Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 78




“Tần Thúc, ngươi có thể đứng lên không?”

Liễu Thanh Đường thấy Tần Thúc tỉnh lại, biểu tình đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại đứng đờ, thật lâu sau mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười. Bởi vì bỗng nhiên nàng nghĩ đến, bỗng nhiên Tần Thúc có tinh thần như vậy, có phải là, có phải là… hồi quang phản chiếu ?

Chờ đến khi Tần Thúc chống gốc cây đứng lên nói:

“Mau lên, Thanh Đường, chúng ta phải về phía mấy tảng đá bên kia.”

Lúc này Liễu Thanh Đường mới cười giống như khóc. Vừa rồi Tần Thúc động cũng không động nổi, hiện tại lại có khí lực để đứng lên, như vậy không phải là hồi quang phản chiếu, thật tốt. Nhưng dưới tình huống như vậy làm sao có khả năng di chuyển. Liễu Thanh Đường trầm mặc đỡ Tần Thúc đi ra ngoài, ánh mắt lướt qua sau lưng hắn, quần áo nơi đó đã bị nhiễm máu tươi một mảng, hiện tại vẫn không ngừng chảy máu, từng giọt từng giọt trên mặt đất.

Tần Thúc cũng nhìn thấy được vết máu, hắn nhìn về phía rừng cây lại nhìn về phía những tảng đá, cuối cùng đứng lại nói:

“Thanh Đường.”

Liễu Thanh Đường biết hắn muốn nói cái gì, nếu lúc này nàng vẫn còn tiếp tục đi cùng hắn, mùi máu tươi nồng đậm có thể làm lộ vị trí của họ, cho nên hắn muốn nàng bỏ hắn lại.

“Buông tay đi Thanh Đường.”

Liễu Thanh Đường kiên quyết trả lời:

“Không có khả năng.”

Nói xong dùng lực nâng cánh tay Tần Thúc kéo hắn đi, nhưng mà Tần Thúc không chịu đi. Hắn còn nhìn thẳng vào Liễu Thanh Đường, ánh mắt rất sáng rất sáng, giống như dùng hơi thở cuối cùng nhìn nàng cho kĩ:

“Nàng hãy nghe ta nói, lát nữa ta một mình đi đến bên chân núi bên kia trốn tránh, có thể làm nhiễu loạn phương hướng của bọn họ, nàng đi về phía ngược lại, đi xa một chút trốn kĩ vào, chờ cứu binh đến.”

“Nàng không thể chết ở đây được, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm không phải sao. Liễu Thanh Đường của ta vốn rất kiên cường, nhiều nam nhân còn không bằng được, hiện tại nhất định cũng có thể đi đến cuối cùng, ta sẽ chờ nàng sau trăm tuổi tới tìm ta nhé.”

Mắt thấy Liễu Thanh Đường chỉ cúi đầu không trả lời, Tần Thúc có chút lo lắng đợi lát nữa những người đó cảm thấy không thích hợp sẽ quay trở lại, chờ khi bọn hắn đi ra bọn họ đang đứng ở đây không có gì ẩn nấp, nhất định bị nhìn thấy đầu tiên, lúc đó Thanh Đường thật sự không trốn thoát được.

Tần Thúc còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy Liễu Thanh Đường ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn từng chữ từng chữ hỏi hắn:

“Dựa vào cái gì?”

Dựa vào cái gì nàng phải kiên cường, dựa vào cái gì nàng là Liễu Thanh Đường, bọn họ liền cảm thấy nàng sẽ không sợ hãi không khó chịu.

Nàng cậy mạnh cả đời, đã phải chết đi sống lại, hiện tại vẫn tiếp tục cậy mạnh như trước, nhưng giờ phút này nàng không muốn mình tiếp tục chịu đau khổ, không muốn là Liễu Thanh Đường lúc trước, nàng muốn ích kỷ một chút. Chết ở chỗ này cũng tốt, nàng không muốn cô đơn sống một mình, sau đó giống phụ thân của nàng, sau này mỗi ngày đều dựa vào kí ức lúc trước mà qua ngày, như vậy quá khó rồi.

Từ sau khi Liễu Thanh Đường có Tần Thúc đã không còn là Liễu Thanh Đường lúc trước rồi.

“Thanh Đường, nàng nghe lời nào, chỉ một lần này nghe lời ta được không?”

Tần Thúc lảo đảo một chút, dưới sự giúp đỡ của nàng khẩn cầu nói:

Liễu Thanh Đường chậm rãi ôm lấy hắn, dứt khoát không bao giờ rời xa, chỉ đem chính mình chui vào trong lòng hắn, giống như khi đó hắn che chở nàng khi lăn xuống.

“Không, ta chưa bao giờ biết nghe lời nói của người khác, không phải chàng không biết mà Tần Thúc.”

Vốn là ông trời ban ân để cho nàng có được kí ức của vài năm, để cho nàng học được cách yêu một người. Đến giờ phút này có thể chết cùng Tần Thúc, coi như đã được đền bù thỏa đáng, ứng với câu nói ngày các nàng kết tóc phu thê.

“Không sinh cùng tháng, cùng năm, nguyện chết cùng ngày.”

May mắn nàng đã bẻ gãy vây cánh của Tiêu Hoài Húc, cho dù nàng chết Tiêu Hoài Húc cũng không có gì uy hiếp được Liễu gia, hắn cũng sẽ không có biện pháp kiềm chế Liễu gia. Liễu gia bây giờ đã khác năm xưa , còn có ca ca của nàng, ở trên triều nàng trợ giúp hắn thăng chức, lần này ca ca nhất định có thể thay thế nàng bảo vệ phụ thân cùng Tố Thư, như vậy là quá đủ. Nàng đã không còn gì luyến tiếc.

Lúc trước ở trên xe ngựa nàng đã nói, sau khi giải quyết xong việc lần này sẽ cùng Tần Thúc lui về dưỡng lão, có lẽ phải thực hiện lời hẹn này trước rồi.

“Thanh Đường, Thanh Đường.”

Tần Thúc thì thào gọi hai câu, đột nhiên giống như mất hết sức lực ngồi bệt xuống, Liễu Thanh Đường giúp hắn ngồi ngay ngắn vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo nụ cười giải thoát, nắm tay hắn, hôn khóe miệng hắn, sau đó thấp giọng ôn nhu nói:

“Nếu phải chết, chúng ta chết cùng nhau, ta là thê tử của chàng, luôn luôn bên cạnh chàng.”

Trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện, những người đó hình như sắp quay ra, Tần Thúc nghe âm thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh gần trong gang tấc của Liễu Thanh Đườn, không khỏi lộ vẻ mặt ôn nhu bi thương. Hắn hận bản thân vì sao không thể cứu được người yêu, nhưng cũng vì quyết định của nàng mà không kiềm chế được vui sướng, cuối cùng Tần Thúc hít sâu một hơi không hề có ý đồ thuyết phục Liễu Thanh Đường, ngược lại lưu luyến nhìn nàng.

Liễu Thanh Đường hôn nhẹ lên môi Tần Thúc, bởi vì vừa rồi nàng nhìn thấy Tần Thúc lộ ra ánh mắt giống như ánh mắt trước khi chết của kiếp trước. Khi đó nàng còn không hiểu được, chỉ cảm thấy phức tạp khó hiểu, hiện tại nhìn thấy kỳ thật cực kì đơn giản, ẩn ý của ánh mắt đó đơn giản chỉ là “Ta yêu nàng” mà thôi.

Bỗng nhiên truyền đến âm thanh vó ngựa làm hai người đang im lặng ôm nhau cùng sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng bọn lăn xuống từ trên cao kia xuống. Trên đó mơ hồ có thân ảnh làm cho Liễu Thanh Đường có chút quen thuộc, sau đó kinh ngạc kêu ra một cái tên:

“Tịch Lam?”

Chị dâu tương lai của nàng sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Ở phía trên cao truyền đến tiếng ngựa hí cùng tiếng Đào Hiệp la mắng. Cùng lúc đó không đợi Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc, nhóm người xưng là thân vệ Liễu gia cũng đi ra tới.

Mắt thấy Tịch Lam ở trên cao đã nhìn thấy Liễu Thanh Đường cùng Tần Thúc đang chuẩn bị xuống dưới, bên này đám người kia cũng đã sắp tới trước mặt, Tần Thúc lo lắng cầm tay Liễu Thanh Đường:

“Thanh Đường, chạy mau.”

“Suỵt.”

Liễu Thanh Đường nắm tay hắn lại, không cho hắn có động tác lãng phí thể lực. Tình huống hiện tại viện binh của bọn họ đã đến bọn họ có năm phần được cứu. Một khi như vậy việc nàng làm hiện tại là kéo dài thời gian, bảo vệ Tần Thúc thật tốt không cho thương thế của hắn nặng thêm, nói không chừng như vậy hắn còn có cơ hội được cứu.

Trong nháy mắt Liễu Thanh Đường tỉnh táo lạ, thản nhiên chắn trước người Tần Thúc đối mặt với đám người kia cao giọng nói:

“Các ngươi không biết chủ nhân của các ngươi sắp chết rồi sao? Mặc kệ ta chết hay không chủ nhân các ngươi nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo, bọn họ đều phải chết cho dù các ngươi thật sự giết được ta, cũng sẽ phải chết cùng. Không những vì bọn họ muốn giết người giết khẩu, mà còn vì lửa giận của Liễu gia.”

“Nếu ta là các người, sẽ thừa dịp này chạy trốn, kinh thành rất nhanh sẽ loạn lạc đến lúc đó các ngươi muốn chạy cũng không kịp.”

Nam nhân trước mắt nghe vậy có chút chần chừ, bước chân cũng chậm lại một chút, hiển nhiên hắn cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Những người đi phía sau đó lại càng thêm do dự, bọn họ cũng không ngốc, đại khái cũng đoán được kết cục, có ai muốn chết đâu, đối mặt với sự sống chết ai cũng vì mình mà suy nghĩ.

Cho nên nhìn thấy đám người Tịch Lam càng ngày càng đến gần, lại nhìn thấy đầu lĩnh do dự bọn họ liền thiếu kiên nhẫn quay đầu chạy vào trong rừng. Lúc này giống như là có tín hiệu nhất loạt nhóm người đều xoay đầu bỏ chạy, lúc này nam nhân thủ lĩnh kia mới tỉnh ngộ chính mình chần chờ tạo thành hậu quả gì, nhưng lúc này đã chậm, những người đi theo hắn đã chạy hết.

Nan nhân thủ lĩnh sắc mặt đại biến nhưng vẫn hướng về chỗ Liễu Thanh Đường từng bước. Trong lòng Liễu Thanh Đường đánh lô tô nhưng trên mặt vẫn như trước bộ dáng nắm chắc phần thắng, vào lúc nam nhân kia bước đầu tiên liền nói:

“Ngươi bây giờ vẫn còn kiên trì muốn giết ta, chờ giết xong ngươi cũng sẽ không còn thời gian chạy trốn, ngươi xác định muốn dùng mạng mình thay chủ nhân ngươi làm việc? Phải biết rằng chủ nhân ngươi mạng mình đã khó giữ.”

“Mệnh không có, còn mơ ước gì.”

Sắc mặt nam nhân khó coi nghe thấy đám người Tịch Lam hò hét ầm ĩ không hề chần chờ cũng xoay người hướng vào rừng cây trốn.

Liễu Thanh Đường vừa thở phào nhẹ nhõm chợt nghe thấy âm thanh Tần Thúc ngã ở phía sau. Không lâu sau đất dưới thân hắn nhiễm đỏ một mảnh, ánh mắt vừa rồi thiết tha nhìn nàng lúc này yên lặng nhắm chặt.

Liễu Thanh Đường không nhớ chính mình hồi cung bằng cách nào, nàng chỉ biết trên đường về vẫn ôm Tần Thúc không buông tay, vô số lần gọi tên hắn nhưng không có ai đáp lại, cuối cùng vừa gọi mà lệ rơi đầy mặt.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về cung, toàn bộ thái y đều bị Liễu Thanh Đường gọi qua hết, thái y nhìn Tần Thúc cả người đầy máu, mặt trắng bệch như tờ giấy, đều có chút cảm giác không dám xuống tay, có hai người nhìn thấy Thái Hậu nương nương cũng một thân đầy máu, không khỏi hỏi:

“Thái Hậu nương nương, người cũng cần trị liệu...”

Còn chưa nói xong đã bị âm thanh khàn khàn của Liễu Thanh Đường đánh gãy:

“Không cần, các ngươi dốc toàn lực cứu Tần Thúc cho ta, không cần lãng phí thời gian cứu hắn.”

Nhất thời thái y bị Thái Hậu nương nương dọa sợ, chỉ sợ là chưa có ai nhìn thấy Thái Hậu nương nương đoan trang, cao ngạo lại có dáng vẻ lo lắng chật vật như vậy. Nghĩ đến Thái Hậu nương nương vì ai thất thố, một loạt thái y đều bị dự đoán của mình dọa sợ, không dám nhiều lời cẩn thận xem xét thương tích của Tần Thúc.

Nhưng mà một người lại một người đều là sắc mặt khó xử đi ra, không nói hai lời liền quỳ xuống. Làm sao Liễu Thanh Đường không hiểu ý tứ bọn họ, liền ngã ngồi ở trên ghế, mắt nhìn vài thái y băng bó miệng vết thương cho Tần Thúc, ánh mắt mê man.

“Đi tìm Ngụy Chính tiến cung, mang binh vây quanh hoàng cung, không cho bất kì kẻ nào ra khỏi cung.”

“Hoàng đế thân thể suy yếu cần ở lại Trường An Cung tĩnh dưỡng sau này không thể… lên triều nữa.”

“Truyền ý chỉ ai gia, Vương thủ phụ ý đồ mưu phản, ám sát Thái Hậu đương triều, trảm cả nhà.”

Liễu Thanh Đường im lặng trong chốc lát, sau đó mặt không chút thay đổi nói. Trọng điện chợt im lặng, tất cả mọi người không tự chủ đều cúi gằm đầu không dám thở mạnh.

Tần Thúc đã được băng bó vết thương thật tốt, nhắm mắt không tỉnh lại thái y nói hắn có thể bất chợt tắt thở, hô hấp của hắn rất suy yếu, có khả năng chỉ trong một lát sẽ hoàn toàn biến mất, sau đó người này cũng sẽ biến mất hoàn toàn. Liễu Thanh Đường ngồi ở trên giường, quần áo bị nhiễm máu còn chưa thay, vết thương trên người cũng không băng bó, bộ dạng cực kì chật vật.

Đào Hiệp đứng một bên không đành lòng xoay đi, trong mắt lóng lánh nước, ma ma lau khóe lệ nghẹn ngào tiến lên nhẹ giọng nói:

“Chủ tử, người băng bó miệng vết thương trước đi, rồi thay quần áo nữa.”

“Ma ma, ngươi không nghe thấy sao? Bọn họ nói Tần Thúc phải chết, có khả năng trong nháy mắt liền đi rồi, nếu bây giờ ta rời đi lúc trở về phát hiện lúc ta không ở đây hắn lặng lẽ đi, ta biết làm sao bây giờ.”

Liễu Thanh Đường không khóc, nhưng nàng so với khóc còn khổ sở bi thương hơn.

Một loạt bước chân vang lên, Liễu Thanh Dong tiến vào lúc này còn quan tâm gì quy củ hậu cung. Bởi vì Liễu Thanh Đường hạ hai thánh chỉ bên ngoài đều loạn cả lên, sau khi Vương thủ phụ nhận được ý chỉ hô to, ngoại thích Liễu Thanh Đường sắp sửa diệt vong Nam Triều, sau đó phi thẳng đầu vào cột trụ đã chết, rất nhiều người tận mắt thấy, sau đó có lời đồn đãi truyền đi, nói cổ nhân sủng Yến phi mất nước, nay có Liễu Thái Hậu diệt nước.

Hắn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận lại nghe tin tức Hoàng đế bị giam lỏn, thì mọi người đều nhao nhao quỳ gối ngoài cung.

Cũng có không ít người đem chuyện vài năm trước Liễu Thanh Đường giết Vương gia Tiêu Nam Hòa ra nói, nói nàng ép buộc Hoàng thượng, tham gia chính sự là vì sửa họ Tiêu thành họ Liễu, khiển trách nàng là nữ tử lại vọng tưởng xưng đế, nhiễu loạn triều cương người người căm phẫn.

Liễu Thanh Dong sứt đầu mẻ trán phân phó rất nhiều chuyện, trước tạm thời ổn định quan viên trong triều, còn phải đề phòng các châu huyện vì chuyện này là nội loạn nổi lên. Xuất động rất nhiều quân lính Liễu gia truy bắt người tung tin đồn, lúc này mới vào cung. Trước khi tiến cung hắn vốn muốn khuyên bảo muội muội nên lấy đại cục làm trọng, không cần xúc động nhưng lúc này nhìn thấy nàng bộ dáng tâm như tro tàn, Liễu Thanh Dong bỗng nhiên phát hiện chính mình không nói được lời nào.

“Thanh Đường, Tần Thúc hắn...”

Liễu Thanh Đường quay đầu thấy ca ca nhà mình vẻ mặt lo lắng quan tâm như trước, ánh mắt mờ mịt chỉ thì thào hỏi:

“Ca, Tần Thúc phải chế, nếu hắn chết đi, muội biết làm gì bây giờ?”

“Đều là do muội, muội sai rồi, là muội tự cho là đúng nghĩ chính mình cái gì cũng tính toán hết thảy, không nghĩ đến chuyện không may xảy ra, là muội hại hắn.”

“Muội biết mình sai rồi, ca, nhưng sao hắn vẫn muốn chết.”

“Muội... nên làm gì bây giờ, hắn đã đồng ý với muội sẽ không chết trước muội, làm sao có thể nói chuyện nuốt lời như vậy.”

“Vì sao hắn còn chưa tỉnh, chẳng lẽ hắn không muốn nhìn thấy muội nữa sao?”

Liễu Thanh Đường nói năng lộn xộn, nắm lấy bàn tay Tần Thúc đem mặt chôn vào trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng không nhịn được nước mắt tràn mi, thậm chí khóc thất thanh.