Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 139




Trên dưới Hạ gia bao trùm một không khí căng thẳng...

Sau khi bác sĩ từ phòng ngủ bước ra, Uyển Khanh vội đi tới: "sao rồi?"

"Chỉ là cảm nắng thôi, nhưng có vẻ không nhẹ đâu, vẫn cần được nghỉ ngơi thật tốt."- Bác sĩ đưa tờ giấy cho Uyển Khanh: "Đây là toa thuốc tôi kê, không có tác dụng phụ nên có thể yên tâm."

Uyển Khanh gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, Thao Thao tiễn bác sĩ về."

Thao Thao bước lên: "Mời!"

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Uyển Khanh xem qua đơn thuốc trên tay rồi đưa cho quản gia đứng bên cạnh: "Cho người đi chuẩn bị, à, hâm thêm một ít cháo để nó ăn."

"Dạ!"

Sau khi quản gia rời khỏi, trên hành lang tầng hai chỉ còn ba người. Uyển Khanh vừa về tới thì hay tin Ngôn Ngôn bị cảm nắng, hỏi ra thì San San mới kể lại ngọn ngành cho cô nghe, cô vừa tức vừa đau lòng, vừa xót lại vừa tuyệt vọng. Từ lúc gặp lại, San San vẫn luôn nắm chặt tay Uyển Khanh không hề buông ra.

Uyển Khanh ngồi xuống, lau mặt của con bé một cái: "San San, con có không khỏe chỗ nào hay không?"

San San lắc đầu.

"Vậy con vào trong với Ngôn Ngôn đi."

San San đột nhiên ôm lấy cổ của Uyển Khanh: "Mẹ sẽ không bỏ con chứ?"

"Nói gì vậy? Con ngốc này, con là tiểu công chúa của mẹ, làm sao mẹ bỏ con được?"- Uyển Khanh vuốt tóc nó một cái, nghe thấy những lời này San San mới an tâm đi vào trong phòng. Cô lại nhìn sang Thông Thông nãy giờ vẫn đứng nhìn qua cửa sổ, từ lúc nhìn thấy cô, cậu nhóc luôn yên lặng như vậy. Uyển Khanh đi tới: "Thông Thông, con không khỏe sao?"

"Con buồn..."- Thông Thông quay lại: "Mẹ có buồn không?"

Uyển Khanh ngồi xuống, kéo thằng bé lại: "Mẹ cũng buồn."

"Vậy sao mẹ không khóc?"

"Mẹ khóc đủ rồi, nhiều rồi, mệt rồi."

"Cha làm cho mẹ khóc phải không? Cha không tốt, con ghét cha lắm."- Nói tới đây, cậu nhóc òa lên khóc lớn.

Uyển Khanh ôm lấy cơ thể bé nhỏ trước mắt vào lòng: "Đừng nói vậy Thông Thông, con phải tin rằng mẹ không có lừa con, cha con thật sự là không nhớ chúng ta...chuyện con phải làm bây giờ là đừng quan tâm đ ến gì cả, người đó...vẫn sẽ là chú Jonathan của con như ban đầu. Con đừng làm mọi việc thêm rắc rối, rồi sẽ tới một lúc, chúng ta được đoàn tụ..."

"Con không biết có chuyện gì xảy ra...con, con chỉ muốn có cha thôi à..."

"Mẹ biết, mẹ hiểu mà..."- Uyển Khanh vỗ đầu cậu nhóc: "Thông Thông à, con phải ghi nhớ câu này, trên đời này có những chuyện không nên biết thì sẽ tốt hơn cho con, một người thông minh không phải là biết tất cả điều cần biết mà chỉ biết những chuyện mình nên biết mà thôi. Con hiểu chưa? Từ nay về sau, con không được trốn học, cũng không được tự ý chạy tới tìm cha, cũng không được nói gì về người đó nữa, con có nghe rõ không?"

"Con..."

"Có nghe rõ không?"

Thông Thông gật đầu.

Uyển Khanh lại ôm thằng bé thật chặt. Có lẽ cách duy nhất để cô bảo vệ con mình chính là cách này, như một con gà mẹ ủ con vào đôi cánh của mình.

Buổi chiều, sau khi dỗ cả ba đứa ngủ, uk mới đỡ bận hơn được một chút. Thao Thao đem ly nước để lên bàn: "Chị Uyển Khanh, uống chút nước đi."

Uyển Khanh gật đầu.

"Chị nên nghỉ ngơi một chút, đã một đêm chị không ngủ rồi. Để quản gia và em trông Ngôn Ngôn cho."

Uyển Khanh lắc đầu: "Không sao, tôi trụ quen rồi."

Cô bấm điện thoại gọi cho Vi Vi: "Cô đem toàn bộ hồ sơ ngày hôm qua chuyển tới đây giúp tôi, nói với MeiYa trong hai ngày tới tôi tạm giao quyền quản lý cho anh ấy, còn nữa, phiền cô chuyển lời tới Karen bảo cô ấy gọi cho hiệu trưởng xin cho Ngôn Ngôn nghỉ thêm hai ngày."

"Chủ tịch, chị không khỏe sao?" – Nghe giọng Uyển Khanh yếu nên Vi Vi thắc mắc.

"Tôi không sao, công việc mấy ngày này khá nhiều, vất vả cho cô rồi."

"Không sao mà, công việc của công ty khi nào mà chẳng nhiều. Em sẽ đem hồ sơ đến ngay cho chị, à, chị muốn uống cà phê Maratin không?"

"Không cần đâu."- Uyển Khanh nói thêm vài câu rồi tắt máy.

Quản gia từ bên ngoài đi vào: "Thiếu phu nhân, cậu bạn của cô đã đứng bên ngoài khá lâu rồi, cô vẫn không muốn gặp sao?"

"Bảo anh ấy về đi."- Uyển Khanh hơi tựa đầu ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Cậu ấy nói muốn gặp cô để hỏi rõ vài chuyện."

Uyển Khanh không đáp ngay, chỉ nhớ tới lời dặn hôm đó của Lâm Tư Phàm: trước mắt cứ để mọi chuyện tự nhiên cái đã, đừng cố gắng khiến anh ấy nhớ lại cũng đừng tiếp cận anh ấy. Làm như vậy thứ nhất là vô dụng thôi, anh ấy sẽ không nhớ được em, thứ hai, là nếu anh ấy nhớ lại sẽ khiến ma tính trong người lần nữa trỗi dậy, tới khi đó sẽ không còn đường lui nữa.

Đầu mày Uyển Khanh khẽ nhíu lại, Thao Thao và quản gia nhìn nhau rồi lại quan sát cô. Đương lúc quản gia định cho rằng cô không muốn trả lời định rời đi thì Uyển Khanh bất ngờ lên tiếng: "Nói với anh ấy...đừng bao giờ tới đây nữa. Mọi chuyện hôm nay, chỉ là sự nhầm lẫn mà thôi, Ngôn Ngôn không sao, Thông Thông và Linh San cũng không sao..."

Quản gia gật đầu, quay lưng đi ra phía cửa.

"Đợi đã!"

Quản gia quay lại.

Uyển Khanh mở mắt, một tia đau đớn lướt qua nơi khóe mắt, giọng nói cũng run lên: "Nếu có thể...bảo anh ấy...đừng gặp tụi nhỏ nữa."

Quản gia kinh ngạc nhìn qua Thao Thao, cô bé cũng không hơn gì ông. Một lúc sau, quản gia cúi người: "Dạ!"

Uyển Khanh nắm chặt tay, dùng đau đớn trong lòng bàn tay để thức tỉnh bản thân mình. Cô buộc phải tỉnh táo một chút, Uyển Khanh ơi Uyển Khanh, mày bất lực thật rồi, đành đầu hàng với số phận thôi.

Ở phía góc khuất cầu thang, San San lén nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, chạy nhanh về phòng khóc nấc.

Uyển Khanh đo nhiệt độ trên trán Ngôn Ngôn, có vẻ như thằng bé đã hạ sốt hơn rất nhiều.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của sấm chớp. Uyển Khanh nhìn ra cửa sổ, hình như là trời sắp trút xuống một cơn mưa lớn. Cô nhíu mày, đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới, đáy mắt ngưng đọng thật lâu trên thân ảnh màu đen quen thuộc, vẫn không chút gấp gáp đối với cơn mưa đang kéo tới kia.

Bất giác cô lại nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia...

Sau khi sinh hai đứa nhỏ, có một lần, cũng như hôm nay... trời mưa rất to, sấm chớp rất dữ dội. Lúc đó cô vẫn còn rất sợ tiếng sét nên đã vô cùng sợ hãi, ngồi ở trong phòng tối, nền gạch lạnh lẽo thẩm thấu qua da thịt. Cứ một phút, sấm ngoài trời lại vang rền lên, Uyển Khanh lại nhớ tới hắn...

Lúc đó cô đã nghĩ...có anh ấy ở đây thì tốt quá rồi.

Câu nói đó chạy qua chạy lại trong đầu Uyển Khanh cả trăm cả ngàn lần, cho đến đi...cô bật khóc.

Rồi buổi tối đêm đó, giữa tiếng sấm chớp và cơn mưa lớn đó... Uyển Khanh cắt cổ tay tự tử.

Máu lan ra khắp sàn nhà và mặt thảm trải sàn...dù cho cái hành vi tự tử vì tình là hành vi trước giờ cô khinh bỉ nhất, nhưng kì lạ là lúc đó cô cảm thấy...rất nhẹ nhõm, khi nhìn máu từ cổ tay dần dần tuôn ra...cô nói: Mình giải thoát rồi, sắp được giải thoát rồi...

Lúc đó Dương Cẩm Vân bước vào, vừa hay nhìn thấy một cảnh này. Bà tức giận tát cho Uyển Khanh vài bạt tai, cô còn nhớ lúc đó nguyên văn của câu bà nói là: "Con không cần mạng của mình, cũng được, không sao cả. Nhưng còn Thông Thông và Ngôn Ngôn, chúng nó cần mạng của con, chúng nó đã không có cha rồi, lẽ nào con muốn chúng lại mồ côi luôn cả mẹ hay sao?"

Kể từ ngày hôm đó, Uyển Khanh luôn tâm niệm. Đã chết không được thì nhất định phải sống cho ra hồn một chút, cô nhất định phải làm theo như lời thề nguyện của mình, mãi mãi là một tín đồ cũng cảm. Phản bội lại tín ngưỡng của bản thân, việc đó sẽ chẳng khác gì là đem cả một tín đồ như cô đi lăng trì cả.

Nỗi buồn chính là một loại bản năng, còn nụ cười chính là một loại năng lực.

Dĩ Niên, chúng ta đã xa nhau như vậy đấy, không hứa hẹn, không ràng buộc, chỉ riêng em biết rằng những ngày xa anh bầu trời trong mắt em đã không còn màu xanh thẳm nữa, nỗi đau tuy không thể nhìn thấy được nhưng lại đang rỉ máu từng ngày trong trái tim.

Tiếng sấm chớp trên bầu trời kéo linh hồn của cô lại. Uyển Khanh giật mình nhìn ra ngoài, mưa đã rơi xuống, trong mấy giây lại càng xối xả hơn. Uyển Khanh tìm kiếm ở vị trí ban đầu, ánh mắt chấn động cực lớn...

Hạ Dĩ Niên vẫn chưa rời khỏi.

Bàn tay đặt trên thành cửa sổ của cô bỗng nắm chặt, bước chân vô thức lại chập chừng muốn chạy xuống bên dưới.

Hạ Dĩ Niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, mưa làm quần áo ướt đẫm. Mái tóc đen rũ xuống trước trán, ở góc độ này Uyển Khanh không thể nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nhưng cô linh cảm hắn sẽ không rời khỏi đây.

Hạ Dĩ Niên, em xin anh, xin anh đừng làm như vậy...

Mưa lớn kéo tới quá nhanh, có sẽ như sẽ không vì một nỗi đau của ai đó mà rời đi.

Giữa cơn mưa khiến tầm nhìn người khác mờ mịt, bóng hình kiên định kiên vẫn đứng đó, dường như muốn lay động ông trời lại vô tình lay động cả lòng người.

Quản gia mở cửa, một chiếc ô dùng để che cho ông, còn tay lại cầm một chiếc ô khác đi tới đưa cho Hạ Dĩ Niên: "Cậu về đi, thiếu phu nhân sẽ không gặp cậu đâu."

"Tôi muốn nghe cô ấy nói một câu."- Hạ Dĩ Niên lên tiếng, cẩn thận nghe ra có thể nhận thấy giọng nói của hắn có chút run rẩy.

Quản gia khó xử, đưa chiếc ô trong tay ra, thấy Hạ Dĩ Niên không nhận liền bật chiếc ô lên che cho hắn: "Cậu mau đi đi, thiếu phu nhân bảo tôi mang ô cho cậu, cô ấy sẽ không gặp cậu. Cô ấy còn nói cậu đừng nghĩ quá nhiều, giữa hai người không có liên quan gì cả."

Hạ Dĩ Niên bất động.

Quản gia nhét chiếc ô vào tay hắn: "Cậu cầm lấy đi."

Quản gia quay lưng đi vào trong.

Uyển Khanh đứng trên tầng hai, lớp kính cửa sổ phản chiếu đôi mắt phức tạp của cô. Đột nhiên, Hạ Dĩ Niên nhìn về phía bên này...

Uyển Khanh hốt hoảng, dù là biết rõ lớp kính này chỉ là một chiều nhưng khi ánh mắt sắc bén của hắn nhìn tới vẫn khiến tim cô rung lên.

Hạ Dĩ Niên nhìn về phía cửa sổ tầng hai khoảng năm phút, sau đó rời khỏi.

Uyển Khanh nhìn theo cho tới khi bóng dáng hắn khuất hẳn.

Dường như cơn mưa này...không chỉ thay cho tiếng khóc trong lòng mà còn là một dấu hiệu tượng trưng cho sự chia ly.

...

Phương Tĩnh bước ra khỏi thang máy, nhìn cô ta thật nữ tính trong bộ váy duy dáng. Cô ta đi tới bàn làm việc của Vi Vi, Vi Vi nhìn thấy Phương Tĩnh thì đứng lên: "Cô Phương tới rồi sao? Chủ tịch và mọi ngồi ở trong, cô đi theo tôi."

Phương Tĩnh đi theo Vi Vi, cô bé gõ cửa rồi bước vào.

Bên trong phòng có khá nhiều người, Uyển Khanh, Karen, MeiYa đều tập họp đông đủ. Ba tách trà trên bàn cũng bốc hơi nghi ngút, giữa trời lạnh này khói từ trả tỏa ra cũng có tác dụng làm ấm căn phòng.

Uyển Khanh thấy Phương Tĩnh tới thì lên tiếng: "Cô Phương tới đúng lúc lắm, qa đây ngồi đây, mọi người cũng đang bàn tới công việc của cô."

Phương Tĩnh nhíu mày, len lén quan sát biểu cảm trên mặt Uyển Khanh, cuối cùng cũng không thu được chút thông tin nào, đành đi qua ghế ngồi xuống cạnh MeiYa. Chủ động lên tiếng trước: "Tôi đã viết lại kịch bản rồi."

Uyển Khanh nghiêng người, nhận lấy tờ giấy trên tay cô ta rồi lật ra xem. Thỉnh thoảng lại cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt đầu tới cuối đều xem thông tin trong kịch bản mà Phương Tĩnh viết. Lúc sau mới gật đầu: "Không tồi."

Phương Tĩnh đứng hình, ngạc nhiên mở mắt nhìn cô. Cô ta không ngờ Uyển Khanh sẽ dễ dàng công nhận thành tích của cô ta như thế. Vốn dĩ nghĩ rằng sau chuyện lần trước thì OLY sẽ bác bỏ quyền sáng tác của Phương thị, nhưng sau một tuần, Uyển Khanh vẫn như cũ cho Vi Vi đến chỗ cô ta hỏi thăm tiến độ.

Uyển Khanh đưa kịch bản cho Karen và MeiYa xem, rồi đặt tách trà trong tay xuống bàn: "Tôi nghĩ chúng ta nên có hai diễn viên."

MeiYa gật đầu: "Nghe nói W - Dark cũng đang ở thành phố này, cứ để cậu ấy đóng nam chính."

Uyển Khanh gật đầu: "Để tôi thử hỏi nó xem, vậy còn nữ chính?"

"Tôi nghĩ chúng ta không nên để cho diễn viên khác đóng, bởi vì vai nữ chính này khá nặng, lại còn tượng trưng cho ý nghĩa của một viên kim cương nên nếu diễn viên không truyền tải được hết phần ý nghĩa thì sẽ thất bại hoàn toàn. Tôi thấy..."- MeiYa nhíu mày, nghĩ vài giây rồi nhìn sang Karen.

Karen giật mình: "Tôi?"

Uyển Khanh cũng ngộ ra: "Đúng vậy, Karen là nhà thiết kế, cô ấy sẽ hiểu về sản phẩm hơn."

"What? MeiYa, cũng là nhà thiết kế đấy, hơn nữa còn là thiết kế chủ đạo..."

"Anh ấy đóng nữ chính được không?"

Karen: "..."

MeiYa: "E hèm, về mặt tâm lý thì chắc chắn tôi là một nữ chính tuyệt vời, còn về mặt hình thức thì...để tôi đi chuyển giới rồi tính sao."

"Quyết định vậy đi, W - Dark sẽ đảm nhiệm phần truyền thông còn Karen cần mảng diễn xuất, vậy là quá hoàn hảo. Mọi người giải tán, ai làm việc nấy."

Karen và MeiYa nhanh chóng rời khỏi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Uyển Khanh và Phương Tĩnh, Uyển Khanh vẫn còn nguyên vị trí ban đầu, liếc nhìn Phương Tĩnh một cái rồi lên tiếng: "Nói đi, có chuyện gì thì nói thẳng ra."

"Cô không định nhân cơ hội này dìm tôi xuống hay sao?"- Phương Tĩnh lúc này mới lên tiếng.

Uyển Khanh khẽ cười nhạt: "Chuyện nào ra chuyện đó, ít nhất tôi cũng không muốn phải khó xử với nhân viên của mình."

"Lẽ nào cô không biết rằng sau khi kịch bản này được chấp thuận thì công việc của tôi ở thành Bách Nhật cũng kết thúc, tôi...à không, chúng tôi sẽ quay lại Nga. Đến lúc đó...cô nỡ sao?"

Uyển Khanh im lặng.

Phương Tĩnh thấy thế thì ngẩng đầu: "Cô có tư cách gì không nỡ chứ?"- Phương Tĩnh liếc qua: "Không phản bác gì sao? Tôi biết đã hơn một tuần hai người không liên lạc, tôi nghĩ cô đã có một lựa chọn đúng, bởi vì anh ấy là của tôi, còn cô chẳng qua cũng là một vật thể cản đường mà thôi."

Uyển Khanh đứng lên đi đến kệ sách tìm kiếm một vài thứ: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì phiền cô mau rời khỏi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm."

Phương Tĩnh hừ một tiếng rồi đứng lên, vừa đi ra cửa phòng thì Uyển Khanh lên tiếng: "Đợi đã."

Phương Tĩnh quay lại.

Uyển Khanh nhìn cô ta, trên tay cô cầm một quyển sách vừa tìm được: "Tôi muốn nói với cô một câu, thế giới không phải của mình thì đừng cố gắng xen vào, làm khổ người khác làm lỡ chính mình. Đáng gì chứ?"

Phương Tĩnh không đáp lại lời cô, quay lưng nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này điện thoại trên bàn Uyển Khanh reo lên, vừa nhìn qua số máy cô liền nhíu mày, để mặc cho chuông reo cả chục lần cũng không lên máy. Cho đến khi điện thoại im hẳn, cô mới biết người bên kia đã bỏ cuộc, Uyển Khanh bỏ cuốn sách xuống, vẻ mặt càng thêm nặng nề.

RỐt cuộc thì...quyết định này là đúng hay sai?