Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 86: Anh sẽ bảo vệ em, được không?




Làm gì có... em chỉ là muốn cho Dương tổng chuyên tâm làm việc thôi!"

Lâm Đồng đưa ra lời giải thích, ánh mắt lạnh lùng tựa chim ưng của anh đang hướng về Lâm Đồng, nhìn phong thái như vậy nhất định anh đã nghe được cuộc trò chuyện của Lâm Đồng cùng quản gia, anh không hề lên tiếng hỏi một lời, chỉ ôn nhu, im lặng lắng nghe Lâm Đồng giải thích.

"Chuyện của tiểu thư Lục Khê, em sẽ giải quyết sớm!"

Lâm Đồng thấy anh chưa lên tiếng, liền nhận trách nhiệm về phần của mình. Anh bước về phòng của mình, Lâm Đồng vội vã theo sau. 

"Không cần! Cô ấy không dám bỏ trốn, chỉ là vui chơi một tí"

Lâm Đồng cảm thấy ngạc nhiên khi anh nói vậy, rõ ràng quản gia nói rất gấp gáp tiểu thư đã đi cùng người khác, anh lại không có chút gì là lo lắng, vẫn thản nhiên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sao anh lại biết rõ ạ?"

"Cô ấy ít khi giao tiếp với đàn ông, người gần đây nhất chính là Lâm Phúc"

"Vậy anh định giải quyết thế nào?" 

"Mặc kệ hắn"

Chỉ với ba từ được thốt lên từ khẩu khí lạnh lùng của anh. Lâm Đồng đã hiểu được phần nào. Theo anh đã lâu ít nhiều gì Lâm Đồng cũng hiểu rõ tính tình của anh. Những chuyện gì anh chưa chắc chắn tuyệt đối sẽ không làm, những chuyện gì nhỏ nhặt anh tuyệt đối sẽ coi là vô ý. Lâm Đồng tra điện thoại một giây lát, thấy có điều bất thường liền lên tiếng.

"Lâm Phúc? Hình như người này rất quen thuộc"

Lâm Đồng cảm thấy có chút bất ổn, hình như bản thân đã từng được giao phó về một người lạ mặt, người này cũng mang tên Lâm Phúc, lúc tra điện thoại cũng có chút thông tin của người đó được lưu vào danh sách. Hình như là...

"Không sai! Chính là người đó"

Lúc nào anh cũng như đi guốc trong bụng Lâm Đồng cả, mọi suy nghĩ của Lâm Đồng điều được anh đoán trước, không cần lên tiếng thắc mắc nhiều lời, anh vẫn luôn giải đáp.

"Đừng quan tâm về người khác! Tôi nghĩ... Lo cho lương bổng của cậu thì đúng hơn"

"..."

...

Cô đã đến địa điểm mà anh Lâm Phúc gửi qua tin nhắn, khí trời hôm nay thật dễ chịu, dù đã trưa nhưng vẫn có cái nắng dịu nhẹ không ề gắt gao như mọi hôm, quả thật rất đúng với dịp ra ngoài. Vừa bước vào nhà hàng, Lâm Phuc đã vẫy tay chào cô, đứng dậy galang kéo ghế cho cô ngồi. Cô mỉm cười tươi như hoa đón nhận, lúc nào gặp Lâm Phúc cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của người anh này.

" Em gọi món đi"

"Em hả? Thôi em ăn gì cũng được, anh cứ gọi đi"

Cô ngại, chậm rãi chuyển menu về phía anh, bữa ăn nào cũng đều do anh ấy mời, nếu như cô cứ chọn món thật là không hay lắm. Lâm Phúc cười nhã nhặn gọi một số món, giọng nói ấm áp dịu dàng.

"Hôm qua anh có đến trường tìm em, nhưng không thấy em, nghe bảo rằng em bị bệnh"

Cái gì? Lâm Phúc đến tận trường tìm gặp cô... Cô cắn cắn môi, ngừng thở một vào giây. Nếu chuyện này loang tin đồn ra ngoài thì thật là đáng xấu hổ, ngổ nhỡ mọi người hiểu lầm thì sao... 

"Anh... Có chuyện gì gấp muốn tìm em ạ?"

"Chỉ đơn giản là muốn gặp em mời em đi ăn thôi! Hôm trước mời em nhưng lại bị bạn trai em đi cùng, anh muốn mời lại thôi"

Cô "à" một tiếng, Lâm Phíc vẫn luôn là người chu đáo đến vậy, lại còn mang vẻ điển trai, chẳng chắc mấy cô phục vụ không ngừng ngắm nghía anh ấy xì xầm to nhỏ. Nhắc đến hai từ "bạn trai" mà Lâm Phúc cố tình nhấn mạnh, khiến con tim cô không ngừng đập liên tục rồi quặn đau, cô bấu chặt hai bàn tay khiến mu bàn tay ửng đỏ, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để không nhớ lại những cảnh tượng tàn nhẫn của vài hôm trước, cố gắng quên đi người đó mà vững mạnh sống tốt những ngày tháng còn lại.

"Em sao vậy? Anh xin lỗi nếu em cảm thấy không vui khi..."

"Không sao. Anh không cần xin lỗi, chỉ là từ nay em không có bạn trai thôi"

Cô hờ hững trả lời, ánh mắt mơ hồ nhìn về ô cửa sổ khiến cho không khí trầm lặng, Lâm Phúc không nói gì chỉ trầm tư nhìn cô, nhìn cô gái nhỏ đang chìm đắm vào suy nghĩ, Lâm Phúc chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô giật mình quay sang Lâm Phúc, thoát khỏi sự suy tư.

"Anh..."

"Từ nay anh sẽ bảo vệ em, được không?"

Giọng nói dịu dàng của Lâm Phúc vang lên, cô có chút run rẩy, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt của Lâm Phúc. Ánh mắt ôn nhu dịu dàng lúc này rất giống anh... Cô không lên tiếng, Lâm Phúc cũng lặng im theo cô, giữ chặt lấy bàn tay của cô. Cô cố gắng rụt tay lại nhưng vẫn bị Lâm Phúc giữ lấy. 

"Được không em?"

Lâm Phúc lại lên tiếng, khiến cô càng khó thở hơn, cô hít một hơi thật sâu định lên tiếng, phục vụ bưng bê thức ăn đang đến gần, cô nhanh chóng chớp thời cơ rụt tay về để lên đùi. Phục vụ nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn, cô ngồi chăm chú nhìn thức ăn, thầm cảm ơn trời vì họ đã đến kịp lúc, đợi họ rời đi, Lâm Phúc lại đưa ánh mắt trìu mến nhìn cô, cố gắng chờ tia hy vọng từ cô.

"Xin lỗi... Em không thể..."

"Suỵt! Đừng nói! Anh chờ em"