Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 85: Trốn đi




Cô ở một căn nhà xa lạ như thế này chỉ quanh quẩn trong căn phòng, hết được ăn uống rồi ngủ, cả ngày chán chết đi mất. Phải rồi! Điện thoại của cô đâu rồi? Cô lục tung khắp nơi trong phòng nhưng không thấy đâu, hình như trong túi xách, nhưng cô lại không nhớ túi nằm ở đâu...

"Tiểu thư, cô muốn tìm gì à?"

"Điện thoại của con...á đúng rồi, chính nó ạ!"

Bà quản gia đưa tận tay cho cô, nhưng tại sao bà lại giữ điện thoại của mình chứ?

"Bà ơi! Bà tìm thấy ở đâu vậy ạ?"

"Cậu chủ đưa cho tôi, nói rằng khi nào cô cần thì sẽ đưa lại"

Cô gật gù, cúi đầu cảm ơn bà rồi trở về phòng, căn phòng quá rộng, rộng hơn hẳn căn phòng của cô lúc trước. Chín vì vậy nó tạo cho cô một sự cô đơn, bây giờ không còn sống chung với ba mẹ... Không còn gặp được Mẫn Huyên, rồi cuộc sông của cô sẽ ra sao? Cô thở dài ngao ngán, anh giam cầm cô như thế này có được ít gì không? Nếu muốn thì hãy lấy đi mạng sống nhỏ bé này của cô cho rồi. Cô tải vài trò chơi giải trí, nằm trên giường chơi suốt cả ngày.

"Tiểu thư, đây là đồ của cô cần dùng"

"Dạ?"

Cô nghe có tiếng gõ cửa, lại nghe được giọng bà quản gia vang lên, cô nhanh chóng bước xuống giường nhận lấy số đồ mà bà đưa cho mình. Đây là những đồ dùng dành cho đi học... Cô bắt đầu rơi vào trạng thái suy nghĩ, tại sao anh lại chu đáo với cô thế này?

...

Sáng sớm, cô lười biếng thức dậy, cả ngày hôm qua cô nhớ mọi người đến tận mờ sáng mới dậy, bây giờ mắt lại mở không nổi. Bà quản gia bước vào phòng, nhìn thấy cô vẫn đang say giấc nồng liền không lên tiến, chỉ dọn bữa ăn sáng lên giúp cô rồi bước xuống. Cô hí mắt, nhìn thấy bà liền lười biếng ngồi dậy, cô nheo mắt nhìn đồng hồ, trời ạ đã 9h sáng rồi!

"Bà, sao bà không gọi con dậy?"

"Tiểu thư ngủ cứ ngủ cho thoải mái ạ, đi học lúc nào mà chả được"

"..."

Cô nhíu mày, lười biếng nằm xuống giường lần nữa, bây giờ có đến trường cũng làm gì có ai cho cô vào để học? Năm cuối cấp, cô nhất định không được lơ là rồi...nhưng sao hôm nay bà quản gia lại bưng đồ ăn sáng đến tận nơi như vậy, dù gì cô cũng đã hết bệnh rồi mà...

"Sao nay bà không gọi con xuống ăn sáng, lại đích thân bưng lên vậy ạ?"

"Sáng nay không có cậu ấy, nên tui bưng lên cho cô ăn rồi nghỉ ngơi trên đây luôn"

À! Cô gật gù, nhưng việc gì mà đến bữa ăn sáng của cô cũng phải do anh chứ, việc gì mà cô ăn cũng phải đợi anh. Bà quản gia mỉm cười dịu dàng, thu dọn một số đồ bề bộn cho cô rồi đi xuống lầu. Cô cầm đũa muỗng lên ăn một miếng, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lấy điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị tên "Lâm Phúc".

"Lục Khê, anh muốn mời em ăn trưa? Trưa nay anh sẽ đến trường đón em?"

Cô vừa đọc tin của Lâm Phúc mời liền thích thú, mắt sáng trưng, từ sau khi xảy ra chuyện cô vẫn chưa có thời gian gặp Lâm Phúc, anh ta lại hào phóng mời cô ăn trưa. Đối với Lâm Phúc cô có cảm giác rất thân mật với Lâm Phúc và xem Lâm Phúc như một người anh trai vì anh của Mẫn Huyên thì cũng chính là anh của cô. Cô mỉm cười, không chờ suy nghĩ, lập tức nhắn lại với Lâm Phúc. Ở nhà cả ngày rất chán, chi bằng cô sẽ đi ra ngoài cho thoái mái một tí, dù gì hôm nay cũng không đi học. 

"Không cần đón em, anh cứ nhắn địa chỉ em sẽ tự đến."

...

Trưa, cô diện cho mình một cái đầm trễ vai trắng, cô nhanh chóng xuống nhà, vừa bước xuống nhà liền thấy bà quản gia đang đứng trước mặt cô, khiến cô giật mình. 

"Tiểu thư, cô muốn đi đâu? "

"Con ra ngoài ăn với anh Lâm Phúc"

"Không được. Cậu chủ sẽ không cho phép đâu!"

Cô nghe bà quản gia nói, chợt nhớ những câu nói của anh, tự do của cô bây giờ được anh nắm giữ, nhưng cô mặc kệ, bây giờ không có anh ở đây, cô nhất định phải ra ngoài.

"Con...con đi một tí sẽ về ngay, bà nhớ bao che cho con nha. Đi mà..."

Bà quản gia nghe cô nũng nịu, liền có chút lay động, nhưng lại nhớ lời anh dặn liền lập tức trở lại nghiêm khắc. 

"Không được!"

"Đi mà bà! Mọi khiển trách con sẽ chịu phạt, tuyệt đối không liên lụy đến bà và ông đâu"

"Để bà gọi cậu chủ...ối, tiểu thư"

Bà vừa nói vừa cầm điện thoại gọi anh, chưa kịp dứt lời liền nhìn thấy cô chạy mất, cửa cổng lúc nãy bà vừa ra ngoài chưa kịp khóa, liền bị cô chớp thời cơ tẩu thoát,hiện tại ở nhà chỉ còn có mình bà, bà không biết phải làm sao liền nhanh chóng gọi điện thoại.

"Alo, cậu chủ...cậu chủ"

"Bà có việc gì mà gấp gáp vậy? Cậu chủ đang trong cuộc họp?"

Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu của Lâm Đồng vang lên, lúc điện thoại vang lên, Lâm Đồng chịu phụ trách giữ điện thoại của anh khi anh bận họp, khi Lâm Đồng nhìn số hiển thị trên màn hình thì khá ngạc nhiên.

"Cậu Lâm Đồng, tiểu thư Lục Khê trốn đi với cậu con trai khác rồi..."

Nghe điện thoại không phải tiếng nói của anh, bà liền biết ngay chính là cậu Lâm Đồng. Tiếng nói của bà quản gia vang lên, khiến Lâm Đồng hốt hoảng, chuyện này nhất định không được nói cho anh biết... Lâm Đồng gật gù, khuyên bà bình tĩnh, mọi chuyện điều sẽ có cách giải quyết. 

"Bà à, chuyện này đừng để anh ấy biết, anh ấy sẽ nổi nóng..."

"Lâm Đồng, quả thật cậu không cần nhận lương tháng này?"

Tiếng nói trầm ấm lạnh lùng đáng sợ vang lên khi Lâm Đồng chưa kịp dứt lời căn dặn, Lâm Đồng cảm thấy sống lưng hơi lạnh, vội vã quay về đằng sau.