Giọng nói của anh trầm lặng vang lên, cô khó hiểu, nhưng cũng chẳng buồn lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau khô những sợi tóc ướt của anh. Cô lau một lát, khẽ lắc đầu, loại tóc gì mà lau mãi không khô vậy?
“Tôi cho em đi? Không được dùng máy sấy, tự lau đi”
Anh lên tiếng, khiến đôi chân trần của cô khẽ khựng lại, giật thoát cả mình, làm thế nào anh có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô như thế... cô ngậm ngùi quay lại chỗ, tận tình dùng khăn lau nhẹ nhàng mái tóc của anh. Mùi hương bạc hà trên tóc bay thoảng vào mũi cô, rất dễ chịu, khiến không gian trở nên dễ thở hơn đối với cô. Mái tóc hư hỏng cuối cùng đã khô ráo, cũng là lúc cô đã buồn ngủ, cô chậm chạp rướn người đặt chiếc khăn đã ướt trên bàn, lười nhác đem vào phòng tắm.
“Chỗ đó không phải nơi để khăn”
Giọng anh lại vang lên, thức tỉnh cơn buồn ngủ của cô, cô gật gù lê bước vào phòng tắm.
“Em ở lại chờ tôi một chút!”
Cô gật gật đầu, ánh mắt đang hướng theo bóng dáng cao lớn của anh trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng đóng cửa vang lên, cô theo bản năng nằm nhoài xuống giường, điều hoà trong phòng khiến cô dễ chìm trong giấc ngủ hơn, mắt cô thiếp dần, mùi hương trên gối hoà quyện vào giấc ngủ của cô.
...
Anh bước xuống xe, liền mang lên một hộp quà màu đen huyền, cái hộp khá to, trên chiếc hộp cũng có đính một chiếc nơ màu đen, dường như màu đen chính là màu chủ đạo, đôi chân dài của anh bước nhanh trở về phòng trên tay cầm chắc hộp quà đắc giá trên tay.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên, bên trong phòng, cô gái nhỏ bé ấy đang cuộn mình trên giường thiếp đi. Không hề hay biết đã có người mở cửa, trong mơ không biết đã mơ thấy gì mà khoé miệng khẽ cong lên. Anh bước đến gần giường đặt chiếc hộp màu đen lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tấm chăn đắp lên người cô, ánh mắt dịu dàng chan chứa tình cảm. Anh nhìn cô chăm chú, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô lúc ngủ tựa như một thiên thần, không lo âu không sợ hãi. Anh khẽ cười khi nhớ lại dáng vẻ lúc cô sợ hãi giật mình, nhưng có lúc lại như một con hổ con cãi lời.
Tiếng điện thoại của anh rung lên, phá tan bầu không khí vui vẻ lúc này, anh nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy Lâm Đồng, liền bật máy.
“Em xin lỗi... nhưng mà chuyện này gấp quá...”
“Nói đi”
Lâm Đồng sợ hãi, ngập ngừng, giờ này đã không sớm, dù biết anh thường thức vào khoảng không gian này, nhưng Lâm Đồng vẫn sợ làm phiền anh. Lâm Đồng vâng lời nói về công việc, đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, chỉ lặng im lắng nghe. Lâm Đồng theo anh đã lâu, hiểu rõ tính anh liền nhanh nhẹn nói hết lời mình muốn nói.
“Được rồi, cứ làm theo kế hoạch.”
“Vâng...”
“Còn nữa, thu xếp cho tôi gặp vị bác sĩ kia”
Anh nói xong, liền chậm rãi gác máy. Anh bước ra khỏi phòng bước sang phòng làm việc, bắt đầu khởi động máy tính. Những ngón tay của anh khẽ gõ gõ trên mặt bàn chờ đợi, tiện thể nhắm mắt nghỉ ngơi một tí, dạo gần đây phải tranh dành dự án, anh không có thời gian ngủ, chỉ có thời gian dành cho công việc. Dự án nhanh chóng hiện lên màn hình máy tính, anh mở mắt, bắt đầu lao vào công việc. Đồng hồ chậm rãi trôi qua, không gian im lặng, chỉ còn anh và máy tính.
“Cạch”
Hương cà phê phảng phức bay vào mũi của anh, anh khẽ nhíu mày, mắt không hề rời khỏi màn hình, ai lại to gan bước vào phòng làm việc của anh? Từ trước nay, anh không hề chốt cửa, vì chẳng có ai dám bước vào phòng của anh khi chưa được sự cho phép.
Bóng dáng nhỏ nhắn trong chiếc váy mỏng đứng trước anh, trên tay cầm tách cà phê sữa thơm phức, cô nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lặng lẽ rời khỏi nơi làm việc. Lúc nãy, khi cô thiếp đi, giấc mơ đẹp chưa trọn vẹn, cô lại mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng lại liên quan đến sự an nguy của anh...
“Sao em thức rồi? Lại gặp ác mộng?”
Cô khựng lại, không lên tiếng trả lời, chỉ gật đầu nhẹ. Anh ngưng làm việc, không còn nghe được tiếng gõ phím nữa. Anh đưa tay ra hiệu, ý chỉ kêu cô bước lại gần đây. Cô không hề lên tiếng cũng chẳng hề có ý định đáp trả, trong vô thức lặng lẽ bước đến ghế bên cạnh bàn làm việc của anh ngồi xuống.
“Tại sao lại pha cà phê?”
Anh nhìn chăm chú vào cô, những ngón tay dài lướt qua, vén những sợi tóc đã che khuất khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Đừng làm việc trễ như vậy... sức khoẻ rất quan trọng”
Đôi môi nhỏ nhắn của cô khẽ mấp máy, cô nhỏ nhẹ trả lời, không dám lớn tiếng. Cơn ác mộng lúc nãy khiến cô rất sợ, trong lòng cô luôn có cảm giác sợ anh rời xa cô...Anh không lên tiếng, khoé môi khẽ cong lên.
“Em đang quan tâm tôi sao?”
“Không có”
Cô chối bỏ, lập tức đứng dậy, rời khỏi căn phòng này, nếu cô ở đây thêm một giây phút nào nữa trái tim của cô sẽ không chịu nỗi mà tan vỡ mất. Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô lại, bàn tay nhỏ bé nằm trọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh, anh khẽ lên tiếng.
“Đừng lừa dối bản thân của em “