Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 87: Em cũng là của tôi




Suốt cả ngày hôm nay cả thời gian của cô đều dành cho Lâm Phúc, Lâm Phúc hết chở cô đi ăn, rồi lại cho cô đi chơi. Khoảng thời gian này cô cảm thấy rất vui vẻ, quên đi hết mọi buồn phiền trong lòng, Lâm Phúc cũng như người anh trút đi bầu tâm sự của cô, Lâm Phúc càng tỏ ra thân mật, cô càng tránh né khiến Lâm Phúc chỉ biết cười cười, gượng gạo. 

"Anh, đưa em đến đây được rồi"

"Tại sao vậy?" 

"Em sợ...trễ thời gian của anh thôi"

Cô gượng gạo, tìm kiếm một lý do nào đó để nói khéo Lâm Phúc, cô hoàn toàn không muốn về chuyện đã xảy ra với mình, càng không muốn Lâm Phúc biết mình đang bị giam cầm tự do, sống trong một căn nhà xa lạ khác. 

"Không sao, thời gian của anh là của em mà!"

Đôi mắt cô long lanh, câu nói này rất quen thuộc, nó khiến trái tim của cô một lần nữa lại rung động bởi câu nói ấm áp ấy, cô nhìn Lâm Phúc một lúc, lại nhận ra đây không phải là người đó, đành cúi mặt xuống, hít thở một hơi thật sau.

"Thôi được, anh gọi taxi giúp em nhé?"

Lâm Phúc không muốn cô phải khó xử đành lên tiếng mở lời, cô đành gật đầu, sau khi Lâm Phúc gọi taxi, cô liền nhanh chóng tạm biệt Lâm Phúc dù trong lòng Lâm Phúc không hề muốn, chỉ muốn được đưa cô về. Cô mỉm cười, nhìn theo chiếc xe hơi đã khuất xa, người anh này thật tốt, nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận tình cảm này, sự việc quá nhanh khiến cô không thể nào chấp nhận được.

"Tiểu thư, mời cô lên xe!"

Tiếng đèn từ xa chiếu thẳng vào bóng dáng của cô. Cô đưa tay che mắt lại, lại nghe thấy tiếng nói trầm ấm khá quen vang lên, hắn ta đã tắt đèn và bước xuống, đứng cạnh cô mời cung kính.

"Anh...là Lâm Đồng? Tại sao anh lại biết tôi ở đây..."

Cô run rẩy lên tiếng, tại sao Lâm Đồng lại biết cô sẽ dừng chân ở đây mà đến đúng lúc thế này, có phải anh đã cho Lâm Đồng theo dõi cô không?

"Anh ấy cho người theo dõi tôi?"

Thấy Lâm Đồng không lên tiếng, cô lạnh lùng cất giọng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lâm Đồng.

"Chuyện anh ấy muốn biết thì sớm muộn gì cũng biết thưa tiểu thư, cô mau lên xe cậu ấy đang chờ cô ở nhà"

Chờ cô? cô nhíu mày nghi hoặc, chẳng phải anh không thường xuyên tới lui căn biệt thự xa xôi đó sao, tại sao bây giờ đã tối lại không về nhà lại đến đó chờ cô... Cô bước lên xe theo ý của Lâm Đồng, ngồi trong xe không gian thật khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

"Nếu cô có gì khó nói cứ nói với tôi, tôi sẽ không ngại"

"Cậu chủ của các người rốt cuộc là người thế nào?"

Cô mạnh mẽ lên tiếng, đây là câu hỏi mà cô đã trắc ẩn suốt mấy ngày nay. Anh rốt cuộc là con người thế nào, thật là một con người khó hiểu.

"Rất tốt"

Lâm Đồng trả lời một cách dứt khoát khiến cô ngớ người, chỉ với hai từ có thể miêu tả hết toàn bộ anh sao... Quả thật, thuộc hạ của anh điều mù hết rồi! Cô tức đến không còn nói nên lời, chỉ lặng lẽ im lặng, hai tay đan vào nhau.

...

Biệt thự,

Cô bước vào với trạng thái thong thả, căn nhà tối thui không một ánh đèn khiến cô có chút sợ hãi. quản gia đâu hết rồi, tại sao không bật đèn vậy nhỉ? Cô lầm bầm trách cứ, tìm kiếm công tắc bật đèn.

"A!!! Ma!!!"

Cô giật mình, hốt hoảng la toáng lên, vừa mở đèn liền thấy có người ngồi yên một chỗ trên sofa với ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

"Em còn biết la hét sợ ma sao? Tôi còn tưởng em đi đêm không sợ ma"

"Tôi...tôi làm gì không sợ ma! Anh làm gì mà ngồi ở trong nhà tôi, trời tối thế này lại không bật đèn, làm tôi giật cả mình"

Cô trách mắng, vuốt vuốt ngực, quả là một phe hú hồn, đến tận bây giờ cô còn chưa hết sợ, anh lại ngồi ở đấy hù dọa cười khẩy cô.

"Em vừa mới đi đâu về?"

"Đi...đi ăn"

"Với ai?"

"Bạn...học"

Anh lắng nghe câu trả lời lắp bắp từ miệng của cô, lập tức đứng dậy, tiếng về phía của cô, nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô. Cô nhìn anh, lại quan sát hành động của anh, dường như anh đang nổi nóng? 

"Thật không?"

"Thật!"

Hai mắt cô sáng trưng, gật đầu liên tục, cô thầm cầu nguyện anh sẽ bị mắc lừa để giúp cô thoát khỏi nạn này. Liếc mắt nhìn xung quanh, tại sao trong nhà này không có ai cứu cô lúc này vậy?

"Con đi ăn với anh Lâm Phúc"

"Con đi một tí sẽ về ngay" 

"..."

"Đi mà bà! Mọi khiển trách con sẽ chịu phạt, tuyệt đối không liên lụy đến bà và ông đâu"

Chợt tiếng nói của cô vang lên từ tivi, toàn bộ lời nói của cô được phát lại, cô sợ hãi mặt trắng bệch không còn đường nào chối cãi, tại sao cô lại ngu ngốc quên mất trong nhà có camera chứ... Cô suy nghĩ một vài giây lập tức tổ lái sang chuyện khác, đánh lừa giác quan của anh.

"Mà quản gia đâu rồi? Sao nãy giờ tôi không thấy?"

"Đuổi rồi"

"Hả? Tại sao! Anh thật quá đáng, chuyện này không liên quan gì đến hai người ấy, tại sao anh lại quá đáng đến vậy, anh chưa hỏi ý tôi mà!"

Cô tức giận mất nhận thức mình đang là người phạm lỗi, chỉ muốn bùng hoả tức giận chửi rủa anh, nước mắt không ngừng rơi trên má, hai người đó đã lớn tuổi, anh lại dám đuổi họ đi, sau này họ sẽ sống thế nào... Anh nắm chặt cổ tay cô, không cho cô có cơ hội làm càn, cất giọng nói lạnh lùng.

"Em nên nhớ, nhà này của tôi! Quản gia là người của tôi, và hơn hết..."

"Hơn hết?

"Em cũng là của tôi!"