"Chị Uyển Khanh..."- Thao Thao vừa thấy Uyển Khanh tới thì vui vẻ định bước lên chào nhưng mà Uyển Khanh lại đi lướt qua cô bé khiến cho Thao Thao khó hiểu, hướng mà chị Uyển Khanh đi chẳng phải là thư phòng sao?
Uyển Khanh ôm một bụng bất mãn không thèm gõ cửa liền xông vào: "Dĩ Niên..."
Trong thư phòng khá là đầy đủ, Hạ Dĩ Niên, Hạ Dĩ Tường, Karen, Nhật Anh, Lạc Nhân và Lâm Tư Phàm...
Bây giờ cô vào Vu An Di tới thì chẳng phải đã đủ mặt luôn rồi sao?
Thật là, Hạ Dĩ Niên này, sao cái gì cũng để cô biết sau cùng như thế chứ?
Có lẽ mọi người đang bàn chuyện gì đó, thấy Uyển Khanh đột nhiên xông vào thì quay lại sững sờ nhìn cô.
Uyển Khanh không thèm quan tâm tới bọn họ, đi tới đứng trước mặt Hạ Dĩ Niên bất mãn lên tiếng: "Hạ Dĩ Niên, nghe sắp đi tới Bắc Cực hả?"
Hạ Dĩ Niên không trả lời, nghe cô hỏi xong thì nhíu mày nhìn sang đám người kia, Nhật Anh và Lâm Tư Phàm là người có phản ứng nhanh nhạy nhất, bọn họ đều đồng loạt chỉ tay sang Lạc Nhân khiến cho anh cảm thấy căng thẳng cười hì hì làm hòa: "À... tôi, tôi không biết cô ấy không biết, ý tôi là tôi nghĩ rằng cô ấy đã biết, lại không ngờ tới rằng cô ấy chưa biết cũng càng không biết cậu không muốn ch cô ấy biết trời ơi tôi đang nói gì vậy nè."
Vu An Di đứng phía sau Uyển Khanh lúc này cũng bị bộ dáng của Lạc Nhân chọc cho cười.
Uyển Khanh nhíu mày: "Anh phê thuốc à? Cái gì biết cái gì không biết thật chẳng ra gì. Dĩ Niên, em cũng muốn đi theo, anh không nói với em là muốn bỏ em lại chứ gì?"
Cô muốn đi xem mỏ kim cương là như thế nào, nghe nói quá trình khai thác vô cùng công phu, trước giờ cô vẫn luôn mong muốn có một mỏ khai thác cho riêng mình, tiếc là Yunus của cô vẫn chưa đủ tiềm lực làm việc đó, trang sức mà công ty sử dụng luôn là từ các nguồn xung quanh mà có, chưa bao giờ tự tay đi chế tác một viên kim cương cả.
Lạc Nhân cũng lên tiếng: "Tôi cũng muốn đi theo, An Di cũng đi với tôi."
Vu An Di ngơ ngác: "Tôi sao?"
Lạc Nhân gật đầu, nhìn sang: "Em nên đi đây đi đó để giải tỏa tâm trạng thì tốt hơn mà."
Nhật Anh lên tiếng: "Này, tôi cũng đi, tôi cũng muốn đi. Karen được đi tại sao tôi lại không được chứ, không công bằng."
Hạ Dĩ Niên lên tiếng: "Karen đi theo là vì cô ấy cũng nằm trong đội ngũ chế tác, cần phải đích thân tới nơi để nắm rõ tình hình. Còn các anh chị đi theo làm gì? Thám hiểm sao? Nếu có tinh thần mạo hiểm như vậy thì để lần sau tôi đóng tàu vũ trụ đưa mấy người ra không gian bên ngoài trái đất để tìm tòi nghiên cứu, lần này là đi làm việc không phải đi chơi."
Lạc Nhân và Nhật Anh câm nín, Hạ Dĩ Niên đã nói như vậy, hai người họ chỉ còn cách chạy tới mỗi người một bên nắm lấy cánh tay Uyển Khanh.
"Uyển Khanh cô nói gì đi, cô cũng muốn đi mà."- Nhật Anh hạ giọng.
Lạc Nhân cũng thúc giục: "Đúng đó đúng đó,cô xem, nếu chúng ta bị bỏ lại thì chắc chắn sẽ rất buồn, cô cũng không muốn xa Dĩ Niên mà có đúng không?"
Uyển Khanh gật đầu, quyết tâm làm người hùng cứu rỗi nhân thế, cô mềm giọng như đang làm nũng: "Dĩ Niên..."
"Không cần nói nữa, em cũng không được đi."- Thái độ của Hạ Dĩ Niên rất dứt khoát.
Uyển Khanh nhíu mày: "Tại sao chứ?"
"Tại sao sao? Vì Bắc Cực rất nguy hiểm, băng dưới chân em có thể tan bất kì lúc nào, em có thể bị chìm dưới độ sâu ba ngàn mét trong tư thế ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhiệt độ cũng rất khắc nghiệt, tới mức mà nước chỉ cần một phút là có thể đông lại thành băng, Khanh nhi em rất sợ lạnh nơi này không hợp để em tới."- Hạ Dĩ Niên tường tận giải thích.
Uyển Khanh mếu máo trông thật đáng thương.
Lạc Nhân và Nhật Anh nhìn nhau thở dài, xem ra cô cũng đuối lý rồi.
Hạ Dĩ Tường lên tiếng giảng hòa: "Thôi nào, mọi người đừng có như con nít thế, một khi Dĩ Niên quyết định thì sẽ không thay đổi đâu, với lại...chú ấy cũng là muốn tốt cho các vị thôi."
Nhật Anh bĩu môi: "Bạn bè chơi chung từ lúc mới sinh ra tới tận bây giờ mà xin đi cùng cũng không cho, Hạ Dĩ Niên, cậu là người bạn tốt, good good good!"
Nhật Anh nói rồi liền đi ra ngoài vườn hoa.
Lạc Nhân cũng hậm hực: "Thôi thì cứ đi một mình đi."
Lạc Nhân rời khỏi phòng.
Uyển Khanh cũng lên tiếng: "Em cũng không thèm đi theo phiền anh."
Sau đó Uyển Khanh ra cũng quay đi.
"Em..."- Hạ Dĩ Niên thở dài, hết cách.
Lúc này Thao Thao bên ngoài gõ cửa: "Cậu hai, cậu cả, chị Uyển Khanh, chị An Di, chị Karen, anh Lạc Nhân, Lâm thiếu, à còn có...ai nữa nhỉ."
Nhật Anh đi vào, nhíu mày to giọng: "Còn có tôi nữa!"
Thao Thao bị dọa cho hết hồn: "À, còn có anh Nhật Anh, mọi người ra ăn tối đi."
Lâm Tư Phàm nãy giờ im lặng lánh xa thế gian đầy thị phi, bây giờ cũng chật lười: "Thật là, cậu nổi nóng với con bé làm gì?"
"Tại cô ấy quên tên tôi, thật là, ai cũng muốn bỏ rơi tôi lại hết."
"Cậu không nhớ Thao Thao bị ngốc sao?"
"Tôi không nhớ, tôi đãng trí rồi."- Nhật Anh hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa khiến cho mấy người bên trong đều giật mình.
Lạc Nhân cũng đi theo, cách đóng cửa vẫn cố tình dằn mâm xáng chén như thế.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày.
Uyển Khanh lườm hắn một cái rồi cũng quay đi, cô vừa quay lưng, Hạ Dĩ Niên phía sau đã lên tiếng cảnh cáo: "Em thử như bọn họ xem?"
Uyển Khanh không quay lại, đi ra ngoài đóng sầm cửa, hơn nữa tiếng cửa đóng lên này còn lớn hơn hai lần trước.
Hạ Dĩ Niên nghiến răng.
Hạ Dĩ Tường ôm tim nhìn sang: "Lời chú nói chả có gram nào trong mắt con bé này hết. Cứ đà này thì dân chúng sẽ tạo phản mất thôi."
Hạ Dĩ Niên đứng lên: "Chúng ta đi ăn."
Karen nhướng mày dè chừng: "Ăn nổi sao? Không khí bên ngoài...căng thẳng lắm đó."
Lâm Tư Phàm gật đầu: "Phải đó anh họ, em nghĩ anh với anh cả lên đem cơm về phòng ăn thì hơn, hiện giờ ba người kia như là muốn giết người vậy...sợ chết được."
Hạ Dĩ Niên không thèm trả lời, sải bước đi đến phòng ăn.
Còn mọi người nhìn nhau nhún vai sau đó cũng nối đuôi đi theo.
Trong phòng ăn, vừa bước vào đã nhìn ra không khí thật không bình thường.
Thao Thao lạnh toát mồ hôi đứng một bên, người giúp việc xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Ba người Lạc Nhân, Uyển Khanh, Nhật Anh ngồi một bên, im lặng mà lạnh lùng khiến ai cũng dè chừng.
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, đi vào.
Hạ Dĩ Tường lớn nhất nên ngồi ở ghế chủ trì chính giữa, cũng vì thế mà gần với ba người kia hơn, anh thật sự là kêu trời không thấu mà.
Lạc Nhân gắp một con tôm bỏ vào chén của Uyển Khanh: "Uyển Khanh cô ăn đi, tôm này tuy không ngon không sạch bằng tôm Bắc Cực nhưng với số phận hẩm hiu của chúng ta, chúng ta chỉ có thể ăn loại tôm này thôi."
Uyển Khanh gật đầu, cũng tốt bụng rót nước vào ly cho Lạc Nhân: "Anh cũng uống đi, tuy rằng nước không mát lạnh như nước ở Bắc Cực nhưng nhưng với số phận hẩm hiu của chúng ta, chúng ta chỉ có thể uống loại nước này thôi."
"Hai người như vậy là có ý gì?"- Hạ Dĩ Niên lên tiếng, bây giờ là tình hình gì? Khanh nhi đang chung tay đối phó hắn ư: "Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho mấy người thôi."
Nhật Anh nói: "Phải, muốn tốt cho chúng tôi, đó là một nơi lạnh lẽo, băng dưới chân có thể tan bất cứ lúc nào, vậy hơn bốn triệu người sống ở đó chắc chắn cũng vô cùng mạo hiểm, cậu có muốn cho mấy chiếc phi cơ tới chở bọn họ tới thành Bách Nhật cho an toàn không?"
Hạ Dĩ Niên không nói thêm điều gì, cuối cùng thì hắn đã biết chuyện ngu xuẩn nhất đời người chính là sản sinh ra lòng tốt, người ta chẳng bao giờ chịu hiểu những thứ nên hiểu thay vì chỉ hiểu những thứ họ muốn hiểu cả.
Sau một buổi ăn đầy mùi thuốc súng lựu đạn, một bên không ngừng tấn công còn một bên thì như phật ngồi thiền nhẫn nhịn chịu đựng, sau khi phe phái gây hấn mệt mỏi nản chí ra về thì bầu không khí mới dịu đi một chút.
Uyển Khanh đứng lên cầm túi xách quay đi, Hạ Dĩ Niên phía sau lên tiếng: "Em ở lại."
Lạc Nhân và Nhật Anh nhìn sang cô âm thầm ra dấu, Uyển Khanh gật đầu với họ, sau khi mọi người về hết, cô không quay lại nhìn Hạ Dĩ Niên một cái mà đi vào thang máy lên phòng.
Hạ Dĩ Niên thở dài, công cuộc thu dọn chiến trường lần nữa đặt lên vai hắn.
Lúc Hạ Dĩ Niên lên phòng, cửa phòng đã được khóa từ bên trong, hắn nhíu mày: "Khanh nhi mở cửa."
Con bé này, không lẽ giận dỗi tới nỗi không muốn cho hắn vào phòng ngủ rồi chứ?
Đang lúc Hạ Dĩ Niên định gọi thì cửa phòng mở ra, hắn vừa nhìn thấy Uyển Khanh, máu mũi suýt chút trào ra.
Cô đã thay chiếc váy ngủ gợi cảm đến mức đáng báo động, Uyển Khanh đứng tựa vào cửa, khóe môi hơi mỉm cười, chính nụ cười này càng làm cô thêm phần quyến rũ.
Chiếc váy ngủ dài không qua tới đầu gối, chỉ cần Uyển Khanh giơ tay cao một chút, cặp mông trắng nõn lập tức sẽ được phô bày, vòng ngực của chiếc váy này thật sự quá mức nhỏ không đủ để "giữ" hai khối mềm mại của cô bên trong, Hạ Dĩ Niên thật lo nếu như Uyển Khanh cử động thì cả bộ ng ực sẽ "rơi" ra bên ngoài mất.
Hắn hít một hơi thật sâu, phát hiện tên vệ sĩ đứng canh cửa đang nhìn qua thì đanh mặt: "Nhìn cái gì, đi xuống nhà đi."
Vệ sĩ vâng vâng dạ dạ rồi rời đi thật nhanh.
Hắn à trong phòng đóng cửa lại nhìn cô: "Khanh nhi em ăn mặc kiểu gì thế?"
"Sao thế, váy ngủ chẳng phải là như vậy sao?"- Uyển Khanh cố tình lại gần, nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói cố tình hạ thấp như muốn câu hoặc hồn người: "Anh không thích sao, hm?"
"Anh thích, nhưng mà..."
"Nhưng mà thế nào?"- Uyển Khanh nở nụ cười, càng tựa sát vào người hắn hơn.
Cơ thể mềm mại của cô làm cho Hạ Dĩ Niên liên tưởng tới thú nhồi bông, Uyển Khanh chẳng khác gì so với thú nhồi bông là sao, bên tai hắn còn vang lên tiếng r3n rỉ mất hồn của cô, cảm giác lúc cơ thể cô nở rộ dưới thân hắn.
Loại suy nghĩ này cùng với xúc cảm mềm mại truyền đến từ cánh tay khiến cho cơ thể hắn nhanh chóng biến đổi, Hạ Dĩ Niên nắm lấy vòng eo nhỏ bé của cô kéo lại: "Khanh nhi em muốn quyến rũ anh sao?"
Nói rồi hắn cúi xuống âm mưu đoạt lấy đôi môi cô lần nữa.
Uyển Khanh như một con tiểu yêu tinh nhanh nhẹn né tránh, khóe môi vẫn giữ lấy nụ cười mê hoặc, thừa lúc Hạ Dĩ Niên sững sờ mà chủ động nhón chân lên hôn hắn.
Hạ Dĩ Niên từ từ lui về phía sau, bàn tay dẫn dắt cô đi theo hướng mà hắn muốn, hắn tựa vào tường, say mê hưởng thụ sự chủ động này của cô.
Uyển Khanh mở mắt, nhìn hai mắt đang nhắm lại của hắn, khóe môi khẽ cong lên, bàn tay linh hoạt như con rắn độc không thể nắm bắt trượt vào trong áo sơ mi, khi chạm phải da thịt cơ bắp nóng rẫy của hắn thì hơi giật mình, nhưng ép buộc bản thân mình phải thật chuyên nghiệp vào, Uyển Khanh không ngừng tự nhủ: Không được dừng bước, không được lùi lại, chiến đấu tới cùng.
Nụ hôn càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt, môi lưỡi hòa quyện, hôn tới mức có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau. Hơi thở dần rối loạn, trở nên gấp gáp và đòi hỏi...
Bàn tay Uyển Khanh trượt xuống phía dưới, không chút e dè phủ lên vật n@m tính không lồ.
Đó là điều mà Hạ Dĩ Niên không thể ngờ tới.
Hắn kêu lên một tiếng, được cô x0a nắn càng thêm phần thoải mái cùng kh0ái cảm dâng trào mãnh liệt.
"Khanh nhi..."
Cô gái này từ khi nào thì học được cái thói đùa với lửa nguy hiểm như vậy.
Cô cảm thấy bản thân mình không có tiềm năng làm người phụ nữ bạo gan nên quyết định tốc chiến tốc thắng, nếu quá trình dạo đầu này còn kéo dài chắc chắn Uyển Khanh sẽ không chịu nổi mà trốn vào toilet không dám ra. Ngay lúc Hạ Dĩ Niên muốn xé đi bộ váy ngủ hở hang trên người cô, Uyển Khanh khẽ động đậy mí mắt, dùng tay đẩy mạnh hắn ra.
Hạ Dĩ Niên không lường trước được lui ra sau vài bước, cho tới khi hắn làm chủ được tình hình thì cái bóng nho nhỏ của Uyển Khanh đã biến mất sau cánh cửa toilet rồi.
"Khanh nhi..."- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, đang trong giờ phút quan trọng không lẽ cô vẫn còn muốn đi toilet?
Hắn đi tới định mở cửa nhà vệ sinh ra nhưng cửa lại bị khóa chặt: "Khanh nhi ra đây."
Bên trong vọng ra tiếng cười đắc chí của Uyển Khanh: "Em không ra, còn lâu mới ra."
"Khanh nhi đừng dày vò anh nữa, ngoan ngoãn ra đây cho anh."- Ngọn lửa trong người vẫn chưa có đường dập tắt khiến cho giọng nói của hắn cũng khàn đi, d*c vọng của đàn ông một khi nhen nhóm, chỉ cần là người có ý chí kiên định thấp đều sẽ không thể nào tự mình dập tắt được.
Ý chí kiên định của Hạ Dĩ Niên không thấp, chỉ là hắn không muốn dập lửa mà thôi.
Uyển Khanh bên trong nói: "Trừ khi anh đồng ý cho em, Lạc Nhân và Lâm Tư Phàm Vu An Di cùng đi theo tới Bắc Cực lần này."
"Không được."- Hạ Dĩ Niên nghiêm giọng, bây giờ mới biết hóa ra nha đầu này hôm nay chủ động như vậy là muốn gài bẫy hắn.
Thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Hạ Dĩ Niên thế mà lại bị cô chơi cho một vố như thế này.
Uyển Khanh lại nói: "Không được thì cũng được, trong mấy ngày anh đi em vẫn có thể tìm thú vui để tiêu khiển, nhưng mà em nói cho anh biết từ nay về sau trừ khi anh cưỡng ép em còn bằng không sẽ không có chuyện em cam tâm tình nguyện để anh chạm vào em đâu, Hạ Dĩ Niên, anh đi ra phòng khách ngủ đi."
"Em đừng có đùa."- Hạ Dĩ Niên nghe vậy thì tâm tình khẩn trương hẳn ra, cái gì chứ, âm mưu đày hắn vào lãnh cung sao?
Mơ tưởng.
"Em giống đùa lắm sao, em hoàn toàn nghiêm túc đấy."- Uyển Khanh có thể nhận ra sự biến đổi của hắn, ít nhất thì sau khi cô đưa ra điều kiện và khẳng định rằng mình nghiệm túc thì Hạ Dĩ Niên cũng im lặng, cô đoán là chắc hắn đang suy nghĩ về yêu cầu của cô.
Đang lúc Uyển Khanh đắc chí thì cửa phòng tắm mở ra.
Cô kinh ngạc cùng kinh hãi trừng lớn mắt nhìn Hạ Dĩ Niên bước vào, miệng thì lắp ba lắp bắp: "Anh...anh...cửa, cửa...sao anh lại..."
Hạ Dĩ Niên như biết được thắc mắc của cô, hắn đem chìa khóa giơ lên sau đó buông tay, chìa khóa rơi xuống đất cái "keng" cùng với âm thanh đó là tiếng hét của Uyển Khanh, cô bị Hạ Dĩ Niên túm lấy không khác gì cách chim ưng săn mồi, hắn vác cô lên vai rời khỏi toilet trở về phòng ngủ ném cô lên giường. Cú ngã này không hề nhẹ, Uyển Khanh cảm thấy ruột gan phèo phổi của mình đã đảo lộn lên hết rồi.
Đang lúc cô còn chưa kịp hình thở thì cơ thể tráng kiện của hắn cũng thuận thế đè lên người cô, Uyển Khanh hoàn toàn không còn đường lui...
Cô cười hì hì, vỗ vai hắn: "Cậu hai...hì hì, vừa rồi em chỉ đùa thôi, em đùa thôi mà..."
Hạ Dĩ Niên nhếch môi: "Đùa sao? Được, lần này anh cũng đùa."
Hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai của cô, tà mị nở nụ cười: "Đùa chết em."
Bàn tay Hạ Dĩ Niên men theo làn da non mềm phủ lên mông cô sau đó vuốt v e đùi cô, Uyển Khanh vừa thấy nhột vừa muốn chạy lại chẳng có đường chạy.
Cô cắn môi thầm mắng bản thân mình sao mà ngu thế, đây là nhà của Hạ Dĩ Niên, một cánh cửa toilet thì có xá là gì đối với hắn chứ =.=
Cô sâu sắc cảm nhận được một câu: Trộm gà không được còn mất luôn cả thóc.
Cuối cùng mỗ nữ nào đó bị ăn sạch trong tâm trạng vừa tức vừa không cam tâm.
Sáng ngày hôm sau, Uyển Khanh chẳng muốn ngồi dậy chút nào, tuy đã tỉnh lại nhưng vì Hạ Dĩ Niên vẫn còn ở đây nên có cho cô vàng cô cũng không có mặt mũi đối mặt với hắn.
Sau một đêm trải qua đủ loại cảm giác, đau có, tức có, tuyệt vời có, vui sướng có cuối cùng thứ đọng lại buổi sáng chỉ có xấu hổ tới chỉ mong có một bức tường để đập đầu vào.
Hạ Dĩ Niên vừa cài cúc áo sơ mi trên tay, vừa nhếch môi nhìn cô gái còn đang nằm trên giường giả chết.
Hắn thừa biết cô đã tỉnh lại rồi.
Nhìn Uyển Khanh như vậy, hắn cũng không đành lòng, một người vì thẹn quá hóa giận sẽ vô cùng đáng thương, Hạ Dĩ Niên khẽ cười, lên tiếng: "Định giả chết tới khi nào?"
Uyển Khanh nhắm chặt mắt.
Hạ Dĩ Niên lại nói: "Em không định dậy dùng buổi sáng à?"
Uyển Khanh mím chặt môi.
Hạ Dĩ Niên lại nói: "Thật ra nếu em muốn đi theo tới Bắc cực lần này cũng không phải không thể."
Ngay lập tức mỗ nữ nào đó không thèm quan tâm cả người mình đều không mảnh vải che thân mà nhào khỏi giường chạy tới trước mặt hắn: "Thật sao?"
Hạ Dĩ Niên gật đầu: "Thật."
Uyển Khanh ôm chầm lấy hắn, sau đó còn nhiệt tình hôn chụt chụt lên môi hắn vài cái: "Cậu hai vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hạ Dĩ Niên không biết nên cười hay nên khóc, con người gì mà trở mặt nhanh tới không biết.
Hắn vén những lọn tóc của Uyển Khanh ra sau tai, ánh mắt lại vô tình lướt tới những dấu vết của cuộc h0an ái tối qua để lại trên cổ cô, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mang ý xấu, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc: "Nhưng mà trong vòng ba ngày em phải học thuộc lòng binh pháp tôn tử rồi trả bài cho anh."
"Cái gì chứ? Đám Lạc Nhân và Nhật Anh cũng đi sao chỉ có mình em là phải trả bài chứ?"
"Nếu em trả bài không được, thì đám người đó cũng không được đi."- Hạ Dĩ Niên rất kiên định nói.
Uyển Khanh suy nghĩ một lúc rồi lại vò đầu: "Tới tận 48 kế đấy, em có học cả tháng cũng chưa chắc học được đâu."
"Trí nhớ em chẳng phải rất tốt sao?"
"Nhưng loại kiến thức khô khốc này thì khó vào đầu lắm."- Uyển Khanh ngước nhìn hắn, cười lấy lòng: "Dĩ Niên, đổi đề có được không?"
"Thứ nhất, anh không đổi đề, thứ hai, binh pháp tôn tử có 36 kế không phải 48 kế, thứ ba anh nói trước với em, trong vòng ba ngày, không hơn không kém một phút nào, nhớ kỹ, anh sẽ hỏi ý nghĩa của bất kỳ kế nào, em trả lời không được thì cũng không qua khỏi."- Hắn đi tới bàn lấy cốc cà phê còn nóng uống một ngụm.
Uyển Khanh ngồi xuống giường, lấy chăn trùm người lại, rầu rĩ vò đầu.
...
Sau khi cô đem yêu cầu của Hạ Dĩ Niên kể cho ba người Lạc Nhân, Vu An Di và Nhật Anh nghe thì ai cũng nhìn nhau cười lớn.
Nhật Anh nói:
"Thật không ngờ Hạ Dĩ Niên cũng có ngày nghiêm khắc như cha dạy con gái như vậy, còn trả bài nữa chứ, ôi trời ơi."
Vu An Di ngồi cạnh Uyển Khanh: "Uyển Khanh cô cũng không cần rối như vậy, thật ra cũng không khó học lắm đâu, trí nhớ cô tốt như vậy, chỉ cần đọc qua đọc lại khoảng năm lần là thuộc rồi."
Lạc Nhân nhìn qua Nhật Anh: "Cậu đừng có cười nữa, lo mà giúp Uyển Khanh thuộc bài đi kìa, cô ấy mà không thuộc kịp thời hạn ba ngày là cả chúng ta cũng bị liên lụy theo đấy."
Nhật Anh nín cười, lấy ra một quyển sách dầy cộm đặt trước mặt Uyển Khanh: "Để gia tăng tinh thần đoàn kết, chúng tôi học cùng với em cho em bớt cô đơn vậy. Không khó lắm đâu, với trí tuệ của em thì chắc khoảng một tuần lễ là thuộc ngay chứ gì."
Lạc Nhân đập cậu ta một cái: "Nói bậy cái gì, hạn chỉ có ba ngày thôi, hôm nay là ngày thứ nhất rồi đấy."
"Được rồi mọi người tập trung đi, Uyển Khanh cô cũng đừng rầu rĩ nữa, tập trung vào này."- Vu An Di cầm lấy quyển sách lên, đọc: "Kế thứ nhất... Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, kế thứ hai... Tránh nơi địch mạnh nhất, đánh vào nơi hiểm yếu khiến địch phải rút về..."
Trong suốt cả quá trình Uyển Khanh không biết đã ngủ gục bao nhiêu lần.
Trong suốt ba ngày này, lúc nào cô cũng trong vai một học sinh chăm ngoan, ngay cả đi toilet cũng cầm theo quyển sách.
Ma Hạ Dĩ Niên cho dù có muốn nói chuyện với cô thì Uyển Khanh cũng chẳng có tâm trí trả lời hắn bởi vì đầu óc cô đều chứa đầy chữ nghĩa trong đó rồi.
Hắn thật sự đã hiểu được câu tự tạo nghiệt không thể sống là như thế nào.
Cuối cùng thời gian ba ngày cũng trôi qua chỉ bằng một cái chớp mắt, ngày trả bài, Hạ Dĩ Niên thật không ngờ tới Uyển Khanh còn dẫn theo cả một đội quân bốn người Vu An Di, Lạc Nhân, Nhật Anh theo để cổ vũ.
Hắn có chút dở khóc dở cười: "Về mặt khí thế, em đầu tư rất tốt. Anh muốn xem thành qua ba ngày qua của em, nói cho anh biết, tá đao sát nhân ý là gì?"
Uyển Khanh nhìn sang Vu An Di, nàng âm thầm dùng tay làm ra hình con dao chém xuống một cái.
Uyển Khanh: "À, ý là mượn đao giết người, mượn tay người khác để giết kẻ thù của mình."
Hạ Dĩ Niên nhíu mày nhìn sang Vu An Di cảnh cáo, nàng quay đi chỗ khác, không dám trợ giúp Uyển Khanh nữa.
Hắn lại hỏi tiếp: "Vậy "cách ngạn quan hỏa" là gì?"
Uyển Khanh nhìn qua Nhật Anh.
Anh suy nghĩ một lúc rồi đứng khoanh tay làm ra bộ dáng thong dong nhìn cô như thể: Tôi chẳng quan tâm đâu.
Uyển Khanh nhíu mày, vậy là ý gì chứ?
Thấy cô chưa hiểu, Nhật Anh lại làm ra vẻ mặt nóng nảy, liên tục lau mồ hôi dù chẳng có giọt mồ hôi nào.
Uyển Khanh: "À.. hiểu rồi hiểu rồi... "cách ngạn quan hỏa" cũng giống như ngư ông đắc lợi vậy, đứng cách bờ để xem lửa cháy, để yên cho kẻ địch tự rối loạn."
Hạ Dĩ Niên nhìn sang Nhật Anh: "Cậu làm trò gì vậy?"
"Tôi...tôi nóng quá đó mà..."- Nhật Anh giơ tay quạt quạt.
Hạ Dĩ Niên lại nhìn Uyển Khanh hỏi: " Vậy "Tiếu lý tàng đao" là gì?"
Lần này Uyển Khanh âm thầm đánh mắt sang Lạc Nhân.
Anh động não rồi vừa nhe răng cười, bàn tay thì bắt chước động tác chém dao khi nãy của Vu An Di.
Uyển Khanh gật đầu: "À em nhớ rồi, là vừa cười vừa chém người hả?"
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, còn Lạc Nhân thì ôm đầu chán nản.
Uyển Khanh ngay lập tức nhận ra mình vừa nói nhảm vội vàng sửa miệng: "Không phải không phải, em sai rồi, để em nhớ xem..."
Cô gấp tới mức suýt chút nữa dậm chân nhìn sang Lạc Nhân.
Anh liền đổi sang cách chỉ bài khác dễ hiểu hơn, vừa chỉ vào mặt mình vừa đưa số hai lên.
Uyển Khanh lầm bầm trong miệng: "Hai mặt sao? Kế gì mà lại hai mặt bỉ ổi thế nhỉ?"
"Em nói cái gì đó?"- Hạ Dĩ Niên hỏi.
Uyển Khanh thẳng người: "Không có gì, em đang nhớ bài, để từ từ."
Lạc Nhân bên này múa may quay cuồng chỉ mong Uyển Khanh nhớ bài mà thôi, anh mặc kệ Hạ Dĩ Niên có nhìn thấy hay không.
Mà Uyển Khanh thì càng lúc càng bị làm cho hồ đồ rồi, vừa nhìn vừa gãi đầu, sau một lúc thì "vô tư" hết mức ra lệnh: "Anh diễn tả cái gì tôi không hiểu gì hết, đổi cách khác đi."
Lạc Nhân cũng tức tối cao giọng: "Trời ơi đó là kế dùng nụ cười để che đi đòn tấn công của mình, sao mãi mà cô không nhớ cái này thế."
"Tôi không nhớ, không nhớ khi nào chứ? Rõ ràng là cách diễn tả của anh có vấn đề, Vu An Di và Nhật Anh làm tôi đều hiểu chỉ có anh, diễn tả cái kiểu gì mà trừu tượng thế?"- Uyển Khanh không chịu thua.
Lạc Nhân chỉ vào mũi mình: "Tôi trừu tượng sao? Tôi nói rõ ràng là đầu óc cô không thông minh mà, sao chỉ số IQ của cô lên xuống không khác gì giá cổ phiếu như thế?"
"Gì chứ, tôi cố gắng hết sức cũng chẳng phải để cho mấy người được tham gia chuyến đi này hay sao?"
"Thì tôi cũng đã cố gắng hết sức giúp cô ghi nhớ rồi, Dĩ Niên cậu nói một câu công bằng xem tôi và Uyển Khanh ai đúng ai sai hả?"
Lúc này mọingười mới dời tầm mắt lên người Hạ Dĩ Niên, nhưng ngay lập tức họ đều im bặt.
Sắc mặt Hạ Dĩ Niên đen còn hơn cả lọ nồi.
Căn phòng im ắng đến đáng sợ...
Một lúc lâu sau, Hạ Dĩ Niên mới giành lại quyền được lên tiếng, nhìn Uyển Khanh và Lạc Nhân: "Cãi tiếp đi, cãi rất hay, sao không tiếp tục?"
Hạ Dĩ Tường ngồi một bên, cố gắng nhịn cười, đúng là lâu lắm rồi anh chưa từng thấy em trai mình bị chọc tức thành cái bộ dạng này.
"Dĩ Niên à, anh thấy Uyển Khanh được như vậy là hay lắm rồi, trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà học thuộc nhiều như vậy là chuyện rất khó, được như vậy là đáng khen lắm rồi."
Uyển Khanh cảm kích Hạ Dĩ Tường không thôi, cô nhanh chóng vuốt đuôi chạy vòng qua bàn nịnh nọt đấm vai cho hắn: "Cậu hai à, em thật sự đã rất cố gắng rồi, mấy ngày nay ngay cả khi ngủ em cũng nằm mơ thấy ông Tôn Tử gì đó lại bóp cổ mình ấy, sợ lắm đó. Anh có thể bắt em đọc luận văn kinh tế, biểu đồ chứng khoán, thông tin về Kim Cương và các loại đá quý cái nào em cũng đọc được ngay bây giờ, nhưng làm ơn đừng có bắt em học mấy cái thuộc thể loại văn học kiểu này mà..."
Hạ Dĩ Niên im lặng, mặt không biểu cảm.
"Anh cho em theo đi, em thề với anh sẽ luôn dính sát vào anh, tuyệt đối không rời nửa bước, có anh bên cạnh rồi thì em không gặp nguy hiểm mà có đúng không?"
Hắn nhìn bộ dáng chẳng khác gì một tiểu gian thương đang mè nheo khiến cho hắn nhịn không được bật cười, sau một lúc thì đành thỏa hiệp, giơ tay ra véo má cô: "Chuẩn bị hành lý đi."
Hai mắt Uyển Khanh sáng lên: "Hoan hô, cậu hai vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Hạ Dĩ Tường bên cạnh bất mãn: "Này còn anh đâu, khi nãy anh cũng nói giúp em mà."
Uyển Khanh lại hô: "Cậu cả vạn tuế, vạn vạn tuế luôn."
Hạ Dĩ Niên lắc đầu, kéo cô lại: "Trước tiên giao cho em một nhiệm vụ này."
Uyển Khanh làm mặt cún cao đợi sai bảo nhìn hắn.
Hạ Dĩ Niên vỗ đầu cô, nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "Nửa tiếng nữa em ra ngoài sân bay đón bạn tốt của mình tới đây."
"Bạn tốt?"- Ngoại trừ Vu An Di thì cô còn bạn tốt nào nữa sao?
Hạ Dĩ Niên nói: "Bạn tốt của em ở Tân Cương đấy."
"Hả?"- Uyển Khanh dường như đã đoán ra là ai.
Hạ Dĩ Niên cũng hiểu suy nghĩ của cô, hắn gật đầu: "Ô Mã Bạch Ân."
Lần này, Vu An Di, Lạc Nhân, Nhật Anh, và cả Uyển Khanh đều hô lớn: "Cái gì, Ô Mã Bạch Ân?"