Cô vội vàng chạy về nhà, đôi tay vẫn ôm khư khư chiếc váy đã bị rách phần đuôi váy một đường, cũng may vẫn còn có áo để về nếu không cô có chạy cũng không thể nào chạy về nổi nữa. Đôi chân bé nhỏ đã đặt chân tại nhà, hôm nay cũng rất may mắn mẹ cô đã đi xa, nếu không nhìn thấy bộ dạng của mình mà khiếp sợ mất...
"Mẫn...Mẫn Huyên..."
Giọng nói trong trẻo như suối của cô trong màn đêm vang lên, cô gái ngồi co ro dựa đầu vào hàng rào nhà cô là Mẫn Huyên sao? Khuôn mặt hốc hác, lại mặt một chiếc áo mỏng manh, không biết Mẫn Huyên đã ngồi ở đây từ khi nào... Cũng rất may mắn khu nhà của cô là nơi an ninh, nếu không Mẫn Huyên chẳng phải bị như cô rồi...
Hít thở một hơi thật sâu, cô mở cửa, vội vàng đợi Mẫn Huyên vào bên trong nhà, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
" ưm "
Mẫn Huyên kêu nhẹ một tiếng, toàn thân mềm nhũn, thật sự hôm nay Mẫn Huyên đã quá mệt mỏi, cô sờ vào khuôn mặt gầy gò kia... Mẫn Huyên đã ốm đi nhiều, có chuyện gì đã khiến Huyên phải như thế. Nghĩ đến đây lòng cô lại dâng lên cảm giác khó thở, nhớ lại cảnh ghê tởm hồi nãy, cô vẫn còn khá sợ hãi... Không biết Mẫn Huyên có bị vậy không? Quan sát quần áo, dường như Mẫn Huyên chưa có dấu hiệu bị xâm hại... Cô bước vào phòng nhìn bộ dạng ghê tởm lúc này của mình, khẽ thở dài, nếu không có anh ta chắc giờ này cô đã không còn xứng đáng ở trên cõi đời này nữa rồi. Lặng lẽ thay bộ quần áo chỉnh chu, cô không muốn Mẫn Huyên thức giấc sẽ nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Em đã ngủ hay vẫn chưa ngủ? Anh muốn nghe giọng nói của em, anh nhớ em"
Tin nhắn bằng giọng nói vang lên trên điện thoại, cô khẽ cười. Trên màn hình hiện lên 12 cuộc gọi, thì ra anh đã gọi cô từ lúc sớm... Không thấy phản hồi nên mới gửi tin nhắn bằng giọng nói cho cô. Cô rất muốn gọi cho anh, nhìn đồng hồ cô chạnh lòng cất điện thoại, trời đã gần một giờ sáng, anh không thể bận lòng vì cô được, anh còn rất nhiều việc bận rộn phải làm...cô ngồi trên bàn học, ngắm nhìn chậu hoa xương rồng quen thuộc, bàn tay di chuyển lên cái chậu đó vuốt ve.
"Lục Khê...mình xin lỗi"
"Mẫn Huyên? Cậu tỉnh rồi."
Giọng nói ngạc nhiên của cô nhìn Mẫn Huyên, không lẽ Mẫn Huyên giật mình vì ác mộng? Mẫn Huyên không trả lời, khẽ đưa tay vuốt lên đôi gò má đang sưng, ửng đỏ lên, đôi mắt Mẫn Huyên ngây ngô nhìn nó.
"Cậu bị sao thế...tiểu Khê?"
"Mình...à mình vừa mới đi ra ngoài hóng gió ở trước cửa, trời lạnh quá da mình ửng lên thôi. "
Lục Khê cố gắng rặn là từng chữ, cố lấy một cái cớ để vời đi nỗi nghi ngờ của Mẫn Huyên, Mẫn Huyên gật gù, nước mắt bỗng dưng rơi xuống đôi gò má xinh đẹp gầy gò của Mẫn Huyên. Lục Khê giật mình, ngạc nhiên trợn mắt nhìn Mẫn Huyên, luống cuống vội ôm Mẫn Huyên vào lòng.
"Cậu...cậu sao vậy?"
"Mình xin lỗi. Mình đã để cậu lo lắng, có phải cậu đi tìm mình mà bị vậy không?"
Mẫn Huyên nghẹn ngào, da của Lục Khê rất mỏng bị gió lạnh buốt phả vào sẽ rất dễ bị ửng đỏ. Nghĩ đến hình ảnh nhỏ bé của cô bạn chạy loanh quanh tìm mình, Mẫn Huyên cảm thấy tội lỗi khóc nức lên như một đứa trẻ.
"Không sao, chỉ cần cậu không sao là được rồi."
Cô vỗ nhẹ bờ vai mong manh của Mẫn Huyên, rất may mắn khi Mẫn Huyên đã không nghĩ ngờ, tâm hồn thuần khiết như thế không nên nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp lúc nãy, nhất là lúc Mẫn Huyên đang cảm thấy tuyệt vọng nhất vì một chuyện gì đó.
Cái tát này cũng đã nhanh chóng mờ nhạt đi, người đàn ông đó chỉ đánh hơi nhẹ, nên năm dấu tay đã nhạt dần nếu không cô cũng chẳng biết giải thích với Mẫn Huyên như thế nào.
Cô kéo Mẫn Huyên vào phòng ngủ, khẽ đắp chăn lên cho Mẫn Huyên rồi cùng nhau ngủ, Mẫn Huyên cũng thường xuyên hay qua nhà cô ngủ cùng như thế này.Mẫn Huyên chăm chú nhìn cô, không chịu ngủ, cô không hỏi gì hơn, không muốn xoáy mạnh về vấn đề riêng tư của người khác,dù là bạn thân thì cũng không nên, cả hai chìm vào trong giấc ngủ...
Mẫn Huyên đã ngủ say, nét mặt hiện lên đầy sự mệt mỏi, thân hình bé bỏng của Mẫn Huyên co lại, môi không ngừng mấp máy, khẽ cựa người. Cô nhìn Mẫn Huyên, cô vẫn chưa ngủ được, không an tâm khi nhìn thấy Mẫn Huyên trong tình trạng này.
"Tại sao, anh không nói anh có người yêu?"
"Ngay lúc...em can đảm nói yêu anh...thì là lúc em thấy điều tội tệ đó..."
Trong cơn mê sảng Mẫn Huyên không ngừng nói nhưng câu đau lòng, Mẫn Huyên không phải là người dễ buồn, Mẫn Huyên luôn là một con người lạc quan, dù có chuyện buồn cô ấy vẫn luôn luôn cười, mặc kệ chuyện đó có ra sao... Cô đặt tay lên vai Mẫn Huyên khẽ vỗ về, trong lòng hiện lên sự lo lắng. Cô chỉ biết an ủi và ở bên cạnh Mẫn Huyên lúc này mà thôi... Cô nhất quyết sẽ giúp đỡ Mẫn Huyên trong lúc này, cô gái này cần được bảo vệ...
"Mẫn Huyên cố lên..."
Hôm nay quả thật là một ngày tồi tệ, qua những câu nói mê sảng của Mẫn Huyên, cô cũng hiểu được phần nào về chuyện tội tệ mà Mẫn Huyên đã trải qua trong tối nay. Cô bước đến gần chậu xương rồng, cầm nó lên như một báu vật, bàn tay xoay xoay cái chậu, nhìn ngắm ra ngoài cửa sổ. Ngày hôm nay là một ngày tồi, đã khiến Mẫn Huyên buồn, còn khiến cô buồn hơn.
Nhớ lại cảnh tượng ghê tởm của người đàn ông béo ú kia. Cô không khỏi khiếp sợ... Cô nhớ đến khuôn mặt cậu con trai cứu mình trong gang tấc, người con trai đó khá quen nhưng cô lại không nhớ ra là ai... Trong đầu cô lúc đó chỉ nghĩ đến một người mà thôi, chính là anh...
Đôi bàn tay thon nhỏ trắng nõn nà đặt lên điện thoại, màn hình có một tin nhắn thoại, cô chạm vào dòng chữ, tiếng nói ấm áp vang lên phá tan bao đi sự nặng nề.
"Khê, anh biết giờ này đã khuya...nhưng... Anh rất nhớ em... Em nhận được tin nhắn hãy phản hồi lại cho anh..."
Đôi tay bé nhỏ của cô lướt trên màn hình điện thoại, tiếng nói trầm ấm vang lên tiếng nói mà cô mong muốn nhất, cô muốn gặp người đàn ông đó, muốn vùi vào lòng ngực rắn chắc của người đàn ông đó. Cô muốn điên cuồng gọi điện thoại cho anh, để anh biết được cô lúc nãy cô rất sợ, sợ đến mất tâm trí chỉ có thể nhớ tới anh mà thôi..