Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Chương 12: Bạn cho rằng người bạn thích cũng thích bạn




Vừa nói vài câu đã trễ lắm rồi?

Nhan Vị cho rằng Giang Ấu Di không muốn nói về chuyện này, muốn kết thúc đề tài nàng vừa nhắc đến.

Cô cảm thấy tiếc nuối vì không khuyên được Giang Ấu Di về trường, nhưng thử lần thứ hai thái độ Giang Ấu Di rõ ràng thay đổi.

Nhan Vị không tiếp tục kiên trì, quan hệ giữa hai người thật vất vả mới bình ổn được không thể vì chuyện này mà phá hỏng, đành nương theo ý nàng: "Được rồi, nếu đã như vậy, bọn mình về trước đây."

Tương lai còn dài, từ từ mưu tính.

Chu Hiểu Hiểu mang cặp đi trước, Trường Vũ Đồng bất đắc dĩ nuốt hai viên khoai xuống, theo ba người rời khỏi tiệm bánh ngọt.

Giang Ấu Di cùng Nhan Vị ở dưới lầu gọi xe, Nhan Vị tránh Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng, nhỏ giọng hỏi Giang Ấu Di: "Cậu thật sự không muốn cùng bọn mình về trường sao? Muốn qua đêm ở Cafe Internet sao?"


"Sao đột nhiên cậu lại quan tâm cái này làm gì? Ở đâu mà chẳng giống nhau?" Giang Ấu Di thắc mắc, cho tay vào túi quần: "Mình muộn chút sẽ về."

Nhan Vị bị phản ứng hỏi lại này của Giang Ấu Di mới nhớ đến bản thân quá gấp gáp tựa như đã biết quan hệ bất ổn của nhà nàng, nhưng trên thực tế, Giang Ấu Di chưa từng kể cô nghe về chuyện trong nhà, cô cũng chỉ biết sau khi đọc quyển nhật ký của nàng.

Tiếp tục như vậy rất có thể khiến Giang Ấu Di nghi ngờ, Nhan Vị nghĩ tuy gia đình Giang Ấu Di bất hòa nhưng mọi chuyện chuyển biến xấu là sau hè năm nay, công ty ba Giang xảy ra vấn đề, phải bồi tiền, dẫn đến bản tính của ba Giang hoàn toàn bại lộ.

Hiện tại chỉ vừa tháng tư, Giang Ấu Di về nhà hẳn không sao.

Nhan Vị không khuyên nữa, Chu Hiểu Hiểu gọi xe, vẫy tay bảo Nhan Vị đến, Giang Ấu Di bỗng nhiên quay đầu nói với Chu Hiểu Hiểu ở ghế sau: "Cậu lưu số điện thoại mình đi, đến trường thì nhắn tin cho mình."


Chu Hiểu Hiểu giật mình, hai giây sau mới lấy điện thoại lưu số của nàng.

Ngón tay của Nhan Vị vẽ vài đường trong lòng bàn tay, Giang Ấu Di quay đầu lại nhìn cô, cô cũng vừa khoa tay múa chân xong, nắm tay lại như đang giữ thứ gì đó trong tay.

"Các cậu đi đường cẩn thận." Giang Ấu Di thay Nhan Vị đóng cửa xe, khi nói một tay nàng đỡ cửa xe, mắt nhìn Nhan Vị.

Tài xế nổ máy, thân xe rung lên, Giang Ấu Di lùi về sau hai bước, lại cho tay vào túi quần, gió đêm thổi nhẹ mái tóc của nàng, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên dáng nàng, kéo dài sự cô độc.

Áo khoác trường được kéo đến ngực, Nhan Vị nhìn thấy áo thun màu cam dưới lớp áo khoác của nàng.

Xe chạy trên đường, bóng dáng Giang Ấu Di dần xa khỏi tầm mắt Nhan Vị.

Một tên đầu trọc mặc áo khoác đen da dẫn theo hai tên để tóc như HKT* bước ra từ trung tâm thương mại, xa xa nhìn thấy Giang Ấu Di đứng ven đường, thét to tiếng về phía nàng.


*Tóc như HKT: Trong bản QT để tóc Smart nhưng mà bên mình không gọi như vậy nên mình để tóc như HKT vì hẳn ai cũng biết HKT.

Xe chưa chạy xa, Nhan Vị thấy cảnh này, sợ đến hồn bay phách tán.

"Dừng xe!" Nhan Vị đột nhiên mở cửa xe hô to.

Tài xế hoảng sợ, đạp phanh, xe chưa dừng hẳn, Nhan Vị đã mở cửa nhảy xuống, bỏ lại tiếng mắng chửi của tài xế cùng tiếng kinh hô của Chu Hiểu Hiểu ở phía sau.

Nhan Vị chạy nhanh về trước, khoảng cách vài chục mét, có hai chiếc xe lướt qua nàng, tài xế mắng rồi dừng xe, lốp xe ma sát mặt đất tạo ra tiếng rít chói tai.

Giang Ấu Di không nghĩ đến Nhan Vị sẽ nhảy xuống xe.

Nàng nghe thấy tiếng đám Hồ Hạo mắng chửi thì biết bọn nó không có ý tốt.

Nàng và Hồ Hạo đã sớm không vừa mắt nhau, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ, hôm nay chẳng qua chỉ là lúc bùng nổ thôi.
Nàng đã chuẩn bị đánh nhau một trận với bọn nó rồi.

Nhan Vị băng qua dòng xe đang chạy, trước khi Hồ Hạo chạy đến, nắm chặt tay Giang Ấu Di, kéo nàng chạy về phía trước, chạy qua dòng xe cộ, kiên quyết nhét nàng vào taxi.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách sự ồn ào bên đường chỉ còn lại hai trái tim đập mạnh.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy một nhóm thiếu niên bất lương đang đuổi theo, không đành quở trách, nói: "Ngồi chắc vào!"

Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe hối hả, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Hồ Hạo tức giận đá vào thùng rác ven đường, bị một nhân viên vệ sinh thấy vậy rượt đuổi.

"Tay mình sắp bị cậu nắm đau rồi."

Giang Ấu Di ngồi giữa Chu Hiểu Hiểu và Nhan Vị, từ khi nàng lên xe đã năm phút, Nhan Vị vẫn luôn nắm chặt tay nàng, không có ý buông ra.

Trán cô dựa vào vai nàng, hô hấp gấp gáp đã sớm ổn định nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
Nghe thấy lời này, Nhan Vị buông lỏng, mặt cũng xoay đi.

Giọt nước ấm áp theo động tác của cô rơi xuống mu bàn tay Giang Ấu Di, nóng đến tay nàng muốn rụt lại.

Giang Ấu Di cho rằng Nhan Vị sẽ tức giận lại không ngờ rằng cô sẽ khóc.

Trong xe có năm người, các nàng như ngăn cách thành hai thế giới với những người khác, Giang Ấu Di thấy đôi mắt ướt đẫm của Nhan Vị, bỗng không nói nên lời.

Chu Hiểu Hiểu do dự, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu..... không sao chứ?"

Giang Ấu Di lắc đầu, nàng không sao nhưng không biết Nhan Vị thế nào, nàng cảm thấy Nhan Vị có thể bị dọa rồi, mà tên đầu sỏ là mình hay Hồ Hạo thì nàng không biết.

Mãi đến khi xuống xe Nhan Vị vẫn không nói chuyện, Chu Hiểu Hiểu trả tiền xe, bốn người cùng về trường, dọc theo đường nhỏ ở sân trường đến ký túc xá.
Đã trễ thế này, Giang Ấu Di chỉ có thể ở lại trường.

Ký túc xá của Trương Vũ Đồng ở cửa cầu thang, Giang Ấu Di ở cuối hành lang.

Giang Ấu Di đưa Nhan Vị về phòng, Nhan Vị tựa tượng không vào, Chu Hiểu Hiểu thức thời đẩy cửa phòng, nói: "Mình đi rửa mặt trước."

Trên hành lang yên tĩnh, Nhan Vị và Giang Ấu Di đứng đối mặt nhau.

Lúc này, hầu hết học sinh đều đã lên giường, nằm trong chăn chơi điện thoại, chỉ ngẫu nhiên có vài học sinh đi ngang qua các nàng.

"Cậu về trước đi, mình không sao." Nhan Vị xoa mắt, cô không khóc bao lâu, nhiều nhất là năm phút, cảm xúc mãnh liệt đã qua, từ cực kỳ bi ai bình tĩnh lại lập tức cảm thấy có chút xấu hổ và ngại ngùng.

Giang Ấu Di nắm quai đeo cặp, do dự vài giây quay mặt đi nói: "Hôm nay cảm ơn cậu." Giọng nói rất nhỏ nếu không phải vì ở khoảng cách gần, Nhan Vị suýt không nghe thấy.
"Cậu không rửa mặt sao? Chu Hiểu Hiểu sắp ra rồi." Một bạn học đang chơi điện thoại ngẩng đầu, Nhan Vị cầm ly nước đứng ở máy lọc nước vài phút.

"Mình có." Cô buông ly, gặp phải Chu Hiểu Hiểu vừa đánh răng xong.

Đóng cửa lại, Nhan Vị nhắm mắt tựa lưng vào cửa.

Kiếp trước, trong nhật ký tháng tư của Giang Ấu Di có viết một câu: "Cafe Internet có người kiếm chuyện, đánh một trận, áo thun bị bọn nó làm hỏng, mẹ nó, càng nghĩ càng tức, thật muốn thăm hỏi cả nhà bọn nó."

Áo thun màu cam kia là khi vừa vào học kỳ 1, cuối tuần hai người cùng nhau ra ngoài mua, Nhan Vị cũng có một cái khác màu.

Trong trí nhớ của cô, sau khi các cô tách ra, Giang Ấu Di không còn mặc áo thun đó nữa.

Mãi đến lúc đọc nhật ký cô mới biết được thì ra áo thun đó đã bị người làm hỏng rồi tuy chỗ bị hỏng đã được may lại, nhưng Giang Ấu Di không dám mặc cho cô thấy.
Vào cuối tuần vừa qua Thanh Minh không lâu, khi ấy Giang Ấu Di khập khiễng đến trường, người khác hỏi, nàng chỉ nói mình bị ngã.

Thời gian khớp với hôm nay, nước mắt Nhan Vị vất vả mới ngừng lại ngập hốc mắt.

Dãy hành lang phòng Nhan Vị còn có hai phòng ký túc xá, Giang Ấu Di lấy một quyển nhật ký màu xanh từ cặp ra.

Mở đèn bàn ở đầu giường, mở nhật ký, dừng lại dòng ngày 27 tháng 3, mắt nhìn một câu duy nhất trên giấy, rất nhanh lật qua, đến chỗ trống khác.

Tay trái nàng đè sổ, tay phải lấy bút từ mép giường, cắn mở bút, ngẩng đầu viết ngày tháng xuống.

Ngòi bút dừng lại như đang tự hỏi, vài giây sau lại qua loa tiếp tục.

"Ảo tưởng lớn nhất trong ba loại ảo tưởng của cuộc đời là bạn cho rằng người bạn thích cũng thích bạn."

"Nhưng thật ra người bạn thích lại là gái thẳng."