọa về phía Philip, và bạn anh thối lui một bước tương ứng, mắt cậu ta đột ngột ánh lên một vẻ… sợ sệt. Biểu lộ ấy đủ để chặn đứng cơn giận của Tristan. “Vì lý do gì cô ấy phải lừa gạt tôi?”

“Augustine Devlin đã thử thách cậu ngót một năm trời.” Philip liếc anh rồi vội đưa mắt đi. “Hắn ta đang cố xác định liệu cậu có đủ tin cậy để bước vào nội bộ tổ chức của hắn không. Liệu cậu có được phép tiếp cận tên cầm đầu không.”

Tristan quắc mắt. Anh muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì. “Đúng.”

“Nếu như...” Sự do dự của Philip làm anh thấy gai người. “Nếu như Meredith là một phần của phép thử thì sao?”

Hai nắm tay Tristan siết chặt theo phản xạ. “Cậu định nói gì?”

Philip trễ cằm xuống. “Nếu Meredith đang hợp tác với Devlin thì sao? Rõ là cô ta có tác động đến cậu không giống những phụ nữ khác tôi từng thấy. Nếu cô ta là một bài trắc nghiệm thì sao? Cô ta có bảo cậu hãy giãi bày tâm sự với cô ta không?”

Tristan trừng mắt với cậu bạn tội nghiệp và dốc rượu scotch vào một cái cốc vại. Anh nốc một hơi cạn cốc khi nghĩ tới những lần Meredith hỏi anh về những khao khát và đau khổ sâu kín nhất. Anh cứ ngỡ đó là do mối thâm tình trước đây, và sự thu hút mới có giữa họ. Nhưng bây giờ...

“Chuyện đó thật ngớ ngẩn!” anh nói, với vẻ kém chắc chắn hơn mong muốn.

“Hãy nghĩ về nó trước khi cậu xua nó đi,” Philip khăng khăng. “Mấy năm nay cậu chẳng có mối liên hệ gì với người phụ nữ này. Thế mà cô ta đã gặp cậu và giành được một lời mời về bữa tiệc vùng quê của cậu trong buổi tối... buổi tối cuối cùng cậu ở London.”

Tristan muốn chặn đứng những lời đó, nhưng chúng vẫn thấm vào. Cùng những cuộc trò chuyện với Devlin trong ký ức. Sự hứng thú của hắn với Meredith. Những câu hỏi của hắn về lòng trung thành của Tristan. Nếu cô là một bài trắc nghiệm, thì chắc chắn Devlin đã đóng vai của mình rất đạt, buộc Tristan phỉa khẳng định chủ quyền và dành thời gian bên cô để ‘bảo vệ’ cô. Nếu Philip đúng, thì những câu hỏi của cô có thể liên quan đến mong muốn xác định lòng trung thành nơi anh với Devlin, khi một người anh có cảm tình điều tra anh bằng sự quan tâm hoặc lo lắng của cô ta.

Nhưng rồi tâm trí anh hướng tới hai lần cô đầu hàng nụ hôn của anh. Cô đáp lại anh ngay cả khi anh chỉ chạm khẽ vào cô. Rồi cả sự thành thật của cô về những nỗi đau gia đình khi họ cưỡi ngựa cùng nhau. Những chuyện đó đều là thật. Anh biết chắc chắn điều đó như biết tên của mình.

“Cậu nghi ngờ tôi,” Philip nhẹ nhàng nói.

Tristan ngẩng lên. “Không. Điều cậu nói có thể là sự thật. Nhưng tôi cảm thấy…” Giọng anh tắt dần.

Philip gật đầu. “Tôi biết. Hãy thận trọng. Và hãy nhớ là tôi đang theo dõi cô ta, cũng sát sao như với Devlin.”

Tristan cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng bạn với đôi mắt thẫn thờ. “Ừ. Được rồi.”

Với một tiếng thở dài, Philip để anh lại trong bao suy nghĩ ngổn ngang. Khi cánh cửa đóng lại, Tristan đưa một tay vuốt mặt. Anh cũng đang theo dõi Meredith. Thực ra, anh không thể rời mắt khỏi cô.

Anh chỉ hy vọng mình không bị mù quáng bởi những cảm giác cô đang khuấy động.