Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 103




Bốn người phụ nữ ngủ hơn mười tiếng, lúc thức dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau. Người đầu tiên mở mắt là Vu An Di, nàng cảm thấy khó thở khi mà có một cái chân đang gác lên bụng mình, Vu An Di vất vả lắm mới đẩy được cái chân ấy ra rồi leo xuống giường. Nàng dịu mắt, nhìn ba người còn lại vẫn còn ngáy khò khò, Angelina nằm lên bụng Karen, Karen lại gác chân lên người Barbara. Vu An Di nhíu mày nhìn sang đồng hồ, đã sáu giờ sáng, cũng không còn sớm, nàng quyết định gọi mấy con sâu ngủ này dậy.

Chạy tới mở tung rèm cửa, ánh mặt trời bên ngoài tràn vào làm cho giấc ngủ ủa ba cô gái kia không được yên, Karen úp cái gối lên mặt tiếp tục ngủ, Barbara khẽ mở mắt dùng tay che đi ánh sáng: "Làm gì thế? Trời sáng rồi à?"

Vu An Di đi tới vỗ tay: "Dậy đi dậy đi, hôm qua chúng ta uống say quá rồi."

Angelina uể oải vươn người ngồi dậy ngáp một cái sau đó lại phát hiện hơi thở mình toàn là mùi rượu thì than một tiếng: "Azi, hôm qua sao chị lại uống nhiều như thế chứ, không được rồi, đi đánh răng."

Vu An Di kéo chăn trên người Karen ra: "Karen cô dậy đi, còn không dậy thì sẽ ngủ tới trưa đó."

Karen ôm đầu: "Tôi đau đầu quá đi, ngồi không nổi nữa."

Vu An Di nhìn xung quanh một lượt, thấy cách bày trí cùng với gian phòng này quá mức lạ mặt, nàng cố gắng nhớ xem tại sao mình lại ở đây nhưng không tài nào nhớ ra nổi: "Này, đây là đâu vậy?"

Lúc này cửa mở ra, Lâm Tư Phàm bước vào đứng tựa vào cửa: "Là nhà của tôi."

Ba người phụ nữ nhìn nhau sau đó bày ra vẻ mặt một tấn câu hỏi, Karen nói: "Sao chúng tôi lại ở đây?"

Lâm Tư Phàm ngáp một cái rõ to: "Là Uyển Khanh đem bốn người các cô tới, thật là các cô nào là nhà tâm lý, nào là cảnh sát trưởng, nhà thiết kế thời trang còn có cả luật sư, toàn là thành phần tri thức mà lại uống rượu tới mức gần như là bất tỉnh, Uyển Khanh mười một giờ đêm nhấn chuông cửa nhà tôi, bộ dáng lúc đó của cô ấy thật đáng sợ."

Nói mới nhớ, hôm qua mười một giờ đêm tự nhiên có người gõ cửa, vừa mở ra nhìn thấy Uyển Khanh như người mất hồn đứng ở đó, không nói không rằng bảo anh giúp cô vác ba con mụ say mèm này vào nhà. Lâm Tư Phàm thắc mắc vì sao Uyển Khanh không đưa họ về nhà cô hay là về Hạ gia mà lại dẫn tới chỗ anh, Uyển Khanh rất tỉnh táo trả lời: "Thứ nhất về nhà tôi thì không tiện, thứ hai tôi không thích trở về Hạ gia."

Vừa nghe tới đây thì Lâm Tư Phàm đã đại khái hiểu ra được lý do vì sao trong từng lời nói của Uyển Khanh chứa đầy mùi thuốc súng như vậy, xem ra ông anh họ cao quý của anh lại đang chiến tranh lạnh với cô gái này rồi. Trong trường hợp này Lâm Tư Phàm có linh cảm nếu anh muốn toàn mạng qua đêm nay thì cho dù có không cam tâm cũng phải hạ mình trợ giúp Uyển Khanh vác bốn con người say rượu đến mức không biết trời trăng kia vào nhà.

Nhà của Lâm Tư Phàm anh từ khi nào biến thành cái nhà nghỉ miễn phí không cần chứng minh thư vẫn có thể vào ở rồi hả?

Vu An Di nghiêng cổ qua lại cho bớt đau nhức: "Đáng sợ? Cô ấy tức giận sao?"

"Tức giận thì không có, chỉ có cô ấy mệt tới mức ngay cả thở cũng khó khăn. Bốn người các cô thật là, Uyển Khanh đang xích mích với anh họ tôi, tôi còn nghĩ theo lẽ thường thì bốn người tụ lại bên cạnh là để an ủi cô ấy mới đúng, nào ngờ lại bỏ mặt người đang thất tình là cô ấy sang một bên uống đến mức say mèm ra lại còn bắt cô ấy vác xác từ quán bar về đây."- Lâm Tư Phàm chép miệng một cái: "Cũng may cho mấy người là Uyển Khanh còn có lòng trắc ẩn, gặp mà cô ấy tàn nhẫn mấy người lại quán bar thì bây giờ mấy người đang nằm trong khách sạn lõa th ể rồi."

Lâm Tư Phàm vừa dứt lời, Angelina từ toilet đi ra lao tới đập mạnh lên đầu anh một cái, Lâm Tư Phàm quay lại giật mình ôm đầu: "Mụ chằn này, chị làm cái quái gì thế hả?"

"Đánh em đó, cái thằng này hôm nay lại còn dám giở cái giọng đó trước mặt chị."- Angelina trừng mắt.

"Em nói sai cái gì chứ? Chị rõ ràng mới là người sai, chỉ riêng việc chị uống rượu đã sai rồi, cãi không lại thì dùng bạo lực, có chút võ thì hay lắm sao? Em đây nể mặt chị vì chị là người lớn lại còn là phụ nữ, nhưng mà phụ nữ dữ như chị thì chưa chắc đâu đấy. Dữ như vậy hèn gì mà anh cả trốn chui trốn nhủi miết không chịu ưng."

Angelina nghiến răng ken két, xắn tay áo lên lao tới: "Nói cái gì hả? Cái thằng chết tiệt hôm nay xem chị mày đánh mày cho ba mẹ mày nhìn không ra luôn."

"Ôi chị ơi tha cho em..."- Lâm Tư Phàm bỏ chạy cong đuôi.

Karen không hiểu gì ngơ ngác hỏi: "Này Lâm Tư Phàm vậy, vậy Uyển Khanh đâu rồi? Angelina cô buông ra để cho anh ấy nói cái đi."

Angelina buông cổ Lâm Tư Phàm ra.

Anh tranh thủ hít thở nói: "Sáng sớm cô ấy đã tới trường đua rồi."

"Trường đua?"- Bốn con người kia đồng thanh.

Lâm Tư Phàm gật đầu: "Phải, trường đua, sao thế?"

Barbara nhíu mày khó hiểu: "Sáng sớm cô ấy tới trường đua làm gì? Là trường đua nào?"

"À chuyện là như vầy, tối qua một người bạn của tôi có gửi qua một phiên bản xe đua demo của hãng anh ta sắp ra mắt, anh ta nhờ tôi xem xem còn vấn đề gì không ổn trong hệ thống của xe không. Sáng này Uyển Khanh xuống gara thì thấy nó liền không nói không rằng lái nó đến trường đua."

Vu An Di cao giọng: "Là trường đua nào?"

"Trường đua K3 cách đây không xa lắm."

Lâm Tư Phàm vừa nói xong, Angelina phía sau lại đạp vào mông anh một cái khiến anh ngã nhào ra sô pha kêu than: "Cái bà này, đánh người là kh0ái cảm của chị à? Em lại làm gì sai cơ chứ?"

Vu An Di hô một tiếng: "không xong rồi, Barbara Karen mau lên đi vệ sinh cá nhân lẹ."

Cả ba người nhanh chóng chui vào toilet. Angelina bước tới nhìn Lâm Tư Phàm nói: "Em còn không biết mình làm sai chuyện gì à? Thứ nhất, xe đua là loại xe có mã lực lớn thế nào, một cô gái làm sao có thể điều khiển được nó?"

"Tại chị không biết đó thôi, em từng chứng kiến cách lái xe của Uyển Khanh rồi, cô ấy dư sức lái một chiếc xe đua có mã lực như ột con ngựa hoang. Chị còn nhớ cô gái đã can đảm chạy thử con Y5 của Lôi thị sản xuất mà em kể chị lần trước hay không? Cô gái đó chính là Uyển Khanh đấy ui da trời ơi..."- Lâm Tư Phàm chưa kịp nói hết câu đã bị đạp thêm hai ba phát nữa.

"Láo toét thật, Uyển Khanh là một cô bé nhỏ còn chưa trưởng thành sao có thể điều khiển xe đua thuần thục như lời em nói. Được rồi, cứ xem như mấy lời của em là thật đi, vậy chị hỏi em, bản demo giới thiệu trước mà em cũng dám để con bé lái đi, trường đua K3 có một bên là vực sâu một bên là vách núi đấy, lỡ như bản demo đó có vấn đề về phanh xe thì sẽ nguy hiểm lắm có biết không?"

"Trời ơi thật oan ức quá mà, là do Uyển Khanh tự nhiên lấy xe lái đi chứ em có bảo cô ấy lái thử đâu? Hơn nữa với khả năng của Uyển Khanh thì mấy chuyện lặt vặt không thành vấn đề với cô ấy đâu."- Lâm Tư Phàm đáp.

"Lặt vặt không thành vấn đề nhưng chuyện lớn thì là vấn đề đấy."

"Riết rồi chị cứ như bà nội trợ ấy, lo trước lo sau hèn gì làm cho anh cả dính vào mấy chuyện với gái bán dâm, tên tuổi của anh ấy mấy ngày nay lên như diều gặp gió ấy, anh ấy tức tới mức chui tuốt trong nhà không chịu ra ngoài nữa."- Lâm Tư Phàm biết yếu điểm của Angelina là Hạ Dĩ Tường nên cố tình nhắc tới anh cả để bản thân có thể thoát nạn, Lâm Tư Phàm thở dài: "Nói thì thật tội nghiệp anh cả, mấy năm nay anh ấy giữ thân như ngọc, luôn là tấm gương tốt của trên dưới Hạ gia, bên cạnh ngay cả một người phụ nữ để giải quyết cũng không có, toàn là tự tay giải quyết nhu cầu cá nhân khổ sở biết bao nhiêu? Ấy thế mà, hazz, Angelina chị lại không tin tưởng anh ấy chút nào, lần này thì hay rồi làm lớn chuyện thế này rồi. Nói cho chị biết họa lần này chị gây ra không có nhỏ đâu, em nghĩ ngay cả chú và dì cũng chả có cách bênh vực chị."

Angelina nghe vậy, sắc mặt tái xanh: "Có chuyện gì rồi?"

"Thì là vụ tai tiếng lần này của Hạ Dĩ Tường, đám nhà báo kia thổi phồng sự việc lên tới mức cực đại, bây giờ bên ngoài đi đâu đâu cũng là tin tức: Chủ tịch Hoàng Thịnh tha hóa nhân cách tiếp tay cho đường dây mại dâm, bị bắt tại trận. Chỉ số truyền thông tháng này của tập đoàn đã vượt lên tới mức qua mặt ảnh hậu điện ảnh Kari luôn rồi, nhưng đáng tiếc là lại gia tăng theo chiều hướng tiêu cực, cổ phiếu tập đoàn sụt giảm liên tục nhiều giờ liền, à em còn nghe nói phong phanh rằng đã tới tai của anh họ rồi đấy, anh ấy bảo Khải Ca chặn họng đám nhà báo kia lại."

"Cái gì?"- Angelina vừa nghe xong thì cao giọng, bỏ luôn cả hình tượng. Tiêu rồi, chuyện này tới của Hạ Dĩ Niên luôn rồi sao? Với tính cách của hắn chắc chắn sau khi dàn xếp truyền thông ổn thảo thì bước thứ hai sẽ là quay qua giáo huấn Hạ Dĩ Tường, sau đó thì khỏi phải nói, Hạ Dĩ Tường ôm một bụng đầy oan ức trút hết phẫn nộ lên người nàng.

Vậy thì nàng tiêu thật rồi.

"À..."- Lâm Tư Phàm làm ra bộ dáng như vừa nhớ tới điều gì đó: "Em nghe nói..."

Angelina phiền toái cắt ngang: "Em nghe nói cái gì mà nhiều thế?"

Lâm Tư Phàm cười: "Tuy rằng là nghe nói nhưng rất chắc chắn đấy ạ. Nghe nói rằng hôm nay chuyện bay 552 sẽ hạ cách trong vòng hai tiếng nữa, chuyện quan trọng là anh họ của em cũng ở trên chuyến bay đó đó."

"Cái gì? Dĩ Niên trở về sao? Sao có thể, chị nghe nói...nghe nói bên chi nhánh Thụy điển gặp một số vấn đề mà, việc điều phối nhân lực sao có thể diễn ra nhanh như vậy? Còn có cả việc vận chuyển nguyên liệu tới Bắc cực nữa, cái gì cũng chưa xong sao Dĩ Niên lại trở về nhanh như vậy?"- Angelina càng thêm hoang mang.

Lâm Tư Phàm nhịp dò: "Em không biết gì đâu."

Lúc này ba người Vu An Di Karen và Barbara cũng chuẩn bị tóc tai xong xuôi, từ trong toilet chạy ra.

"Đi thôi đi thôi, hôm nay nghe nói trời có sương mù, thời tiết này mà phóng xe trong trường đua thì rất nguy hiểm, dù cho có thất tình cũng không tới mức tự tử kiểu ngu ngốc thế này."- Vu An Di dẫn đầu rời khỏi nhà.

Bốn người nhanh chóng đi khỏi, Lâm Tư Phàm còn chưa kịp nói với bọn họ rằng hãy yên tâm đi, ở trường đua còn có cả Lạc Nhân, Nhật Anh Hạ Dĩ Tường túc trực giám sát sẽ không để Uyển Khanh có cơ hội tự tử đâu mà lo.

K3 là một hòn đảo nằm trên bãi biển cách ngoại ô thành phố không xa, trên đảo có nhiều đường nhỏ hẹp và lắt léo, nên đã thu hút những người mê đua xe tìm đến thử sức.

Trường đua K3 có địa hình khá gồ ghề nguy hiểm, nơi này thường xuyên diễn ra những cuộc đua xe ngầm liên quan tới tính mạng chứ không đơn thuần là những cuộc đua chính thống. Địa hình hiểm trở với vị trí khá cao so với đồng bằng tạo nên một vực sâu trong suốt chiều dài trường đua.

Chiếc xe màu trắng với những đường nét hào nhoáng và vẻ đẹp đậm chất thể thao, tiếng gầm của xe như một con bò húc điên cuồng, chỉ cần là dân trong nghề, vừa nghe qua loại âm thanh mạnh mẽ phát ra từ động cơ là sẽ biết được chỉ có người chuyên nghiệp mới đủ sức khống chế nó.

Một số tay đua giờ này cũng đã có mặt tại K3 để chuẩn bị luyện tập, họ đều không thể không kinh ngạc cùng hiếu kỳ đứng yên quan sát chiếc xe màu trắng kia đang không ngừng vượt địa hình một cách thuần thục không thể tưởng nổi.

Mà Lạc Nhân, Hạ Dĩ Tường và Nhật Anh đứng bên lề, lúc chiếc xe đua chạy qua để lại một cơn gió làm cho tóc ba người bay phất phơ, gương mặt càng thêm phần khó hiểu.

Lúc bốn người phụ nữ kia và Lâm Tư Phàm chạy tới, trừ anh ra, bốn người kia ai cũng mắt chữ o mồm chữ a nhìn một cảnh trước mắt.

Lâm Tư Phàm nói: "Thấy không, em đã nói chị rồi mà."

Angelina hoang mang vô cùng.

Chiếc xe màu trắng dừng cái két trước mặt mọi người, lúc này Lạc Nhân mới bấm dừng đồng hồ đếm giờ trên điện thoại sau đó không kiềm được kinh hãi hô lên: "Thật thần kỳ, tốc độ 400km/h với đoạn đường dài 1.958m, chỉ trong 16,68 giây... Ôi chúa ơi..."

Mọi người nhìn nhau, không rõ là kinh ngạc hay sợ hãi.

Cạch... Uyển Khanh mở cửa xuống xe thở một hơi, có chút phấn khích, cô tháo găng tay ra ném qua cho Nhật Anh chụp lấy, không nhịn được cũng lên tiếng ca ngợi: "Tuyệt vời, còn hơn hẳn cả con Y5 trước kia."

Bây giờ bọn họ mới chú ý, có một người lạ mặt nãy giờ vẫn luôn đứng một bên, bây giờ anh ta mới bước lên cười nhìn Uyển Khanh: "Lôi tiểu thư hài lòng về phiên bản X68 này chứ?"

"Rất hài lòng, về chuyện bản quyền tôi sẽ nói lại với cha tôi sau."- Uyển Khanh nói, cô không ngờ thì ra Lôi Hiệp Vũ không chỉ có hư danh, tối qua lúc Uyển Khanh gần chìm vào giấc ngủ thì cái điện thoại bị vỡ một phần màn hình do tác dụng của sự giận dữ của cô đột nhiên reo lên, Uyển Khanh mơ mơ màng màng nghe máy. Lôi Hiệp Vũ nói rằng công ty đối tác vừa ra mắt một bản Demo cho con X68 và ông đang định mua lại bản quyền từ họ, vì lần trước Lôi Hiệp Vũ từng chứng kiến cảnh Uyển Khanh dễ dàng thuần phục con Y5 kinh người kia nên lần này việc kiểm tra hệ thống của con X68 ông quyết định giao lại cho cô phụ trách.

Kể ra thì Uyển Khanh cũng không định nhận lời giúp đỡ ông, vì khi nghĩ đến cỗ thân thể này lúc trước từng bị cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của Lôi Hiệp Vũ ghẻ lạnh ở Lôi gia suốt mười mấy năm thì cô liền tức giận, nhưng vì do h@m muốn đối với xe đua của Uyển Khanh quá lớn, cô căn bản không thể khước từ sức hấp dẫn của loại trò chơi mạo hiểm này. Với lại suy cho cùng thì bây giờ ở Lôi gia chỉ còn có một mình cô, Lôi Ngân Chi phát điên đang điều trị trong viện tâm thần, Lôi Gia Thiện lại đang thụ án tù tội, họ rơi vào thảm cảnh như thế này suy cho cùng cũng có phần đáng thương.

Cô nghĩ nếu Lôi Uyển Khanh còn sống cô ấy cũng không nỡ lòng nhìn người nhà mình ra nông nỗi này.

Con người Uyển Khanh cái nào ra cái đó, cô không có thiện cảm với Lôi gia nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ ghét cay ghét đắng bọn họ. Lôi gia thiện ở tù là vì anh ta có hành động sai trái, Lôi Ngân Chi phát điên là do cô ta tin tưởng lầm người, tuy rằng bọn họ đối với cô không mấy mặn mà nhưng từ đầu tới cuối Uyển Khanh chưa từng trả thù bọn họ. Mọi chuyện tới nước này suy cho cùng cũng là quả báo mà thôi, cứ thử đặt bản thân vào cương vị của Lôi Hiệp Vũ mà suy ngẫm thì đúng là có phần chua sót.

Mà anh bạn doanh nhân trẻ này trùng hợp cũng là bạn của Lâm Tư Phàm, vừa được chứng kiến cảnh Uyển Khanh điều khiến con xe mà chính bản thân của anh ta cũng biết nó khó lại thế nào thì càng thêm phần kính trọng nhìn về phía cô, liên tục thỉnh giáo những điều mà X68 còn mắc phải.

Lạc Nhân bỏ điện thoại vào túi, ngẫm nghĩ: "Con X68 này chỉ mất 36,44 giây để tăng tốc lên 400 km/h và giảm tốc đến khi dừng lại hẳn, trong khi con số này của con Y5 trước đó Lôi thị sản xuất là 41,96 giây."

Lâm Tư Phàm vỗ tay ca ngợi: "Còn nhớ lúc sản xuất ra con Y5, cả thế giới đã ngỡ ngàng vì khả năng tăng tốc của nó, không ngờ bây giờ X68 đã nhanh chóng soán ngôi, phá vỡ kỷ lục rồi. Ino, thật không ngờ khả năng của anh cao siêu thật. "

Anh chàng doanh nhân kia nói: "Đây là điều dễ hiểu thôi, con X68 này được bảy nhà thiết kế chuyên nghiệp cấu tạo nên trong hai năm mới hoàn thành mà."

"Thật tuyệt vời, bản demo hoàn hảo."- Uyển Khanh gật đầu: "Mọi người có muốn lên ngồi thử không? Tôi chở đi một vòng trường đua."

Ngay tức thì mọi người nháo nhào giơ tay lên ứng cử.

Uyển Khanh chỉ tay vào Barbara: "Cô đi, bác sĩ tâm lý chắc cũng không tới mức ngất xỉu trong xe đâu nhỉ."

Đám người còn lại không được chọn đứng một bên nản chí chép miệng: "Để rồi xem."

Barbara vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn, còn chưa kịp nói lời nào thì chiếc xe đột nhiên lao đi.

Tiếng hét của Barbara truyền ra từ trong chiếc hộp sang trọng làm cả trường đua cũng hồi hộp theo.

Những trò k1ch thích như thế này có thể làm cho con người ta tăng cảm giác hưng phấn, tạm thời quên đi mấy chuyện khiến mình bận tâm. Uyển Khanh cũng vậy, cô rất ít khi chơi mấy trò mạo hiểm, nhưng một khi đã chơi thì phải đúng nghĩa mạo hiểm của nó.

Tiếng hét của Barbara làm cho Uyển Khanh nhìn sang, vừa nhíu mày vừa cười: "Cô ồn thật đấy, tôi thật sai lầm khi chọn cô."

Barbara run rẩy hô lên: "Nhìn về phía trước, chúa ơi, cô đang chạy nhanh lắm đấy, làm ơn hãy dồn tầm mắt của mình cho việc nhìn đường đi."

Uyển Khanh khẽ li3m đôi môi khô khốc của mình, nhếch miệng: "Yên tâm đi, lúc tôi trốn học đi đua xe cô còn đang ngồi ở thư viện học điều bốn chương bảy của tâm lý học hành vi đấy."

Barbara cảm thấy chiếc xe lắc lư vô cùng mạnh, tốc độ tạo ra quán tính khiến cả người cô nàng liên tục ngã sang trái ngã sang phải, nếu không có dây an toàn thì nàng đã sớm lao vào hôn kính chắn gió rồi.

Nhìn thấy Barbara hồi hợp như vậy, Uyển Khanh bèn gia tăng tốc độ, cố tình làm thừa lái, bánh sau bị trượt, nhưng cô vẫn có thể điều khiển được xe chạy theo hướng mong muốn ở tốc độ cao.

Lúc xe dừng lại lần nữa, Barbara mở cửa bước xuống, Vu An Di hỏi: "Cô ổn chứ?"

Sắc mặt Barbara nhợt nhạt khẽ cười: "Tôi...tôi vẫn ổn..."

Nhưng ngay sau đó liền loạng choạng ngã xuống, cũng may Karen và Angelina kịp thời đỡ lấy.

Hạ Dĩ Tường thắc mắc: "Uyển Khanh em học đua xe từ khi nào thế?"

"Không lâu lắm ạ."- Uyển Khanh trả lời qua loa: "Xe đua này tốt thật."

Hạ Dĩ Tường lại hỏi tiếp: "Không lâu là bao lâu? Nhìn kỹ thuật của em dùng, học không quá mười năm thì không thể nào điều khiển được."

Lạc Nhân đứng bên cạnh nhẩm tính: "Uyển Khanh bây giờ mười chín tuổi, nếu học mười năm thì chẳng phải lúc học chỉ mới tám chín tuổi sao?"

Uyển Khanh nhún vai, cố gắng tìm đường lèo lái: "À, em... học trên mạng ấy mà, mới học vài năm trở lại đây thôi, loại kỹ thuật này thì có gì khó chứ?"

"Sao lại không khó? Anh mê đua xe nhất mà còn chả lái điêu luyện được như em."- Lâm Tư Phàm nói.

Uyển Khanh lườm sang: "Shut up!"

Vu An Di nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc thì lên tiếng: "Tôi nhớ hình như Dương Anh Thi cũng rất thích đua xe."

"Vậy sao?"- Hạ Dĩ Tường quay sang.

Lạc Nhân chép miệng vỗ vai Hạ Dĩ Tường: "Cái này thì phải trách anh thường ngày không lo cập nhật tin tức, ở cái đất Bách Nhật này ai mà chẳng biết Dương chủ tịch của Yunus trên đời này thích nhất chỉ có ba thứ, một đua xe đua, hai là đua xe, ba là vẽ tranh."

Hạ Dĩ Tường cười lớn: "Thật khó tin, làm vì có cái thể lại vừa thích đua xe mạo hiểm lại còn thích vẽ tranh tao nhã như vậy? Nói một hồi tôi còn tưởng cô ấy mắc hội chứng đa nhân cách đấy."

Khụ...khụ... Uyển Khanh đột nhiên ôm ngực ho lớn.

Karen đứng bên cạnh đỡ cô: "Uyển Khanh cô không sao chứ?"

Uyển Khanh giơ tay, ý bảo mình không sao, chưa có chết được đừng lo.

Nhật Anh bỏ hai tay vào túi, cũng tham gia bàn luận: "Chỉ thật đáng tiếc, người thích đua xe cuối cùng cũng bị xe đụng chết."

Khụ...khụ... lần này là Lâm Tư Phàm và cả Uyển Khanh cũng đồng thanh đồng điệu ôm ngực ho.

Lâm Tư Phàm liếc sang Nhật Anh: "Nói xui xẻo cái gì thế hả?"

Lúc này điện thoại của Lâm Tư Phàm reo lên, anh đi ra xa nhận điện thoại, đám người Uyển Khanh ở đây vẫn thoải mái bàn luận về chiếc xe này.

"À, Ino này, tôi thấy gầm xe khá cao so với những chiếc xe khác, tôi nghĩ nếu gầm cao như vậy thì lúc vượt địa hình sẽ gặp trở ngại. Vì chúng ta đang theo đuổi mô hình xe đua, nếu vận tốc mã lực đều được cải tiến theo mức "dư" để đua trên đường thì gầm xe cũng là một vấn đề cần phải lưu tâm, một chiếc xe thông thường có gầm xe cao ít nhất là 60cm, đây là độ cao phù hợp, có thể thuận lợi hơn trong việc vượt địa hình."- Uyển Khanh chỉ vào những bộ phận trên chiếc xe, tường tận nói.

Ino gật đầu: "Lôi tiểu thư nói đúng, tôi sẽ nói với bộ phận kỹ thuật chỉnh lại chỗ này."

Đương lúc họ đang thảo luận thì Lâm Tư Phàm hốt hoảng chạy tới: "Không xong rồi, tiêu rồi, Uyển Khanh không xong rồi."

Uyển Khanh đi tới: "Có chuyện gì?"

Lâm Tư Phàm thở gấp: "Chuyến bay 552..."

"Chuyến bay 552, thế nào?"- Uyển Khanh không hiểu.

Lâm Tư Phàm cố gắng điều chỉnh cảm xúc: "Chuyến bay 552 bị không tặc khống chế, rơi xuống cách biên giới, toàn bộ hành khách và thành viên phi hành đoàn đều thiệt mạng."

Angelina là người phản ứng kích động đầu tiên sau khi nghe tin: "Cái gì?"

Mọi người còn lại vẫn không hiểu gì nhìn nhau, Uyển Khanh hỏi: "Thì sao? Sao lại kích động như vậy làm gì? Chuyến bay đó có gì à?"

"Đương nhiên là có, hôm qua trợ lý Kayla của anh họ đã thông báo với tôi, hôm nay anh họ sẽ quay về thành Bách Nhật."- Lâm Tư Phàm hốt hoảng.

Mọi người sững sờ, bàng hoàng im lặng.

Trên mặt Uyển Khanh bây giờ cũng lộ rõ vẻ kinh hãi, cô túm lấy tay Lâm Tư Phàm gấp gáp hỏi: "Nói cho rõ ràng, chuyến bay 552 đó...?"

Lâm Tư Phàm nhíu mày, nghẹt thở gật đầu: "Đúng vậy..."

Hạ Dĩ Tường hoảng sợ: "Dĩ Niên chú ấy ngồi trên chuyến bay đó sao?"

Lâm Tư Phàm gật đầu.

Tiếng thở của mọi người vì quá kinh ngạc mà lớn tới mức chói tai.

Uyển Khanh lắc đầu, cả người như bị ai đánh mạnh, ánh mắt cô ngập nước: "Cái gì chứ...không thể nào, không thể nào..."

Vu An Di thấy cô kích động, lo lắng giữ lấy tay cô: "Uyển Khanh..."

Hơi thở Uyển Khanh cũng run rẩy: "Lâm Tư Phàm anh nói dối lừa người, chắc chắn chuyến bay đó hạ cánh an toàn, làm gì có chuyện nói rơi là rơi, nói chết là chết như vậy... tôi phải tới sân bay, tôi phải tới sân bay một chuyến."

Uyển Khanh quay người nhanh chóng mở của chiếc xe đua lao đi.

"Uyển Khanh, nguy hiểm lắm, xe đua chạy trên đường rất dễ va chạm đấy..."- Angelina nói theo.

"Giờ này còn lo gì va chạm nữa, mọi người lên xe đi theo cô ấy đi."- Hạ Dĩ Tường quay người đi lấy xe.

Ngón tay cầm vô lăng của Uyển Khanh run lên thấy rõ, cô cảm giác lồ ng ngực mình bây giờ chính là một cục bột bị người khác nhào nặn tới nghẹt thở, hóa ra nỗi đau cũng có thể làm cho người khác không thở được.

Tất cả những gì cô vừa nghe là địa đặt, chỉ là bịa đặt thôi.

Hạ Dĩ Niên, cô vẫn chưa kịp làm hòa với hắn, cả hai người vẫn còn chiến tranh lạnh, hắn sao có thể chơi xấu bỏ cô lại như vậy?

Cái tin tức này còn đáng sợ hơn cả tiếng sét đánh.

Chiếc xe đua bản demo liên tục lao nhanh trên đường, ba chiếc xe khác cũng gấp rút đuổi theo phía sau, lúc thấy Uyển Khanh xém xíu nữa vượt đèn đỏ thì Lâm Tư Phàm thò đầu ra cửa sổ hô lớn: "Uyển Khanh đèn đỏ kìa."

Uyển Khanh nhanh chóng phanh xe gấp.

Đường phố xung quanh vì thế mà náo loạn.

Đường ở thành Bách Nhật rất đông đúc, vượt đèn đỏ chắc chắn sẽ gây ra tai nạn, đây là tỷ lệ xác định 100%. Do xe của Uyển Khanh thắng gấp tạo ra những âm thanh két chói tai, bên cạnh đó một số xe khác xung quanh cũng thắng gấp theo, một số tài xế nóng tính mở cửa xe muốn đi tới giáo huấn cho chủ nhân chiếc xe trắng này một trận. Lâm Tư Phàm và Lạc Nhân ở hai xe phía sau mở cửa bước xuống chặn mấy người muốn gây sự kia lại.

Hiện giờ Uyển Khanh đang dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, nơi này có một màn hình lớn đang trình chiếu tin tức thời sự. Uyển Khanh không muốn nghe nhưng lại bị nội dung từ giọng phát thanh viên làm cho chú ý, cô nhìn lên màn hình, ngay lập tức sững sờ buông lỏng vô lăng...

Những mảnh vỡ của chiếc máy bay lớn bị vỡ vụn cháy trên mặt đất, các phần thi thể của hành khách bị văng xa tới 15 km tính từ khu vực máy bay rơi. Khói lửa bốc lên nghi ngút, tro và cát tràn ngập trong hốc mắt và mũi của các nạn nhân, không một ai sống sót, không một ai thực sự toàn mạng.

Một số người đi đường xung quanh cũng dừng lại xem, có người bàng hoàng, có người bật khóc vì người thân cũng ở trên chuyến bay đó, có người không tin nổi ngất đi...

Chỉ có Uyển Khanh là ngồi trong xe giống như chết đứng.

Lâm Tư Phàm không nói dối, chuyến bay đó thật sự đã thành một thảm kịch kinh hoàng.

Cô nhìn chăm chăm lên màn hình lớn như muốn tìm kiếm bóng dáng cao lớn uy dũng đó, như muốn cô phát thanh viên kia hãy phát hiện rằng mình đã đọc sai thông tin mà sửa lại rằng vẫn còn người sống sót...

Cô cảm thấy đầu óc mình vang lên những tiếng ong ong nhức tai, nước mắt tuôn trào ra ngoài, khóc thật thảm thiết...

Mọi người phía sau không thấy Uyển Khanh tiếp tục chạy xe thì khó hiểu bước xuống lại bên cạnh cô: "Uyển Khanh, cô đừng đậu giữa đường như vậy, cho xe chạy vào lên đi."

Uyển Khanh gục đầu trên vô lăng, bả vai hơi run lên.

"Để tôi cho."

Lâm Tư Phàm mở cửa ra đẩy Uyển Khanh ngồi sang ghế lái phụ sau đó cho xe chạy vào trong lề. Anh nhìn sang Uyển Khanh, hạ tất cả cửa sổ xuống để cô không bị ngộp chết.

Anh cũng đau lòng không kém gì cô, khẽ lên tiếng an ủi: "Uyển Khanh, bình tĩnh đi."

Uyển Khanh ôm chầm lấy Lâm Tư Phàm khóc lớn, vừa khóc vừa nức nở: "Sao có thể chứ, anh ấy sao có thể chứ... anh ấy vẫn chưa nói xin lỗi tôi, tôi còn chưa làm hòa với anh ấy, còn chưa nói rằng tôi rất yêu anh ấy, cái gì tôi cũng chưa làm... cái gì mà máy bay rơi....sao mọi chuyện lại xảy ra đột ngột thế này?"

Hạ Dĩ Tường đứng bên ngoài, cũng giơ tay lau nước mắt sau đó đấm mạnh lên thân xe: "Con bà nó, anh phải kiện hãng hàng không đó tới cái mạng cũng không giữ được."

Nói rồi anh lấy điện thoại ra: "Alo, luật sư à..."

Lâm Tư Phàm cũng nghẹn ngào, vỗ lưng Uyển Khanh trấn an: "Không sao, không sao..."

Lúc này điện thoại anh reo lên, Lâm Tư Phàm hít hà vài cái cho thông mũi rồi nhận máy: "Tôi nghe đây... phải, sao?"

Giọng anh đột nhiên cao lên, gương mặt cũng khẩn trương lạ thường.

Uyển Khanh nói: "Gì thế?"

Lâm Tư Phàm mím môi, sau một lúc thì quát: "Bảo anh ta không cần về đây nữa."

Nói rồi anh cúp máy, hơi thở cũng trở nên đầy phẫn nộ.

Uyển Khanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao thế?"

Lúc này điện thoại Lâm Tư Phàm lại reo lần nữa, anh nhìn qua màn hình.

Hạ Dĩ Niên! Lâm Tư Phàm vừa rồi mới lớn tiếng với Kayla xong, bây giờ anh họ lại gọi tới, anh không dám nghe máy, Lâm Tư Phàm nhét điện thoại vào tay Uyển Khanh. Cô gà mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra lên máy: "Alo?"

Người bên kia đầu dây im lặng một lúc dường như đang ngạc nhiên khi người lên máy là cô, nhưng rất nhanh âm thanh trầm ổn quyến rũ mà đầy kiên định vang lên: "Em khóc à?"

Vừa nghe giọng nói đã biết cô khóc.

Không ai khác ngoài Hạ Dĩ Niên.

Sống lưng Uyển Khanh cứng đờ, bàn tay cầm điện thoại cũng bất giác nắm chặt.

Thấy cô im lặng, Hạ Dĩ Niên lại gọi: "Khanh nhi?"

Uyển Khanh bây giờ mới tìm lại được phản ứng, cô lắp bắp: "Anh, sao anh lại...không phải anh..."

Hạ Dĩ Niên hiểu ý cô, khẽ cười: "Anh không sao, vì sáng nay có cuộc họp đột xuất nên phải hoãn chuyến bay lại, anh vừa xem tin tức, đoán chắc rằng mọi người đang nháo nhào lên nên gọi tới báo một tiếng."

Uyển Khanh cắn môi, nức nở trong miệng một tiếng rồi nói: "Anh gọi tới sớm thật đấy."

Nãy giờ cô đã suýt gây tai nạn không biết bao nhiêu lần rồi, đã tốn không biết bao nhiêu nước mắt, tim cũng không biết đã đập nhanh mười mấy nhịp rồi.

Uyển Khanh cảm thấy nãy giờ loại cảm xúc đau đớn đó đã lấy mất mười năm tuổi thọ của cô rồi.

"Anh xin lỗi, vì có cuộc họp gấp nên quên mất việc phải báo lại vì mọi người"- Hạ Dĩ Niên dừng một lúc, lại hỏi: "Em khóc nhiều lắm à?"

Uyển Khanh chề môi, không phải là dè bĩu mà là vì nước mắt đang muốn trào ra nữa, cuối cùng cô lại khóc, hơn nữa so với khi nãy khóc còn lớn hơn mấy lần.

"Ai thèm khóc vì anh, huhu, em mới không thèm khóc, đừng quên chúng ta vẫn còn chiến tranh lạnh đấy, đừng tưởng em quên, huhu..."- Dứt lời, Uyển Khanh lại oa oa khóc lớn.

Tiếng khóc của cô khiến mọi người ngay cả Lâm Tư Phàm ngồi bên cạnh và mấy người đứng ngoài xe cũng bịt tai.

"Khanh nhi nín đi..."- Hạ Dĩ Niên nghe thấy tiếng khóc của cô, hắn cũng nóng lòng: "Khanh nhi em đừng khóc nữa, anh không thể ôm lấy em."

Tiếng khóc Uyển Khanh nhỏ lại, cuối cùng nói: "Đừng tưởng nói mấy lời ngon ngọt dễ nghe là qua chuyện, em là kiểu người thù dai anh cũng biết rồi đấy, Hạ Dĩ Niên hôm nay anh dọa em một màn như vậy, tốt nhất là anh đừng về nếu để em gặp anh em nhất định sẽ...sẽ cắn chết anh?"

Lâm Tư Phàm ngồi bên cạnh nhìn sang với ánh mắt chứa suy nghĩ: Em thành ma cà rồng luôn rồi à?

Mấy người bên ngoài: Bệnh dại nhập cô à?

Uyển Khanh nói xong dứt khoát tắt điện thoại, nghĩ tới vừa rồi mình bị dọa cho một trận thì tức tới mức đem điện thoại ném ra cửa sổ xe.

Ném thế nào lại trúng vào gáy của Hạ Dĩ Tường nãy giờ vẫn đang gọi cho luật sư bàn bạc về vụ kiện hãng hàng không kia.

Lâm Tư Phàm há to miệng: "Uyển Khanh, điện thoại của anh mà..."

Hạ Dĩ Tường ôm gáy quay lại quát: "Là tên chết tiệt nào vậy hả?"

Đám người Vu An Di hoảng sợ, không nói lời nào đồng loạt chỉ tay về phía người trong xe. Hạ Dĩ Tường không cần suy nghĩ liền nhận định kẻ to gan dám ném cái điện thoại này là Lâm Tư Phàm, đi tới mở cửa xe lôi cổ Lâm Tư Phàm ra đấm cho vài phát.

"Anh cả, em không có, đừng đánh nữa,trời ơi... ai giúp tôi đi..."