Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 96: Trốn tránh thất bại




Cô lẩm bẩm dòng chữ ấy, mi tâm khẽ nhắm lại, trời đã sáng, mọi thứ lại bắt đầu theo quy luật, cô bắt đầu sửa soạn đến trường,uống vội ly cà phê đã mau nguội. Trong đầu suy nghĩ bâng quơ câu nói của anh lúc nãy, tại sao anh lại nói thế? Điện thoại lóe lên chút ánh sáng khi cô vô tình chạm vào nó, tin nhắn của Lâm Phúc hiện lên, cô đọc hết tin nhắn, khẽ thở dài, chắc anh đã đọc được tin nhắn này đúng không? Thắc mắc được giải quyết, nhưng lòng của cô lại trổi dậy sự hụt hẫng, tại sao anh không ngăn cô lại, tại sao lại cho cô đi cùng người khác, có phải anh chưa từng yêu cô không?

"Lục Khê tiểu thư, tiểu thư muốn dùng ở phòng hay xuống nhà ăn?"

"Anh ấy đã đi rồi ạ?"

Bà quản gia không lên tiếng, chỉ cúi mặt buồn buồn gật đầu, chỉ về hướng cửa sổ, cô nhanh chóng đáp lẹ ăn trong phòng, đứng bên cửa sổ. Chiếc xe của anh đã bắt đầu lăn bánh, mỗi lần quản gia hỏi cô ăn sáng ở đâu, cô liền hiểu, anh sẽ không ăn sáng cùng cô... 

Cô buồn rượi, ngồi lên xe tài xế đưa đến trường, trong lòng không ngừng nghĩ lung tung đến hình ảnh của ảnh vào mờ sáng, cử chỉ ôn nhu ân cần lau những giọt cà phê vương trên khuôn mặt của cô. Cô cầm điện thoại, lướt lướt từ chỗ danh bạ, sờ vào hai chữ Mẫn Huyên, số điện thoại này đã từ lâu không liên lạc được, nếu như bây giờ có Mẫn Huyên thì hay biết mấy, cô không cần phải khổ sở như thế này...

Cô định bước xuống xe liền thấy chiếc xe quen thuộc của Lâm Phúc, cô nhanh chóng trốn tránh, không muốn gặp người nào nữa, nhất là Lâm Phúc, ngay lúc này!

"Bác ơi, hãy lái xe đến chỗ kia!"

"Vâng, tiểu thư!"

Tài xế nhanh chóng lái xe dừng lại gốc cây đằng kia, cô bước xuống xe, liền nhanh chóng luồn theo đám đông đang đùa giỡn chạy vào trường.

"Lục Khê! Lục Khê"

Giọng nói to của Lâm Phúc vang lên, cô giật thót mình, anh Lâm Phúc đã nhận ra cô sao? Cô không quay đầu lại, lập tức đi nhanh vào trường. Lâm Phúc nhìn thấy vẻ trốn tránh của cô, liền để cô vào trường không chạy đến níu kéo, cầm điện thoại gửi cho cô một tin nhắn rồi lái xe rời khỏi. 

Vào lớp, cô đọc tin nhắn của Lâm Phúc, tắt màn hình, cô chỉ biết thở dài, sự dịu dàng của Lâm Phúc khiến cô càng muốn tránh né, cô hiểu rõ tình cảm Lâm Phúc dành cho cô, nhưng rất tiếc cô không thể đáp lại...

...

"Chuyện của các người đã làm xong chưa?"

"Chưa ạ! Dạo này con bé ấy được tài xế đưa đón rất khó hành động"

Căn phòng tối ma mị vang lên tiếng nói, khói thuốc trắng bay bay trên không trung làm điểm nổi bật cho căn phòng tối, ông ấy đang cầm điếu xì gà trên tay,  tay còn lại đang nhịp nhịp, gõ gõ trên đùi biểu lộ sự quý phái sang trọng. Ông đặt một xấp tiền trên bàn, bàn tay đeo một chiếc nhẫn khá lớn hình con rắn hổ mang được chạm khắc tinh tế, chiếu sáng trên bàn.

"Đây là số tiền, nếu như làm được trong ngày hôm nay, tôi sẽ thưởng gấp đôi! Cậu muốn gì tôi sẽ thưởng"

"Dạ dạ"

Tên thuộc hạ mừng rỡ, cầm lấy xấp tiền, cúi đầu cảm ơn lia lịa, ông ta đưa tay ra hiệu, hắn vội cúi người lui ra chỗ khác. Một người phụ nữ chậm rãi uyển chuyển bước ra, trên người dùng loại nước hoa cao cấp, lả lơi trước mặt ông. 

"Lão gia à, người ta đã cố hóa trang thật giống rồi đó nha!"

Bàn tay thô ráp của ông chạm vào khuôn mặt mịn màng xinh đẹp của người đẹp ấy, nở nụ cười bí hiểm cười phá lên, sờ soạng lên khắp người của cô gái kia. 

"Khá lắm, ngày hôm nay tôi cho em thứ em muốn!"

"Được a, người ta muốn một chiếc xe mới nhất hiện nay nha"

Ông ta gật đầu, cuồng bạo hôn lên đôi môi của cô ấy một cách nhanh chóng, cô ta thỏa mãn nhu cầu của ông, liền dịu dàng hầu hạ, trong miệng ông khẽ kêu lên tên người con gái khác, khiến ả ta có chút tức giận, nhưng để đạt được tham vọng đành chấp nhận chăm sóc lão già này. 

"Ái Du... Ái Du..."

...

Vừa bước ra khỏi trường, cô liền bắt gặp Lâm Phúc, cô gật đầu nhẹ, mỉm cười chào Lâm Phúc, lúc nãy suy nghĩ cô đã nhận ra trốn tránh không phải là cách tốt nhất! 

"Lục Khê, lúc sáng anh gọi em nhưng em lại trốn tránh anh!"

Cả hai vào trong xe, chiếc xe đã lăn bánh nhưng trong xe chỉ nghe được tiếng thở của cả hai, Lâm Phúc thấy vậy liền bắt đầu trò chuyện. 

"Em trốn tránh anh hồi nào cơ? Chắc do em không nghe thấy!"

Cô tìm một lý do biện hộ cho bản thân, hôm nay cô đã dặn bác tài không đến đón để nói rõ mọi chuyện cùng Lâm Phúc. Cô đã sẵn sàng để từ chối mọi thứ nhưng lại không muốn quá thẳng thừng sợ anh Lâm Phúc đau lòng, dù gì anh ấy cũng là anh họ của Mẫn Huyên... 

"Ngoài em tên Lục Khê còn có ai khác sao?"

"Sao em biết được, tên của em cũng đâu phải tên hiếm đâu à nha"

Cô trả lời, Lâm Phúc chỉ mỉm cười cốc lên đầu cô một cái nhẹ, Lâm Phúc hoàn toàn biết cô đang nói dối. 

"Em thật sự lém lỉnh! Tên em thật sự rất xấu, không ai dám trùng với em"