Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 31: Keo kiệt




"Cô nghe dì quản ký túc xá của các em nói thứ sau em không ở lại trường." Tâm trạng cô Từ thoạt nhìn không được tốt, không còn dáng vẻ kiên nhẫn như lần nói chuyện trước: "Cô nhớ em ở trường là vì ba mẹ không ở Phụ Đô, vậy em ra ngoài ở chỗ nào?"

Nhan Vị đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác: "Thứ sau em ra ngoài chơi, khoảng bảy tám giờ thì trời đổ mưa lớn, em không bắt được xe về nên đã gọi cho chị mình, ở lại nhà chị ấy một đêm."

"Em đi với ai?" Cô Từ lại hỏi.

Nhan Vị bình tĩnh đáp: "Em đi một mình."

Tuy cô Từ biết mẹ của Giang Ấu Di nhưng Nhan Vị chắc chắn Giang Ấu Di sẽ không nói chuyện hai người đi chơi cho phụ huynh.

Này có xem như là ăn ý ngầm không?

Cô Từ nhìn Nhan Vị trong chốc lát, không tìm thấy sơ hở nào trên mặt Nhan Vị, nếu cô tiếp tục hỏi sẽ quá hà khắc, đành tạm lui một bước: "Về sau em đừng như vậy, nếu muốn ngủ bên ngoài, em cần phải nói trước với cô, cô có trách nhiệm bảo đảm an toàn của em."


"Em chưa mười tám, ba mẹ lại không ở bên, cố gắng đừng chạy ra ngoài trường."

Nói xong, cô vỗ cánh tay Nhan Vị, sâu sắc nói: "Em đừng ngại cô nói mãi, cô chỉ vì muốn tốt cho em."

"Dạ em biết, cảm ơn cô, cô Từ." Nhan Vị thuận theo rũ mắt, thái độ vô cùng ngoan ngoãn.

Cô Từ như trút được gánh nặng, cười nói: "Vậy em về lớp đi, ngoan ngoãn nghe giảng bài."

Nhan Vị vừa rời đi, cô Từ đã cầm điện thoại, bấm vào danh bạ, gọi cho một dãy số.

Một lát sau, điện thoại được thông.

"Chào chị, chị có phải là mẹ của Nhan Vị không?"

"Tôi là cô Từ chủ nhiệm lớp của Nhan Vị, cuối tuần này Nhan Vị không ở lại trường nhưng con bé lại không nói với tôi, là như thế này......"

........................

Kết thúc một ngày, vào tiết tự học tối, bên ngoài đã mưa lách tách, các bạn học vô cùng lo lắng không biết đại hội thể thao ngày mai có tổ chức đúng hẹn không, Nhan Vị cũng không đi chạy bộ, sau tan học, cô ở lại lớp hai mươi phút, làm lại đề thi tháng trước.


Chờ khi phòng học chỉ còn lại vài người, Giang Ấu Di khép nhật ký lại, cầm lấy túi chéo, khi đi qua bàn của Nhan Vị thì hơi dừng lại, bỗng chủ động hỏi: "Cùng về ký túc xá không?"

Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu trước Nhan Vị, nhìn về phía Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di chú ý đến nàng, tầm mắt hai người giao nhau.

"Về chung không?" Giang Ấu Di cười hiền nhìn Chu Hiểu Hiểu.

Nhan Vị vừa nói "đợi chút" vừa nhanh chóng đóng nắp bút, dọn dẹp lại mặt bàn, cầm tư liệu ôn tập trước khi ngủ đứng lên, cũng nhìn Chu Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, không đi lát nữa ký túc xá sẽ tắt đèn."

"Mình còn một bài chưa làm xong, hai cậu về trước đi." Chu Hiểu Hiểu cúi đầu, tiếp tục viết trên giấy nháp.

Nhan Vị không chú ý đến không khí thay đổi: "Vậy được rồi, tụi mình về trước." Nói rồi cười nói cùng Giang Ấu Di rời khỏi lớp.


Chu Hiểu Hiểu lấy hộp sữa chua từ trong ngăn kéo, cắm ống hút nhìn bài tập ngẩn người, đến khi bảo vệ kiểm tra cửa sổ, phát hiện lớp vẫn còn người, gõ cửa gọi nàng: "Em kia, em nên trở về ký túc xá!"

Tiếng gõ cửa làm nàng bừng tỉnh, Chu Hiểu Hiểu ném hộp sữa chua đứng lên, cầm sách trong tay.

Khi về ký túc xá, ngoài Nhan Vị không chơi điện thoại, mỗi một ổ chăn trong phòng đều đang phát sáng.

Chu Hiểu Hiểu nhẹ nhàng vào phòng rửa mặt, khi ra, Nhan Vị ngẩng đầu hỏi: "Bài gì mà cậu làm lâu vậy? Cậu làm xong chưa?"

Tâm trạng của cô không tệ, còn quan tâm đến tiến độ học tập của bạn cùng bàn.

"Ừ." Chu Hiểu Hiểu gật đầu: "Lúc đầu mình nghĩ sai cách nên hơi mất thời gian, sau đó đọc sách tra công thức thì giải được."

"Vậy là được rồi, chúc mừng chúc mừng." Nhan Vị cười, rụt đầu về, trở mình chuẩn bị ngủ.
Sáng hôm sau ánh nắng tươi sáng, đại hội thể thao đúng giờ bắt đầu.

Việc học của năm ba nặng nề, chỉ có thể ở lại lớp làm đề thi thử, vô duyên với đại hội thể thao lần này, học sinh hai khối còn lại tập trung ở nơi quy định, chuẩn bị tham gia lễ khai mạc.

Mức độ coi trọng của các lớp đối với lễ khai mạc đại hội thể thao là khác nhau, lớp mười một cao nhị là lớp trọng điểm, cô Từ chủ yếu quan tâm đến thành tích học tập của lớp, không giống các lớp bên cạnh tỉ mỉ thiết kế đội hình khai mạc, cô chỉ cho phép lớp mười một tập vài lần trong tiết thể dục.

Học sinh lớp khác mặc quần áo lộng lẫy, mỗi lớp có một chủ đề khác nhau, đến lớp mười một chỉ mặc đồng phục, cả lớp âm thầm ghét bỏ nhưng lại không dám la to.

Lớp trưởng Văn Đàm im lặng đứng trước lớp, hắn không phải chưa từng đề xuất với cô Từ, chỉ là vẫn luôn không dám lên tiếng, lần duy nhất dám nói cũng cô bị từ chối.
May mắn khai mạc chỉ đi ngang qua sân khấu, xấu hổ vài phút, đi xong về hàng, không ai nhớ rõ chuyện này, mọi người đều đang hưng phấn chạy đến sân thi đấu, cổ vũ cho bạn học lớp mình.

Các hạng mục điền kinh được xếp cùng một ngày, Nhan Vị và Giang Ấu Di thi vào chiều thứ ba, là cuộc thi cuối cùng của ngày.

Trước đó là chạy nước rút 400 mà Chu Hiểu Hiểu tham gia.

Đường băng toàn trường là 400m, điểm xuất phát cũng là vạch đích, kết quả được tính bằng thời gian chạy một vòng.

Nhan Vị cầm nước chờ bên ngoài đường băng, cổ vũ Chu Hiểu Hiểu sắp chạy.

Chu Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng còi tập hợp, Nhan Vị dùng khuỷu tay chạm vào Giang Ấu Di bên cạnh: "Lát nữa là đến 1600, nếu không cậu chuẩn bị trước đi?"

Tuy cô cũng chạy 1600 nhưng Nhan Vị cảm thấy nó hơi quá sức cô hơn so với Giang Ấu Di.
"Không sao." Giang Ấu Di nói: "Mình hỏi rồi, đường đua 1600m cũng chạy ở đây, đợi Chu Hiểu Hiểu chạy xong, bọn mình vẫn kịp báo danh."

Nhan Vị cười nhìn Giang Ấu Di, Giang Ấu Di thấy khó hiểu hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Không có." Nhan Vị lắc đầu, nhỏ tiếng nói: "Mình chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu, hơn nữa, còn rất đáng tin cậy."

"Cái gì?" Giang Ấu Di hỏi lại.

Xung quanh quá ồn, vừa rồi nàng không nghe rõ.

Nhan Vị cất cao giọng, nói: "Mình nói cậu đáng tin cậy lắm!"

Mặt Giang Ấu Di đỏ lên, ngại ngùng nhìn đường băng, khẽ "ừ".

Tiếng còi của trọng tài vang lên, các nữ sinh trong tư thế sẵn sàng trên đường băng lập tức lao về trước, Nhan Vị hô to cổ vũ, không biết từ lúc nào, Giang Ấu Di trộm dời mắt, yên lặng nhìn sườn mặt của Nhan Vị.

Chu Hiểu Hiểu được hạng ba, Nhan Vị vui vẻ, mở nắp chai nước chúc mừng nàng nhưng chưa nói được hai câu, Giang Ấu Di đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra khỏi đám đông: "Sắp đến giờ rồi, còn đứng đó sẽ không kịp báo danh, mình nên đi thôi."
Nhan Vị bỗng nhớ ra, để mặc Giang Ấu Di kéo mình, cả đoạn đường trên mặt luôn cười.

Giang Ấu Di tức giận, lông mày nhăn lại: "Sắp lên pháp trường rồi mà cậu còn vui được sao? Cậu uống lộn thuốc hả?"

"Mình không được vui sao?" Nhan Vị cười cong mắt.

Giang Ấu Di buông tay: "Mình lười quản cậu!" Nói rồi một mình buồn bực đi về trước.

"Này! Đợi mình với!"

Đùa quá trớn!

Nhan Vị vội đuổi theo, kề sát Giang Ấu Di, lơ đãng lẩm bẩm: "Mình đã nghĩ thông suốt một chuyện mà mình đã bối rối từ lâu."

Ngụ ý, mình vui không phải vì Chu Hiểu Hiểu.

Giang Ấu Di "ò" không đáp nhưng bước chân đã chậm lại.

Nhan Vị thè lưỡi nhìn ót của Giang Ấu Di.

Mặt xấu Giang Ấu Di làm hồi cuối tuần không khác hiện tại.

Đã ghen với Chu Hiểu Hiểu còn không cho mình vui, quá keo kiệt.

-----------------------------------
Tiểu Giang quay đầu lại.

Vị Vị: Khụ...... hôm nay trời đẹp quá.