Vừa vào đông khí trời bắt đầu chuyển biến, ở thành phố C về khuya lại càng lạnh hơn, mấy ngày nay thời sự liên tục đưa tin bão lớn cận kề, nhiệt độ mùa đông cùng gió lốc của bão gặp nhau, khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Trần Y Y nhìn người đàn ông trước mặt, cô thầm đặt câu hỏi với bản thân.
Người lạnh như băng cũng biết lạnh nữa à?
Cố Tử Phong mặc một chiếc áo len cổ lọ tay dài màu đen cùng quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài ngang gối màu nâu.
Một outfit ấm áp nhưng không thể che nổi khí lạnh toả ra từ người anh.
Trần Y Y nhìn thấy ánh mắt lạ thường, luôn nhìn chằm chằm vào mình của Cố Tử Phong, cô ngượng ngùng đảo mắt, cầm menu lên xem.
" Chủ tịch? Ngài muốn dùng gì? Tôi mời."
Đưa menu lại cho anh, trên mặt cô liền lộ ra vẻ mặt nịnh bợ, xám hối, miệng luôn cười hề hề.
Cả người được bộc lại bởi một lớp áo khoác lông màu hồng, cùng hai cái tai gấu mọc trên nón, vẻ mặt cô lúc này trong vô cùng ngốc trái ngược với thư kí Trần của anh.
Nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của cô, anh lại chẳng hề thay đổi chút sắc thái nào.
Không hẳn là không có thay đổi, bề ngoài lạnh lùng, trầm tĩnh là vậy nhưng thật ra bên trong đang thầm cười trộm, đang rất hài lòng.
Chuyện hôm nay coi như bỏ qua vậy.
Khụ...khụ...
Đánh bay không khí lạnh lùng là tiếng ho phát ra từ Cố Tử Phong.
Trần Y Y thấy vậy ngồi thẳng lưng vẻ mặt nghiêm túc có phần căng thẳng nhìn anh.
" Cố tổng, ngài bệnh sao?"
"Tô....."
Còn chưa kịp trả lời, Cố Tử Phong bất ngờ cảm giác trán mình trở nên mát lạnh.
Anh ngây người nhìn Trần Y Y.
" Ngài sốt rồi?! ".
" Không sao, chỉ bị cảm thôi."
Trần Y Y nhìn anh không nói gì.
Tại sao lại không để ý chứ, giờ nhớ lại lúc nãy khi đến phòng, giọng nói ngài ấy đã khàn vậy rồi, vậy mà mình lại không chú ý, nếu để thư kí Cố biết mình không chăm sóc tốt cho Chủ tịch để ngài ấy bị bệnh, không những bị mắng mà tiền lương, tiền thưởng cũng sẽ bay đi theo bão luôn.
Mắt thấy người phục vụ mang ra hai món đầu tiên, Trần Y Y liền nhanh miệng bảo mang thêm một bát cháo.
" Trời đang lạnh, ngài ăn cháo đi cho ấm người "
" Một lát tôi sẽ bảo khách sạn mời bác sĩ đến khám cho ngài "
Trần Y Y vừa nói vừa đặt bát cháo xuống trước mặt anh.
Nhìn bát cháo được đặt ngay ngắn trước mặt, trong lòng Cố Tử Phong dâng trào một cảm giác lạ thường, mất khoảng một phút anh mới nâng muỗng.
Quả thật rất ấm lòng.
" Chủ tịch Cố, anh mau ăn đi, trờ lạnh như này cháo sẽ nhanh nguội lắm."
Trần Y Y đang cúi đầu ăn món mì của mình cũng không quên nhắc nhỡ Cố Tử Phong.
Cố Tử Phong không có trả lời cô, anh im lặng nhìn con gấu lông màu hồng đang ăn, miệng khẽ nở nụ cười.
Trở lại phòng.
Đứng trên hành lang trước cửa phòng của Cố Tử Phong, Trần Y Y không quên nhắc nhở.
" Chủ tịch Cố, ngài nghỉ ngơi một lát đi, tôi nhờ khách sạn mời bác sĩ đến khám cho anh ngay."
Cố Tử Phong không có trả lời, chỉ im lặng nghe cô nói rồi im lặng mở cửa đi vào phòng.
15 phút trôi qua cuối cùng bác sĩ đã được nhân viên khách sạn đưa lên, nhìn người bác sĩ trung niên đang tiến tới Trần Y Y lịch sự gật đầu chào.
" Chào cô."
Trần Y Y gõ mạnh cửa phòng, gọi Cố Tử Phong ra mở cửa, thật không ngờ chỉ trong mấy giây ngắn ngủi cánh cửa đã được mở ra.
Trần Y Y nghi ngờ từ nãy đến giờ anh không có nghỉ ngơi mà là sử lý công việc, như vậy cho nên vừa gõ cửa anh đã nhanh chóng mở cửa.
Bước nhanh đến đẩy lưng Cố Tử Phong đi vào phòng ngủ, Trần Y Y bảo anh nằm xuống cho vị bác sĩ kia khám bệnh.
Đặt ống nghe lên ngực Cố Tử Phong đảo đảo vài vòng, ông mới lấy xuống, đứng dậy xoay người lấy thuốc trong hộp thuốc ra.
" Chỉ bị cảm "
" Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi."
" Cậu ấy có chút sốt nhẹ, buổi tối nhớ để ý một chút nếu cảm thấy nóng lên thì uống viên hạ sốt màu vang này vào, còn ho nhiều thì uống viên con lại."
Bác sĩ trung niên phân chia thuốc ra làm 3 một là để vào một cái lọ nhỏ đưa Cố Tử Phong uống, 2 loại còn lại bỏ vào túi zip xoay người đưa Trần Y Y.
Nhận lấy 2 cái túi zip nhỏ, bên trong chứa một viên thuốc nhỏ màu vàng và một viên màu đỏ
" Vâng, tôi nhớ rồi."
Tiễn bác sĩ trung niên rời đi Trần Y Y quay trở lại phòng.
Cố Tử Phong ngồi tựa lưng trên thành giường nhìn cô không nói gì.
" Chủ tịch Cố ngài uống thuốc đi."
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, đôi môi khô nức của Cố Tử Phong, Trần Y Y cảm thấy không thuận mắt.
Bình thường nhìn thấy anh lạnh lùng, hung tợn quen rồi giờ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này của anh lại có chút không quen mắt.
Tuy không phải bệnh nặng gì, thần sắc cũng không thay đổi nhiều, đối với cơ thể "Trâu " này, chút bệnh vặt này không có hề hấn gì, nhưng Trần Y Y nhìn thế nào cũng thấy, người này vào thời khắc này cần người chăm sóc và lo lắng..