Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 145




"Chủ tịch, chiều nay chị có cuộc hẹn với đối tác ở nhà hàng Maver đấy."

Uyển Khanh quay lại: "Vậy sao? Sao tôi không nhớ gì hết?"

Vi Vi cười: "À, hôm qua em đã nói với chị rồi đấy. Chủ tịch, chị sao vậy? Gần đây cậu hai trở về, chị ngày càng đẵng trí."

"Vậy sao?"- Mắt Uyển Khanh lướt qua chút đắn đo rồi lại cười xòa: "Làm gì có chứ..."

Vi Vi suy nghĩ gì đó rồi để ly cà phê lên bàn: "Cà phê Maratin của chị."

Uyển Khanh ngẩn người: "Không, không phải sáng đã uống rồi sao?"

"Chủ tịch, hồi sáng chị nói không khỏe nên dặn em chiều hãy đem cà phê tới mà?"

"Có sao?"

"Chủ tịch, chị sao vậy?"

"Không, không có gì, tôi đi gặp khách hàng đây. Cô chuẩn bị đi với tôi."

Vi Vi dường như muốn cười: "Chủ tịch, hồi sáng em đã xin phép chị cho về sớm rồi mà. Hôm nay là tới ngày khám định kì của chú cún nhà em, đã đặt lịch hẹn rồi. Hồi sáng em có nói rồi, chị không nhớ sao?"

Hả?!!

"Vậy, vậy thì thôi vậy.- Uyển Khanh lấy áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Cô mà ở lại thêm chút nữa không chừng bị hóa điên mất, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy nè?!! Từ sáng giờ Vi Vi liên tục nhắc cô rằng cô đã quên cái này quên cái kia, làm cho Uyển Khanh cũng hồ đồ theo, không biết cô có phải thật sự đẵng trí rồi hay không nữa?

Đi gần ra khỏi cửa thì chợt nhớ ra ly cà phê vẫn còn ở trên bàn, cô quay lại cười gượng một cái rồi lấy ly cà phê đi.

Vi Vi nhìn theo, ánh mắt khó hiểu.

Uyển Khanh cho xe chạy tới ngã tư đường thì dừng đợi đèn đỏ, nhân tiện uống một ngụm cà phê cho tỉnh táo lại.

Uyển Khanh không hề hay, ở một góc đường nào đó có một chuyện kinh khủng khiếp đang diễn ra.

...

"Từ OLY tới ngã tư là mười lăm phút, sau khi nhận được điện thoại thông báo của Vi Vi tức là thời gian được tính, phải chỉnh đèn đỏ sao cho xe của cô ấy vừa tới thì cũng bắt đầu chạy thời gian trên đèn giao thông. Ba mươi giây là thời gian cô ấy phải dừng đèn đỏ. Nói cách khác chúng ta chỉ có mười giây để khiến Uyển Khanh xuống xe, mười giây để những chiếc xe xung quanh di tản, mười giây còn lại chính là thời điểm mấu chốt." - " Ngôn Ngôn, sẵn sàng chưa?"

"Rồi ạ, mấy chuyện cần dũng và trí như thế này cha cứ giao cho con."

"Tốt lắm! Hành động."

Ngôn Ngôn nấp phía sau cột đèn cuối cùng cũng ló đầu ra, rón rén lộn vòng vòng trên đất vài cái.

"Ngôn Ngôn, con làm gì thế?"

"Làm như vậy cho nó kịch tính ạ."

"Đừng nhiều lời, con chỉ có mười giây."

Ngôn Ngôn lấy từ phía sau thắc lưng ra một cái cây gỗ cỡ lớn, cười hì hì để vào câm xe của Uyển Khanh, sau đó ra dấu hiệu ok về một phía: "Hoàn thành!"

Bên hướng này, Ngôn Ngôn gật đầu một cái rồi nói vào tai nghe: "Đội một!"

Uyển Khanh nhìn thấy đã bắt đầu chuyển sang đèn xanh, cô khởi động xe chuẩn bị rời đi thì bánh xe không hề chuyển động, giống như bị cái gì ngán lại, Uyển Khanh xuống xe nhanh chóng kiểm tra thì thấy tình hình dưới bánh xe của mình, không biết là kẻ nào chơi xấu như vậy? Cô tìm kiếm xung quanh một lượt. Kì lạ, rõ ràng khi nãy đông xe cộ qua lại lắm mà, sao bây giờ cả con đường ngay cả một bóng người cũng không có. Một cơn gió thổi qua khiến Uyển Khanh rùng mình, cái này...sao giống thành phố hoang vắng trong bộ phim kinh dị hôm trước xem với Ngôn Ngôn quá vậy?

Loa bốn phía đột nhiên vang lên tiếng nhạc làm cho Uyển Khanh giật cả mình, sau đó tiếng hò hét của một nhóm người làm cô chú ý nhìn qua, trước mặt cô là một tốp người xuất hiện ở lối đi thẳng của ngã tư. Uyển Khanh nhận ra, hình như những người này đều là nhân viên của Hoàng Thịnh.

Cô vừa khó hiểu vừa buồn cười nhìn họ.

Bài hát Little Apple của Chopsticks Brothers vang lên, hầu như được phát ra từ tất cả các loa thông báo trên khắp thành Bách Nhật này. Bọn họ chỉ nhảy một đoạn ngắn, sau đó bên phía ngã tay trái của cô lại xuất hiện một tốp người khác từ các cửa hàng xung quanh ồ ra, Uyển Khanh lúc này mới biết đây đều là chuyện được sắp đặt trước.

Rồi sau lưng cô cũng như vậy, tiếp theo là bên tay phải, trong phút chốc cả con đường của bốn ngã đều toàn là người đứng. Hơn nữa đáng tức hơn là cô còn nhìn ra Vi Vi, Karen, MeiYa ở trong một nhóm bên tay phải.

Uyển Khanh nhất thời kinh ngạc dùng tay che cái miệng đang há to của mình lại, đưa mắt nhìn mọi thứ diễn ra chưa tới hai phút ngay trước mắt. Lúc này trên đầu có tiếng động, Uyển Khanh ngước nhìn hóa ra là có rất nhiều quả khinh khí cầu lớn từ đầu bay tới. Cô còn chưa nhìn kỹ thì người ngồi trên khinh khí cầu nhanh chóng đổ vô số tuyết xuống, Uyển Khanh giơ tay ra hứng tuyết, độ lạnh từ lòng bàn tay cho cô biết đây hoàn toàn là tuyết thật. Số lượng tuyết quá nhiều làm cho cả ngã tư đường nhanh chóng phủ trắng, đang là mùa thu nhưng lại chẳng khác gì mùa đông là mấy. Lúc này Uyển Khanh liên tưởng đến từ "ngân trang tố khỏa" chắc là chỉ một màn trước mắt này đây.

*"Ngân trang tố khỏa": Trời đất phủ một màu trắng của tuyết.

Một tấm thảm đỏ nhanh chóng được trải dài một đường, hàng người trước mặt chủ động tách ra hai bên, tiếng nhạc vang lên, biết bao con người vây quanh Uyển Khanh khiến cô có chút lúng túng. Đặt chân bước lên tấm thảm đỏ rực một đường như lửa lớn, cũng không biết nó sẽ dẫn đi đâu, chỉ là trực giác cứ thôi thúc bảo cô phải bước đi. Tấm thảm đỏ, trên nền tuyết trắng tạo ra một loại ánh sáng tuy yếu ớt nhưng đủ để ánh lên da thịt tựa như viên ngọc trắng hoàn mỹ không chút tì vết nào của Uyển Khanh. Cảnh tượng này chính là một vẻ đẹp thần thánh khó có thể miêu tả.

Karen, Nhật Anh, Lâm Tư Phàm, Angelina, Lạc Nhân, Barbara, Khải Ca và cả ba tiêu quỷ nhỏ kia đã đứng ngay ngắn hai bên tấm thảm đỏ. Lúc nhận bông hoa hồng từ tay Lạc Nhân, Uyển Khanh có hỏi nhỏ rằng mấy người đang làm cái gì thế, Lạc Nhân chỉ cười không trả lời đẩy Uyển Khanh đi tiếp. Mỗi người bọn họ trên tay cầm một bông hoa hồng đưa cho Uyển Khanh. Tấm thảm đỏ trải dài đến một điểm nào đó trên đường, hai ba chiếc trực thăng do Hạ Dĩ Tường và một số bạn bè của anh điều khiển không biết từ đâu bay tới, cố tình lởn vởn trước mặt Uyển Khanh. Cô nhìn thấy một mảnh giấy ghi chú nhỏ được cột trên bánh xe của trực thăng, Uyển Khanh giơ tay giật lấy mảnh giấy xuống, ngỡ ngàng nhìn dòng chữ trên đó.

Nét bút quen thuộc, phóng khoáng không gò bó, kiên định không lung lay. Trên nền giấy màu vàng nhạt, nét chữ màu đen vô cùng nổi bật, Uyển Khanh dừng ánh mắt trên dòng chữ đó rất lâu. Một sự ngọt ngào dâng tràn trong lòng, trong phút chốc làm cô muốn bật khóc.

Will you mary me?

Uyển Khanh nhìn sang "đồng bọn" đang hả hê đứng cách cô không xa bằng ánh mắt như là cảnh cáo, ai bảo bọn họ lại âm thầm làm mấy trò này như thế? Ít ra cũng phải cho cô một chút gì đó chuẩn bị trước chứ, để bây giờ ấm áp và vui mừng bất ngờ ập tới làm cho Uyển Khanh như một con ngốc không biết nên làm gì...

Cô có thể nhìn thấy ở cuối tấm thảm có người đang đứng, vô cùng quen thuộc, vô cùng nổi bật.

Uyển Khanh từng bước đi tới, không nhanh không chậm, chỉ muốn điều chỉnh lại niềm vui đánh up chính mình trong lòng. Cô nhận lấy bó hoa trên tay Hạ Dĩ Niên, cuối cùng thì nước mắt cũng rơi xuống.

"Anh cảm thấy đi một mình đủ rồi, có lẽ chuyến hành trình tuyệt vời nhất, chính là chúng ta, thân thể cùng linh hồn đều cùng nhau bước, sinh tử tương y."- Hạ Dĩ Niên nhìn cô, ánh mắt chứa đầy tình cảm tựa như bề mặt bao la của Thái Bình Dương bao la rộng lớn: "Uyển Khanh, chúng ta hợp pháp hóa tình cảm có được không?"

Uyển Khanh che miệng lại, rất lâu sau cũng không nói được lời nào.

"Khanh nhi, mười năm qua, em thiệt thòi quá nhiều rồi."

Uyển Khanh mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn: "Vậy đền bù cho em bằng tiền mặt đi."

"Tiền mặt và cả người cũng đều cho em, sau khi kết hôn tất cả đều là của em."

"Đây là điều kiện sao?"

"Không đồng ý?"

"Em đồng ý!"

Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng, chỉ có Barbara và Khải Ca là chau mày gãi cằm nhìn nhau.

"Này, chúng ta mất cả nửa tháng để chuẩn bị mấy cái này vậy mà lúc cầu hôn lại thực tế như vậy sao?"

Khải Ca cũng chỉ cười gượng: "Đành chịu thôi, cặp đôi đặc biệt thì cách cầu hôn cũng đặt biệt mà."

Barbara gật đầu, la lớn: "Hôn đi, mau hôn đi."

Mọi người xung quanh cũng nhanh chóng hưởng ứng theo cô nàng.

Hạ Dĩ Niên khẽ cười: "Khanh nhi, em suy nghĩ kỹ chưa, một khi quyết định là cả đời, anh tuyệt đối không có phép em bỏ cuộc giữa chừng."

Uyển Khanh bĩu môi "Lẽ nào anh muốn em suy nghĩ lại sao?"

"Giờ thì muộn rồi, em có muốn anh cũng không cho phép."

Nụ hôn đó, giữa sự chứng kiến của biết bao nhiêu con người, mặc nhiên lại trở thành một lời hứa hẹn, là tín ngưỡng không thể lung lay thay đổi.

Hôn lễ cần rất thiếu sự chuẩn bị, Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đều nghĩ nếu như hai bà mẹ không suốt ngày tranh luận về việc tổ chức như thế nào thì chắc chẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên ngồi cạnh nhau, cô tựa đầu vai hắn tròn mắt nhìn hai trưởng bối bàn thảo việc khách mời trong tiệc cưới. Ngôn Ngôn nằm dài lên sô pha, Thông Thông và Linh San ngồi một bên ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Tôi nói chị nghe, chúng ta nên tổ chức hai cái tiệc cưới, số lượng khách mời của cả ba nhà gộp lại vô cùng nhiều. Lôi gia tính sơ sơ đã là vài trăm người, nhà chúng tôi cũng đạt tới con số năm trăm, chưa kể còn cả Hạ gia, số lượng khách mời khủng như vậy, cho dù là nhà hàng năm sao cũng không chứa nổi."

"Làm gì có lý đó, hôn lễ là một việc rất cao quý, chỉ cử hành một lần thôi. Lôi lão gia, ông nói phải không?"

"Hả? à, cũng phải..."

Dương Cẩm Vân xì một tiếng: "Hạ lão gia, ông xem, số lượng khách mời thì nhiều, không lẽ bảo họ đứng đợi ngoài trời nắng để được vào ăn sao?"

Hạ Triết suýt chút sặc nước trà, gượng gạo cười: "Cũng đúng..."

"Ông!"- Trịnh Lan Anh tức giận, rồi lại quay qua Hạ Dĩ Niên: "Con nói gì đi, hôn lễ của con sao con im ắng thế hả?"

Uyển Khanh ngẩng đầu nhìn sang hắn ban cho hắn một nụ cười thông cảm rồi cô ngồi cách xa phạm vi bom nổ ra một chút.

Hạ Dĩ Niên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường: "Con nghĩ...chúng ta nên loại bớt những khách mời không cần thiết qua một bên. Ví dụ như Kendy và Mai Lan, họ đều là ngôi sao có tiếng trong giới điện ảnh, nổi tiếng là cặp tình nhân sau khi chia tay thì trở mặt với nhau vì vậy nếu sắp xếp cho họ tới đây thì không ổn lắm. Còn cả giám đốc Hà kia, năm ngoái vừa công khai đối đầu với Lôi gia, bây giờ lại mời ông ta đến không khéo người ngoài nhìn vào cho rằng Lôi gia muốn nịnh bợ lấy lòng cũng nên. Cứ loại ra dần dần như vậy thì kiểu gì chả đủ..."

Mấy vị trưởng bối kia cũng chỉ biết gật gù đồng ý với biện pháp này.

Trịnh Lan Anh nhìn vào danh sách khách mời một lúc rồi nói: "Các nguyên thủ quốc gia phải xếp ở vị trí quan trọng để giữ mặt mũi cho họ, tuyệt đối không cho phóng viên ghi hình vì bất kì lý do gì, được chứ?"

Mọi người gật đầu tán thành.

"Này, có mời cả Vu An Di sao? Cô ấy không phải là đi Mỹ lâu rồi sao?"- Dương Cẩm Vân thắc mắc.

Dĩ nhiên tên của Vu An Di là do Uyển Khanh điền vào danh sách khách mời, cô phải lên tiếng một câu: "À, con nghĩ cô ấy sẽ về tham dự hôn lễ."

"Con chắc chứ, mười năm rồi con bé đó có bao giờ quay lại đâu."

Uyển Khanh gật đầu: "Con đang đánh cược."

Điện thoại Uyển Khanh reo lên, cô nhanh chóng ra cạnh cửa sổ nghe máy: "Thế nào, có phải lại định không về không?"

"Sao em biết?"

"Khi nào anh mới quay về đây?"- Uyển Khanh không vui.

Triệu Trường Bách khẽ cười một tiếng: "Anh không biết, đợi đến khi nào anh tìm được một cô vợ xinh đẹp rồi sẽ quay về ra mặt với em."

"Được thôi, không tham dự hôn lễ của em cũng được, nhưng phải gửi quà cưới."

"Gửi bằng đường hàng không tốn kém lắm."

"Triệu Trường Bách!"

"Được rồi, được rồi."- Triệu Trường Bách hạ giọng: "Có quà là được rồi, em xem làm gì có cô dâu nào trấn lột quà của khách mời kiểu này chứ? Xem chừng sau này Hạ Dĩ Niên cậu ấy phải chịu khổ dài dài rồi."

"Anh nói cái quỷ gì, em đây hạ mình lấy anh ấy, đó là phúc phần của anh ấy đấy."

"Em nói cái gì đó?"

Đây không phải giọng của Triệu Trường Bách, Uyển Khanh suýt chút làm rơi xuống điện thoại xuống đất, cô quay phắt lại nghiến răng: "Hạ Dĩ Niên anh là ma hay sao mà đi không có chút tiếng động gì vậy?"

Hạ Dĩ Niên lạnh mặt giật lấy điện thoại trong tay Uyển Khanh: "Triệu Trường Bách, khi nãy cô ấy nói cái gì?"

"Cô ấy nói..."

"Triệu Trường Bách anh không được nói, Hạ Dĩ Niên, trả điện thoại cho em, anh có biết phép lịch sự khi người khác nói chuyện điện thoại không hả?"

Trịnh Lan Anh: "..."

Dương Cẩm Vân: "..."