Lời Tỏ Tình Từ Băng Vệ Sinh

Chương 4: Phần 5 (Cuối)




23.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến sân chơi phía Đông, thoáng nhìn đã thấy chàng trai đang ngồi một mình ở nơi đó.

Cậu ấy đang hút thuốc, tàn thuốc nằm rải rác dưới chân.

Tôi hít một hơi thật sâu và hét lớn "Châu Chỉ Diễm!"

Chàng trai ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, vành tai đỏ bừng, hiển nhiên là rất lạnh.

Cậu ấy bước đến gần tôi.

Câu đầu tiên Châu Chỉ Diễm nói là "Em không thích anh nữa à?"

Tôi im lặng lắc đầu và đưa cho cậu ấy chiếc áo khoác.

"Nếu em còn thích anh, tại sao lại chia tay?"

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Chỉ Diễm, tôi cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình.

"Châu Chỉ Diễm, em không muốn trở thành “vật thử nghiệm” của anh trước khi tìm được chân ái. Em sẽ không làm những chuyện ngu ngốc khiến anh đội quần nữa. Cảm ơn anh đã đối xử tốt với em trong thời gian này, em giải thoát cho anh."

Chàng trai nheo mắt lại và nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

"Một “vật thử nghiệm” trước khi tìm được chân ái? Em nói cái gì vậy?"

"Hôm nay, em nghe được anh và Phong Lỗi nói chuyện ở khu vực hút thuốc."

Châu Chỉ Diễm suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ mở miệng "Ý em là câu “Bây giờ luyện tập trước, tương lai sẽ có kinh nghiệm hơn?"

Tôi gật đầu. "Phải."

Châu Chỉ Diễm cười bất lực.

"Anh đúng là chịu lạnh 2 giờ vô ích. Giang Ngọc, người ta ch.ết rồi cũng bị em làm cho đội mồ sống dậy. Anh không phải nói em, mà là Tiểu Mễ."

Tôi ngẩn người.

"Tiểu Mễ là ai?"

"Con Shiba Inu của Phong Lỗi."

À chuyện này…

24.

Châu Chỉ Diễm đã kể cho tôi nghe về những chuyện xảy ra chiều nay.

Tiểu Mễ đã làm hỏng đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của Châu Chỉ Diễm trong ký túc xá.

Châu Chỉ Diễm chẳng những không tức giận, cậu ấy còn ngăn cản Phong Lỗi đ.ánh con chó, thậm chí còn mua đồ ăn vặt như nuôi thú cưng của mình.

Thế nên mới dẫn đến cuộc nói chuyện tiếp theo.

"Cậu đối xử như vậy, có phải là tốt quá rồi không?"

"Bây giờ luyện tập cho tốt, tương lai không phải sẽ có kinh nghiệm à?"

"Chẹp, cậu không sợ nảy sinh tình cảm, sau này xa nhau sẽ tiếc nuối sao?"

"Có cái gì mà không buông bỏ được, đến lúc đó tớ sẽ có lựa chọn tốt hơn. Tớ sẽ chọn được con chó ngoan hơn, còn lâu mới giống cậu. Nếu không phải Giang Ngọc thích chó, tớ cũng không cần phải thế này."

Sau khi nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, tôi lập tức cạn lời.

Mẹ nó, kịch bản này hình như cũng quá là kịch tính đi.

Hóa ra "tốt hơn" trong lời nói Châu Chỉ Diễm không phải là tình yêu đích thực, mà là cậu ấy dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cùng tôi nuôi một con chó.

Và “vật thử nghiệm” không phải là tôi, mà là Tiểu Mễ!

Tôi chợt nhớ đến một câu mà An Mỹ từng nói: "Đừng quan tâm người khác nghĩ gì, cứ là chính mình là được. Người ta có nói gì cũng đừng để ý, cứ xem như là đang nói về mấy con chó đi."

Độc lạ tiên tri, quả thực là nói về con chó!

Tôi hiểu lầm Châu Chỉ Diễm, khiến cậu ấy phải chịu giá rét lâu như vậy.

Tôi áy náy lắm mà không biết làm gì, chẳng lẽ lại em xin phép được lạy anh một cái.

Châu Chỉ Diễm đưa bàn tay lạnh giá xoa đầu tôi, nhẹ nhàng an ủi “Được rồi, sau này em có việc gì thì cứ trực tiếp hỏi anh, đừng nói chia tay, cũng đừng mất liên lạc.”

Tôi cúi đầu xấu hổ.

"Được, về sau em nhất định là cô bạn gái lắm lời của anh."

"Ừ."

Tôi chợt nghĩ đến một câu hỏi quan trọng.

"Châu Chỉ Diễm, em vừa nhắc tới chia tay thì anh đã khẩn trương như vậy, anh… có phải…"

Có phải anh cũng thích em không?

Châu Chỉ Diễm dứt khoát thừa nhận: "Ừm, Châu Chỉ Diễm anh sẽ không tự làm khổ bản thân để ở bên cạnh người mình không thích. Là lỗi của anh, anh đã không nói rõ ràng với em."

Khoảnh khắc này giống như một giấc mơ vậy.

Tôi vô thức véo mạnh vào đùi, và sau khi nghe thấy tiếng kêu đau của Châu Chỉ Diễm, tôi mới nhận ra rằng đó không phải là mơ.

Nước mắt cậu ấy đã ra đến vành mắt, nhưng cậu ấy bướng bỉnh không chịu để nước mắt rơi.

"Nhưng mà, ở trường em đã khiến anh đội quần như vậy, sao anh còn thích em?"

Châu Chỉ Diễm lấy ra một bó pháo hoa que từ trong túi.

Sau đó bật lửa châm lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt cậu ấy, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng rất dịu dàng.

"Bởi vì có một cô gái yêu thầm anh suốt 5 năm. Lúc ở trường cấp 3 đã lén xem anh thi đấu, nhưng cô ấy thậm chí không dám nói một lời nào. Anh kiên quyết đợi cô ấy tỏ tình với anh, chờ cho đến tận năm 2 đại học. Cuối cùng tháng trước anh cũng chờ được, nhưng cô ấy lại… nhét băng vệ sinh vào tay anh."

Hóa ra cậu ấy đã biết từ lâu.

Những giọt nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

Tôi nhận lấy pháo hoa que từ tay Châu Chỉ Diễm. Ngọn lửa nhỏ nhoi đã mang đến hơi ấm cho tôi trong đêm đông giá lạnh.

Đời người thăng trầm ngược xuôi.

Ngày được yêu chỉ là một ngày bình thường trong vô số những ngày đó.

Nhưng nếu có thể ôm anh, ngày nào cũng là ngày đẹp.

NGOẠI TRUYỆN CH U CHỈ DIỄM

Tôi tên là Châu Chỉ Diễm.

Tính đến nay, 17 năm cuộc đời tôi quả thực rất thuận buồm xuôi gió.

Rắc rối duy nhất - là có quá nhiều người theo đuổi, khiến cuộc sống của tôi sóng gió triền miên không yên ngày nào.

Tôi thích chơi bóng rổ.

Nhưng mỗi lần tôi đến sân bóng rổ của trường, rất nhiều người lại vây quanh tôi, họ háo hức như đi xem con khỉ đột trong rạp xiếc trung ương.

Clm.

Tôi đành phải tìm một sân bóng hẻo lánh ít người. Bây giờ cuối cùng cũng yên tĩnh một chút.

Nhưng chỉ vài hôm sau, tôi vô tình nhìn thấy một cô gái. Cô ấy thu mình vào một góc khuất và lén nhìn tôi chơi.

Tôi đã nghĩ nơi này không còn yên tĩnh nữa, nhưng không phải như vậy.

Cô gái không nói với ai, cũng không bước tới nói với tôi một lời nào, chỉ lặng lẽ làm khán giả đứng nhìn tôi chơi.

Thoáng chốc đã một năm trôi qua, cô gái ấy vẫn kiên trì đến xem tôi chơi bóng.

Có chút chân thành.

Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu mong chờ cô ấy thổ lộ tình cảm với tôi.

Từ khi có ý nghĩ này trong đầu, cuộc sống của tôi cũng dần dần thay đổi.

Bình thường tôi sẽ không bao giờ chơi bóng vào những ngày mưa. Tôi sợ bỏ lỡ lời tỏ tình của cô gái kia, cũng sợ cô ấy ngại ngùng bỏ trốn.

Tôi chỉ biết cắn răng đi đến sân bóng rổ cách mấy cây số trong trời mưa tầm tã.

Nhiều lúc tôi cảm thấy bản thân mình như một diễn viên hề, rốt cuộc tôi đang đợi cái gì vậy?

Nhưng tôi vẫn cứ đi “biểu diễn” sau giờ học, như thể đã trở thành một thói quen, ngày nào không đi thì cả người cũng đều khó chịu.

Cứ như vậy, mưa đi gió đến, 2 năm đã trôi qua.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tôi cầm một bó pháo hoa que và đi đến sân vận động, buồn bã nghĩ: Sợ là cả đời này tôi cũng không đợi được cô ấy chủ động. Thôi thì trời không chịu đất, đất phải chịu trời. Cọc đã không chịu chủ động đi tìm trâu thì trâu phải tự đi tìm cọc vậy.

Nhưng hôm đó tôi đã đợi đến khi trăng lên cao, cô gái kia cũng không đến, đây là lần đầu tiên cô ấy vắng mặt.

Tôi ném pháo hoa que đi, tôi đau lòng phải thề rằng: Nếu một ngày nào đó cô ấy tỏ tình với tôi, tôi nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý!

Ít nhất cũng phải suy nghĩ 5 phút mới được!

Sau đó tôi mới biết, cô ấy học cùng trường đại học với tôi.

Hôm ấy tôi giành được 3 điểm trên sân, cuối cùng tôi cũng đợi được cô ấy xuất hiện.

Cô ấy nhét thứ gì đó vào tay tôi, rồi nhanh chóng cúi đầu chạy đi.

Tôi biết ngay mà, làm gì có ai cưỡng lại được tôi chứ?

Cuối cùng, tôi cầm thứ trên tay lên - một chiếc băng vệ sinh.

???

Có nghĩa là gì?

Đồng đội vỗ vai tôi cười lớn: “Đội trưởng, chắc cô ấy bảo cậu chơi bóng rổ giống như con gái?”

"Đừng nói nhảm nữa, một mình đội trưởng có thể chấp cả 3 người các cậu."

"Vậy thì cậu nói xem, tặng băng vệ sinh là có ý gì?"

"..."

Vẫn còn chưa xong.

Buổi tối ngày kế tiếp.

Cô ấy ở dưới KTX nói ra một lời tỏ tình khiến người đời kinh hãi, cả trường đều biết tôi được tặng băng vệ sinh.

Thời khắc ấy tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Hóa ra 5 năm qua, cô ấy không phải là ngại nói chuyện với tôi. Cô ấy ấp ủ âm mưu thâm độc trong lòng, định cho tôi một đòn chí mạng.

Giang Ngọc à Giang Ngọc, em tốt thật đấy.

Bây giờ nghĩ lại, cân nhắc trong 5 phút đồng hồ là quá ngắn, ít nhất cũng phải 5 giờ!

Để xem ai tức ch.ết trước ai.

[Hoàn]