Thông Thông và Ngôn Ngôn cùng nhau chơi đua xe trên game. Về khoản này thì Ngôn Ngôn khá giống với Uyển Khanh, thằng bé có đam mê đặc biệt với mấy trò k1ch thích trong khi Thông Thông lại tẻ nhạt hơn nhiều. Lần nào Thông Thông cũng thua cuộc làm chonn vô cùng khoái chí mà cười ha hả. Lúc cậu thò tay định bóc bánh ăn thì Thông Thông nhanh tay hơn giành mảnh bánh ngọt đó bỏ vào miệng nhai.
"Anh..."
"Anh thế nào?"
"Cái thằng này, bánh của em mày đấy."
"Hỗn xược!"
Ngôn Ngôn nghiến răng, bỏ máy game xuống rồi dậm chân xuống nền bịch bịch: "Anh rõ ràng là thua người ta rồi nên mới trút giận!"
Thông Thông tỉnh bơ nâng mắt nhìn: "Thì sao?"
"Anh!"- Ngôn Ngôn nghĩ nếu ở đây mà không có nhiều người như vậy thì cậu sẽ đập tên anh trai khó ưa trước mặt một vài cái cho hả giận: "Anh luôn mồm nói em ấu trĩ nhưng anh mới ấu trĩ."
"Anh không ấu trĩ!"
"Anh ấu trĩ!"
"Không có!"
"Có!"
Thế là hai người bắt đầu rượt nhau chạy quanh nhà làm cho người giúp việc xung quanh cũng hoảng loạn.
Uyển Khanh nhìn qua: "Mấy cô cản hai đứa nó lại!"
Hạ Dĩ Niên: "Không cần!"
Linh San: "Đúng vậy, con nghĩ không cần!"
"Gia đình mấy người lạ thật đấy!"- Vu An Di vừa buồn cười vừa khó hiểu.
Hạ Dĩ Niên: "Kể cả lúc ngủ hai đứa nó cũng cố gắng đạp nhau xuống giường, nằm mơ cũng mang tính chất giằng co."
Lâm Tư Phàm cười: "Buổi họp mặt hôm nay của chúng ta diễn ra, không biết bao giờ mới đầy đủ mặt như thế này một lần nữa đấy."
Uyển Khanh: "Sao thế?"
"Chị chưa biết gì sao? Sắp tới Angelina và anh cả qua Phần Lan công tác, toàn bộ chi nhánh bên này của Hoàng Thịnh giao lại cho anh họ."
"Sao cơ?"
Uyển Khanh sững sờ. nhìn sang Hạ Dĩ Niên, thấy hắn cũng mang vẻ ngạc nhiên nhìn đôi vợ chồng kia: "Thật sao?"
Hạ Dĩ Tường gật đầu, vỗ vai Hạ Dĩ Niên: "Ngày một phải ra phi trường rồi!Mọi việc bên này có chú lo thì anh cũng an tâm."
"Định đi bao lâu?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
"Không biết nữa, chắc là lâu lắm."
Lâm Tư Phàm: "Chưa hết đâu, Lạc Nhân và Vu An Di thì về lại Hoa Kì định cư."
Uyển Khanh nhíu mày: "Mấy người đùng một cái bỏ tôi đi hết là sao? Thành Bách Nhật thì có gì không tốt sao cứ phải đi nơi khác?"
Vu An Di vỗ lưng cô: "Tôi sẽ thường xuyên về thăm cô mà."
"Gạt người!"
"Thật mà!"
Uyển Khanh không nói gì thêm, buổi họp mặt dần dần trùng xuống, vẫn là người đầy năng lượng như Lâm Tư Phàm khơi dậy không khí. Mọi đề nghị được ra, cuối cùng quyết định karaoke. Mọi người ca hát nhảy mua uống rượu cho tới lúc tất cả đều nằm dài trên sô pha ngủ ngon lành, chỉcó Uyển Khanh là cố tình pha loãn rượu để bản thân không say.
Uyển Khanh đi tới cửa sổ, nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn bên dưới một hồi lâu. Vào giây phút này tựa như mọi chuyện đều hiện ra trước mắt cô vậy...
Phía sau có người ôm lấy, Uyển Khanh cũng không nhìn xem là ai bởi vì hơi thở này vô cùng quen thuộc.
"Nghĩ gì vậy?"
Uyển Khanh hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Dĩ Niên, khẽ cười nhẹ: "Đang nghĩ...những chuyện kì lạ mà em từng gặp. Sống lại một lần nữa, trả thù Lý Gia Hân sống nửa đời còn lại oanh oanh liệt liệt như vậy...em nghĩ...mình đã thay Lôi Uyển Khanh sống thật tốt phần nửa đời này."
"Em đừng buồn, rồi họ sẽ về thăm chúng ta, hoặc nếu em nhớ họ thì có thể sang thăm họ bất kì lúc nào."
"Anh đừng có dỗ em, em đâu phải con nít!"
"Em cũng là con nít, nhưng là con nít quỷ!"
"Nói gì hả?"
Uyển Khanh bật cười, giơ tay chạm vào gương mặt Hạ Dĩ Niên được phản chiếu trên lớp kính thủy tinh: "Sao anh lại yêu em?"
Hạ Dĩ Niên im lặng, Uyển Khanh lại đẩy nhẹ hắn: "Này em đang hỏi anh đấy!"
Hắn gác cằm lên vai cô, thở ra một hơi rồi nói chậm rãi: "Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, xưa ơi là xưa."
"Dẹp cái xưa của anh đi!"
"Có một cáo hoang dã lọt vào miệng của ác ma, con cáo không hề sợ mà nói "tôi có thể thương lượng với anh không?" ác ma khinh bỉ nhìn con cáo nhỏ bé tới mức chỉ cần giơ tay là có thể đánh con cáo kia vụn vỡ thành trăm mảnh nói rằng "Cô có tư cách thương lượng hay sao?" con cáo mặt rất dày, liên tục bám theo ác ma đòi thương lượng, còn đứng đợi dưới trời tuyết, nhảy nhót làm ấm người như một con điên. Ác ma rất buồn cười, nghĩ rằng nếu thuần phục con cáo hoang dã này thành cáo nhà thì sẽ ra sao?"
"Em có thể nhận ra anh đang mắng khéo em đấy. Cáo cũng có tự trọng của cáo nhá."
"Ác ma từng nói với cáo nhỏ rằng đã làm người phụ nữ của ác ma thì không cần tới tự trọng."- Hạ Dĩ Niên dừng lại, bật cười một tiếng: "Bởi vì em càng tự trọng thì lại càng tức, mà em nhìn em tức, anh thật hứng thú!"
"Quá đáng!"- Uyển Khanh tức tối lườm hắn: "Không lẽ ác ma không tức biết giận sao? Có biết cảm giác lúc tức giận là như thế nào không?"
"Biết chứ! Nhất là khi cáo nhỏ cãi lời anh, không nghe lời, hung dữ, bướng bỉnh, chiến tranh lạnh với ác ma...anh tức muốn chết đi được. Nhưng anh nhận ra, cao nhỏ dù gì cũng là một con cáo hoang dã hung hăng, phải cố gắng thuần phục thành mèo nhà thì mới trị được."
"Anh nói một hồi nghe như kênh thế giới động vật đang trực tiếp quá."
"Vậy sao?"
"..."
"Anh sẽ nói với đài truyền hình cho em một vai trong chương trình đó!"
"..."
"Em vào showbiz đi!"
"Anh đủ rồi đấy!"
"Không thích à, để anh làm kim chủ cho."
"Quá lắm rồi đấy!"
"Con cáo hoang dã lại sắp cắn người!"
"Hạ Dĩ Niên!"
"Được rồi, anh xin lỗi!"
"Khỏi xin lỗi, giận rồi!"
"Gì chứ?"
"Tối nay em qua ngủ với con!"
"What say?"
"What cái đầu anh!"
- Hoàn