Hiệp hội cờ vây tại B thị.
Tề Phương là trưởng ban tổ chức của kì thi Định Đoạn năm nay, thời hạn đăng kí của các thí sinh đã kết thúc vào ngày hôm qua, trợ lý đem bản báo cáo vừa được chỉnh sửa xong đưa cho ông. Tề Phương tiện tay lật vài tờ, cười nói: "Không ít những cái tên quen thuộc."
"Các thí sinh có thể vượt qua kì thi từ lần đầu tiên dù sao cũng ít, nhiều cái tên quen thuộc cũng là chuyện thường." Người trợ lý nói.
"Giản Thu Quần chắc sẽ vượt qua được kì thi năm nay." Tề Phương nói.
"Cậu ta chắc không sao đâu, nếu trong kì thi năm ngoái không phải do hai ngày cuối cậu ta bỗng đổ bệnh, thì chắc chắn cậu ấy đã được lên chuyên nghiệp rồi, đáng tiếc thật." Người trợ lý nói.
"Đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng cái này không thể trách được ai cả, kì thi không chỉ kiểm tra khả năng đánh cờ, mà nó còn nhằm kiểm tra tình trạng sức khỏe và tâm lý, hàng năm chẳng phải cũng có rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp chịu không nổi áp lực nên cuối cùng mất hết nghị lực sao." Tề Phương nói.
Ngay lúc này, ngoài cổng truyền đến một loạt tiếng động vang lên, từ cửa sổ sát đất nhìn sang, họ vừa vặn trông thấy một nhóm người từ ngoài cổng đi vào, trong đó có một người đàn ông mặc tây trang đi thẳng vào tòa nhà mặc cho đám người chen chúc vây quanh.
"Kiều lão sư? Là Kiều lão sư đúng không." Người trợ lý kinh ngạc nói.
"Là ông ấy." Tề Phương gật đầu.
"Kiều lão sư không biết về nước từ lúc nào, hôm qua còn nghe nói ông ấy đang tham dự buổi giao lưu hữu nghị với nước R mà nhỉ?" Người trợ lý kích động nói, "Ông ấy thắng được cả Murata cửu đoạn (cấp 9), đó là một ván cờ đến giờ vẫn khiến tôi trầm trồ."
"Đúng vậy, Hoa quốc cờ vây vĩnh viễn có thể tin tưởng Kiều lão sư, nhưng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào một mình Kiều lão sư được." Tề Phương cảm thán nói.
"Kiều lão sư có thu nhận mấy đệ tử, Lưu Thanh bát Đoạn, Vương Mãnh cửu đoạn, khá năng đánh cờ đều rất tốt." Người trợ lý nói.
"Thực lực của Lưu Thanh bát Đoạn cùng Vương Mãnh cửu đoạn mặc dù cũng xem như hàng đầu trong nước, nhưng nếu so với quốc tế vẫn còn chênh lệch một chút, mấy lần thi đấu giải quốc tế, vẫn chưa thể thắng được những tuyển thủ nước R. Nhưng bây giờ cũng không đến nỗi, Kiều lão sư còn có thể hạ cờ được mấy năm nữa, trong lúc đó bọn họ có thêm thời gian để trau dồi kĩ năng, nhưng vấn đề lại là ở thế hệ kỳ thủ trẻ, vẫn chưa có người nào đáng chú ý." Kỳ thi Định Đoạn hàng năm đều là do Tề Phương đứng ra quản lý, những năm gần đây đều có những kỳ thủ chuyên nghiệp mới gia nhập hiệp hội, nhưng vẫn chưa có người nào có thể khiến ông trầm trồ trước khả năng chơi cờ của họ.
"Kiều lão sư có con trai mà, nghe nói tài năng cũng không tệ, đáng tiếc mới chỉ có tám tuổi." Người trợ lý nói.
"Con trai?" Nhắc đến con trai của Kiều Đông Viễn, Tề Phương không khỏi nhớ ra một cái tên, "Thật là đáng tiếc cho con trai của Kiều lão sư."
"Anh việc gì phải tiếc, chờ thêm mấy năm nữa là được á mà, con nít mau lớn lắm, không chừng thêm mấy năm nữa hiệp hội cờ vây lại có thêm một kỳ thủ thiếu niên mới." Người trợ lý trấn an nói.
"Người tôi nói chính là Kiều Mộc." Tề Phương nói.
"Kiều Mộc? Sao nghe có chút quen tai."
"Kiều Mộc là con trai cả của Kiều lão sư, là con của ông ấy với vợ trước, sáu năm trước thằng bé cũng là một kỳ thủ thiếu niên." Tề Phương thở dài, "Thằng bé đó mới thật đáng tiếc."
"Kiều lão sư còn một người con trai nữa à?" Người trợ lý ngơ ngẩn.
"Ừ, cuộc hôn nhân của Kiều lão sư cùng vợ trước duy trì không lâu, sau khi ly hôn con trai thuộc về vợ trước, thêm phần ông ấy cũng kín tiếng, cho nên bên ngoài ít ai biết được chuyện của đứa bé này... Thôi, cậu mau đem lịch thi đấu gửi cho các thí sinh đi, thông báo phải gửi càng sớm càng tốt. Ở đây có nhiều kỳ thủ cũng còn có công việc bên ngoài, gửi sớm cho họ để còn tiện sắp xếp công chuyện trong nhà." Tề Phương nói.
"Vâng." Người trợ lý quay người vừa định đi, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, kêu a một tiếng, "Tôi nhớ ra rồi."
"Nhớ cái gì?" Tề Phương bị trợ lý nhà mình hù giật cả mình.
"Kiều Mộc, trong danh sách các thí sinh năm nay cũng có một người tên là Kiều Mộc, là một cậu thiếu niên trông rất sáng sủa đẹp trai." Lý do người trợ lý lại nhớ kỹ Kiều Mộc là vì lúc xét duyệt đơn đăng ký, cậu thiếu niên này có khuôn mặt vô cùng nổi bật, khiến anh ta vô cùng ấn thượng nên nhớ kỹ.
"Hả?" Tề Phương giật mình trong lòng, nhanh chóng lật xem bản báo cáo trong tay, danh sách của các thí sinh được sắp xếp theo thứ tự tên, Tề Phương rất nhanh chóng tìm ra tên của Kiều Mộc.
Kiều Mộc, 17 tuổi, J thị Hồng Loa trấn, học sinh.
Tên họ, tuổi tác, địa chỉ đều giống.
"Có ảnh không? Đưa cho tôi xem ảnh nhận diện của cậu ấy." Tề Phương kích động gọi trợ lý.
Trợ lý ồ một tiếng, ngồi trở lại chỗ bàn làm việc của mình, ngón tay nhanh chóng gõ mấy phím, dò ra phiếu báo danh của Kiều Mộc, một cậu thiếu niên tuấn tú đang mỉm cười xuất hiện trong màn hình.
"Là thằng bé, đúng là thằng bé rồi." Cậu nhóc mặc dù đã trưởng thành trở thành một cậu thiếu niên, nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn như vậy, Tề Phương nhanh chóng nhận ra, "Thằng bé đã trở lại rồi."
"Tề lão sư, anh nói cậu thiếu niên Kiều Mộc này là con trai của Kiều lão sư sao?" Trợ lý đoán ra.
"Đúng vậy, là cậu ấy, bảy năm chưa gặp lại, lớn lên đẹp trai ra nhiều." Bảy năm trước, vì tuổi của Kiều Mộc còn nhỏ gánh không nổi áp lực thi đấu, lúc cậu bé mất bình tĩnh ngất xỉu ngay giữa trận đấu cũng là một tay ông ôm cậu ra ngoài, về sau ông còn nghe nói Kiều Mộc phải đi khám bác sĩ tâm lý. Bảy năm trôi qua, thiếu niên lông mi đen dài, thần thái tươi sáng, chắc những năm này sống cũng không tệ.
"Cậu ta từ đạo quán nào gửi tới?" Tề Phương lại hỏi.
"Để tôi điều tra thêm." Trợ lý nhanh chóng dò tìm thông tin rồi đáp, "Cậu ấy không phải do đạo quán tiến cử, mà là do cậu ta giành giải quán quân của tỉnh J trong cuộc thi nghiệp dư toàn quốc tổ chức năm ngoái."
"Mặc kệ cậu ấy làm như thế nào mà được dư thi, lần trở lại này chắc chắn là chuyện tốt." Những năm gần đây, người duy nhất gấy ấn tượng cho ông chỉ có Kiều Mộc, dù bảy năm trước Kiều Mộc bị kích thích nên không vượt qua được kì thi Định Đoạn, nhưng Tề Phương vẫn luôn hi vọng Kiều Mộc có thể vượt qua áp lực tâm lý, một lần nữa trở thành kỳ thủ hàng đầu cả nước như bố cậu ấy.
=
Trong phòng khách của hiệp hội cờ vây, Kiều Đông Viễn mới thương thảo một số công việc xong, đang cùng Ngải Khang Ba cửu đoạn cùng ngồi uống trà, bên cạnh có một cậu thiếu niên mặc áo khoác và quần dài, tính cách sáng sủa, mặt hơi trẻ con đang ân cần châm trà cho hai người.
"Kiều lão sư, ông nội, uống trà." Thiếu niên nói.
Kiều Đông Viễn khẽ giật mình: "Ông Ngải, đây là cháu nội của ông ư?"
Ngải Khang Ba cười ha ha: "Đúng vậy, cháu của tôi, Ngải Nhạc Sơn, cậu có thể gọi nó là tiểu Nhạc, năm nay 16 tuổi, vừa từ nước ngoài về."
Kiều Đông Viễn giật mình: "Hèn gì mà tôi chưa gặp qua."
Ngải Khang Ba: "Cậu gặp rồi, chỉ là cậu đã quên mà thôi. Năm thằng nhỏ bảy tuổi, tôi dẫn nó qua nhà cậu, định cho thằng nhỏ bái cậu làm thầy."
Kiều Đông Viễn nhíu mày, suy tư một lát, cuối cùng có chút ấn tượng: "Hình như đúng là có chuyện đó."
"Cái trí nhớ này của cậu thật là, còn không bằng một lão già như tôi." Ngải Khang Ba lắc đầu cười nói, "Nhưng cũng không thể trách cậu, lúc đó hình như cậu còn có việc gấp phải đi, cũng chỉ nói qua nói lại vài lời nhận trò thôi ấy mà. Nhưng chờ đến khi cậu về, bố thằng nhỏ được điều động công tác sang nước R, sống chết cũng phải đem đứa nhỏ này sang đó, về sau tôi cũng không nhắc qua."
“Thật sự đáng tiếc." Kiều Đông Viễn khách sáo một câu.
"Không đáng tiếc, bây giờ cậu nhận nó vẫn chưa còn muộn mà." Ngải Khang Ba thừa cơ nói.
"Bây giờ?" Kiều Đông Viễn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Tiểu Nhạc từ nhỏ đã thích chơi cờ vây, sau khi đến nước R cũng một mực muốn đến đạo quán gần nhà học tập, còn lúc nghỉ đông và nghỉ hè về nước thăm tôi, tôi sẽ dạy nó một vài bài, tài đánh cờ nếu so với những đứa bạn đồng trang lứa không dám nhận là số một hay số hai, nhưng vẫn vô cùng vượt trội. Lần này về nước, dự định là để thằng nhỏ tham gia thi Định Đoạn, cho nên tôi nghĩ, nếu như tiểu Nhạc lần này có thể thông qua kì thi Định Đoạn, Đông Viễn, cậu có thể cho đứa nhỏ này gia nhập kỳ xã (1) của cậu được không?" Ngải Khang Ba nói. (1) Trong giới cờ vây chuyên nghiệp, kỳ xã là nơi được lập nên bởi những kỳ thủ có danh tiếng để đàm đạo về cờ vây, chia sẻ kinh nghiệm, những kỳ xã do những kỳ thủ càng có danh hiệu cao thì càng khó xin vào.
Ngải Nhạc Sơn nghe được lời của ông nội nhà mình, đôi mắt mở thật to đầy mong đợi nhìn về phía Kiều Đông Viễn.
Kiều Đông Viễn chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, Ngải Nhạc Sơn là người rất khôn khéo, vừa thấy chén trà của Kiều Đông Viễn cạn, ngay lập tức bưng bình trà châm thêm một chén: "Lão sư, ngài uống trà."
Kiều lão sư cũng không đáp lại, chỉ trực tiếp nói với ông Ngải.
Kiều Đông Viễn: "Ông Ngải, ông hoàn toàn có thể dẫn cháu mình vào kỳ xã của ông mà."
"Không không không, tôi già rồi, một phần đây lại là cháu tôi, không nỡ hạ tâm tàn nhẫn, nó có phạm sai lầm cũng không nỡ đánh không nỡ mắng." Ông Ngải thở dài nói, "Vả lại thằng nhỏ này sùng bái cậu vô cùng, cậu dạy thằng nhỏ, nó mới càng nể phục."
"Lão sư, ngài nhận con đi, con sẽ cố gắng, luyện cờ chăm chỉ." Ngải Nhạc Sơn lập tức nói theo.
Kiều Đông Viễn bị ánh mắt trông mong của một già một trẻ nhìn chằm chằm, thực sự bây giờ không nhận không được, huống chi ông Ngải còn là tiền bối, từ chối thẳng cậu học trò này thì cũng ngại: "Được thôi, nếu thể hiện tốt trong kì thi Định Đoạn, đến kỳ xã của tôi đưa tin."
"Cảm ơn lão sư, con chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, chắc chắn sẽ đứng đầu kì thi lần này." Ngải Nhạc Sơn kích động bảo đảm nói.
"Tự tin là tốt, nhưng đừng vội kiêu ngạo."
Sau đó Kiều Đông Viễn nói chuyện thêm một chút với ông Ngải, liền bị trợ lý thúc giục rời đi. Lúc đang chờ ngoài cửa thang máy, Kiều Đông Viễn bị Tề Phương gọi lại.
"Tề Phương." Kiều Đông Viễn nhận ra Tề Phương, cứ đến kì thi Định Đoạn hằng năm, Tề Phương đều sẽ mời ông tham gia cùng chỉ đạo thi đấu những thí sinh. Vào kì thi Định Đoạn hằng năm, những tân kỳ thủ sẽ có một cơ hội hạ cờ cùng những kỳ thủ kỳ cựu có danh tiếng, giống như một cách để cổ vũ những tân kỳ thủ, Kiều Đông Viễn chỉ tham gia một lần duy nhất, về sau ông không bao nhận lời tham gia nữa.
"Tề lão sư, ông lại tính mời Kiều lão sư tham gia chỉ đạo thi đấu nữa đúng không?" Trợ lý của Kiều Đông Viễn là thanh niên mập mạp, tên là Lưu Thụy Phong.
"Đúng." Tề Phương gật đầu.
"Tề lão sư, ngài thực sự quá là cố chấp, năm nào cũng bị từ chối, nhưng năm sau ngài lại đến mời tiếp." Lưu trợ lý khâm phục.
"Nói vài câu cũng đâu khó khăn gì, tôi vất vả một xíu để lứa kỳ thủ trẻ có thêm cơ hội học hỏi thì có sao đâu?" Tề Phương cười ha hả nói, "Nhưng năm nay khác đấy, Kiều lão sư chắc chắn sẽ có hứng thú."
Kiều Đông Viễn kinh ngạc nhìn về phía Tề Phương.
"Có cái gì khác?" Lưu trợ lý thắc mắc hỏi.
Tề Phương bí ẩn cười một tiếng, đưa tập hồ sơ ở sau lưng ông đến trước mắt Kiều Đông Viễn: "Kiều lão sư, ngài nhìn đây là ai."
Ánh mắt của Kiều Đông Viễn đảo qua ảnh chụp, gương mặt nghiêm túc đột nhiên cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chăm vào hai chữ bên cạnh ảnh chụp - Kiều Mộc - mội hồi lâu không nói.
“Kiều Mộc năm nay báo danh thi Định Đoạn, ngài có muốn cùng cậu ấy hạ một ván cờ không?" Bảy năm trước Tề Phương cũng dùng lý do này đả động Kiều Đông Viễn.
Kiều Đông Viễn ly hôn cùng vợ trước cũng xảy ra rất nhiều xung đột, sau khi ly hôn, mẹ của Kiều Mộc muốn Kiều Mộc đi theo con đường trở thành kỳ thủ cờ vây, nhưng bà ta lại không nguyện ý cho thằng nhỏ đến học chỗ Kiều Đông Viễn tại B thị, để Kiều Đông Viễn tự mình dạy. Cho nên mãi đến khi Kiều Mộc được bảy tuổi, tham gia thi Định Đoạn, Kiều Đông Viễn mới có cơ hội chơi một ván cờ cùng con trai mình. Cũng vì lý do đó, lúc Tề Phương đến mời ông tham gia chỉ đạo thi đấu, ông mới đồng ý.
Thế nhưng đã bảy năm trôi qua rồi, Kiều Mộc chẳng những không thể vượt qua kì thi Định Đoạn năm đó, mà cậu ấy còn phải từ bỏ cờ vây với bao nhiêu lời dèm pha.
"Kiều Mộc? Là lão sư..." Lưu phụ tá kích động đoạt lấy tập hồ sơ trên tay Tề Phương, muốn nói cái gì đó, nhưng phát giác Kiều Đông Viễn cũng không nói lời nào nên lại im bặt.
"Nó được đạo quán nào tiến cử?" Kiều Đông Viễn hỏi.
"Cậu ấy không thông qua đạo quán, mà là nhờ giành quán quân giải cờ vây nghiệp dư của tỉnh." Tề Phương nói.
"Nó thậm chí còn đi thi đấu nghiệp dư, vậy đến đây tham gia Định Đoạn làm gì."
"Chắc vì Kiều Mộc không có đạo quán nào đề cử, nên mới phải đi thi giải nghiệp dư để giành được cơ hội tham gia cũng là chuyện thường tình thôi mà, Kiều lão sư không nên tức giận." Tề Phương khuyên.
"Nó bây giờ ngay cả vào mở bàn (2) còn chẳng nên hồn, có thể vượt qua kì thi Định Đoạn được sao?" Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra, Kiều Đông Viễn với vẻ mặt u ám bước vào, Lưu trợ lý giật mình, cũng đi vào thang máy. Lập tức cửa thang máy đóng lại, một đường đi thẳng xuống, đến tầng cuối cùng của bãi đậu xe. (1) Đây là từ dùng để chỉ một giai đoạn trong một ván cờ vây: Mở bàn (Bố Cục), Trung Bàn, và Thu Quan.
Tề Phương có chút kinh ngạc đứng ở nơi đó, cậu trợ lý cũng bát quái chạy tới: "Kiều lão sư có đồng ý không?"
Tề Phương lắc đầu.
"Không phải chứ, chẳng lẽ cơ hội hạ cờ với con trai mình cũng không chịu?"
"Chờ kì thi kết thúc rồi nói sau, nếu Kiều Mộc có thể thuận lợi vượt qua mấy ván đầu, vấn đề chắc cũng không lớn." Tề Phương nói.
=
Hồng Loa trấn, tại tiệm đồ gốm mỹ nghệ tại đường lớn.
Kiều Mộc cầm tờ thông báo có lịch thi đấu vừa mới in xong, cùng giấy thông hành rồi giải thích: "Nửa tháng nữa là bắt đầu thi đấu, 08/11 bắt đầu trận đầu tiên, mỗi ngày đấu một ván, thi đấu luân phiên, chỉ khi nào bị đào thải mới có thể về sớm."
"Địa điểm tại B thị, vậy cậu có cần đặt phòng khách sạn trước không?" Từ Dữu Dữu nhìn thoáng qua địa chỉ nói.
"Ừm, phải đặt phòng trước, hằng năm vào mùa thi Định Đoạn, những khách sạn chung quanh đều rất đông đúc." Kiều Mộc gật đầu.
“Vậy đặt đi." Từ Dữu Dữu nói, "Lịch thi đấu vừa ra, lúc này chắc vẫn còn phòng đấy."
Kiều Mộc nhẹ gật đầu, lấy điện thoại di động ra dò tìm mấy khu khách sạn gần địa điểm thi đấu, phát hiện mấy khách sạn cách đấu trường 3km đều hết phòng. Cuối cùng ba cái điện thoại cùng châu vào một chỗ dò tìm cho lẹ, về sau tìm được một phòng khách sạn cách đấu trường 5km. Không nói đến căn phòng như thế nào, nhưng giá cả đắt muốn cắt cổ.
"Nếu không chúng ta tìm thêm mấy khách sạn tốt hơn một chút đi, cái khách sạn này được đánh giá không tốt cho lắm." Lư Thời xem lướt qua mấy đánh giá trên mạng một chút mới nói, “Em xem này, trong đây họ nói nói phòng khách sạn cách âm không tốt, không được yên tĩnh nghỉ ngơi thì làm sao mà thi đấu đươc."
"Không sao, giao thông B thị không tốt, ở gần một chút vừa an toàn vừa tiện lợi. Vả lại ở trong khách sạn mùa này cũng chỉ có mấy thí sinh tham gia giải Định Đoạn, tất cả mọi người còn phải nghỉ ngơi thi đấu, sẽ không quá ồn ào đâu." Kiều Mộc không muốn tốn quá nhiều thời gian đi lại.
"Được rồi, không sao đâu, cậu nhận được thẻ Chứng Minh Nhân Dân (CMND) mới chưa?" Sau khi Kiều Mộc gầy xuống nên cậu cần đổi thẻ CMND mới, đó cũng là vì một vụ việc xảy ra vào đầu năm trên đường trở về Hồng Loa trấn, lúc kiểm tra an ninh, hải quan trong sân bay cứ nhìn chằm chằm thẻ căn cước của cậu rồi lại nhìn lên mặt cậu một lần nữa, họ không thể nào đối chiếu xem giữa mỹ nam đang đứng đây với cậu nhóc ú nu ú nần trong thẻ căn cước là cùng một người.
Đề tránh những trường hợp xấu hổ tương tự như thế, mấy tháng trước Kiều Mộc đã đi đổi thẻ căn cước.
"Nhận rồi." Kiều Mộc vừa nói vừa móc thẻ căn cước từ trong túi xách ra.
Lư Thời đảo qua đảo lại tấm thẻ CMND mới cóng của Kiều Mộc, đập vào mắt cậu chính là một tấm hình ID trông rất đẹp mắt, căn bản không hề giống mấy tấm ảnh thẻ rập khuôn trong mấy cái thẻ căn cước do nhà nước cấp, nên cậu quay ra nhìn Từ Dữu Dữu với ánh mắt trìu mến có chút lấy lòng, nói: "Này, cậu giúp mình chụp mấy tấm hình ID đi, để mình cũng đi đổi thẻ căn cước."
Lúc Kiều Mộc báo danh cho kì thi Định Đoạn cũng cần nộp ảnh để nhận diện danh tính, là do một tay Từ Dữu Dữu chụp. Cũng nhờ vậy, mà ảnh nhận diện trông rất tự nhiên lại còn hài hòa, vì đây là hình thẻ để nhận diện khuôn mặt, biểu cảm trên khuôn mặt của Kiều Mộc cũng không được bộc lộ quá nhiều, nhưng giữa lông mày có một nụ cười nhàn nhạt trông vô cùng ôn nhu, vì vậy cậu nhìn không bị gượng gạo, cứng nhắc. So với hình trên thẻ căn cước của Lư Thời, tấm hình đó cậu chụp tạm ngay tại đồn công an khi cậu xin cấp thẻ căn cước, dù giá trị nhan sắc cậu ngời ngời bao nhiêu, nhưng tấm hình lại trông thiếu sức sống bấy nhiêu, hai mắt thì lờ đờ có phần ngu ngơ, biểu cảm cứng nhắc, nếu so với tấm ảnh của Kiều Mộc, chúng khác nhau một trời một vực.
"Chẳng phải cậu nói hình trong thẻ căn cước của cậu đẹp lắm mà?" Khi Kiều Mộc đổi thẻ căn cước, Từ Dữu Dữu nghe thấy Lư Thời tung hô hình trong CMND của cậu ta đẹp mắt bao nhiêu.
"Đẹp thì đúng là có đẹp, nhưng biểu cảm có chút cứng nhắc." Lư Thời nói.
"Biểu cảm phải cứng nhắc mới là đúng là hình trong thẻ căn cước chứ." Từ Dữu Dữu nói.
"Đôi mắt của Kiều Mộc trong tấm hình này như ngậm xuân vậy, có chuyện gì xảy ra thế?" Lư Thời đưa thẻ căn cước của Kiều Mộc ra trước mắt cho Từ Dữu Dữu xem, để chỉ ra sự khác lạ trong tấm hình.
"Anh mới có hai mắt ngậm xuân đấy." Kiều Mộc dứt khoát đoạt lại thẻ căn cước của mình nói.
"Anh dĩ nhiên là có, nhưng chỉ tiếc là không có ai chịu chụp ảnh cho anh." Lư Thời vừa mới nói xong, Kiều Mộc dưới gầm bàn liền đạp một cái vào chân cậu, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
"Dữu Dữu, đi lấy trái cây này." Giọng nói của mẹ Quý truyền đến, Từ Dữu Dữu đáp lại, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Anh nói bậy cái gì vậy?" Kiều Mộc thấy Từ Dữu Dữu đi, mới dám lên tiếng cảnh cáo Lư Thời.
"Cô ấy không hiểu đâu." Lư Thời nói.
"Lỡ như hiểu ra thì sao?"
"Hiểu được thì chúc mừng em."
Kiều Mộc không hiểu.
"Loại chuyện này, bình thường mọi người cũng chỉ cảm thấy là anh đang nói đùa thôi, nhưng người nào vừa nghe mà hiểu ý anh muốn nói gì, đều là mấy người trong lòng có quỷ đấy biết không. Vì vậy, nếu cô ấy có thể hiểu được, chứng tỏ cô ấy cũng thích em." Lư Thời nói.
Kiều Mộc khẽ giật mình, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
=
Đến 10 giờ tối, mẹ Quý thu dọn lại gian trưng bày những sản phẩm gốm, đang sắp xếp lại thì bỗng phát hiện tấm thẻ căn cước của Kiều Mộc nằm dưới mâm trái cây.
"Dữu Dữu, Kiều Mộc để quên thẻ căn cước ở đây rồi." Mẹ Quý nói cùng Từ Dữu Dữu.
Từ Dữu Dữu nghe tiếng nói: "Mẹ đưa con, ngày mai con đưa cho cậu ấy."
Mẹ Quý cầm thẻ căn cước bước đến, vừa đi vừa nói: "Kiều Mộc trong tấm ảnh này trông thật đẹp trai nha, cả gương mặt đều tươi cười, không biết lúc ấy thằng bé đang suy nghĩ gì mà trông hạnh phúc như vậy."
Từ Dữu Dữu nghĩ đến dáng vẻ chột dạ của Kiều Mộc hồi chiều, nhịn không được cong môi tủm tỉm cười.