Hành trình đi tới khu mỏ thật khó khăn nếu không muốn nói là vất vả, lòng đất tối tăm nên mỗi người được phân phát một cây đèn pin. Bên trong lòng đất khá rộng, đủ để cho xe và con người di chuyển một cách thoải mái. Tuy nhiên vẫn không thể đủ chỗ cho hai xe tải đi ngược chiều nhau, vì vậy xe chở vật liệu luôn được ưu tiên trước.
Suốt dọc đường đi, Hạ Dĩ Niên và Ô Mã Đạt Giao chuyên tâm bàn về việc mở thêm lối đi xuống tầng đất bên dưới, mọi người cũng phụ họa vào vài câu, chỉ có duy nhất hai người từ đầu tới cuối vẫn yên lặng.
Một là Ô Mã Bạch Ân và hai là Uyển Khanh.
Cô chuyên chú, vừa đi mắt không dám chớp nhìn xung quanh, tuy rằng ánh sáng yếu nhưng vẫn có thể để cô quan sát được toàn bộ quá trình khai thác ở đây.
Nghe nói để phục vụ cho lần khai thác hoành tráng này, Hoàng Thịnh đã điều động hơn ba ngàn nhân viên, trong đó có hơn bốn trăm nhà địa chất và tổ chế tác nổi tiếng chuyên nghiệp tham gia.
Đúng như những gì Uyển Khanh biết về Hạ Dĩ Niên, hắn là người phân công công việc rất có tổ chức. Cứ nhìn xung quanh một vòng là biết, người nào làm việc người đó hoàn toàn không có sự lẫn lộn khi có quá nhiều người tham gia làm một công việc, có lẽ chính vì vậy mà nhân viên dưới quyền hắn luôn có thái độ nghiêm túc và tập trung, bởi vì một người đảm nhận một việc nên khi việc đó đạt kết quả không mong muốn thì hậu quả sẽ trút lên đầu người làm duy nhất đó, họ có muốn đổ lỗi cho người khác cũng không được.
Đi thêm được một đoạn nữa, có một vài nhân viên trung niên mặc trang phục công nhân đi tới, trong đó có một người Mỹ, giơ tay bắt tay Hạ Dĩ Niên.
"Chào cậu hai."
Hạ Dĩ Niên bắt tay ông ta: "Chào ông Willam, rất vui vì ông đã nhận lời tham gia lần này."
Willam cười: "Không có gì, tôi đây tuổi đã cao, gần đây con cháu cũng không cho làm mấy việc này, nhưng mà biết sao được, số chịu khổ quen rồi, nghe thấy cậu hai gửi lời mời tới tay chân liên ngứa ngáy chịu không nổi nữa."
Ô Mã Đạt Giao bên cạnh lên tiếng: "Có Willam tiên sinh là bậc thầy trong ngành này, ông chịu tham gia thì thật là tốt."
Hạ Dĩ Niên khẽ cười: "Ô Mã Đạt Giao nói đúng, đó là vinh hạnh của Hoàng Thịnh."
Willam cũng cười cười cho qua, sau đó đi ngang hàng với Hạ Dĩ Niên vừa đi vừa tranh thủ báo cáo tình hình cụ thể: "Kim Cương ở khá sâu dưới lòng đất, hiện giờ chúng ta đang ở độ sâu 100 mét, so với mực nước biển là 110 mét, số kim cương lấy được đã khá nhiều nhưng nếu muốn khai thác triệt để thì bắt buộc phải dùng máy khoan mở một lối đi xuống tầng dưới, cứ như thế, chúng ta sẽ đi qua từng tầng một, quá trình này mất khá nhiều thời gian."
Lạc Nhân đi lên, dùng bộ dáng "xin thỉnh giáo để hỏi: "Vậy sau khi đem kim cương lên thì sẽ phải làm gì tiếp theo?"
"Chúng sẽ được đem đến xưởng để kiểm tra và lọc lại một lần nữa."- Hạ Dĩ Niên trả lời.
Uyển Khanh đi phía sau lên tiếng: "Vậy cứ khoang như thế mãi hay sao chứ?"
Willam quay lại, gật đầu: "Đúng như vậy, khoan cho tới khi không thấy Kim Cương nữa thì thôi."
"Vậy chúng ta phải khoan cho tới khi nào? Biết chừng nào mới hết Kim Cương mà dừng lại, nghe nói nếu cứ khoan mãi, xuống sâu quá thì sẽ đụng phải tâm trái đất đấy."
Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, vừa định lên tiếng giải thích thì Ô Mã Bạch Ân đi kế bên cô, lên tiếng chế giễu: "Thật là, cô đọc quá nhiều chuyện Doremon rồi hay sao? Để chị giải thích cho cưng biết, muốn đi tới tâm trái đất như cưng nói thì phải vượt qua quãng đường 6.381.000 mét mới có thể tới nơi, và tới đó rồi cô sẽ bị nung thành lửa luôn."
Uyển Khanh cười một tiếng: "Chị? Ô mô à, cô có cảm thấy nhục khi nói ra từ đó không vậy?"
"Cô gọi ai là ô mô hả?"- Ô Mã Bạch Ân gân cổ lên.
Willam lên tiếng: "À phải rồi, nghe Ô Mã Đạt Giao nói cô Bạch Ân cũng học về địa chất, chả trách biết rành như thế này."
"Willam tiên sinh quá lời rồi, một chút kiến thức nông cạn, ông không cần để vào mắt làm gì."- Được khen, Ô Mã Bạch Ân thu lại dáng vẻ xù lông vừa rồi của mình mà quay qua làm một "thục nữ khuê cát" cúi đầu.
Willam quay qua Ô Mã Đạt Giao: "Em gái cậu lễ phép thật, giáo dưỡng thật tốt."
Ô Mã Đạt Giao cũng cười gượng ha ha vài tiếng cho có lệ.
Ô Mã Bạch Ân đắc chí hất cằm với Uyển Khanh.
Cô lườm một cái, không để cô ta vào mắt nữa, quay qua hỏi Vu An Di đang đi phía sau: "Này, ông Willam đó là ai thế?"
"Cũng không rõ nữa, hình như là nằm trong tổ chế tác ấy, là một người có kinh nghiệm trong việc cắt mài đá quý thì phải."
Uyển Khanh gật đầu: "À...chả trách gì Dĩ Niên coi trọng ông ấy như vậy."
Uyển Khanh tiếp tục đi theo đoàn người, cô đi phía sau thật chậm rãi để quan sát những thứ nhỏ nhặt nhất, đúng với tiêu chí "đi để học hỏi" mà Uyển Khanh đã đặt ra lần này.
Cô soi đèn pin lên vách tường, sau đó nhíu mày nhìn lớp đá trên đó, chạm tay thử vào nó dò xét.
Hạ Dĩ Niên quay sang, thấy vậy thì đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
Mọi người thấy vậy cũng chú ý tới bên này sau đó cũng nhìn sang.
Uyển Khanh chạm lên vách đá trước mặt rồi hỏi: "Dĩ Niên, nơi này có phải là miệng núi lửa hay không?"
"Phải, đây là vị trí của một ngọn núi lửa đã nguội tắt từ lâu."
Uyển Khanh gật đầu: "Chả trách em cứ thấy lớp đá này nóng hơn đá bình thường, Dĩ Niên, đá núi lửa thường có độ giòn rất cao, rất dễ vỡ và nếu như chúng ta dùng máy khoan để tác động vào nó thì có nguy cơ đá sẽ rơi xuống làm bị thương người ở đây."
Hạ Dĩ Niên gật đầu, Willam cũng đi tới: "Chuyện này tôi đã có nhắc với Đạt Giao bảo cậu ấy nên giăng một cái gì đó để phòng rồi nhưng mà cậu ấy nói làm như thế thì sẽ gây cản trở việc khai thác."
Uyển Khanh nhìn sang Ô Mã Đạt Giao: "Vậy nên anh cứ để cho tình huống nguy hiểm này xảy ra sao?"
"Nhưng đó là sự thật, chúng ta ở dưới lòng đất, khoang các lớp đá đã là việc khó rồi bây giờ còn có một tấm màn giăng trên đầu vậy sẽ càng khó hơn."- Ô Mã Đạt Giao lên tiếng giải thích.
"Cậu có thể thay vào đó là một tấm lưới cũng được, như vậy sẽ không còn cản trở nữa."-Hạ Dĩ Niên lên tiếng.
Ô Mã Đạt Giao gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hạ Dĩ Niên quay sang, nhìn bộ dáng chăm chú của Uyển Khanh thì bật cười kéo cô lại: "Em nghiêm túc quá rồi."
"Vấn đề rõ ràng như vậy sao anh lại không nghĩ tới chứ?"- Uyển Khanh nhân cơ hội tỏ ra ta đây một chút.
Hạ Dĩ Niên cười: "Đúng vậy, anh thật là sơ sót."
Willam đứng phía sau nghe vậy thì khó hiểu: "Sao cậu hai lại nói thế, khi nãy vừa vào đây cậu hai đã phát hiện vấn đề này rồi, vừa rồi chúng tôi đang bàn bạc về nó thì cô phát hiện ra đấy."
Uyển Khanh nghe vậy thì nghiến răng trừng mắt đánh hắn một cái: "Anh giễu em hả?"
"Sao lại đánh anh, anh chỉ không muốn tổn thương lòng tự cao của em thôi mà."
"Anh còn nói, anh đáng chết."
Hai người bên này đấu võ mồm với nhau, trong khi bên kia Nhật Anh lại lắc đầu thán phục: "Dưới lòng đất mà họ cũng diễn trò uyên ương như thế được, thật đáng khâm phục."
"Tôi nghĩ cho dù có xuống mồ thì họ cũng không hết ngọt ngào kiểu như vậy đâu."- Lạc Nhân thở dài.
Ô Mã Bạch Ân bên cạnh hừ một tiếng: "Làm màu làm mè."
Ô Mã Đạt Giao nhìn sang: "Em làm gì cay cú thế?"
"Em không thích cô ta."- Ô Mã Bạch Ân quay chỗ khác.
"Gì chứ, không thích vậy tại sao lại trùm chăn khóc cả ngày khi mà Uyển Khanh về nước chứ?"
Ô Mã Bạch Ân như bị chọc trúng chỗ đau quay lại cao giọng nạt một tiếng: "Anh nói ai khóc, em không có khóc, còn lâu mới khóc."
Ô Mã Đạt Giao bị dọa lui ra sau vài bước suýt té, Lạc Nhân nhanh tay đỡ lấy anh ta, Ô Mã Đạt Giao ôm ngực: "Khôn, không phải thì thôi làm gì dữ vậy?"
Ô Mã Bạch Ân hừ một tiếng, tiếp tục đi sâu vào trong.
Lạc Nhân mím môi: "Này, em gái của cậu kinh thật đấy, nạt một tiếng mà khiến đá núi lửa rung chuyển luôn."
Ô Mã Đạt Giao thở dài: "Con bé này thế đấy, trước giờ ai nghe tới đại danh cũng sợ, nó chính là chúa tể của những trò tai quái đấy, khắp Tân Cương không ai là không quay đầu bỏ chạy tám cây số khi gặp nó. Vì vậy trước giờ nó không có bạn nên tính tình ngỗ ngáo không chịu được."
"Ê này, thật không hiểu Uyển Khanh và Bạch Ân rốt cuộc là có thù oán gì mà tới mức gặp là chỉ có thể dùng súng với lựu đạn để giải quyết thế không biết."
"Còn gì nữa, thì chính là cái vụ giành toilet đấy, trước giờ chưa có ai dám tranh giành hay cãi nhau với nó, chỉ có Uyển Khanh mới dám mà thôi."
Nhật Anh cười: "Này này, tôi cảm thấy em gái anh chắc chắn là ế tới già, sẽ không có ai dám lấy một con sư tử về nhà cả."
"Đó là chuyện mà tôi đang day dứt đây, Nhật Anh, cậu chưa có bạn gái hay là hốt nó về làm của đi."
Nhật Anh trừng mắt: "Đùa à, ai nói tôi chưa có chứ."- sau đó nhìn sang Karen nãy giờ vẫn đang cùng Willam thảo luận chăm chú một bên, lúc phụ nữ làm việc thì đàn ông cũng phải cảm thấy hổ thẹn vài phần, câu nói này quả là không sai mà.
"Này Dĩ Niên, mấy cái lỗ nhỏ trên tường này dùng để làm gì thế?"- Uyển Khanh chỉ vào mấy cái lỗ trên vách đá.
Hạ Dĩ Niên đi tới: "Dùng để đặt thuốc nổ vào đó."
"Thuốc nổ sao?"- Uyển Khanh trừng mắt, quay người định bỏ chạy, Hạ Dĩ Niên kéo tay cô lại, buồn cười: "Làm gì mà chạy, bây giờ chưa có thuốc nổ em sợ cái gì?"
"Ai nói em sợ chứ?"- Uyển Khanh thở phào: "À, sao phải dùng tới thuốc nổ vậy?"
"Thuốc nổ khác với máy khoan, nó sẽ làm cho đá vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ và có thể dễ dàng hơn trong việc tìm ra Kim Cương, hơn nữa thuốc nổ còn có thể nổ tung cả tầng hầm và mở lối đi xuống tầng bên dưới."- Hạ Dĩ Niên giải thích: "Đã hiểu chưa?"
Uyển Khanh cười gật đầu: "Hiểu rồi, cảm ơn sư phụ."
Cô cảm thấy nếu như Hạ Dĩ Niên mà đổi nghề làm thầy giáo thì thật thích hợp, thứ nhất là dựa vào kiến thức sâu rộng của hắn, dư sức để lên chức giáo sư ấy chứ. Thứ hai là dựa vào ngoại hình, nếu làm thầy giáo thì đảm bảo một năm mười hai tháng ngay cả kì nghỉ đông sinh viên cũng ráng mà lội tới trường để học, sẽ không có học sinh nào trốn tiết cả.
Nếu như vậy thì thì...
Uyển Khanh nghiêng đầu suy nghĩ sâu rộng một chút, sinh viên trong cúp tiết thì sẽ toàn là người tài, như vậy nền kinh tế và chính trị nước nhà sẽ càng ngày càng hưng thịnh, đất nước giàu mạnh, và sẽ có rất nhiều nhân tài đáng để trọng dụng, từ đó suy ra như sau: Hạ Dĩ Niên bỏ việc ở Hoàng Thịnh đi làm thầy giáo= Đất nước giàu có, nhà nhà hưng thịnh.
Uyển Khanh đang phân tích thì hắn khẽ gọi bên tai cô: "Nghĩ gì thế?"
Uyển Khanh giật mình nhìn lại thì gương mặt đẹp trai chết người kia đã áp sát cô lúc nào không hay, tim cô suýt chút là ngừng đập, không được, nếu cứ ở phạm vi đột ngột gần gũi này với người đẹp trai thì chắc chắn máu sắc nữ sẽ không kềm chế được mà bùng phát, Uyển Khanh khẽ lui ra sau vài bước, cười cười: "Không, em đang âm thầm khen anh trong lòng, sao mà giọng nói anh hay thế không biết, có nghe cả đời cũng không thấy chán ấy chứ?"
Hạ Dĩ Niên mỉm cười, bước tới gần, áp Uyển Khanh vào tường thành phía sau, nụ cười trên môi ngày càng tà mị hết chỗ nói: "Thật sự là không chán sao?"
Uyển Khanh áp sát vào vách đá, không biết vì người cô nóng hay là tại đá núi lửa nóng nữa: "Anh...anh đừng đứng gần em như vậy."
"Tại sao không thể gần em?"- Hạ Dĩ Niên càng thích nhìn bộ dáng này của cô.
Uyển Khanh đỏ mặt đi sang chỗ khác, chui qua cánh tay của hắn chạy ra xa: "Anh đúng là đáng ghét."
Hạ Dĩ Niên đứng tại chỗ nhìn Uyển Khanh vừa soi đèn vừa thám hiểm xung quanh, lúc này một nhân viên chạy tới: "Cậu hai, bên bộ phận khoan có vài vấn đề."
"Được, tôi qua ngay."
Bên này Uyển Khanh không ngừng lần mò, dù sao thì lần đầu tiên được đi xuống lòng đất nên hiếu kỳ là điều đương nhiên. Cô nhìn theo lớp đá dày, càng nhìn thì đầu mày càng nhíu chặt, sau khi đi một quãng men theo vách đá thì tìm thấy một con đường nhỏ, có lẽ cũng không có ai phát hiện ra lối đi này bởi vì nơi này không có bất kì nhân viên nào làm việc.
Uyển Khanh đi vào con đường đó, ánh đèn pin trở nên le lói dưới độ tối đáng sợ ở trong này, dưới chân có nước, Uyển Khanh nghĩ chắc đây là mạch nước ngầm. Cô rọi đèn pin xuống đất, cúi đầu vừa đi vừa quan sát, lại không ngờ có đỉnh đá chắn ngang trên đầu nên đụng trúng một cách đau điếng. Uyển Khanh nhăn mặt xoa xoa cái trán của mình sau đó cúi người đi qua lớp đá vô duy chắn đường kia, tiếp tục đi, càng vào sâu thì nước ngày càng ngập, thoáng chốc đã qua mắt cá chân một chút.
Kì lạ thật, nơi này là Bắc Cực, dù cho có mạch nước ngầm đi chăng nữa thì chắc chắn cũng phải vô cùng lạnh, nhưng nước ở đây... lại ấm lạ thường.
Không lẽ là vì ngay miệng núi lửa nên nhiệt độ vẫn còn được lưu lại.
Hay là đã tới tâm trái đất thật rồi?
Uyển Khanh đi càng ngày càng sâu, bốn phía xung quanh nếu không có đèn pin thì chắc chắn sẽ tối tới mức ngay cả năm ngón tay của mình cũng không nhìn thấy được.
Có khi nào dưới nước đột nhiên xuất hiện thủy quái hay gì đó hay không nhỉ?
"Cậu hai, thuốc nổ đã được lắp đặt, còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ tự động nổ."
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Được rồi, Ô Mã Đạt Giao cậu thông báo cho mọi người di tản hết đi, Khanh nhi..."
Hắn quay qua, sau đó nhìn đi nhìn lại xung quanh, không thấy Uyển Khanh thì đầu mày khẽ nhíu lại.
Vu An Di cũng phát hiện điều này: "Phải rồi, Uyển Khanh đi đâu rồi nhỉ?"
"Thuốc nổ sắp kích phát rồi, khi đó nơi này sẽ nát bấy hết cho mà coi, cô ta có thể đi đâu vào lúc này chứ?"- Ô Mã Bạch Ân cũng nhìn xung quanh.
Công nhân đã di tản gần hết, vắng người như vậy nhưng vẫn không thấy bóng của Uyển Khanh.
Hắn càng lúc càng khẩn trương, rõ ràng khi nãy lúc hắn nhìn sang Uyển Khanh còn ở vách đá bên kia tìm tòi nghiên cứu, tại sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu?
Đường hầm rộng lớn không có chướng ngại vật nên việc một người đột nhiên không thấy bóng dáng là điều không thể.
Trừ khi...
Hạ Dĩ Niên nhìn vào lớp đất đá chất chồng bên kia, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
"Mọi người di tản trước đi."- Hạ Dĩ Niên cởi bỏ áo khoác ngoài.
Lạc Nhân kéo hắn lại: "Dĩ Niên cậu định làm gì?"
"Có thể cô ấy đã đi vào lớp đá kia."- Hạ Dĩ Niên nói.
"Không được, không còn thời gian nữa, cậu cùng chúng tôi ra ngoài đi."- Ô Mã Đạt Giao ngăn cản.
"Buông ra."- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, hất tay anh ta ra, không hề quay lại nhanh chóng bằng mọi cách đi vào lớp đá chất chồng kia.
Bên trong toàn là đá, tối tăm không có bất kì thứ gì, hoàn toàn khô cằn hoang sơ, nơi này là nơi vừa được khai thác qua nên mới hoang tàn như thế.
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên cầm đèn pin rọi xung quanh, thời gian ngày càng cấp bách, trái tim hắn chưa bao giờ đập nhanh như bây giờ. Máu toàn thân bây giờ dường như chỉ dùng để ngăn cho tim không nhảy vọt lên cổ, khi hắn phát hiện ra cô không còn nằm trong phạm vi của mình nữa, hắn hận bản thân mình để mức muốn chết đi.
Rõ ràng là đã để cô đi khỏi trong tình trạng không hay biết gì.
Mọi người ở bên ngoài, sốt ruột đếm ngược từng giây.
Ô Mã Đạt Giao xem đồng hồ: "Còn mười phút."
Vu An Di nóng lòng: "Có cách nào tắt đi thời gian của thuốc nổ hay không?"
Ô Mã Đạt Giao lắc đầu: "Không thể, vì tất cả đều là thuốc nổ quân dụng, một khi đã hẹn giờ thì không có cách tắt đi."
"Chúng ta không nên đứng ở đi, mỗi người gọi một tiếng đi, có thể Lôi Uyển Khanh đã đi lạc và chỉ cần có âm thanh của chúng ta cô ấy sẽ định hướng được phương hướng."- Ô Mã Bạch Ân đề nghị.
Tất cả mọi người gật đầu, chia ra làm năm sau hướng ra sức gọi tên cô và Hạ Dĩ Niên.
Uyển Khanh càng đi càng sâu, tay chạm vào lớp đá hai bên vách tường, lớp đá này có vẻ như nóng hơn so với lớp đá bên ngoài.
Lúc này cô nghe được tiếng gọi, tuy rằng không rõ lắm nhưng vẫn nghe được họ đang gọi tên cô.
Uyển Khanh soi đèn pin ra phía trước, con đường này có vẻ như rất dài, nãy giờ cô vẫn chưa đi hết một nửa. Tiếng gọi của mọi người làm cho Uyển Khanh phải bỏ cuộc, quay người đi về hướng ngược lại.
Khi cô chui ra từ con đường nhỏ kia, sức lực cũng mệt hơn vài phần, Uyển Khanh thở hổn hển ôm ngực: "Ai gọi tôi thế?"
Tất cả bọn họ vội chạy tới, Ô Mã Bạch Ân nắm tay cô: "Cô đi đâu thế, không sao chứ?"
"Tôi thì có thể có chuyện gì."- Uyển Khanh phủi nước trên người xuống.
Vu An Di nhíu mày: "Cô ở đây, vậy..."- Tất cả bọn họ nhìn về căn hầm đá khi nãy Hạ Dĩ Niên đi vào.
"Gì thế?"- Uyển Khanh dò hỏi.
"Khi này Hạ Dĩ Niên tưởng rằng cô đã đi vào đó nên đã vào trong tìm rồi, Lạc Nhân còn mấy phút nữa?"- Vu An Di hỏi.
Lạc Nhân giơ đồng hồ lên xem, sắc mặt càng khó coi: "Chỉ còn năm phút. Lôi Uyển Khanh, cô đã đi đâu thế, đã dặn dò rất kỹ là không được rời khỏi đoàn rồi mà, có biết cô đã gây ra chuyện gì hay không?"
"Cái gì chứ? Mọi người nói gì, cái gì mà năm phút?"
Nhật Anh nghiến răng: "Thuốc nổ đã được đặt và chỉ còn năm phút cho mọi người sơ tán, bây giờ Dĩ Niên đã vào bên trong hầm đá, nơi đó địa lý hiểm trở, cậu ấy đang gặp nguy hiểm."
"Cái gì?"- Uyển Khanh cả kinh, sải bước đi tới hầm đá.
Ô Mã Bạch Ân vội kéo cô lại: "Này, Lôi Uyển Khanh, cô muốn tự tử hả? Mau đi khỏi đây, nếu không sẽ cháy thành tro đấy."
"Buông tôi ra."- Uyển Khanh hét lên, đẩy Ô Mã Bạch Ân ra sau đó chạy vào bên trong hầm đá.
Nơi này tối tăm, đường đi hiểm trở, Uyển Khanh suýt té mấy lần.
"Dĩ Niên, anh ở đâu?"- Uyển Khanh gọi lớn, tiếng vang của cô vọng về.
Cô gọi đến khản cả cổ, mà vẫn không thấy tiếng trả lời.
Uyển Khanh vừa khóc vừa gọi đến lạc giọng.
Ngay lúc này cô bỗng nhiên được nhấc bổng lên vai sau đó bị vác đi thật nhanh.
Uyển Khanh chỉ kịp hét một tiếng sau đó tiếng nổ bốn phía đã khiến tai cô ù đi.
Tro cát phút chốc tràn ngập trong hốc mắt, Uyển Khanh vừa hoa vừa nhắm chặt mắt đau đớn.
Hơi nóng dường như muốn đun cháy con người ta.
Cho tới khi không gian sáng hơn một chút, không khí bớt nóng hơn một chút, Uyển Khanh mới có thể hít thở.
Cô được đặt xuống đất, ngồi lê những tảng đá phía xa.
Hắn giúp cô lau đi bụi trên mặt, cuối cùng Uyển Khanh cũng có thể mở mắt.
Hạ Dĩ Niên đầu tóc đầy bụi cát, vừa nhìn thấy nước mắt cô lại chảy ra ôm chầm lấy hắn.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, đanh giọng: "Tại sao em lúc nào cũng không nghe lời như thế? Anh đã dặn em thế nào, còn em đã hứa như thế nào? Em lớn rồi không phải con nít, không nên tùy ý như vậy, trước khi làm gì cũng phải dùng cái đầu để suy nghĩ xem có nguy hiểm hay không chứ."
Uyển Khanh cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Lúc này mọi người chạy tới.
Nhật Anh nhìn đống hoang tàn trước mặt rồi lại nhìn cả hai người đều dính đầy bụi bẩn: "Hai người không sao chứ?"
Vu An Di nhìn Uyển Khanh: "Cô sao thế? Bị thương à? Đưa tôi xem..."
"Không cần quan tâm tới cô ấy."- Hạ Dĩ Niên đứng lên, con ngươi đen thẫm co lại, lạnh lùng nhìn qua cô một cái rồi quay lưng đi.
Uyển Khanh nhìn theo, nước mắt rơi xuống nhưng lại không biết nên nói gì lúc này.
Trong lòng tự trách bản thân không thôi, cũng tại cô hết.
"Uyển Khanh khi nãy cô đã đi đâu vậy?"- Vu An Di hỏi.
"Tôi..."- Uyển Khanh nghĩ tới con đường kì lạ kia, nhưng vẫn quyết định không nói về nó: "Tôi bị lạc đường..."
"Sau này không được tùy tiện như vậy nữa, cũng may là kịp thời chạy khỏi phạm vi nổ, nếu không cả hai người đều cháy thành tro rồi."- Lạc Nhân lên tiếng: "Thôi, cô ra xe về nhà nghỉ tắm rửa đi, chúng tôi đi tham quan một số nơi khác rồi về sau."
Uyển Khanh gật đầu, cùng mọi người ra khỏi khu mỏ, nơi đó đã được chuẩn bị một chiếc xe đậu sẵn, trong xe Hạ Dĩ Niên ngồi ở băng ghế sau, có vẻ như hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Uyển Khanh nghĩ tới vừa rồi hắn mắng cô một hơi như vậy, có chút sợ hãi không dám lên xe.
Vu An Di đứng phía sau đẩy cô một cái, Uyển Khanh mới hoàn hồn lại, cắn môi mở cửa ghế lái phụ, vừa định ngồi vào thì Hạ Dĩ Niên phía sau lên tiếng.
"Ra sau ngồi."- Hắn ngồi ở băng ghế sau, mắt vẫn nhắm chặt.
Uyển Khanh nghĩ tốt nhất lúc này mình vẫn là nên nghe lời thì hơn, cô ngoan ngoãn mở cửa ghế sau ngồi cạnh hắn.
Chết thì chết vậy, dù sao cũng chưa phải cô chưa từng bị ăn mắng mà.
Trái với tinh thần căng thẳng của Uyển Khanh, Hạ Dĩ Niên vẫn không nói thêm câu nào, chỉ nhắm mắt để đó, cực kì yên lặng.
Uyển Khanh càng thêm bất an, cô thà là hắn mắng chửi cô dữ dội vào còn hơn là im lặng như thế này mãi.
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Uyển Khanh mím môi, hạ giọng: "Dĩ Niên, em biết lần này là em sai, em xin lỗi anh mà, sau này...à không, không có sau này nữa."
Lúc này Hạ Dĩ Niên mở mắt, nhìn cô: "Ngày mai em lên máy bay về Bách Nhật đi."
"Uyển Khanh trừng mắt, cao giọng lên: "Tại sao chứ? Em sẽ không như vậy nữa, sau này sẽ y như cái đuôi đi theo tò tò bên cạnh anh mà, anh không được đuổi em."
"Nơi này quá nguy hiểm, anh không an tâm."
"Không muốn, em không muốn về, Hạ Dĩ Niên anh mà đuổi em về thì anh là địa chủ, là chó con."
Tài xế lái xe phía trước vốn cũng là vệ sĩ được đào tạo theo quy tắc: Không nghe không nhìn không thấy chuyện riêng của chủ nhân, vậy mà bây giờ nghe thấy Uyển Khanh nói lên một câu này thì ngạc nhiên tới mức bật cười thành tiếng.
Uyển Khanh liếc sang anh ta: "Anh cười cái gì mà cười?"
Hạ Dĩ Niên thở dài, ấn nút bên trái một cái, một tấm màn cách âm trồi lên, tách không gian của tài xế và băng ghế sau thành hai không gian độc lập.
Hắn quay sang: "Chó con cũng được, không được cãi lời anh, ngày mai lập tức đi về."
"Nhưng..."
"Đây mà mệnh lệnh."- Âm thanh kiên định nghiêm túc mang theo một tia nguy hiểm khiến Uyển Khanh không còn dám từ chối nữa.
Cô uất ức cắn chặt môi, hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, cả chặn đường cũng không thèm lên tiếng câu nào.
Hạ Dĩ Niên thở dài, hết cách giơ tay nắm lấy tay cô, Uyển Khanh bực bội giật tay lại, vẫn không thèm nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên cũng không còn hơi sức dỗ cô, cả hai người duy trì không khí trầm mặc cho đến khi về nhà nghỉ, Khải Ca từ bên trong đi ra, vừa thấy bộ dạng lem luốc của Hạ Dĩ Niên thì cả kinh hoảng sợ: "Cậu, cậu hai, cậu sao vậy?"
Hạ Dĩ Niên phất tay: "Không sao."
Hắn đi vào thang máy, không thèm đợi Uyển Khanh cùng vào mà nhấn nút đóng thang máy lại.
Uyển Khanh đành phải đợi chuyến thang máy tiếp theo, nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh vào cửa thang máy một cái.
"Cô à làm ơn đừng phá đồ của chúng tôi."- quản lý khó xử.
Uyển Khanh thẹn đến đỏ mặt, cúi đầu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Khải Ca ngơ ngơ ngác ngác đi tới: "Uyển Khanh cô và cậu hai bị cái gì thế, cả người đầy bụi là thế nào."
Uyển Khanh không thèm trả lời Khải Ca, đợi cửa thang máy mở ra thì bước vào, cũng không cho Khải Ca vào mà đóng lại ngay.
Khải Ca càng thêm khó hiểu.
Lúc Uyển Khanh mở cửa bước vào, tiếng nước trong nhà tắm vọng ra, có lẽ Hạ Dĩ Niên đang tắm bên trong.
Cô thở dài, không biết có nên thỏa hiệp quay về hay không?
Nhưng không không cam tâm bị đuổi cổ như vậy chút nào.
Mà Hạ Dĩ Niên lại có vẻ như không đời nào thỏa hiệp.
Tại sao hắn lại bá đạo như thế chứ, cứ bắt người khác làm những điều mà họ không thích.
Uyển Khanh thở dài, sầu não, cũng phải chịu thôi, ai bảo cô yêu hắn.
Từ lúc tắm cho tới khi lên giường ngủ, Uyển Khanh vẫn luôn canh cánh về những sự việc vừa xảy ra.
Con đường hầm kỳ lạ đó là như thế nào?
Suy nghĩ tới nghĩ lui, cho đến khi Hạ Dĩ Niên đã ngủ say còn cô thì vẫn không thể ngủ.
Con đường đó rất dài, nó dẫn ra đâu vậy?
Nước ở đó lại rất ấm, rốt cuộc là tại sao?
Càng nghĩ càng hiếu kỳ, cô quyết định ngồi dậy mặt mấy lớp áo khoác vào rồi âm thầm rón rén rời khỏi phòng. Không lập tức rời khỏi nhà nghỉ mà chạy sang phòng của Ô Mã Bạch Ân gõ cửa, cửa vừa mở, Ô Mã Bạch Ân mắt nhắm mắt mở gắt gỏng: "Con ốc nhà cô làm cái khỉ gì, có biết là là nửa đêm rồi không hả?"
"Thay đồ đi."
"Gì chứ?"
"Thay đồ đi rồi tôi kể cho cô nghe."- Uyển Khanh đi vào phòng mở tủ đồ thảy vào mặt Ô Mã Bạch Ân.
Trên đường đi, Uyển Khanh đem chuyện về căn hầm bí ẩn đó kể ra.
"Hóa ra lúc chiều cô không phải đi lạc mà là đi thám hiểm chỗ đó à?"- Ô Mã Bạch Ân ba cầm đèn pin soi đường, vì ở Bắc Cực ánh trăng vô cùng yếu nên bốn phía đều tối tăm.
"Phải, tôi cứ cảm thấy nơi đó lạ lạ sao ấy."
"Có thể là nơi từng được khai thác qua rồi chăng, đội ngũ khai thác nhiều người như vậy làm gì có lý nào không ai nhìn thấy con đường mà cô nói chứ."- Cái lạnh làm cho Ô Mã Bạch Ân cũng lười biếng: "Bảo vệ khu mỏ rất nghiêm ngặt ấy, muốn vào không phải dễ đâu."
"Chẳng phải cô lắm mưu kế lắm sao, chúng ta liên thủ, không lý nào không vào được đó."- Uyển Khanh nói.
"Tôi nhiều kế nhưng mà tôi là người đàng hoàng làm gì có mấy kế sách lén la lén lúc tà đạo như vậy?"
"Tà đạo cái con khỉ nhé, đây là thám hiểm, thôi, nếu cô sợ thì về đi."- Uyển Khanh phất tay.
"Con khỉ, ai nói tôi sợ, bà đây mới không thèm sợ."- Ô Mã Bạch Ân không chịu thua.
Cả hai người mỗi người nói một câu, thoáng chốc đã tới được khu mỏ kia.
Quả nhiên, đám vệ sĩ của Hạ Dĩ Niên đều không ngủ mà canh gác mọi lối vào bên trong khu mỏ.
Uyển Khanh và Ô Mã Bạch Ân đứng phía xa lén lúc quan sát, Ô Mã Bạch Ân huýt vai cô: "Nè con ốc, sao chúng ta không gọi đám người Lạc Nhân với Nhật Anh tới? Có mình hai người chúng ta làm sao đánh lại đám người kia chứ?"
Uyển Khanh nhíu mày: "Đánh sao, hừ, cô có não không vậy? Họ đều là quân lính đặc chủng đấy, cô ra ngoài đối đầu trực tiếp kiểu đó chỉ có nước bị đè bẹp thôi, hơn nữa Nhật Anh Lạc Nhân đều là người của Dĩ Niên, còn Vu An Di cũng vậy, nếu tôi tới rủ cô ấy đi thì chắc chắn cô ấy sẽ nói một đống nào là nguy hiểm nào là không nên, phiền phức lắm, bởi vậy tôi mới tìm cô."
Ô Mã Bạch Ân lườm cô: "Vậy sao cô không đi một mình?"
Uyển Khanh: "... Tôi sợ."
Ô Mã Bạch Ân cười một tiếng sau đó than thở: "Nếu nãy biết vậy tôi sẽ rủ anh trai tôi đi cùng, anh ấy là quản lý ở đây nên chắc đám vệ sĩ kia sẽ cho anh ấy vào."
Uyển Khanh nhíu mày bừng tỉnh: "Phải ha, sao tôi không nghĩ tới anh ta nhỉ?"
"Cái não nhão nhè chỉ có máu liều như cô thì nghĩ được cái gì?"
"Phải rồi, nếu tôi nghĩ tới Ô Mã Đạt Giao thì có cho kim cương tôi cũng không rủ một đứa ô mô đi cùng, thật là phiền chết ấy."
"Hai đứa nhắc tới anh à?"
Ô Mã Bạch Ân tức tối vừa định mắng thì phía sau hai cô gái bỗng vang lên một giọng nói làm cho cả hai người giật mình tới mức nhảy cẩn khỏi mặt đất.
Uyển Khanh và Ô Mã Bạch Ân quay lại, ôm ngực thở dài.
Ô Mã Bạch Ân nhíu mày bất mãn: "Anh trai, anh làm gì thế, định hù chết em gái mình à?"
Uyển Khanh cũng nghiến răng: "Trời tối như thế này đứng sau lưng người ta làm gì, hù ma à?"
"Gì chứ, anh tình cờ đi toilet thấy hai đứa từ nhà nghỉ đi ra nên mới đi theo thôi mà."- Ô Mã Đạt Giao giải thích: "Tới đây làm gì thế?"
Uyển Khanh thở dài một hơi, bình ổn tâm trạng đem mọi chuyện kể ra cho Ô Mã Đạt Giao nghe.
Đám vệ sĩ kia canh gác rất kỹ, có thể nói là một con muỗi cũng đừng hòng bay lọt vào bên trong khu mỏ. Nhìn thấy Ô Mã Đạt Giao xuất hiện vào giờ này, bọn họ nhìn nhau rồi một người bước lên hỏi: "Quản lý, anh đi đâu thế?"
"À..khụ khụ, chuyện là tôi về trăn trở nằm suy nghĩ một phen, cảm thấy vị trí khoan hồi chiều có chút sai lệch nên muốn tới đây kiểm tra xem."
"Vậy... hai cô này là..."- Vệ sĩ nhìn sang Uyển Khanh và Ô Mã Bạch Ân.
Ô Mã Đạt Giao vội giải thích: "Hai người này là thuộc hạ của cậu hai, cậu ấy ngủ rồi nên phái thuộc hạ của mình tới đây thám thính."
"Thuộc hạ sao?"- Vệ sĩ nhìn hai cô gái với ánh mắt dò xét: "Tôi chưa từng nghe cậu hai có thuộc hạ nữ bao giờ ấy."
"Hả...à, mới đây thôi, hai người này mới xin việc chỗ cậu hai thôi, cậu không biết cũng phải..."- Ô Mã Đạt Giao cười gượng.
Vệ sĩ nheo mày, thái độ ấp úng của quản lý làm cho cậu ta khó tin những lời vừa nghe được: "Anh nói thật chứ? Vậy thì bảo họ đưa chứng minh thư ra đây."
"Hả?"- Ô Mã Đạt Giao thầm nhủ: Thôi toi rồi.
Lúc này Uyển Khanh lên tiếng: "Ngay cả chúng tôi mà mấy người cũng dám đòi xem chứng minh thư, thật là to gan đấy?"
"Cô gái này, đây là trình tự, chúng tôi làm sao biết được cô có phải là thợ săn châu báu đến ăn cắp kim cương hay không?"
Uyển Khanh gật đầu: "Được thôi, cho coi chứng minh thư cũng không vấn đề gì, chỉ sợ là sau khi tôi báo cáo tình hình lại với cậu hai thì chắc chắn cậu ấy sẽ không vui vì điều này rồi, à nếu các người cần thì cần gì xem chứng minh thư, tôi gọi cho cậu hai xác nhận là được chứ gì."
Uyển Khanh nhếch môi lấy điện thoại ra bấm vào số Hạ Dĩ Niên sau đó đưa màn hình ra trước mặt vệ sĩ.
Cậu ta vừa nhìn thấy hai chữ "Dĩ Niên" trên màn hình thì trừng lớn mắt, vội lên tiếng: "Thật xin lỗi, tôi không xem chứng minh thư nữa, ba người có thể vào trong..."
Uyển Khanh thong thả ngắt kết nối, trong lòng tự nhủ thật là may, nếu như Hạ Dĩ Niên thật sự lên máy thì cô chết chắc rồi.
Sau khi qua khỏi lớp hàng rào bảo vệ, Ô Mã Đạt Giao mới thở phào: "Cô hay thật đấy, vừa rồi dọa tôi suýt nữa đứng tim."
"À... sao cô gan vậy, rõ ràng là đi lén lại còn dũng cảm gọi cho Hạ Dĩ Niên."- Ô Mã Bạch Ân hỏi.
Uyển Khanh: "Cái này gọi là trong tình huống nguy cấp dùng khí thế đè bẹp đối phương, đám người đó vừa rồi rõ ràng là bị thái độ mờ ám y như tên trộm của anh làm cho nghi ngờ, có ai đời một quản lý đi kiểm tra khu mỏ lại nói lắp như vậy chứ."
Ô Mã Bạch Ân bất mãn: "Này đừng có nói xấu anh tôi, mau dẫn chúng tôi đến con đường đó đi."
"Được thôi, theo tôi."