Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 43: Vậy bây giờ để tôi chân chính hôn em. [20+]




“Uyển Khanh, lần này thật sự phải cảm ơn cháu rất nhiều. Đến giờ bác vẫn không thể tin là chúng ta chỉ trong hai ngày lại có thể đảo ngược cục diện, lấy lại Yunus.”- Dương Cẩm Vân vui vẻ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích nắm lấy tay cô: “Uyển Khanh, sự cảm kích này thật không biết nên nói sao cho hết, rất cảm ơn cháu.”

Lôi Uyển Khanh mỉm cười nắm lấy tay bà: “Bác gái đừng nói thế, cháu là…có thể bác không tin nhưng cháu là đang thay Anh Thi chuộc lại lỗi lầm.”

Sắc mặt Dương Cẩm Vân lại có chút muộn phiền: “Nếu như ngày hôm đó bác không đuổi Anh Thi thì nó cũng sẽ không gặp chuyện này…”

“Bác đừng nói vậy, có khi…đây là chuyện tốt, là một khởi đầu mới. Bác gái, Anh Thi đi rồi, nhưng bác có cảm thấy duyên phận thật kì diệu hay không, có thể là cô ấy âm thầm phái con đến bên cạnh bác, thay cô ấy báo hiếu bác.”- Lôi Uyển Khanh nhẹ nhàng nói, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống.

Dương Cẩm Vân thấy thế thì giơ tay lau đi nước mắt của cô: “Con bé này, sao lại khóc chứ?”

Giọng Lôi Uyển Khanh có chút nức nở, không biết vì sao mà nước mắt cứ tuôn ra không ngừng: “Không…chỉ là, Uyển Khanh từ nhỏ đã mất mẹ, ở trong Lôi gia bị cha ghẻ lạnh, từ khi gặp được bác gái liền cảm nhận được sự ấm áp, nhịn không được lại muốn gọi một tiếng mẹ…”

Dương Cẩm Vân nghe thế thì nở nụ cười hiền hậu: “Con bé này… muốn thì gọi đi, ta cũng trùng hợp muốn nhận con làm con gái nuôi.”

Lôi Uyển Khanh sững người, sau đó một niềm hạnh phúc trào dâng, cô vừa cười vừa gọi: “Mẹ.”

Cô ôm lấy Dương Cẩm Vân, bà cũng ôm cô, một loại cảm giác mẫu tử không bao giờ chia cắt này khiến đáy lòng cả hai đều cảm động không thôi. Cô có thể rồi, có thể một lần nữa gọi bà là mẹ, có thể lấy lại được Yunus, cô không phụ bà, không phụ Yunus càng không phụ chị gái của cô.

Dưới ánh nắng chan hòa, cả hai người vẫn còn ấm áp vì tình mẹ con.



Lúc Vu An Di từ phòng chờ của tòa án bước ra thì liền nhìn thấy Lôi Uyển Khanh hình như đã đứng đợi ở đó được một lúc lâu, nàng bước tới vừa thấy hai mắt Lôi Uyển Khanh hơi đỏ thì quan tâm hỏi: “Sao thế, sao lại khóc?”

Lôi Uyển Khanh bất giác hơi chớp mắt sau đó cười cười: “Tôi vừa mới nhận bà Dương làm mẹ nuôi, vui quá nên khóc.”

“Mẹ nuôi? Chúc mừng cô nha.”- Vu An Di cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không lấy làm lạ.

Lôi Uyển Khanh mỉm cười quay người đi trước, Vu An Di đi theo cô, Lôi Uyển Khanh nhàn nhạt nói: “Cuối cùng cũng có thể lấy lại được Yunus, giải quyết được một vấn đề phiền toái trong lòng.”

Vu An Di nghe thế thì nghi hoặc nhìn cô: “Cô còn có vấn đề nào khác sao?”

Lôi Uyển Khanh khẽ thở dài: “Lấy lại Yunus là một chuyện, phục hưng Yunus lại là chuyện khác. Vị thế trên thương trường của Yunus những ngày qua đều bị Lý Gia Hân phá hoại cả rồi, bây giờ muốn đưa nó trở lại thương trường lần nữa e là phải mất một thời gian dài.”

Vu An Di nghe cô nói vậy thì hơi khoanh tay: “Lôi Uyển Khanh, sao tôi cứ có cảm giác cô thậm chí còn quan tâm đến Yunus hơn bất kì người nào khác vậy? Sao cô lại dốc hết tâm trí như vậy?”

Lôi Uyển Khanh hơi nâng mắt, nhìn bãi đậu xe phía xa, tùy ý hỏi: “Nếu như tôi nói tôi chính là Dương Anh Thi thì cô có tin không?”

“Chuyện gì vậy? Nực cười quá…”- Vu An Di bị làm cho kinh ngạc sau đó là bật cười.

Lôi Uyển Khanh cũng hơi cười: “Đùa cô một chút thôi. Sao mấy người cứ quan tâm tới lý do tôi hết lòng vì Yunus nhỉ? Dù cho lý do ban đầu là gì thì cũng sẽ không phải là điều gì xấu xa, cứ hãy nhìn vào quá trình thôi không được sao?”

Vu An Di gật đầu: “Cách nói chuyện của cô thật giống Dương Anh Thi, lúc này lúc khác khiến người ta đỡ không nổi. Được rồi, tôi không quan tâm tới lý do của cô là gì nữa, chỉ cần cô hết lòng vì Yunus, tôi sẽ hết lòng vì cô.”

Lôi Uyển Khanh nghe vậy thì hơi nhướng mày: “Cô muốn làm thủ hạ của tôi? Không có cửa đâu.”

Vu An Di đánh nhẹ vào cánh tay cô, có chút bất mãn: “Cô nói cái gì, biết bao nhiêu người muốn có sự trợ giúp của tôi còn không được đấy.”- Vu An Di lườm cô một cái sau đó nhớ tới một vấn đề, vội vàng lên tiếng: “Phải rồi, cô quen biết Lạc Nhân sao?”

Bước chân Lôi Uyển Khanh dừng lại, khó hiểu nhìn nàng: “Cái gì, tôi có quen biết anh ta đâu. Tôi thấy anh ta với cô cười cười nói nói, vừa rồi cô chẳng phải còn ở bên trong phòng chờ giúp anh ta trị thương sao? Tôi nghĩ là cô quen biết anh ta.”

Vu An Di hơi nhíu hàng mày xinh đẹp lại: “Nói như vậy…sự xuất hiện của Lạc Nhân không nằm trong kế hoạch của cô sao?”

Lôi Uyển Khanh lắc đầu.

Đầu mày Vu An Di càng nhíu chặt lại.

“Hai người đang bàn về tôi à?”- Lúc này cả hai bị một giọng nói dễ nghe phía xa gây chú ý, đồng loạt quay lại đã thấy Lạc Nhân đi đến bên cạnh hai người, anh nở nụ cười lịch sự: “Xin chào, tôi là chuyên gia giám định nét chữ, Lạc Nhân.”

Vu An Di vẫn còn giữ trong lòng một bụng thắc mắc, nhìn anh: “Anh là ai? Tại sao vừa rồi lại giúp chúng tôi?

“Từ từ nào.”- Lạc Nhân có chút buồn cười: “Tôi vừa giới thiệu xong về bản thân rồi, ở đây tôi biết Vu luật sư là chiến thần bách chiến bách thắng trên tòa án, có điều lại không biết vị này…có phải là Lôi Uyển Khanh không?”

Ánh mắt Lạc Nhân nhìn về phía cô có chút suy xét.

Lôi Uyển Khanh cũng nở nụ cười thiện ý gật đầu: “Chính là tôi.”

“Tốt, vậy thì tôi sẽ nói lý do tại sao tôi giúp hai người.”- Lạc Nhân lại nói.

Vu An Di nhíu mày, nhanh trí suy đoán: “Chẳng lẽ…có liên quan tới Uyển Khanh?”

Lạc Nhân đưa ngón tay tán thưởng về phía nàng, giọng nói cũng ngạc nhiên: “Vu An Di đại luật sư quả thật rất thông minh, à…mà không cần tôi phải giải thích, lý do tới rồi kìa.”

Lý do tới rồi? Là ý gì thế?

Lôi Uyển Khanh và Vu An Di đưa mắt nhìn nhau, không hiểu gì.

Lúc này một chiếc xe thương vụ màu đen không biết từ đâu xông đến dừng lại trước mặt Lôi Uyển Khanh. Cô có chút run rẩy, bất giác lui về phía sau.

Lạc Nhân cười cười, không nhìn ra biểu cảm bất thường của Lôi Uyển Khanh: “Hai đại mỹ nữ có thể cho tôi và bạn tôi cùng dùng bữa trưa với các vị không?”

Cửa kính xe màu đen dần dần hạ xuống, gương mặt điển trai lạnh lùng không góc chết lộ ra. 

Hắn đeo chiếc kính râm màu, che đi đôi mắt thâm trầm nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác nguy hiểm. Đôi môi mỏng tuyệt tình mím lại, chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm về phía Lôi Uyển Khanh.

“Lên xe.”

Hai chữ, rõ ràng là mệnh lệnh không cho phép có sự từ chối.

Hơi thở cô dồn dập, bất giác muốn quay đầu bỏ chạy.

Là hắn… Hạ Dĩ Niên. Hắn tìm đến rồi.

“Nào, lên xe đi hai người đẹp, chúng ta đi ăn…”- Lạc Nhân ngược lại khá hồ hởi.

Lôi Uyển Khanh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi…tôi cảm thấy không khỏe, tôi không đi…”- Nói rồi cô vội vàng liều mạng quay đầu đi thật nhanh, Lôi Uyển Khanh không dám nhìn lại phía sau, bước chân nhanh như là vừa gặp phải quỷ.

Cô chỉ nghe tiếng đóng cửa xe vang lên, sau đó rất nhanh đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lấy giật ngược trở lại. Chẳng mấy chốc, cả cơ thể nhỏ bé của cô đã bị Hạ Dĩ Niên ghì chặt vào trong ngực.

“Lại trốn, Khanh nhi, tôi nói rồi. Em có muốn trốn, cũng không thoát được.”

Câu nói chậm rãi, giọng điệu lạnh nhạt như là một lời tuyên cáo bên tai khiến Lôi Uyển Khanh sợ hãi.

Lôi Uyển Khanh nghiến răng không chịu khuất phục nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lùng của Hạ Dĩ Niên. Cô cố gắng tiết chế giọng điệu chỉ đủ cho hai người nghe, nói với hắn: “Anh rốt cuộc là muốn cái gì? Tại sao cứ bám lấy tôi không buông, bên cạnh anh thiếu thốn phụ nữ lắm sao?”

Hạ Dĩ Niên khẽ nhếch môi: “Khanh nhi của tôi, em đặc biệt như thế làm sao có thể đem so với đám phụ nữ kia? Em nói tôi muốn cái gì, tôi trả lời cho em biết, tôi muốn em ở bên cạnh tôi, cả đời này bị tôi ràng buộc. Khanh nhi, em chạy trốn một lần tôi bắt em về một lần, nhưng em thử bỏ trốn thêm lần nữa xem.”- Hạ Dĩ Niên chậm rãi cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào vành tai cô nói từng chữ: “Xem tôi có đánh gãy chân em không?”

Lôi Uyển Khanh trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, kinh hãi nhìn hắn.

Hạ Dĩ Niên bật cười, đứng thẳng người xoa nhẹ đầu cô như thể là đang an ủi con thú nhỏ bị hắn làm cho hoảng sợ, giọng nói trầm thấp vang lên: “Khanh nhi, đừng dỗi với tôi nữa. Theo tôi đi ăn một bữa trưa, thế nào?”

Lúc này ở phía xa, Vu An Di và Lạc Nhân nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

“Bọn họ quen nhau sao?”- Vu An Di thấp giọng hỏi.

Lạc Nhân nhún vai: “Em không biết Lôi Uyển Khanh là cô dâu nhỏ của Hạ Dĩ Niên sao? Lôi Hiệp Vũ gả được đứa con gái này đi, lại gả vào đúng ổ gạo, quả thật là phải cúng bái thật tốt.”

Lúc này Hạ Dĩ Niên kéo tay của Lôi Uyển Khanh đi về phía bọn họ. 

Vu An Di không nhịn được cũng bị loại khí thế của người đàn ông này dọa cho hoảng sợ. Sao lại có người có thể bẩm sinh đã lộ rõ uy nghiêm như vậy, cho dù là chỉ đứng một chỗ, chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến người khác hồi hộp.

Lôi Uyển Khanh tính tình quật cường, không dễ dàng nhu thuận, sao lại có thể cùng người đàn ông cường đại như thế ở cùng một chổ? Vu An Di thật khó có thể tin, họ có thể hòa hợp với nhau.

“Dĩ Niên…”- Lạc Nhân vừa bước lên, Hạ Dĩ Niên đã lạnh nhạt đem chìa khóa trong tay ném về phía anh ta.

“Lái xe đi.”- Ba chữ ngắn gọn, sau đó đem Lôi Uyển Khanh nhét vào ghế sau, bản thân hắn cũng ngồi vào cạnh cô.

Lạc Nhân không tự giác bĩu môi một cái, xem ra người bạn này của anh đang không được vui, tốt nhất anh vẫn nên làm tài xế thì hơn. Lạc Nhân mở cửa ghế lái phụ cho Vu An Di ngồi vào rồi sau đó cũng vào vị trí.

“Nào, hai người đẹp, muốn ăn gì nào?”- Lạc Nhân cười nói, cố gắng làm xua đi cái không gian yên tĩnh trong xe.

“Để cậu hai quyết định đi.”- Vu An Di lên tiếng, đối với Hạ Dĩ Niên rõ ràng có sự kiêng dè, nàng từng nghe nói đến tên của Hạ Dĩ Niên trên thương trường không biết bao nhiêu lần, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi.

Hạ Dĩ Niên như cười như không quay sang Lôi Uyển Khanh: “Khanh nhi, em muốn ăn gì?”

Một câu hỏi này của Hạ Dĩ Niên dường như đã thành công thu hút sự chú ý của hai người ngồi phía trước.

Đặc biệt là Lạc Nhân, quen biết lâu như vậy anh chưa từng thấy qua Hạ Dĩ Niên lại đi hỏi ý kiến của người khác.

Trong thế giới của hắn, lời của hắn chính là mệnh lệnh không thể từ chối. Hắn chính là quy tắc, chính là luật lệ. Ấy vậy mà ngày hôm nay lại quay sang hỏi một cô gái nhỏ muốn ăn gì, vấn đề tuy đơn giản nhưng cái loại giọng điệu mềm mỏng đấy quả thật là hiếm thấy.

Lôi Uyển Khanh trong lòng bực bội, không thoải mái nói: “Ăn gì cũng được.”

Sau khi cô trả lời, không khí xung quanh như lạnh xuống vài độ. 

Lôi Uyển Khanh không dám ngẩng đầu lại bị một tay hắn nâng gương mặt nhỏ của cô lên, ép cô phải nhìn hắn. 

“Nói, em muốn ăn gì?”- giọng nói hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, có điều nụ cười trên môi lại nguy hiểm không thể xem thường.

Lôi Uyển Khanh hoảng sợ, cô biết mình đã chọc giận hắn, liền nhanh chóng biết điều một chút trả lời: “Tôi… muốn ăn món Tây.”

Hạ Dĩ Niên mỉm cười, vỗ nhẹ mặt cô: “Được, theo ý em.”

Lạc Nhân cho xe chạy tới một khu nhà hàng nổi tiếng, mọi người bước vào, phục vụ liền tinh ý nhận ra thân phận không đơn giản của cả bốn người. Nhanh chóng chọn một bàn ở vị trí đẹp nhất, tiếp đón vô cùng nồng nhiệt.

Dọn lên một bàn thịnh soạn,sau đó tất cả đều biết điều mà lui xuống. 

Hạ Dĩ Niên lạnh nhạt lên tiếng: “Mọi người cứ ăn uống thoải mái, không cần ngại, bữa ăn này xem như là chúc mừng Khanh nhi và Yunus thắng kiện.”

“Cảm ơn cậu hai.”- Vu An Di khách sáo nói, lại đánh giá Lôi Uyển Khanh một phen, mặt mũi cô gái này cũng lớn thật đấy. Hạ Dĩ Niên cứ một tiếng Khanh nhi, hai tiếng Khanh nhi, cách gọi thân mật như thế lại phát ra từ miệng hắn vô cùng tự nhiên quả thật là nghe kiểu nào cũng thấy ái muội.

Lạc Nhân vỗ bàn một cái, tự nhiên nói: “Lần này công lao của tôi không ít đâu, tính ra thì danh tiếng của tôi cũng lớn đấy chứ, tôi vừa nói ra một câu ngài chánh án liền tin y như thật.”

“Lạc Nhân, anh thì khỏi nói rồi, anh là chuyên gia có uy tín của FBI, lời nói của anh trước tòa chính là chân lý, ai dám không tin?”- Vu An Di mỉm cười.

“Quá khen, quá khen rồi…”

Lôi Uyển Khanh mặc kệ hai người kia anh một câu tôi một câu tâng bốc nhau lên tận mây xanh. Cô nhàm chán cúi mặt xuống bàn, không muốn nói lời nào. Đột nhiên trong đĩa cô xuất hiện một miếng bò bít tết, Lôi Uyển Khanh nâng mắt đụng phải gương mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt của hắn.

“Ăn nhiều vào, người chỉ toàn xương.”

Lôi Uyển Khanh không biết mình có nằm mơ hay không mà sao lại có cảm giác câu nói này của Hạ Dĩ Niên không còn giống ra lệnh nữa, mà giống như là…quan tâm nhiều hơn.

Cô gật đầu, ngoan ngoãn ăn thịt bò trong đĩa.

Lúc này Vu An Di lại nhìn sang Lạc Nhân thỉnh giáo: “Lạc Nhân, thật không ngờ chuyên gia như anh mà cũng lừa dối quan tòa đấy.”

Lạc Nhân cười: “Tôi cũng không ngờ, luật sự như em cũng lừa dối quan tòa đấy.”

Sắc mặt Vu An Di có chút gượng gạo, không muốn tiếp tục nói về vấn đề đó: “Tờ hợp đồng trong tay Lý Gia Hân thật rành rành thế mà chỉ vì một câu nói của anh khiến cô ta tức đến mặt mũi trắng bệch ra, thú vị thật.”

“Chữ ký trên tờ hợp đồng đó quả thật là tương đồng 100% đối với nét chữ của Dương Anh Thi, tôi nói dối thành không giống. Nhưng còn vấn đề bức di thư kia tôi không có nói dối… điều khiến tôi khó hiểu đó chính là sao nét chữ trên tờ di thư đó sao lại có thể trùng khớp 100% với nét chữ của Dương Anh Thi thế nhỉ?”

Leng keng!... Bộ dao nĩa trong tay Lôi Uyển Khanh rơi xuống đất.

Cả ba người đều quay lại nhìn cô. 

Vu An Di cũng bị kinh ngạc: “Cái gì…sao có thể, tờ di thư đó rõ ràng là do Uyển Khanh viết. Thật sự giống với nét chữ của Anh Thi sao?”

Lạc Nhân chắc nịch gật đầu, anh dám lấy trình độ chuyên môn của mình ra đảm bảo, nét chữ trên di thư kia sau khi được mang ra đối chiếu thì hoàn toàn trùng khớp với chữ của Dương Anh Thi.

Vu An Di đưa mắt kinh ngạc nhìn Lôi Uyển Khanh cả buổi trời cũng không biết nên hỏi gì.

Lôi Uyển Khanh cắm đầu dùng một bộ dao khác rồi chú tâm ăn phần thịt trong bát của mình. Cả buổi ăn này cứ như thế trở nên ngột ngạt, tới tận lúc ra về vẫn khiến cô không yên. Lôi Uyển Khanh cười cười nói nói vài câu rồi lấy vài lý do sau đó nhanh chóng bắt taxi đi về.

Vừa rồi thật nguy hiểm, không biết có để lại nghi ngờ gì không.

Chiếc taxi không thể tự ý vào khu Đông An được nên cô đành lội bộ từ đầu ngõ vào, lối vào chỗ này phải xuyên qua một vườn hoa rất thơm nên Lôi Uyển Khanh vừa đi lại vừa có chút hưởng thụ. Lúc đi ngang qua một góc khuất thì nghe thấy mấy loại âm thanh ái muội của phụ nữ, lại có tiếng giống như người ta đang hôn nhau, Lôi Uyển Khanh chỉ liếc mắt nhìn hai bóng dáng đang hì hụt phía xa một cái rồi cũng không bận tâm tới.

Nơi này là như thế, mấy loại chuyện này thường xảy ra. Mấy gã đàn ông làm chức vụ lớn lên đến hàng CEO là lại giở thói bao dưỡng minh tinh, đã vậy còn thường xuyên dẫn về đây làm mấy loại chuyện này. Còn nhớ ban đầu lúc cô mới dọn đến đây, nhìn thấy mấy cảnh này liền vô cùng khó chịu nộp đơn khiếu nại lên quản lý, quản lý ở đây cũng không dám đắc tội cô nên đã nghiêm túc ban hành luật lệ mới. Yêu cầu đám người kia phải giữ gìn mỹ quan trong phạm vi khu Đông An, đại khái là có tìm tình nhân về thì cũng phải chui vào nhà rồi muốn làm gì làm. Lúc đó cô cực kì hả dạ, nhưng hình như chính vì chuyện này mà đắc tội với đám hàng xóm kia.

Lôi Uyển Khanh mở cửa bước vào nhà, xoay người định đóng cửa lại, đột nhiên cánh cửa bị một lực chắn lấy, lúc cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì cánh cửa dứt khoát bị đẩy ra, một bóng đen lớn bước vào. Kế sau đó cả cơ thể cô bị giật mạnh, cánh cửa phía sau được đóng lại, người kia trực tiếp đem cô áp lên cửa. 

Bởi vì trong nhà lúc này không bật đèn nên không nhìn được người kia là ai, cô nghĩ là ăn trộm liền sợ hãi muốn hét lớn lại không ngờ người đó đột nhiên cuối đầu hung hăng cắn lên cánh môi cô một cái, trực tiếp mà bá đạo như giặc ngoại xâm tìm đến cái lưỡi nhỏ của cô trêu đùa. 

“Ưm…”- Chỉ trong phút chốc không kịp phòng bị liền bị hơi thở của người đàn ông lắp đầy, mà hắn lại vô cùng mạnh mẽ không chút cố kị dây dưa môi lưỡi với cô khiến Lôi Uyển Khanh khó chịu nhíu mày, giơ tay chống trước lồng ngực săn chắc kia dùng sức muốn đẩy hắn ra.

Sức khỏe của tên trộm này cũng thực là quá tốt, cô có dùng hết sức thì vẫn không thể đẩy được hắn ra.

Dường như cảm thấy hôn môi vẫn chưa đủ, hắn buông tha cho môi cô trượt một đường xuống cái cổ trắng nõn nhẹ nhàng cắn một cái khiến cả người Lôi Uyển Khanh run lên.

“Tên ăn trộm kia, đừng có làm càn, tôi sẽ gọi cảnh an đến đấy.”- Lôi Uyển Khanh dồn hết sức lên tiếng hâm dọa.

Đôi môi của người đàn ông kia dừng trên cổ cô nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười, hơi thở của hắn đồng thời cũng phả vào làn da trên cổ khiến nơi đó nóng ran.

Chỉ nghe thấy một giọng nói nam tính rất hay vang lên, mang theo một tia chế giễu: “Khanh nhi, em quên hương vị của tôi rồi sao?”

Lôi Uyển Khanh ngừng mọi động tác giãy giụa, sững sờ mở to mắt cố gắng nhìn xem người trước mặt là ai, tuy vẫn chỉ thấy một bóng dáng mờ mờ cao lớn nhưng lúc này cũng bất giác nhẹ lòng hơn. Cô khẽ thở phào đưa tay vỗ ngực, thật may là không phải cướp, may mắn, may mắn.

“Cảm thấy an tâm lắm sao?”- Tiếng thở phào của cô lọt vào tai Hạ Dĩ Niên, không hiểu sao khiến hắn có chút thoải mái.

Cô gái nhỏ này là đang an tâm khi nhìn thấy hắn sao?

Lôi Uyển Khanh cố gắng ổn định hơi thở: “Nếu như gặp phải trộm thì tôi thà gặp anh còn hơn, ít nhất anh cũng chỉ cướp sắc không cướp tiền.”

Lời vừa nói ra Lôi Uyển Khanh lại hận không thể tát cho bản thân một cái, sao cô lại có cái gan đem so hắn với một tên trộm?

Nhưng hắn hình như không tức giận, ngược lại còn cười một tiếng, âm thanh lúc cười rõ ràng rất hay: “Chỉ mới mấy ngày không gặp, cái miệng nhỏ này của em lại lợi hại hơn rồi. Nhưng mà Khanh nhi, tôi rất không hài lòng với việc em quên đi cảm giác lúc tôi hôn em,  tôi đã nói muốn em nhớ rõ tất cả, vì vậy nếu như em quên thì hôm nay chúng ta ôn tập lại một lần.”

Ngay sau đó lại cúi xuống hướng đôi môi anh đào của cô cắn mạnh, điên cuồng mút lấy như thể muốn đem toàn bộ suy nghĩ của cô thông qua đường miệng mà hút ra.

Bàn tay to lớn lại trượt xuống mơn trớn cái eo nhỏ, sau đó lại phủ lên cặp mông mềm mại của Lôi Uyển Khanh mạnh mẽ xoa bóp.

Nụ hôn của Hạ Dĩ Niên ngày càng mãnh liệt, kế sau đó hắn buông tha cho đôi môi nhỏ của Lôi Uyển Khanh nhưng rất nhanh chóng đã hướng tới vành tai mẫn cảm của cô mút lấy.

“A…khoan, khoan…ha ha, nhột quá…” – Lôi Uyển Khanh trong lòng sợ hãi cái loại cảm giác này, đang lúc muốn chống cự thì cảm giác ở cổ chút ngưa ngứa liền không nhịn được giơ tay đập đập vào vai Hạ Dĩ Niên.

“Khanh nhi, em to gan thật.”- Hạ Dĩ Niên nói ra một câu không rõ ý tứ, sau đó bàn tay to lớn dùng sức, hung hăng đem bộ váy trên người cô xé thành vải vụn bỏ xuống đất, trong lúc Lôi Uyển Khanh còn chưa ý thức được gì thì hắn đã thuần thục cởi bỏ quần lót của cô, đôi môi mỏng cũng hướng tới một lần nữa chiếm lấy môi cô.

Lôi Uyển Khanh bị sự điên cuồng của hắn dọa cho sợ hãi, cô nhớ lại những lần trước hắn đã dùng phương thức đau đớn để làm những chuyện này với mình, cảm giác đau đớn đó khiến cô bất an. Lúc cảm nhận được Hạ Dĩ Niên đang nâng chân mình lên thì hoảng sợ quơ chân loạn xạ.

“Bé con, không cần căng thẳng, tôi cũng không thể bỏ qua cho em.”- Hạ Dĩ Niên đoán được ý định này của cô, một tay mạnh mẽ khắc chế hai cánh tay cô, môi hắn lại lần nữa hôn xuống.

Đôi môi của cô quá mềm mại, cái miệng nhỏ lại toát ra hơi thở thơm tho làm hắn cảm thấy dù có hôn bao nhiêu lần cũng không đủ.

Càng nghĩ, một cổ nóng bỏng liền khiến hắn như phát điên. Hạ Dĩ Niên nâng chân cô lên, chuẩn bị tiến vào cái động nhỏ.

Lôi Uyển Khanh lại hét lên: “Khoan đã…tôi…tôi sợ…”

“Cô gái nhỏ, kiếp trước sống qua 26 năm, chẳng lẽ chưa từng cảm nhận qua việc này?”- Hạ Dĩ Niên khẽ cười, mọi động tác cũng ngừng lại. 

Lôi Uyển Khanh vốn đang bị cảm giác sợ hãi cùng một luồng điện kích thích bủa vây, căn bản không đủ sáng suốt để phân tích lời vạch trần này của Hạ Dĩ Niên, nghe hắn hỏi cũng chỉ theo bản năng thành thật lắc đầu.

Nhìn thấy cô lắc đầu, ánh mắt Hạ Dĩ Niên lại lướt qua một tia mềm mỏng hơn.

Nhưng hắn không định vì sự yếu ớt này mà bỏ qua cho cô, đến mức này nếu mà hắn nhịn thì hắn thật sự nên làm hòa thượng cho rồi.

“Khanh nhi, ngoan ngoãn thả lỏng một chút.”- Hạ Dĩ Niên không cho cô thời gian, thắt lưng khẽ động trực tiếp đem vật nóng bỏng kia chôn vào người cô.

Cả hai người đồng loạt kêu lên.

Hạ Dĩ Niên chậm rãi luận động, Lôi Uyển Khanh lại theo chuyển động của hắn mà ngày càng mơ hồ.

Quả nhiên là không đau như trước…

“Khanh nhi, em kẹp chết anh… chỉ mới có hai ngày, sao lại càng chặt hơn như vậy?”- Giọng nói của Hạ Dĩ Niên lộ rõ áp lực, thắt lưng lại ra vào nhanh hơn.

Cùng với tần suất luận động của hắn, Lôi Uyển Khanh giờ mới cảm nhận được cơn đau âm ỉ cùng với đó là một loại cảm giác kích thích kỳ lạ.

“Đừng…đừng có nói…”- Lôi Uyển Khanh quay mặt đi chỗ khác, chỉ hận bản thân mình không bị điếc tạm thời, sao hắn lại có thể nói ra mấy lời như vậy?

Chỉ là trong người cô theo sự tiếp xúc với hắn mà lại tràn ngập một loại khoái cảm xa lạ… giống như dung nham của núi lửa, cháy âm ỉ rồi không ngừng lan tràn.

Hạ Dĩ Niên không kiên nhẫn trực tiếp đem áo lót của cô giật ra, một tay tận lực phủ lên một bên ngực của Lôi Uyển Khanh xoa xoa, thắt lưng động ngày càng mạnh, hắn cũng không để môi của cô yên ổn mà ra sức tàn phá.

Chỉ trong phút chốc, môi, ngực và cả chỗ đó đều bị công phá, cả cơ thể Lôi Uyển Khanh tê dại hoàn toàn.

Đột nhiên Hạ Dĩ Niên ngừng lại mọi chuyển động, vẫn chôn vật nam tính của hắn ở sâu trong cơ thể cô, cảm giác khít chặt này cơ hồ muốn bức điên hắn.

Lôi Uyển Khanh cũng vì hành động bất ngờ này của Hạ Dĩ Niên mà khiến toàn thân như bị hàng ngàn con côn trùng gặm nhắm, cô cảm nhận được hắn đang nằm yên trong nơi sâu nhất đó, nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu rụi cô.

Nhìn biểu cảm này của Lôi Uyển Khanh dường như Hạ Dĩ Niên lại có chút hài lòng, hắn nâng khóe môi: “Nói, tôi là ai?”

“Hạ…Dĩ Niên…”- Lôi Uyển Khanh cảm giác như cả cơ thể sắp bị đâm thủng, bị xuyên thấu đến nơi, cô cũng thật là sắp bị bức điên rồi.

Hạ Dĩ Niên càng thân người mạnh thêm một cái, đem anh bạn nhỏ của hắn vào sâu thêm một tầng. 

“A…”- Lôi Uyển Khanh tức chết, Hạ Dĩ Niên là đang muốn dày vò cô.

Con mẹ nó, cô thật muốn chửi thề.

“Vậy em nói xem, còn dám bỏ trốn, rời khỏi tôi không? Hả.”

“Không dám, không dám…”- Lôi Uyển Khanh gần như là khổ sở đến mức khóc lên.

Hạ Dĩ Niên áp sát vào gương mặt của cô, hơi thở nóng hổi phả vào mũi Lôi Uyển Khanh như muốn cùng với hơi thở thơm tho của cô hòa quyện. Giọng nói khàn đục lộ rõ sự kìm nén: “Khanh nhi, cho dù em có dám tôi cũng sẽ không để em toại nguyện. Nhớ kỹ cho tôi, tôi là trời của em, là đất của em, là tín ngưỡng cả đời này em cũng không được phản bội. Còn em, là của tôi.”

Lời nói lộ vẻ tuyệt tình nhưng bàn tay lại nóng như lửa phủ lên bầu ngực của cô hung hăng xoa nắn, thắt lưng lại động thật mạnh, mỗi lần ra vào đều như muốn đem cô nhập vào cơ thể của hắn.

Không biết bao lâu qua đi, cho tới khi cảm nhận được một dòng nước ấm lan tràn trong cơ thể mình cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông trước mặt, cuối cùng Lôi Uyển Khanh cũng ngất đi. 

Lúc Lôi Uyển Khanh tỉnh tại, bên ngoài vẫn chưa sáng, dám chừng cô chỉ mới ngất đi hai tiếng. Cô đã nằm trên chiếc giường trong phòng mình, nhớ tới chuyện gì vừa xảy ra khi nãy có chút giật mình khẽ động người nào ngờ lại chạm vào một lồng ngực rắn chắc phía sau làm trái tim nhỏ bé của cô suýt chút ngừng đập.

Cô lại nghe thấy một tiếng cười từ hắn: “Khanh nhi, em càng ngày càng vô dụng, chỉ mới bấy nhiêu là ngất đi.”

Lôi Uyển Khanh nhắm chặt mắt, giả vờ như vẫn còn ngủ.

Nhưng có lẽ không qua nổi sự thông minh của Hạ Dĩ Niên. Hắn ôm chặt cô từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng vân vê cái bụng nhỏ của cô, động tác vô cùng tự nhiên, giọng nói cũng như dòng nước không lạnh không ấm vang lên bên tai Lôi Uyển Khanh: “Hai tháng trước Dương Anh Thi chết, cũng đồng thời hai tháng trước Lôi Uyển Khanh bị ngã xuống biển. Dương Anh Thi là vua tốc độ, Lôi Uyển Khanh em cũng đồng thời lái xe rất lợi hại. Lôi Uyển Khanh chưa từng rời khỏi thành Cát An lại đột nhiên rất thông thạo từng ngõ ngách ở thành Bách Nhật, ngay cả nét chữ cũng tương đồng 100%, mật khẩu nhà của Dương Anh Thi Lôi Uyển Khanh em cũng biết. Khanh nhi, em để lộ nhiều sơ hở như thế, còn muốn qua mặt ai?”

Lôi Uyển Khanh nghe xong mấy lời này, quên luôn cả việc phải giả vờ ngủ xoay người lại nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, ngạc nhiên: “Tôi không muốn qua mặt ai, chỉ sợ mọi người nghe xong lại tống tôi vào trại vì nghĩ tôi bị thần kinh.”

Hắn lại tỏ vẻ rất hờ hững, ngay cả một chút ngạc nhiên cũng không có, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Lôi Uyển Khanh, chậm rãi nói: “Khanh nhi, tôi đang đợi nghe câu chuyện của em.”

Lôi Uyển Khanh hơi ngẩng người, vì cái gì cô lại cảm giác hôm nay hắn có chút dịu dàng khó hiểu như thế?

Có điều trước ánh mắt sắc bén này của hắn, Lôi Uyển Khanh thật sự không dám có suy nghĩ sẽ làm trái lời hắn. Hơn nữa Hạ Dĩ Niên là người thông minh, những lời vừa rồi chứng minh hắn đã sớm đoán ra được chuyện thân phận của Lôi Uyển Khanh và Dương Anh Thi rồi.

“Không sai, tôi chính là Dương Anh Thi. Lúc đầu bị Lý Gia Hân hãm hại, một vụ tai nạn xe hoàn hảo, sau đó tôi tỉnh lại lần nữa, không thể hiểu nổi tại sao mình lại nằm trên bờ biển, còn mang một hình hài xa lạ. Sau đó từ từ tìm hiểu, tôi mới biết thân thể này của mình là Lôi Uyển Khanh, thật ra…chuyện trùng sinh này thật hoang đường, ban đầu tôi cũng không chấp nhận nổi.”- Lôi Uyển Khanh bé giọng kể lại.

Hạ Dĩ Niên trầm mặc nghe cô nói, lúc này âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên: “Thật ra trên thế giới này có rất nhiều chuyện hoang đường.”

Lôi Uyển Khanh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên xoay người nằm sấp lên giường, nhờ như vậy mới có thể đối mặt trực tiếp với Hạ Dĩ Niên đang nằm bên cạnh, cô chỉ tay vào mũi mình rồi ngu ngơ hỏi một câu: “Anh tin tôi sao, anh không cho rằng tôi bị thần kinh à?”

Lôi Uyển Khanh không hề để ý tới việc hiện giờ trên người cô không một mảnh vải, tư thế nằm này của cô khiến chăn bị bung ra để lộ bộ ngực đầy đặn cực kì mê người đập thẳng vào tầm mắt của Hạ Dĩ Niên. Hắn nở nụ cười, ánh mắt dần trở nên thâm thúy: “Làm gì có ai suốt ngày đi rêu rao mình bị thần kinh như em, kể tiếp đi.”

Lôi Uyển Khanh lại gật đầu, nụ cười của hắn như là có tác dụng thôi miên, hắn bảo cô kể thì cô liền kể: “Sau đó…sau đó tôi gặp ông bà Lý, gặp Triệu Trường Bách, gặp A Nguyên, gặp Hạ Lão phu nhân, gặp…”

“Đủ rồi, em gặp nhiều người như vậy làm gì?”- Hạ Dĩ Niên có chút không kiên nhẫn.

Lôi Uyển Khanh lại khó hiểu: “Anh bảo tôi kể.”

Hạ Dĩ Niên vốn dĩ không định tranh luận tiếp nhưng lại chợt nghĩ tới một vấn đề, hắn liền quay sang nhìn cô: “Khoan đã, em gặp nhiều người như vậy tại sao không thấy nhắc đến tôi?”

“Tôi vừa định nhắc tới anh thì anh ngắt ngang lời tôi còn gì?”- Lôi Uyển Khanh bày ra vẻ mặt cực kì vô tội, cái người này lạ thật, tự dưng lại bắt bẻ những chuyện không đâu.

Đột nhiên cả người Lôi Uyển Khanh bị lật ngược lại, thoáng chốc Hạ Dĩ Niên đã đè lên cơ thể cô, Lôi Uyển Khanh cảnh giác nhìn hắn lại phát hiện ánh mắt trầm đục quen thuộc chứng tỏ trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

“Hạ, Hạ Dĩ Niên… anh…bình tĩnh một chút…”- Lôi Uyển Khanh quả thực bị làm cho kinh hãi, cô biết bây giờ mà chống cự thì người thiệt thòi chỉ có cô mà thôi, làm hắn tức giận chẳng có lợi gì cho bản thân cô cả vì vậy phương pháp duy nhất là càng mềm càng tốt. Hạ Dĩ Niên là người thích mềm không thích cứng, điều này Lôi Uyển Khanh hiểu rất rõ.

“Khanh nhi, em như vậy bảo tôi làm sao bình tĩnh?”- Cô gái chết tiệt lại cư nhiên từ nãy tới giờ trưng ra bộ ngực mê người kia không chút phòng bị nói chuyện với hắn trong tình trạng khỏa thân, nếu không phải vì muốn nghe câu chuyện của cô thì hắn đã đem cô hung hăng giày vò từ lâu rồi.

Có điều Hạ Dĩ Niên rất hài lòng, sau hai ngày gặp lại cô gái này lại càng thông minh hơn, ít nhất cũng không như lúc trước bài xích hắn ra mặt khiến hắn lần nào cũng bị chọc giận đến mức hận không thể đập chết cô.

Bàn tay to lớn mang theo chút hưởng thụ lướt từ cổ cô xuống xương quai xanh sau đó là trượt qua đỉnh màu hồng nhẹ nhàng véo một cái khiến Lôi Uyển Khanh kêu lên một tiếng khó chịu, kế tiếp lại chậm rãi lướt xuống phủ lên cặp mông trắng nõn của cô xoa nắn.

Làn da của Lôi Uyển Khanh bẩm sinh mềm mại không khác gì da em bé, thân hình lại quá mức hoàn mỹ tựa như một viên ngọc đẹp được thượng đế đích thân mài dũa ra, từ lúc nào mà chỉ cần nhìn thấy cô hắn liền không nhịn được muốn tiếp xúc gần hơn, gần hơn nữa. Thế nhưng cô gái nhỏ này lại bài xích hắn, đã vậy hắn sẽ bắt cô trói ở bên cạnh, chỉ cần hắn cảm thấy thích, sự bài xích của cô hắn cũng xem nhẹ.

Ánh mắt Hạ Dĩ Niên trở nên trầm đục, giọng nói nam tính khàn khàn mang theo sự quyến rũ có thể làm say lòng người, hắn hôn lên trán, lên mũi, vành tai, gò má, cuối cùng là cánh môi mềm mại khiến hắn hôn tới gần như là nghiện.

Nụ hôn của Hạ Dĩ Niên kéo dài thật dài, cho đến khi Lôi Uyển Khanh nghĩ rằng mình sẽ bị ngạt thở mà chết, cô không muốn trở thành cô gái đầu tiên trong lịch sử bị chết vì ngạt thở khi hôn. Lôi Uyển Khanh liều mạng quay đầu né tránh nụ hôn của hắn, nhanh chóng thở gấp.

“Ngạt, ngạt chết tôi mất…”- Lôi Uyển Khanh hít thở thật nhiều, như đã thiếu dưỡng khí rất lâu rồi.

Hạ Dĩ Niên kề sát vào vành tai của cô, khẽ nói: “Bé con, đây cũng không phải lần đầu tôi hôn em, em còn chưa biết cách phối hợp sao?”

Đôi mắt cô có chút mông lung nhưng rồi lại không chịu thua mà trừng lớn: “Anh trước giờ toàn là cắn thôi, có điểm nào giống hôn chứ?”

Thật là, nhắc tới lại khiến cô căm hận không thôi, đã bao nhiêu lần môi cô bật máu vì hành vi thô lỗ không bằng thú của hắn rồi.

Nhìn biểu cảm này của cô Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười, cũng không hề nhận ra từ ánh mắt đến khóe môi hắn lúc này là một sự nhu hòa hiếm thấy. Hắn nâng khóe môi: “Được, vậy bây giờ để tôi chân chính hôn em."

“Hả…ưm…”- Lôi Uyển Khanh còn chưa kịp phản ứng Hạ Dĩ Niên đã úi đầu xuống, quấn lấy làn môi mềm mại cùng cái lưỡi thơm tho. Một lần nữa đem lời nói cùng lý trí của cô toàn bộ đánh bay, nụ hôn này thực mãnh liệt, vừa bá đạo lại xen lẫn một chút ôn nhu trong đó, sự ôn nhu này cô chưa bao giờ cảm nhận được từ hắn.

Lôi Uyển Khanh dù rất không cam lòng, nhưng lại không có tiền đồ bị người đàn ông này làm cho tinh thần mụ mị.

Giống như một cơn sóng lớn đánh úp vào người, hoàn toàn không chạy trốn được.

Hắn cùng cô dây dưa môi lưỡi rất lâu, tới mức cái miệng nhỏ của cô tê rần mới buông cô ra.

Lôi Uyển Khanh thở hổn hển lại cảm thấy trước ngực mình dâng lên một trận tê tê ngứa ngứa, quay đầu nhìn xuống, Hạ Dĩ Niên đã ngậm lấy một bên ngực, bàn tay to còn lại cũng rất hăng hái vuốt ve bên còn lại.

“Không…Hạ Dĩ Niên, ngừng lại…”- Lôi Uyển Khanh vô lực phản kháng, lần nào cô cũng nói đúng một câu này nhưng rõ ràng là nó quá dư thừa, căn bản không ngăn được dục vọng của hắn.

Bàn tay Hạ Dĩ Niên du ngoạn khắp cơ thể cô, đi tới đâu liền để lại nơi đó một cơn nóng như lửa. Hắn ở bầu ngực mê người của cô tham lam cắn một cái, in lên đó dấu vết ái muội nào đó. Hạ Dĩ Niên hơi buông cô ra, hài lòng nhìn gương mặt bị kích thích đến ửng đỏ của cô, giọng nói trầm thấp: “Khanh nhi, thành thật một chút đi, em muốn tôi có phải không?”

Lôi Uyển Khanh cắn môi: “Không có.”

Hạ Dĩ Niên khẽ cười: “Trẻ con không nên nói dối.”- Bàn tay hắn tà ác chạm vào lãnh địa bí ẩn giữa hai chân cô ấn mạnh khiến Lôi Uyển Khanh run rẩy cắn chặt môi, Hạ Dĩ Niên lại cười, hoàn toàn đem sự run rẩy của cô thu vào tầm mắt, lại như nghĩ tới gì đó, nét cười trong mắt càng đậm hơn, giọng nói càng tà tứ: “26 năm kiếp trước của em lại chưa từng trải qua mấy loại chuyện này, cô gái, em định làm thánh cô sao?”

“Ư…không phải ai cũng tùy tiện như anh, gặp ai cũng có thể lên giường, loại chuyện này tôi đã thề trong lòng là chỉ làm cùng người mình yêu mà thôi, anh…đáng ghét lại dám xen vào phá hỏng lời thề của tôi. Tôi nói cho anh biết…a… Hạ Dĩ Niên, lúc đó tôi đã thề rất độc, nếu sau này mà tôi thật sự có bị loạn đao chém chết thì cũng sẽ quay về tìm anh.”- Lôi Uyển Khanh không chịu khuất phục, bàn tay bên dưới lại tà ác ra vào mỗi lúc một nhanh, hơi thở cũng không thể ổn định.

Hạ Dĩ Niên nghe qua mấy lời này, bàn tay kia thoáng ngạc nhiên dừng lại giây lát, khóe miệng chậm rãi nâng lên: “Khanh nhi, loạn đao sẽ không chém trúng em. Chỉ cần em yêu tôi thì lời thề kia xem như không bị phá, không phải sao?”

Lôi Uyển Khanh bị câu nói của hắn làm cho sửng sốt trợn to mắt lên nhìn hắn, lại thấy khóe môi Hạ Dĩ Niên giương lên một nụ cười tà mị. 

“Khanh nhi, biểu cảm này của em thật sự khiến tôi rất hoang mang.”- Bàn tay hắn lại tiếp tục trêu ghẹo nơi mẫn cảm của cô, đối với cơ thể xinh đẹp dưới thân cũng vô cùng am hiểu, hắn biết chỗ nào trong cơ thể của cô nhạy cảm nhất liền tập trung trêu đùa nơi đó. 

“A…”- Lôi Uyển Khanh dưới sự kích thích này càng chịu không nổi vô thức cong người, không thể ngăn được những âm thanh rên rỉ.

“Niệm tình kiếp trước của em làm thánh cô cực khổ, lần này cho em một màn dạo đầu dài một chút, thế nào?”

Lôi Uyển Khanh nghiến răng, trái tim đập loạn trong lòng ngực, toàn thân dâng lên khoái cảm tê dại vừa khiến cô như muốn hét lên lại vừa kìm nén không dám hét.

Cả cơ thể Lôi Uyển Khanh không kiềm chế được co giật, biết cô gái nhỏ đã sắp đến cao triều, Hạ Dĩ Niên nhanh chóng đứng lên cởi bỏ quần áo trên người mình, đem vật nam tính không chút chần chừ đâm vào cơ thể cô.

Vào khoảnh khắc tiến vào, từng đợt co rút mạnh mẽ bên trong khiến Hạ Dĩ Niên tràn đầy thống khổ. Ánh mắt cũng theo đó tối sầm lại, tựa như dã thú muốn ăn thịt người, mà thân thể trắng nõn tuyệt mỹ dưới thân lại là đồ hiến tế cho hắn, mặc kệ hắn ăn như thế nào thì ăn.

“Khanh nhi, em bức chết anh…”- Hạ Dĩ Niên luận động mạnh, không thể tiết chế được dục vọng trong người.

Cái gì gọi là hòa quyện thống khổ, rốt cuộc thì Lôi Uyển Khanh cũng biết rồi.

Hạ Dĩ Niên càng dùng sức, cơ thể cô lắc lư theo chuyển động của hắn, cứ như vậy không biết qua bao lâu hắn ngừng lại, từ trong người cô rút ra, sau đó một giây liền lật úp người cô lại, từ phía sau lần nữa tiến vào. 

“A…”- Lôi Uyển Khanh mơ mơ hồ hồ đột nhiên lại lần nữa bị công kích,như con mèo nhỏ mà kêu lên thất thanh.

Không khí thật nóng bỏng, khung cửa kính bằng thủy tinh vừa phản chiếu phong cảnh thành phố rực đèn bên ngoài lại vừa phản chiếu hai thân thể đang cùng nhau triền miên không dứt, tạo nên một khung cảnh hòa hợp đến kỳ lạ.

Qua một lúc rất lâu sau đó, Lôi Uyển Khanh mệt mỏi thiếp đi trên giường. Hạ Dĩ Niên nhìn cô gái trong ngực một lúc rất lâu, ánh mắt thâm thúy ghim chằm chằm vào cổ cô.