Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 91: Từ chức đi




Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, đôi mắt của cô long lanh còn ngấn nước, cô thật sự không nghe lầm chứ...cô chưa... Cô đơ người, trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc anh muốn gì, anh muốn lấy con gái của kẻ thù sao...

"Không phải anh rất hận gia đình tôi sao?"

"Đúng vậy"

"Tại sao...?"

Cô run bần bật lên tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh khiến cô nghĩ chuyện này không phải là trò đùa. 

"Anh thật sự muốn đến đó vào ngày mai?"

"Đương nhiên, ngày mai đến đó hãy kê khai với bọn cảnh sát ông bà Văn đã tìm được, hiện tại đang sống tại Úc rất tốt. Ông Văn chỉ bí mật giấu vợ để chuẩn bị mừng sinh nhật của vợ!"

Anh phá lệ nói một tràn dài trong suốt những ngày cô gặp lại anh. Cô ngớ người, thất vọng. Hoá ra anh chỉ kiếm lợi cho riêng mình, chỉ vô tình nói một câu đùa giỡn mà thôi,

cô cứ nghĩ anh còn yêu cô, nhưng hoá ra cô chỉ là một con ngốc...một câu đùa giỡn ấy khiến anh vui mừng đắc thắng, nhưng lại khiến trái tim của người thua cuộc đau nhói.

Nếu như đứa con gái nói ra, còn kèm theo những bức ảnh cuộc sống nhàn hạ của họ, chắc chắn họ sẽ tin và không hề truy cứu nữa, đó là lý do anh cho cô gặp họ qua những bức ảnh sao? Cô cố gắng kiềm chế, cố gắng không để những giọt nước mắt rơi xuống. Cô đột nhiên đứng dậy, bước lên lầu, không quên nói một câu.

"Được, chúc ngủ ngon"

Anh nhìn theo bóng dáng của cô, nhìn cô chậm rãi lê bước cũng hiểu rõ cô như thế nào. Lâm Đồng đã đứng bên ngoài từ lâu, đã nhìn thấy, nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, liền thở dài.

"Tại sao anh lại làm..."

"Không phải làm được cô ấy đau đớn là vui sao?"

Anh lạnh lùng lên tiếng, Lâm Đồng thở dài, chậm rãi đưa những bức ảnh đã được chuẩn bị.

"Vốn dĩ anh không hề muốn làm vậy!"

"Vì sao cậu nghĩ vậy?"

" Thế giới này, người ngoài cuộc luôn là người sáng suốt nhất"

Lúc nghe tin cô luôn bỏ bữa sáng, anh đã tức giận thu xếp để trở về gặp cô, lúc nghe thấy dạo này cô học hành sa sút, anh liền quan tâm đến kết quả học tập của cô. Nhưng càng quan tâm lo lắng, lại khiến anh càng hận...

"Nếu muốn giải quyết bọn cảnh sát, còn có cách khác..."

"Không cần, cứ để cô ấy làm vậy!"

"Còn chức vụ của ông Văn..."

"Cho từ chức đi! "

...

Sáng sớm, cô đã thức dậy rất sớm để thực hiện lời hứa của mình, anh đã ngồi sẵn sàng ở bàn ăn, vẻ mặt nghiêm nghị lặng yên, cô chậm rãi bước lại ghế ngồi xuống, đã lâu ngày không ăn sáng khiến cô cũng chẳng muốn ăn nữa. Cô nhìn phần ăn sáng trên bàn của mình ngắm nghía. Anh nhíu mày nhìn cô, khẽ gõ tay lên mặt bàn nhắc nhở.

"Ăn"

"..."

Cô thở dài, bàn tay nâng miếng bánh mì lên cho vào miệng.

"Buổi sáng rất quan trọng, sau này em phải ăn, uống thêm sữa!"

"Được rồi..."

Cô nói lí nhí trong miệng, chậm rãi ăn hết phần ăn của mình, dạ dày của cô đã căng tròn, cô liếc nhìn cốc sữa trên bàn, lại là cốc sữa nóng lần nào cũng không được thay đổi.

"Bà ơi, cho con ít đá!"

"Không được, uống nóng mới tốt!"

"Nhưng...tôi muốn thay đổi khẩu vị một tí"

"Có phải em lại muốn ngâm mình vào nước đá nữa?"

"..."

Cô ủy khuất cầm cốc sữa trên bàn uống một lần cho hết. Quá đáng! Nhưng cô phải nhịn phải nhẫn nhịn.

Ăn sáng xong, anh và cô liền đến phường theo thỏa thuận, trong không gian trầm lặng, ngợp thở, cả hai đều không hề lên tiếng, anh chỉ tập trung lái xe, còn cô thì nắm chặt lấy gấu áo, nhìn cảnh vật xung quanh. Anh lấy ra một xấp hình ảnh giao cho cô, cô im lặng nhận lấy tấm hình. Hình ảnh này thật sự rất sắc nét chân thật, nhìn ba mẹ cô vẫn rất khỏe mạnh, họ còn trồng trọt chăn nuôi... Dường như họ sống rất tốt, cô chạm vào khuôn mặt từng người, nét chân chiêm của mẹ dường như hiện ngày một rõ hơn, ba đã già đi nhiều.. Cô khá yên lòng, lặng lẽ cất đi xấp hình ảnh cầm trên tay, hít một hơi thật sâu.

"Anh hận tôi lắm đúng không?"

"..."

"Nếu vậy thì cứ giết tôi đi, đừng tàn nhẫn lại dịu dàng đối với tôi, xin anh..."

"Dịu dàng bao nhiêu càng tàn nhẫn bây nhiêu. Cảm giác ấy tệ hơn chết gấp trăm lần!"

Đôi mắt cô long lanh nhìn anh, những giọt nước mắt sắp tuôn ra được cố gắng kiềm nén, bàn tay cô run rẩy nắm chặt bao đựng hình trên tay.

"Anh khác thật rồi!"

"Thời gian là thứ duy nhất chúng ta không bao giờ đuổi kịp"

Cô cười khẩy, tự trách bản thân mình cứ ngây ngô đem lòng yêu anh, nhưng càng yêu anh cô lại càng đau, càng gượng ép từ bỏ anh cô lại càng đau đớn gấp trăm lần. Anh nói đúng càng dịu dàng càng tàn nhẫn.

Bánh xe dừng bánh, cô lặng lẽ bước xuống một mình, giữ bình tĩnh, khôi phục lại vẻ tươi tắn trước khi bước vào trong. 

"Anh không cần vào cùng đâu, tôi có thể tự vào"

"Được, tôi chờ em bên ngoài"

Cô gật đầu, ánh mắt hờ hững đối diện với anh. Anh im lặng nhìn cô, anh muốn cô có chút tự do, với sự thông minh của cô anh hoàn toàn biết được cô sẽ không ngu xuẩn làm sai thỏa thuận. 

Cô nói chuyện với mấy chú rất lâu, mấy chú liền liên tục hỏi thăm sức khỏe của ba mẹ cô, cô chỉ lễ phép đáp lời, có chú còn trách hờn ba cô thật lãng mạng, trốn anh em kĩ đến vậy...cô chỉ gượng cười cho qua, cô và mấy chú cũng đã gặp gỡ nhiều lần, những lời nói của cô đều được mọi người tin tưởng. Cô xin phép mọi người ra về có việc, lặng lẽ bước ra cửa, liền bắt gặp anh cùng người con gái khá quen thuộc đang đứng nói chuyện... Cô bước lại gần hơn, khuôn mặt quen thuộc này  chính là người cô đã dự tiệc cưới, vợ của An Khôi, nhìn hai người họ nói chuyện rất thân mật, ánh mắt Tử Dung tràn ngập hạnh phúc khi nói chuyện với anh, cô run rẩy lên tiếng.

"Chị...Tử Dung?"