Tại điểm nghỉ chân hiu quạnh này giữa Coalmont và Ramsdale (giữa Dolly Schiller ngây thơ và Chú Ivor vui tính), tôi ngẫm lại cảnh ngộ của mình. Giờ đây tôi nhìn nhận bản thân và tình yêu của mình bằng sự rõ ràng và đơn giản đến tột cùng. Những nỗ lực trước có vẻ mờ mờ không rõ nét so với lần này. Chừng hai năm trước đây, dưới sự dìu dắt của một giáo sỹ thông minh, nói tiếng Pháp, người mà, trong một giây phút hiếu kỳ siêu hình, tôi đã giao phó sự vô thần tăm tối của một người theo đạo Tin Lành để đổi lấy đợt điều trị theo Thiên Chúa Giáo lỗi thời, tôi đã hy vọng có thể luận ra sự hiện hữu của Đấng Tối Cao từ ý thức về lầm lỗi của mình.
Trong những buổi sáng lạnh giá ấy ở thành phố Quebec sương muối giăng màn, một vị linh mục tốt bụng đã thuyết giáo tôi bằng sự cảm thông và nhân hậu tinh tế nhất. Tôi vô cùng biết ơn ông và Tổ Chức vĩ đại mà ông đại diện. Than ôi, tôi không thể vượt qua được sự thật đơn giản và rất nhân tính, rằng bất kể niềm an ủi tâm linh nào mà tôi có thể kiếm được, bất kể những sự bất tử khắc chìm trên sứ mỏng nào có thể được chuẩn bị sẵn cho tôi, không gì có thể làm cho Lolita của tôi quên được dục vọng bẩn thỉu mà tôi đã bắt nàng chịu. Trừ phi có ai đó chứng minh được với tôi — với tôi như tôi hiện đang là, ngay hôm nay, với trái tim tôi, bộ râu tôi, và sự đồi bại của tôi — rằng trong cuộc trốn chạy vô bờ bến ấy, không có chút ý nghĩa nào trong việc con bé Bắc Mỹ tên là Dolores Haze đã từng bị một gã điên tước mất thời thơ ấu, trừ phi điều này có thể được chứng minh (và nếu ai đó có thể làm được, thì đời đúng là trò hề), không thì tôi chẳng thấy cách nào chữa trị nỗi đau của tôi ngoài biện pháp giảm đau cục bộ và sầu muộn bằng tài ăn nói. Xin trích dẫn một nhà thơ cổ:
Đức hạnh là cái giá mà lũ người trần
Phải trả để cảm được cái đẹp thiên thần