Edit: Doãn Riêu
Beta: Doãn Mộc
Chương 9: A Diễn A Diễn
Tính tình Miểu Miểu hoạt bát lại nhiệt tình, nhân duyên cũng không tệ. Sau khi mọi người quen thân với cô họ đều gọi cô là Miểu Miểu, nhưng trong ấn tượng của cô Hoắc Tư Diễn dường như chưa từng gọi tên cô như vậy. Cho dù nhõng nhẽo đòi hỏi như thế nào, anh cũng đều bất vi sở động*, tích chữ như vàng.
*Không bị thuyết phục
Còn nhớ có một lần cô nổi hứng trêu đùa anh luôn miệng gọi anh là A Diễn, A Diễn...
Trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên vẫn khí định thần nhàn*, thực ra lỗ tai đã lặng lẽ đỏ lên. Cô nhìn thấy lại muốn giơ tay lên sờ, anh là sư huynh hơn cô ba tuổi nên rốt cuộc vẫn có biện pháp trị cô, bút máy đang chuyển động nhịp nhàng dừng lại, gõ một cái lên mu bàn tay của cô, sau đó từ trong cặp sách của cô lấy ra một tờ giấy là bài thi số học đầy dấu gạch chéo đỏ thảm không nỡ nhìn, thành công dập tắt sự kiêu căng phách lối của cô.
*Khí định thần nhàn: bình tĩnh
Thực ra, nếu cẩn thận nghĩ lại Hoắc Tư Diễn đã từng gọi tên cô, nhưng anh gọi là gọi cả họ lẫn tên Tạ An Miểu Miểu.
Lần đó anh giành được giải đặc biệt trong cuộc thi Olympic vật lí dành cho học sinh trung học toàn quốc, thành công được cử đi học ngành Vật lí của đại học A. Cô nghe được tin tốt này còn vui mừng hơn cả khi nghe tin mình đỗ đại học A, trên lưng như mọc thêm cánh bay đến bên cạnh anh, tim đập bình bịch bình bịch, trong mắt phát ra tia sáng sùng bái: "Hoắc Tư Diễn anh thật là lợi hại nha!"
"Hoắc Tư Diễn, anh là người lợi hại nhất mà em biết đó! A, anh phải tin em chứ, em xin thề được chưa. Nếu có nửa lời nói dối sau này em sẽ không có tiền tiêu vặt."
Cô ríu ra ru rít khen anh, lại cảm khái nói: "Trên sách nói, trai tài gái sắc, anh ưu tú như thế, em lại xinh xắn như vậy, tương lai con của chúng ta nhất định là vừa thông minh vừa xinh đẹp nha."
Cô đắm chìm trong tưởng tượng tươi đẹp của mình, đôi mắt trong suốt: "Em đã nghĩ ra nhũ danh của bảo bảo rồi, gọi là Điểm Điểm, Hoắc Điểm Điểm, anh cảm thấy thế nào?"
Khi đó họ vẫn còn là học sinh ngồi trên ghế nhà trường, trong sáng đến dắt tay hay chạm môi một cái mặt đã đỏ tới mang tai. Nên bỗng nhiên nói ra những câu kinh người như vậy khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc, suýt nữa khiến cho Hoắc Tư Diễn đang uống nước bị sặc, anh hơi xấu hổ, lại bị cảm xúc không có cách nào nói rõ ảnh hưởng, mất đi vẻ bình tĩnh vốn có.
"Tạ An Miểu Miểu, sao da mặt em lại... dày đến như vậy?"
Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.
Hình như anh còn muốn nói cái gì khác, lại mím chặt môi, chỉ dùng đôi mắt phức tạp mà nhìn cô.
Cô cũng rất lớn mật nghiêng gò má sang, cười hì hì: "Anh có muốn sờ thử không, cảm nhận độ dày một chút? "
Gương mặt chạm vào mu bàn tay hơi lạnh của anh, anh muốn cọ thêm hai lần, lại tựa như bị điện giật rụt tay trở về.
____________________________________
"Tạ sư muội." ở đầu kia của điện thoại, anh hỏi, "Có chuyện gì không?"
Giọng lại của anh hồi phục thanh tỉnh trầm ổn, tựa như hai chữ "Miểu Miểu" thân mật kia chỉ là ảo giác của Miểu Miểu. Hồi ức đang bay bổng của cô bị cắt đứt, tựa như ve sầu trên cành cây cao giữa mùa hè ca hát không biết mệt mỏi dưới tầng mây trôi. Dưới ánh mặt trời, gió thu nhẹ nhàng thổi qua đã hết một đời, chỉ còn lại yên lặng và trống trải.
Cô đã từng giống như chúng nó, vì chấp niệm của mình mà suýt chút nữa phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, may mắn chỉ là suýt chút nữa.
Nếu như sau trận hôn mê một năm đó cô không tỉnh lại, trên đời này cũng sẽ không bao giờ có người thay cô nhớ rằng: Tạ An Miểu Miểu thích Hoắc Tư Diễn, thích đến mức muốn cùng anh trải qua một đời.
Thế nhưng cũng chỉ là chuyện đã qua.
Giáo dục và tu dưỡng mà cô được tiếp nhận không cho phép cô chỉ vì bản thân mà tư lợi, trở thành con giáp thứ mười ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Bên kia còn đang chờ cô đáp lại, Miểu Miểu dùng sức nhắm mắt lại, hắng giọng một cái: "Hoắc sư huynh, quyển sách ứng dụng lập trình máy tính kia anh xem xong chưa?"
"À là như thế này, thày giáo bên thư viện nói là đã quá hạn mượn...Bởi vì buổi chiều em phải về nhà, thời gian sau không có chuyện gì thì có thể em sẽ không đến trường học. Cho nên, có thể làm phiền anh nếu xem xong rồi thì qua trả sách một lát được không?"
"A, như vậy có làm phiền anh quá không?"
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Miểu Miểu cầm điện thoại di động ngây ngốc đứng trên hành lang, bên cạnh thỉnh thoảng có bạn học đến trả sách, mượn sách đi qua. Bước chân thả nhẹ nhàng chậm chạp, cũng không trò chuyện, nên không hề quấy rầy cô trầm tư, cô cúi đầu nhìn chậu cây vĩ quỳ bên chân, vì lâu ngày không được tưới nước hay cắt tỉa, lá cây ủ rũ không có sức sống gục xuống đất.
Càng khiến cô thêm phiền muộn trong lòng.
Ở trong điện thoại Hoắc Tư Diễn nói anh sẽ qua đây.
Có nghĩa là không cách nào tránh chạm mặt anh rồi.
Miểu Miểu đi tới đi lui trên hành lang, cửa thang máy cách đó không xa đóng đóng mở mở, đưa từng nhóm từng nhóm người đi lên.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt Hoắc Tư Diễn đã đến, Miểu Miểu không tiếp tục do dự nữa, xách balo lên liền chạy xuống.
So với bên trong thư viện mát mẻ thư thái, bên ngoài mặt trời chói chang, bầu trời không có mây, xanh xanh trong veo, cho nên mỗi một tia sáng đều rất chói mắt.
Hoắc Tư Diễn đứng dưới bóng cây, còn đang phát sốt, trước khi ra cửa mới vừa thay áo sơ mi đen. Tuy nhiên phía sau lưng áo kia bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thân thể rất khó chịu, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.
Không có gió, nắng nóng bức người.
Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.
Tầm mắt của anh bởi vì bị choáng mà trở nên mơ hồ, cảnh sắc chung quanh tựa như không còn màu sắc. Đột nhiên, có một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện, tóc dài búi tròn, trên người mặc váy dài màu tím nhạt đơn giản, trên eo đeo thắt lưng trắng nhỏ, mép váy nhẹ nhàng lay động theo bước chân.
Dưới ánh mặt trời, cô gái xinh đẹp mặt mày tươi vui chậm rãi đi về phía anh.
Da của cô rất trắng, không phải kiểu trắng như bệch vì thời gian dài phải ở trong phòng nhỏ u tối, mà là trắng nõn trong suốt giống như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Trong chốc lát, cây cối lại khoác lên mình màu xanh biếc, đóa hoa cũng toả hương thơm mê người.
Hoắc Tư Diễn cứ như vậy nhìn cô đi tới trước mặt.
"Hoắc sư huynh, thật ngại quá, còn làm phiền anh đặc biệt qua đây."
Lời lẽ cô khách khí cùng nụ cười xa cách, như một cây châm mềm mại nhẹ nhàng đâm vào lòng Hoắc Tư Diễn, âm ỉ đau, nhưng nét mặt anh cũng không thay đổi, như không có chuyện gì xảy ra cười: "Là anh gây thêm phiền toái cho em."
"Không có."
Miểu Miểu lắc đầu, tầm mắt lướt qua anh, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, môi không có chút máu, tóc ngắn cũng bị mồ hôi thấm ướt dán trên trán, chẳng lẽ là ngã bệnh? Cô cảm thấy trong lòng có cảm giác khó chịu, mắc bệnh còn đích thân mang sách tới, cũng không vội một ngày hay hai ngày. Hà tất phải như thế?
Mà cô cũng hà tất phải lo lắng như vậy làm gì chứ?
Bên cạnh anh hiển nhiên là đã có tri kỉ hỏi han ân cần, không tới phiên cô.
Cô còn rất nhiều việc cần phải làm, còn phải tưới nước cho tán vĩ quỳ đang thoi thóp, trở về ký túc xá thu dọn hành lý, quét tước vệ sinh...Nói chung bề bộn nhiều việc, không có thời gian để lãng phí.
Miểu Miểu mỉm cười với anh: "Em đi trả sách trước đã, gặp lại sau. "
Nói xong, cô xoay người rời đi, làn váy như gió, căn bản không phát hiện, người đàn ông phía sau dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của cô.
Sau khi Miểu Miểu vào thư viện. Cách đó không xa, một chiếc đi Cayenne đi tới, chậm rãi dừng ở bên người Hoắc Tư Diễn, cửa kính gần tay lái hạ xuống, Chu Phùng Ngọc ló ra: "Mau lên xe đi! Nóng đến sắp hôn mê rồi đó!"
Cậu cứ đứng như vậy, con gái nhà người ta cũng không nhìn thấy, đây không phải là tự ngược đãi bản thân sao?
Nhưng mà cậu ta cũng thật sự là triệt để ngược.
Chu Phùng Ngọc nhớ đến mấy ngày trước, bản thân mình đi tranh công với Hoắc Tư Diễn nhắc tới việc ở bệnh viện gặp được mối tình đầu của cậu ta, kết quả ăn mặt lạnh không nói, lại biết được một bí mật lớn: Thì ra mối tình đầu của cậu ta bây giờ đã có bạn trai.
Con mẹ nó, đây có phải là cảnh ngộ bi thảm nhất trần đời đúng không, lại còn để cho loại người tâm cao khí ngạo như Hoắc Tư Diễn gặp phải.
Trong thế giới tình cảm, Chu Phùng Ngọc tự nhận là không có điểm dừng, ngoại trừ vợ bạn không thể lừa gạt ra, chỉ cần hắn muốn sẽ không có góc nhà nào mà không đào được, thậm chí có lúc chỉ cần động động lông mi, góc nhà sẽ tự động chạy tới đây.
Có thể Hoắc Tư Diễn không có khả năng làm chuyện như vậy, tam quan* của cậu ta so với tướng mạo còn muốn đoan chính hơn, Chu Phùng Ngọc chỉ có thể yên lặng rớt hai giọt lệ đồng tình với cậu ta, nếu như, nếu như cô bé kia chia tay bạn trai thì tốt rồi...
*Tam quan: thế giới quan, lẽ sống.
Edit bởi Chưng cư Doãn Gia.
Hoắc Tư Diễn ngồi trên xe, sắc mặt nhìn không ra chỗ bất thường nào, chỉ là mệt, ngay cả lời cũng không muốn nói.
Lúc Miểu Miểu gọi điện thoại tới, hắn vẫn còn đang ngủ say, bị một cơn ác mộng đeo bám, mơ lại rất mất trật tự, giống như cái gương rơi vỡ trên đất, anh nhặt lên một mảnh, lòng bàn tay máu me đầm đìa.
____________________________________
Mùa đông chạng vạng tối, sắc trời màu xám tro, mưa còn lất phất rơi, mái tóc nữ sinh ẩm ướt, viền mắt hồng hồng, đè nén tiếng khóc, cơ thể hơi run, thương cảm như mèo con bị người vứt bỏ: "Thì ra anh xem em là như vậy..."
Nước mắt lăn dài khiến mặt cô ướt đẫm: "Hoắc Tư Diễn anh yên tâm, sau này em sẽ không thích anh nữa."
Cô chạy vội vào trong mưa.
Anh gấp gáp vội vươn tay ra, chỉ bắt được một luồng không khí lạnh như băng.
Vào lúc này tiếng chuông chợt vang lên, Hoắc Tư Diễn còn mơ màng không phân rõ được hiện thực và cảnh trong mơ, qua một lúc lâu mới sờ tới điện thoại di động trên đầu giường, miễn cưỡng mở mí mắt còn buồn ngủ, liếc liếc mắt nhìn tên người gọi trên màn hình, sau khi nghe điện thoại, rất tự nhiên, gọi tên của cô.
Bỗng nhiên cũng rất muốn gặp cô một lần.
Vì vậy nên chạy tới đây.
Hiển nhiên, cô cũng không ngờ là gặp được anh như vậy.
Hoắc Tư Diễn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên cười tự giễu, hâm mộ bạn trai của cô, hâm mộ đến sắp nổi điên...
Có vài câu hỏi muốn biết được đáp án từ cô. Nhưng hôm nay, tựa hồ cũng không cần thiết phải hỏi nữa.
Chu Phùng Ngọc nhìn dáng vẻ của anh hình như rất khó chịu, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không, hay là đến bệnh viện đi."
"Không cần."
Sau một lúc lâu, Hoắc Tư Diễn mở mắt ra, ánh mắt đã bình tĩnh như nước hồ sâu: "Giúp tôi chuẩn bị báo cáo bình xét tài sản khoa học kỹ thuật của Thanh Viễn."
Chu Phùng Ngọc cực kỳ kinh ngạc: "Cậu muốn thu mua nó?"
"Ừ, kế hoạch là như vậy."
Tình cảm huynh đệ nhiều năm, Chu Phùng Ngọc còn không hiểu rõ tính tình của cậu ta sao? Đây là tình thế bắt buộc.
Khoa học kỹ thuật Thanh Viễn.
Chu Phùng Ngọc tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút tương quan tài liệu của cái công ty này, con mắt bỗng nhiên sáng ngời, cho nên, cậu ta đây là dự định thoát khỏi bóng ma. Lại lên tinh thần rồi?
Cái suy nghĩ này làm cho sự phẫn uất ứ đọng hơn nửa năm trong ngực Chu Phùng Ngọc tiêu tan thành mây khói, hắn cảm thán một tiếng thật dài. Nếu không phải là nghĩ đến Hoắc Tư Diễn còn là bệnh nhân, thật muốn đạp mạnh chân ga một cái để chiếc xe Cayenna xinh đẹp lao đi.
Bên kia, Miểu Miểu quay lại tầng ba thư viện, sau khi trả sách xong, đang muốn xoay người rời khỏi thì thầy giáo gọi cô lại: "Bạn học, em làm rơi đồ kìa."
Cô nghi ngờ nhìn lại, thầy đưa qua một cái kẹp sách kim loại tinh xảo: "Đây."
"Thầy à, cái này không phải của em đâu."
"Sao lại không phải của em?" Thầy giáo chỉ vào quyển sách ứng dụng lập trình máy tính cô mới vừa trả nói, "Nó được kẹp ở trong này."
Ông đẩy đẩy kinh lên, nhìn cô gái thanh tú động lòng người đang kinh ngạc, lại trêu ghẹo nói: "Không phải của em, chẳng lẽ là của tôi? "
Miểu Miểu phản ứng rất nhanh, cái kẹp sách này chắc là của Hoắc Tư Diễn, cô nhận lấy, nắm nhẹ trong tay. Sau đó nói cảm ơn với thầy giáo.
Cái kẹp sách có lẽ là được đặt làm riêng, hình một con mèo màu bạc, móng vuốt cong cong, tư thế lười biếng, đuôi còn cuộn nhẹ. Ngoại trừ cái bụng chỗ khác đều là thiết kế chạm rỗng, thoạt nhìn rất khả ái, Miểu Miểu nhịn không được sờ sờ, ngón tay đột nhiên dừng lại, trên mặt trái của cái bụng con mèo hình như còn khắc một chữ?
Cô không trực tiếp lật lại xem, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng cảm nhận từng đường nét của con chữ. Sau khi xác định, hô hấp cũng hầu như đình chỉ, chỉ có trái tim không ức chế được...đập như sấm, khiến cho tinh thần cô tan tác.
Miểu.
Chữ được khắc trên người con mèo, là Miểu.
Miểu Miểu lại chợt nghĩ tới tới, trước đó cô lấy số điện thoại của Hoắc Tư Diễn, nhưng cũng không cho anh số điện thoại của mình. Thực ra số điện thoại của cô cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, hôm nay lúc nghe điện thoại, anh vừa mở miệng, là gọi tên của cô.
Anh làm sao biết được là cô?
Trừ phi.
Những năm gần đây, anh vẫn lưu số điện thoại di động của cô.