Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 76: Họ không phải muốn bắt chị, họ là muốn giết chị




Lần nữa quay lại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát Cát An…

“Anh kể lại tình hình hôm đó đi.”- Angelina ngồi xuống đối diện Lôi Gia Thiện.

Lôi Gia Thiện chậm rãi nói: “Hôm đó tôi có vài câu qua lại với Triệu Trường Bách, đại khái là anh ta khiến tôi không vui, tôi liền đi tới vườn hoa uống rượu một mình, càng nghĩ càng bị thái độ của Triệu Trường Bách làm cho tức tối nhưng mà tôi thề tôi không có ý định gì với Era ngay lúc đó hết. Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào lúc này tôi lại nhìn thấy Era từ đâu đi tới sau đó vào phòng trang điểm đóng cửa lại, sau đó một lúc lại nhìn thấy Triệu Trường Bách xuất hiện, tôi đi tới phòng trang điểm đứng bên ngoài nghe lén. Triệu Trường Bách hỏi Era vài câu nhưng mà thái độ của cô ấy còn nhạt hơn cả nước ốc, sau đó Triệu Trường Bách rời khỏi phòng trang điểm, tôi lại bắt đầu suy nghĩ loạn cả lên, vốn dĩ có hơi men trong người nên tôi đã ngà ngà say, trong lòng lại bực bội với Triệu Trường Bách cho nên vừa nhìn thấy Era tôi đã không kềm chế được…”

Lúc Lôi Gia Thiện đạp cửa xông vào phòng trang điểm, Era nhìn thấy dáng vẻ say rượu của anh ta liền hoảng sợ đứng lên cảnh giác nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì? Sao lại xông vào đây?”

Lôi Gia Thiện cười: “Tôi muốn xem, phụ nữ của Triệu Trường Bách có gì đặc biệt…”

Nói rồi Lôi Gia Thiện nhào tới tóm lấy Era đang cố gắng vùng vẫy ném mạnh lên giường sau đó cả người anh ta cũng đè lên, trực tiếp luồn tay vào trong váy cưới xé đi chiếc quần lót của nàng. 

Sự xâm chiếm không chút thương cảm nào bắt đầu, suốt cả quá trình Era đều khóc vô cùng thương tâm.

“Sau đó thì sao?”- Angelina lại hỏi.

“Sau đó… tôi phát hiện cô ấy là xử nữ, tôi, tôi cảm thấy rất bối rối, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Era  khóc rất thương tâm trốn vào một góc tường, tôi cũng không biết nên làm gì tiếp theo nên mặc lại đồ rồi rời đi.”- Lôi Gia Thiện liếm môi: “Tôi thề là lúc đó cô ấy vẫn còn sống. Sau khi rời khỏi phòng tôi lại thấy không yên tâm, chính là vì trước giờ tôi chưa từng chạm qua xử nữ nên đối với hành vi vừa rồi của mình có chút áy náy. Tôi suy nghĩ một lúc lại cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm nên quay lại phòng trang điểm một lần nữa. Nào ngờ cửa phòng bị khóa từ bên trong, tôi nghĩ rằng cô ấy còn sợ hãi nên cẩn thận gõ cửa rồi nói lời xin lỗi an ủi cô ấy, nhưng mà bên trong lại không có tiếng trả lời cũng không có tiếng khóc, tôi nhớ lúc đầu khi tôi rời đi Era khóc rất dữ dội nhưng tại sao bây giờ lại yên tĩnh như vậy được? Tôi thấy kì lạ liền đạp của phòng xông vào, lúc đó tôi nhìn thấy cô ấy đã treo cổ chết… tôi, tôi nhất thời hoảng loạn quá nên chạy khỏi nhà hàng.”

Angelina cúi đầu ghi chép sau đó lại đặt câu hỏi: “Thời gian từ lúc sau khi anh cưỡng hiếp Era và rời đi cho đến lúc anh quay lại lần nữa là bao lâu?”

“Chắc là khoảng mười phút.”

“Lúc đó anh có phát hiện chuyện gì khác thường hay không? Ví dụ như là gặp người nào khả nghi xuất hiện xung quanh hiện trường vụ án chẳng hạn.”

Lôi Gia Thiện lắc đầu: “Tôi lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, vừa nhìn thấy người vừa rồi còn lên giường cùng mình tự dưng trở thành xác chết tôi không sợ mới lạ. Lúc đó tôi chạy như bị ma đuổi mà rời khỏi phòng…”- Lôi Gia Thiện cố gắng bình tĩnh nhớ lại sau đó rồi thêm vào: “À. Hình như tôi có loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, cũng không biết có phải hay không.”

“Vậy tư liệu mật của tứ đại gia tộc bây giờ đang ở đâu?”

“Cái gì mà tư liệu mật chứ? Có cho tôi tám cái gan tôi cũng không dám đụng tới. Hơn nữa, tôi, tôi vốn dĩ chỉ vì tức giận Triệu Trường Bách nên mới làm ra việc này, chuyện tư liệu mật bị mất không liên quan tới tôi.”

Lúc rời khỏi cục cảnh sát đã là giữa trưa.

Hồ sơ phạm tội của Lôi Gia Thiện được lưu giữ lại chờ ngày khởi tố với tội danh cưỡng hiếp, Lôi Hiệp Vũ vừa nhìn nghe thấy tin này liền sốc nặng và vô cùng tức giận lao vào đánh cho Lôi Gia Thiện mấy cái. Người của Lôi gia đang tìm luật sư hy vọng có thể chạy tội cho Lôi Gia Thiện.

Hạ Dĩ Niên, Uyển Khanh, Vu An Di,Angelina và Lạc Nhân chậm rãi đi từ cục cảnh sát ra. Lạc Nhân là người lên tiếng phiền não đầu tiên: “Nếu như sự thật là như vậy thì rất rõ ràng cái chết của Era là tự sát, nếu như vậy thì không thỏa mãn những lý thuyết giả định lúc trước mà chúng ta đặt ra, cũng không có liên quan gì tới cái chết của Anna và Megan.”

Vu An Di tiếp lời: “Điều này cũng chứng minh chuyện tư liệu mật bị mất và vụ của Era không có liên quan tới nhau.”

Angelina nói: “Nhưng nếu như vậy thì làm sao lý giải về việc người phụ nữ bí ẩn kia xuất hiện ở nhà hàng hôm đó?”

“Có rất nhiều chuyện cũng không thể lý giải.”- Hạ Dĩ Niên lên tiếng: “Ví dụ như trong lời khai của Lôi Gia Thiện, cậu ta nói đã nhìn thấy Era từ bên ngoài đi vào phòng trang điểm, lúc đó… chúng ta độ chừng là khoảng 9:45, khoảng thời gian này Era không ở trong phòng chuẩn bị mà lại ra ngoài làm gì? Cô ấy đi đâu và gặp phải những chuyện gì? Tôi cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt.”

Uyển Khanh nghe hắn đặt vấn đề sau đó gật đầu: “Dĩ Niên nói rất đúng, lời khai này của Lôi Gia Thiện so với tình hình thực tế thì không phù hợp chút nào. Nếu xâu chuỗi những tình tiết nhỏ nhặt nhất lại với nhau chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra điểm mâu thuẫn ngay. Liệu có thể nào sau khi Lôi Gia Thiện rời khỏi phòng trang điểm lần thứ nhất lúc này đã có người xuất hiện giết Era hay không?”

Angelina trầm tư một lúc rồi lên tiếng: “Thực tế bây giờ chúng ta không có bằng chứng cụ thể để loại trừ khả năng Era tự sát. Trên người cô ấy không có vết thương nào, không có dấu vết bị cưỡng ép treo cổ, những dấu tích để lại hiện trường đều vô cùng bình thường, nếu như thật sự là mưu sát vậy thì hành động cưỡng hiếp của Lôi Gia Thiện là ngoài dự kiến của hung thủ. Nhưng mà hắn cũng cực kì thông minh khi sử dụng Lôi Gia Thiện làm lá chắn và cũng là một lý do hoàn hảo cho việc chúng ta kết luận cái chết của Era là tự sát.”

“Tôi cảm thấy nếu bây giờ chúng ta kết luận là tự sát, vậy tức là đã theo ý của hung thủ rồi.”- Vu An Di nói.

Lạc Nhân gật đầu: “Đúng vậy, chỉ tiếc là cả ba gia đình nạn nhân Anna Megan và Era đều nhất quyết không chịu kí tên vào giấy đồng ý giám định pháp y. Nếu như bằng chứng bề nổi đều chứng minh rằng họ đã tự tử vậy thì bề chìm bên trong cơ thể họ có thể sẽ có thứ chứng minh họ bị sát hại.”

Hạ Dĩ Niên suy nghĩ một lúc, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cả hai nhà của Anna và Megan đều là doanh nghiệp nhỏ, trên thương trường tôi có thể sử dụng một chút biện pháp gây áp lực cho họ để họ đồng ý làm giải phẩu thi thể. Nhưng mà…”- Hạ Dĩ Niên khẽ thở dài: “Ebisu dù gì cũng là thân thích của Hoàng gia Anh,  ngay cả cha tôi đối với ông ta cũng phải kiêng nể vài phần, chúng ta không thể sử dụng biện pháp mạnh được.”

“Em cảm thấy Ebisu chẳng qua chỉ là vì quá đau lòng với cái chết của Era mà thôi, chúng ta có thể sử dụng cách thức mềm dịu một chút để thuyết phục ông ta. Chuyện này anh cứ giao cho em và Vu An Di làm, đảm bảo có thể thành công để ông ta ký tên.”- Uyển Khanh nói.

“Em sao?”- Hạ Dĩ Niên nhướng mày.

Uyển Khanh gật đầu.

Vu An Di tiếp lời: “Đúng vậy, sự lanh trí của Uyển Khanh kết hợp với tài ăn nói của tôi, cơ hội thành công là rất cao.”

Hạ Dĩ Niên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy tôi đưa hai người đi.”

“Ể, không được, Dĩ Niên cậu phải cùng tôi đi một chuyến tới Yunus và Lôi  gia lấy luôn đoạn camera ở chỗ họ. Chúng ta vừa mới đắc tội xong với Lôi gia, chuyện lấy đoạn băng này phải có cậu mới suông sẻ.”

Uyển Khanh nhẹ nhàng nói: “Đúng đó Dĩ Niên, anh yên tâm em và Vu An Di  sẽ tự có chừng mực, anh đi làm việc cùng Lạc Nhân đi.”

Hạ Dĩ Niên gật đầu: “Được rồi, có chuyện gì phải gọi ngay cho anh có biết không?”

Uyển Khanh gật đầu.

Angelina nhìn qua nhìn lại một lúc rồi lên tiếng thu hút sự chú ý: “Nè, các người ai cũng có việc để làm vậy tôi thì làm gì đây?”

“Chị sao? Cả đêm qua chị không ngủ rồi, giờ về nhà nghỉ ngơi đi, nếu để anh hai em biết chị làm việc quá sức anh ấy sẽ lột da em mất.”- Hạ Dĩ Niên nói.

“Cậu… khi không lại nhắc đến Hạ Dĩ Tường làm gì? Cái tên chết tiệt đó, đã ba ngày không nghe điện thoại rồi.”

Hạ Dĩ Niên cười nhẹ.

Uyển Khanh lên tiếng: “Anh ấy ấy hả, chắc là đã bị đống hồ sơ ở Hoàng Thịnh đè chết rồi, Dĩ Niên ha?”

Hạ Dĩ Niên gật đầu.

Angelina trừng mắt: “Gì thế, các người ăn hiếp anh ấy hả?”

“Là anh ấy tự chuốc khổ vào thân.”- Hạ Dĩ Niên quay người cùng Lạc Nhân rời khỏi: “Mọi người chia nhau ra làm việc, trước ba giờ chiều tới Hạ gia gặp nhau.”

Uyển Khanh hô lớn: “Yes sir!”

Hạ Dĩ Niên nghe thấy cô hô như vậy thì ngừng lại quay đầu: “Em phải cẩn thận một chút.’

Uyển Khanh lại nghiêm túc hô: “Ok sir!”

Lạc Nhân bên cạnh bật cười, vỗ vai Hạ Dĩ Niên. Hắn cũng hết cách lắc đầu sau đó rời khỏi.

Angelina nhún vai: “Chị hết việc rồi, nếu Hạ Dĩ Niên đã ân xá cho chị về ngủ chị cũng không tiếp tục làm con sâu chăm chỉ nữa, chị đi đây.”

Sau khi Angelina rời đi, Vu An Di đi lấy xe, Uyển Khanh đứng trước cổng lớn của sở cảnh sát đợi nàng. 

Lúc này cô nhìn thấy Phùng Chí Cường và Lôi Ngân Chi  cũng vừa tới, họ có vẻ rất hối hả vừa định vào bên trong sở cảnh sát thì nhìn thấy Uyển Khanh, Lôi Ngân Chi  chạy đến trước mặt cô: “Lôi Uyển Khanh, con người cô thật độc ác, ngay cả anh trai mình cũng muốn hại, hừ, có phải là người hay không?”

Phùng Chí Cường bên cạnh kéo tay cô ta: “Ngân Chi!”

“Phùng Chí Cường anh quản cho tốt con đàn bà này một chút, đừng để cô ta đi cắn người lung tung.”- Uyển Khanh không thèm nhìn tới Lôi Ngân Chi đang diễn tuồng bên cạnh.

“Cô…”- Lôi Ngân Chi tức tối…

Phùng Chí Cường nhíu mày: “Uyển Khanh dù gì thì đây cũng là chị gái em, em không nên nói như vậy. Ngân Chi vừa mang thai không lâu, cô ấy không thể chịu đả kích.”

Uyển Khanh cười nhẹ: “Ồ, mới đây đã mang thai rồi à? Vậy thì chúc mừng cô, Phùng Chí Cường nọc của anh tốt thật đấy, Lôi Ngân Chi đây là lứa đầu tiên cô phải cẩn thận một chút, đi chùa cho nhiều vào, cầu xin bồ tát cho cô có thể sinh ra một đứa bé đừng giống cô.”

“Cô có ý gì?”- Lôi Ngân Chi quát.

Ngữ khí của Uyển Khanh vẫn điềm tĩnh: “Không hiểu sao? Ý tôi là, mẹ nào thì con nấy đây là yếu tố di truyền, ví dụ như tiểu tam làm kỹ nữ trong quán bar, một con hồ ly tinh giật chồng người khác, vì để leo lên giường của cha tôi mà không từ thủ đoạn, thì con gái của cô ta…”- Nói tới đây cô bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Lôi Ngân Chi khiến cô ta bất an lui ra sau, Uyển Khanh nói từng chữ: “Cũng như cô ta, đáng kinh tởm.”

“Cô…cô…”- Lôi Ngân Chi tức giận, hơi thở cũng phập phồng lên xuống…

Phùng Chí Cường vội vàng đỡ lấy Lôi Ngân Chi, quay qua Uyển Khanh: “Uyển Khanh em…”

“Anh câm miệng đi!”- Uyển Khanh ngắt lời, giữ một thái độ khinh thường cùng lạnh lùng nhìn anh ta: “Vật họp theo loài, anh đừng tưởng mình thanh cao lắm.”

Phùng Chí Cường sửng sốt, không nghĩ tới Uyển Khanh lại nói chuyện với anh ta như vậy.

“Uyển Khanh, em không nên nói chuyện với Ngân Chi như vậy…”

“Tôi và chị gái tôi nói chuyện, người ngoài như anh lấy tư cách gì xen vào? Anh nên nhớ anh chỉ là vị hôn phu của chị ấy, chưa phải là con rể của Lôi gia. Phùng Chí Cường anh nên biết vị trí của mình là ở đâu, ở Lôi gia, anh chỉ là một con chó giữ nhà cho cha tôi mà thôi.”- Uyển Khanh cảm thấy trình độ mắng người của mình đã thăng hoa lên một tầm mới. Cô muốn thay Lôi Uyển Khanh bé nhỏ từng bị họ làm tổn thương cho họ một bài học.

Còn về Phùng Chí Cường, anh ta không ngờ một Uyển Khanh luôn líu tíu theo chân anh ta lại có ngày trở nên xa lạ như vậy. Lời nói khó nghe của cô khiến cho anh ta tức giận, hai bàn tay cũng nắm chặt thành quyền.

Uyển Khanh thấy anh ta nắm chặt tay, nắm đấm đó in hằn lên những sợi gân đáng sợ thì có chút bất an. Đang lúc cô cho rằng Phùng Chí Cường sẽ đánh mình thì Vu An Di chạy xe tới, Uyển Khanh không thèm nhìn tới bọn họ quay người leo lên xe của Vu An Di.

Lôi Ngân Chi định bước lên cản lại thì bị Phùng Chí Cường giữ chặt lấy.



Lúc Vu An Di và Uyển Khanh tới khách sạn Hoàng Gia, nhân viên bên trong vừa nhìn thấy cô liền tận tình dẫn đường đi tới phòng của Ebisu. Uyển Khanh nghĩ chắc chắn là Hạ Dĩ Niên đã ra lệnh cho bọn họ nên bọn họ mới dễ dàng với cô như vậy. 

Vu An Di và Uyển Khanh nhìn nhau sau đó gõ cửa phòng.

Bên trong vang ra giọng nói, cả hai người mở cửa bước vào.

Ebisu ngồi trên ghế nệm, đứng phía sau ông là ba người vệ sĩ. Ebisu vừa nhìn thấy Uyển Khanh, liền lên tiếng: “Tôi có nghe cậu hai nói cô sẽ tới đây, cô Uyển Khanh phải không?”

Uyển Khanh gật đầu, lịch sự lên tiếng: “Chào ngài Ebisu, tôi là Lôi Uyển Khanh, người này là luật sư Vu An Di, chúng tôi hôm nay tới đây là để thỉnh cầu ngài một chuyện.”

Ebisu ho vài cái sau đó nói: “Con người lão không thích dài dòng, hai người có chuyện gì thì nói mau đi.”

Uyển Khanh gật đầu: “Rất tốt, con người tôi cũng không thích dài dòng, ngài Ebisu, chúng tôi mong ngài có thể đồng ý ký tên chấp nhận cho pháp y mổ xác của công nương Era để phục vụ điều tra.”

“Không thể được!”- Ebisu nhíu mày: “Thân thể của Era cao quý như vậy, sao có thể nói mổ xác là mổ xác, con bé đã chịu nhiều tổn thương lắm rồi, lúc chết đi các người còn không để cho thi thể nó được yên hay sao?”

Vu An Di lên tiếng: “Ngài Ebisu, việc mổ xác này chỉ là để phục vụ tra án thôi, chẳng lẽ ngài không muốn bắt hung thủ đã giết chết công nương để đòi lại công bằng cho cô ấy sao?”

Ebisu hừ lạnh: “Các người đừng tưởng tôi không biết là Lôi Gia Thiện đã cưỡng hiếp Era, cô, đặc biệt là cô Lôi Uyển Khanh, người của Lôi gia các người đã đắc tội với hoàng gia Anh, mối thù này tôi sẽ không để yên đâu. Cha của cô, Lôi Hiệp Vũ, ông ta đang cho người đi tìm luật sư hòng chạy tội cho con trai ông ta, tôi đã ra lệnh khắp thành Cát An này rồi, ông ta nghĩ ông ta có thể thành công hay sao? Tôi phải đẩy Lôi Gia Thiện ra tòa, cho tên khốn đó ngồi tù cả đời, khụ…khụ..”- Ebisu che miệng ho vài tiếng rồ tiếp tục nói: “Era sau khi bị làm nhục đã chịu không nỗi nhục nhã mà treo cổ tự tử, giờ các người tới đây đòi mổ xác con bé, các người điều tra cái gì?”

Vu An Di trả lời lại: “Ngài Ebisu, công nương Era là người lạc quan yêu đời, cô ấy tin vào đức chúa tối cao như vậy, không có chuyện gì là không thể vượt qua, cô ấy cũng là một người con có hiếu, chẳng lẽ ngài tin rằng cô ấy có thể từ bỏ lại người cha là ngài để tự tử hay sao?”

Uyển Khanh im lặng, cô biết Vu An Di đang thực hiện chiến lược đánh vào tâm lý.

Quả nhiên Ebisu không phản bác…

“Ngài Ebisu, chúng tôi đều biết ngài yêu thương Era như thế nào, ngài không muốn chúng tôi tổn hại thân thể của cô ấy, nhưng chúng tôi đều có lý do riêng để làm chuyện này. Chẳng lẽ ngài không mong muốn bắt được hung thủ của vụ án này để trả lại công bằng cho Era, và cho gia đình của hai nạn nhân trước một câu trả lời về cái chết của con gái họ? Ngài có nỗi đau mất con, họ cũng như vậy, công nương Era chết oan ức, Megan và Anna cũng vậy.”- Giọng nói của Vu An Di khẳng khái, mang theo sự thấu hiểu và lý lẽ, chỉ cần là người nghe được đều sẽ bị thuyết phục.

Tuy rằng Ebisu cũng có dấu hiệu bị lay chuyển nhưng mà vẫn giữ nguyên ý định của mình, ông nhíu chặt mày: “Các người cút đi, tôi sẽ không ký tên.”

Vu An Di thở dài, vừa định nghĩ ra lý lẽ để nói tiếp thì một âm thanh bình tĩnh bên cạnh đã vang lên…

“Ngài Ebisu,  hiện giờ tất cả chúng ta đều đang bị hung thủ dẫn dắt. Có thể sẽ có thêm nhiều người vô tội bị hắn sát hại, có thể tứ đại gia tộc sẽ vì chuyện này mà không thể trụ vững trên thương trường được nữa. Ngài cũng biết thị trường bên này và bên phía Anh quốc có mối liên quan như thế nào, chúng ta là quan hệ cộng sinh, song phương và bình đẳng. Cái chết này của Era có liên quan tới việc tư liệu mật bị đánh cắp, chính vì vậy nó không còn là vấn đề của cá nhân ngài mà là vấn đề của cả thị trường của hai quốc gia, việc này hệ lụy tới rất nhiều thứ giống như chính phủ chẳng hạn. Chẳng lẽ hoàng gia Anh các người có thể trơ mắt nhìn khủng hoảng kinh tế mà kiên quyết không chịu hợp tác với chúng tôi hay sao?”

Ebisu im lặng một lúc như đang suy ngẫm, sau đó lúc lâu mới thở dài hỏi lại: “Các người có lý do gì có thể đảm bảo cái chết của Era là bị hại? Cô là người của Lôi gia, là con gái của Lôi Hiệp Vũ là em gái của Lôi Gia Thiện, làm sao tôi biết cô có phải đang âm mưu chạy tội cho anh trai mình không?”

Uyển Khanh đối với nghi vấn này của Ebisu, sắc mặt vẫn không mấy biến đổi: “Tôi dám lấy tính mạng của mình ra khẳng định với ông, nếu như sau khi xét nghiệm tử thi mà vẫn không tìm ra được chứng cứ chứng minh Era bị mưu sát, cái mạng nhỏ này của Lôi Uyển Khanh tôi tùy ý ngài Ebisu xử lý. Còn việc tôi có chạy tội cho Lôi Gia Thiện hay không thì ông có thể yên tâm, Lôi Uyển Khanh này căm hận nhất chính là hành vi cưỡng hiếp phụ nữ, vì vậy tôi sẽ không nhúng tay vào giúp anh trai mình trong vụ này. Nếu ông vẫn không tin tưởng Lôi Uyển Khanh tôi, tôi có thể cho Vu An Di làm luật sư đại diện bên phía hoàng gia Anh các vị, cô ấy sẽ giúp các vị đưa ra mức án cao nhất cho Lôi Gia Thiện ở trên tòa.”

Ebisu gật đầu: “Được, tôi nghe đại danh của Vu An Di đã lâu, bây giờ lại có câu này của cô. Lôi Uyển Khanh, tôi tin tưởng cô lần này, nhưng nếu cô dám giở trò, đừng nói là Hạ Dĩ Niên, cho dù là có lật tung thị trường kinh tế của cả hai nước như cô nói lên tôi cũng sẽ làm.”



Lúc trở lại xe, Vu An Di vừa lái xe vừa đem tờ giấy giám định đã có chữ ký cẩn thận cất vào ngăn để đồ sau đó vui vẻ nói: “Chuyện này thành công ngoài dự kiến, này, khi nãy lời cô nói hùng hồn thật đấy. Sao cô có thể dám lấy mạng của mình ra đảm bảo chứ?”

Uyển Khanh mệt mỏi vươn vai một cái rồi ngã người ra: “Tôi chỉ là tiện miệng nên nói thôi. Dù gì thì Ebisu cũng biết tôi có Dĩ Niên chống lưng, đừng nói là lấy cái mạng của tôi ra đảm bảo cho dù tôi có hai tay dâng cái mạng của mình lên cho ông ấy ông ấy cũng không dám lấy. Vì vậy, e hèm… ừm…những lời khi nãy được nói sau khi tôi đã đảm bảo tính mạng của mình hì hì, chỉ được thêm vào với mục đích gia tăng thêm khí thế và tính chất đáng tin của câu nói thôi.”

Vu An Di há miệng hô lên: “What say… cô thật khiến tôi cạn lời rồi. Tôi còn tưởng rằng cô nắm được chuyện gì nên mới có thể chắc chắn như vậy, đang định thỉnh giáo thì cô lại…hazz”

“Làm gì có chứ, tôi cũng giống như mọi người thôi đều vô cùng mông lung không biết chuyện gì đang xảy ra.”- Uyển Khanh cũng thở dài: “Khi nãy nói nhiều làm bây giờ khát nước quá đi.”

“Tôi cũng khát rồi.”- Vu An Di đỗ xe vào lề đường: “Tôi đi mua nước, cô uống gì?”

“Coca cola cảm ơn!”

Vu An Di gật đầu rồi mở cửa xuống xe.

Uyển Khanh ở lại xe, lẳng lặng nhìn ngắm đường phố tấp nập xe bên ngoài, cô giơ tay bật radio trên xe lên. Đúng lúc đang phát chương trình ngôn ngữ cơ thể học, Uyển Khanh thấy khá thú vị nên vặn volume lớn lên vừa nghe vừa ngắm cảnh.

Nguyên tắc cơ bản của ngôn ngữ là dựa trên những chuyển động xúc cảm và tự nhiên. Ví như: nhãn cầu chuyển động vòng quanh biểu lộ sự phẫn nộ, ánh mắt khắc khoải biểu lộ tình yêu, lông mày dướn lên biểu lộ sự nghi ngờ, lỗ mũi phình rộng biểu lộ sự tức giận, gò má sệ xuống biểu lộ nỗi buồn, vành môi sệ xuống biểu lộ sự ghen tị... Bản thân cơ thể người cũng có khả năng biểu lộ theo nhiều cách. Trên cơ bản, mỗi một người đều sẽ có thói quen riêng mang tính đặc trưng, ví dụ như người hay thút thuốc thì hai ngón tay sẽ thường xuyên kẹp lại ngay cả khi anh ta không hút thuốc, người chặt thịt heo lâu năm thì những cử động vung tay của anh ta vô cùng mạnh mẽ ngay cả khi không cầm dao. Hoặc có thể liên quan tới những thói quen thường ngày hoặc cảm xúc, ví dụ như khi một người vui vẻ anh ta sẽ gãi đầu, và thói quen này chỉ có anh ta mới có.

Uyển Khanh chú tâm nghe, vừa ngẫm nghĩ vừa tâm đắc gật đầu.

Cũng có lý đấy chứ.

Lúc này ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện phía xa có một chiếc xe màu đỏ đang đỗ bên lề, Uyển Khanh vặn nhỏ radio xuống sau đó nhíu mày quan sát chiếc xe kia. Biển số tám mươi ba đuôi này chẳng phải là xe của chị Giãn Tình sao? Uyển Khanh thấy Âu Giãn Tình xuống xe sau đó đi vào một lối nhỏ ven đường…

Âu Giãn Tình hình như rất gấp rút, liên tục nhìn xung quanh, tay giữ chặt túi xách của mình như đang sợ hãi điều gì đó…

Uyển Khanh chau mày, mở cửa xuống xe đi về phía đó.

Nào ngờ cô vừa đi tới vài bước thì bóng dáng Âu Giãn Tình cũng biến mất sau một ngã rẽ. Uyển Khanh tăng thêm tốc độ chạy tới lối đi nhỏ kia tìm kiếm, nơi này có vẻ là một con hẻm bỏ hoang…

Cô chậm rãi đi từng bước một, cảnh giác nhìn xung quanh…

Vắng vẻ, u ám, không có người…

Đáng sợ hơn nữa là con hẻm này quá yên tĩnh.

Uyển Khanh bắt đầu nghi ngờ có phải khi nãy cô hoa mắt với đầu óc mù mờ rồi nên mới nhìn nhầm người khác cùng với nhớ lộn biển số xe của Âu Giãn Tình hay không?

Uyển Khanh thở dài, xem ra cô thật sự là căng thẳng quá đến mức sinh ảo giác rồi.

Đúng lúc cô định quay người rời khỏi thì nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân chạy về phía này, Uyển Khanh còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì cánh tay bị túm lấy kéo mạnh sau đó một bàn tay bịt miệng cô lại ngăn cho Uyển Khanh không thể hét lên.

Uyển Khanh vốn dĩ rất sợ hãi nhưng khi cô mở to mắt nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình thì lại ngưng cử động.

Là Âu Giãn Tình.

Nàng ra dấu cho cô im lặng, Uyển Khanh gật đầu sau đó nàng mới buông bàn tay đang bịt miệng cô ra.

Lúc này bên ngoài có một đám người chạy đến không ngừng lục soát xung quanh.

Âu Giãn Tình rất khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Uyển Khanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đợi khi đám người kia tìm không được gì rồi rời đi thì mới khẽ lên tiếng: “Chị Giản Tình…”

“Uyển Khanh em theo dõi chị à?”- Âu Giãn Tình nhìn cô dò xét, sau đó nhíu mày: “Em nghi ngờ chị cái gì?”

Cái nhíu mày cùng giọng điệu này của Âu Giãn Tình khiến Uyển Khanh rùng mình…

Cô lắc đầu: “Em, em chỉ là nhìn thấy xe chị đỗ bên ngoài nên mới đi theo chị… à, chị Giản Tình, lâu rồi mình không đi uống nước, em muốn rủ chị đi uống nước thôi mà…”

Âu Giãn Tình nhướng mày: “Uống nước sao?”

Uyển Khanh gật đầu, khi nãy radio đã nói khi người ta nhướng mày là biểu hiện của sự nghi ngờ.

“Uyển Khanh, nghe nói gần đây em và Dĩ Niên điều tra một vụ án treo cổ người.”- Âu Giãn Tình nhìn cô: “Có phải không?”

“Em, em và anh ấy chỉ là muốn tìm lại một tài liệu quan trọng bị đánh cắp thôi.”- Uyển Khanh sợ hãi, kỳ thực cô cũng không biết mình sợ cái gì. Chỉ là cảm thấy thái độ này của Âu Giãn Tình quá mức khó hiểu, còn xa lạ vô cùng…

Uyển Khanh lại nhớ tới người phụ nữ bí ẩn kia…

Cô vô thức run lên…

“Lục soát cho kỹ vào.”- Lúc này đám người kia lại quay trở lại lần nữa, có vẻ như nếu chúng không tìm thấy thứ muốn tìm thì sẽ không rời đi.

Âu Giãn Tình quan sát tình hình bên ngoài rồi lại nhìn Uyển Khanh, sau vài giây chần chừ nàng đem giỏ xách màu đen trong tay mình nhét vào tay cô rồi cẩn thận dặn dò: “Uyển Khanh người bọn chúng cần tìm là chị, em ở đây, chị ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng.”

“Chị Giản Tình họ là ai, sao lại muốn bắt chị?”-Uyển Khanh khó hiểu.

“Họ không phải muốn bắt chị, họ là muốn giết chị. Uyển Khanh, hiện giờ tư liệu mật của Lôi gia, Hạ gia và Yunus đều ở trong tay hắn ta, nhưng mà hắn ta sẽ không thể làm gì nếu không có đủ bốn bản tư liệu. Uyển Khanh nghe kỹ lời chị nói, em đến nhà chị, ở chỗ bình hoa cổ, tư liệu mật của Triệu gia ở đó…”

Uyển Khanh nắm chặt cánh tay Âu Giãn Tình: “Chị Giản Tình, chị là người phụ nữ bí ẩn đó có phải không? Chị muốn làm gì? Hắn ta mà chị nói là ai? Là ai đã giết ba cô gái kia?”

Âu Giãn Tình thấy có một người đang đi về phía chỗ bọn họ đang ẩn nấp thì khẩn trương nói: “Hắn ta là Haro, nhớ kỹ, kẻ chủ mưu là Haro, em đứng ở đây đừng để đám người kia nhìn thấy.”

Âu Giãn Tình giãy tay của Uyển Khanh ra sau đó lao ra ngoài nhanh như tên bắn, đám người kia nhìn thấy nàng xuất hiện thì nhanh chóng đuổi theo.

Uyển Khanh vẫn không chưa kịp thích nghi, cô hoảng sợ ôm chặt lấy giỏ sách của Âu Giãn Tình…

Đợi khi mọi chuyện bên ngoài yên ắng hẳn mới từ từ rời khỏi con hẻm kia.

Lúc này một người đàn ông đang dáo dát tìm kiếm cái gì đó lại dừng ánh mắt trên người Uyển Khanh sau đó lại nhìn lên chiếc túi xách mà cô đang ôm trên tay…

Ánh mắt hắn ta trở nên nguy hiểm, chậm rãi tiếp cận cô từ phía sau…

Ngay lúc hắn ta gần tóm được thì Uyển Khanh linh cảm phía sau có vấn đề, cô quay phắt người lại sau đó né tránh, chính vì vậy mà sơ ý sẩy chân ngã xuống mặt đường khiến khủy tay bị xướt nhẹ.

Người đàn ông kia nhìn cô: “Nhóc con, Hasuko đang ở đâu?”

“Ông nói cái gì, Hasuko là ai?”- Uyển Khanh khó hiểu…

Người đàn ông lại hỏi: “Chiếc túi mày đang cầm là ai đưa cho mày?”

Người đàn ông bước tớ gần cô, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Mày có liên quan gì với Hasuko? Nói mau nếu không muốn chết.”

“Ông là ai, ông là Haro sao?’- Uyển Khanh cũng có không ít nghi vấn về người tên Haro này…

“Hừm, xem ra Hasuko đã nói cho mày biết quá nhiều chuyện rồi, tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày phải chết.”- Người đàn ông nói rồi định nhào tới tóm lấy cô…

Uyển Khanh nhắm chặt mắt…

Lúc này Vu An Di từ đâu xông tới dồn hết sức lực đẩy mạnh hắn ta, hắn ta không kịp lường trước đi ngã ra xa. Vu An Di kéo Uyển Khanh đứng dậy: “Chạy mau!”

Lúc này từ trong lối rẽ kia, có một đám người khác chạy ra báo cáo người người đàn ông đó: “Báo cáo chỉ huy, mất dấu của Hasuko rồi.”

“Đuổi theo hai đứa kia, giết bọn chúng.”- Người đàn ông ra lệnh.

“Dạ!”

Vu An Di kéo tay Uyển Khanh ra đường lớn, cứ tưởng là ra tới đường lớn có nhiều người thì bọn họ sẽ sợ mà không đuổi theo nào ngờ bọn họ lại kiên quyết đuổi cùng giết tận.

Một điều khiến cô không ngờ tới là họ dám nổ súng ngay trên đường phố đại lộ…

Tiếng súng vang lên, cả khu phố náo loạn, những con người đang đi trên lề đường cũng la hét hoảng sợ tìm chỗ trốn…

Một số người đi đường vì hoảng sợ quá mà chạy va vào Vu An Di khiến Uyển Khanh và nàng bị tách rời ra…

Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn…

“Vu An Di coi chừng!”- Uyển Khanh thấy họng súng phía xa đang hướng về phía Vu An Di thì hét lớn.

Cô cũng bị đạn bắn tới tấp, cũng may là kịp thời nấp vào một chiếc xe, chiếc túi xách trong tay rơi xuống đất, Uyển Khanh nhặt lên thì phát hiện từ trong túi xách đó rơi ra một khẩu súng…

Cô run rẩy cầm khẩu súng lạnh băng đó lên, đấu tranh trong lòng…

Nhưng khi nhìn thấy Vu An Di chuẩn bị bị bắn thì không chút chần chừ giơ tay nổ súng…

Âm thanh đùng đùng liên tục vang lên… Người đàn ông phía xa khi nãy định bắn Vu An Di cũng ngã gục xuống…

Uyển Khanh sợ hãi, hơi thở của cô trở nên hỗn loạn… cô giết người rồi.

Vu An Di chạy tới kéo tay cô: “Thừ người ra đó làm gì, chạy mau lên.”

Uyển Khanh máy móc chạy theo Vu An Di, đám người phía sau vẫn không ngừng truy sát bọn họ. Cô và nàng chạy tới xe, Uyển Khanh nói: “Cô qua ghế lái phụ đi, để tôi lái.”

Vu An Di nghe lời, gật đầu rồi chạy sang mở cửa xe ngồi vào.

Lúc này lại một phát súng nữa vang lên, viên đạn không lệch một phân sượt qua gò má cô, cũng may là số của Uyển Khanh lớn nên không bị thương, nhưng mà khoảng cách gần như vậy khiến cô sợ hãi. Uyển Khanh quay lại tức giận lần nữa bắn chết thêm một tên…

Cô lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh chạy khỏi…

Đám người kia muốn đuổi theo nhưng căn bản là không đuổi kịp, chỉ có thể liên tục nã đạn về phía xe của cô.

Bánh xe bị một phát đạn bắn trúng khiến xe chao đảo, Uyển Khanh suýt chút nữa là mất lái đâm vào lề đường, cô nhanh chóng đạp thắng rồi quay sang Vu An Di: “Ngồi chắc vào!”

“Cô làm được không, xe bể bánh rồi làm sao chạy?”

“Không làm khó được tôi.”- Uyển Khanh tăng ga, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra khói nghi ngút, tuy rằng phương hướng của xe vì chỉ còn có ba bánh mà hơi loạng choạng nhưng mà dưới sự khống chế và kiểm soát của Uyển Khanh thì cũng không quá mức đáng ngại, chút kỹ thuật này mà cô không biết thì làm sao xứng với cái danh vua tốc độ từng đạt được.