Cô ngượng ngùng quay lại, trở về vị trí của mình, xấu hổ đến mức không dám nhìn anh một cái.
Đuổi ai thì nói thẳng ra chứ nói vậy thì biết đuổi ai.
Trần Y Y oán trách anh ăn nói không rõ ràng làm cô cứ tưởng người anh nói là cô, lúc nãy còn đập bàn, đập ghế, thật mất mặt biết bao.
Cố Tử Phong vốn bị người quản lí kia chọc tức đến nổi có thể đông đá vạn vật, bây giờ thấy cô đỏ mặt, ngượng ngùng như vậy tảng băng lạnh như anh cũng bắt đầu tan chảy.
Cố Tử Phong cho rằng lần này đi công tác ít nhất là 5 ngày nhưng không ngờ chiều ngày thứ 3 mọi thứ đã được giải quyết ổn thoả.
" Haizzz,cuối cùng cũng xong!" Trần Y Y vươn vai, vặn vẹo cơ thể.
Trần Y Y vui mừng vì ngày mai có thể về nhà, Cố Tử Phong có nói sau khi chuyến công tác kết thúc sẽ cho cô nghỉ phép, cô cũng đã lên kế hoạch quay về nhà thăm ba mẹ, nào ngờ vui mừng chưa đầy 5 phút cô bất ngờ nhìn Cố Tử Phong.
" Không thể về."
" Tại sao?"
TING TINH
Thông báo từ điện thoại vang lên, Trần Y Y sững sờ đọc kĩ dòng chữ trên điện thoại.
Cái gì? Chuyến bay bị hủy vì bão lớn.
Aaaaaaa Nội tâm Trần Y Y gào thét
Cuối cùng vẫn chấp nhận số phận, Trần Y Y sau khi về khách sạn thì ở lì trong phòng không ra ngoài đến tận tối.
Đã hơn 19h, bình thường 17h30 Trần Y Y đã gõ cửa mang thức ăn đến cho Cố Tử Phong nhưng hôm nay đã giờ này rồi anh vẫn chưa bị làm phiền, trong lòng anh liền cảm thấy bất an, bỏ bút xuống bàn anh cầm điện thoại bên cạnh lên.
Tút, Tút, Tút.
Không nghe máy, anh ấn gọi thêm vài lần, vẫn là không nghe máy.
Anh trầm tư suy nghĩ, cho rằng cô ấy chắc là đã đi chơi xả stress, rồi ngay sau đó lập tức thay đổi suy nghĩ.
Đi chơi có cần phải tắt máy.
Trong lòng Cố Tử Phong càng thêm lo lắng, anh đi thẳng ra ngoài mở cửa, bước vài bước đến phòng đối diện, nhìn thấy ánh đèn phát sáng qua khe cửa dưới mặt sàn, anh thở phào.
Anh đưa tay gõ cửa.
1 lần
2 lần rồi 3 lần vẫn không ai lên tiếng, Cố Tử Phong cau mày, ấn điện thoại gọi ai đó.
" Xin chào, tôi ở phòng 588, tôi muốn biết bạn tôi ở phòng 589 từ khi trở về lúc 15h hơn, có đi ra ngoài không?"
" Anh Cố đợi một lát, chúng tôi sẽ kiểm tra lại ngay."
Lễ tân nghe đến khách ở phòng 588 liền biết là khách quý, sau khi cúp máy cô gái lễ tân gọi hỏi quản lí, quản li liền nhanh chóng bảo phòng an ninh kiểm tra lại camera ngoài hành lang trước cửa phòng 588 và 589.
" Anh Cố, theo camera ghi lại bạn anh cô Trần từ khi về phòng lúc 15h hơn thì không có ra ngoài."
Cô gái lễ tân gọi lại trả lời anh.
"Mang chìa khoá lên đây."
" Vâng, anh đợi một lát."
Chưa đầy 2 phút quản lí khách sạn đã mang theo chìa khoá chạy nhanh tới, không nghi ngờ mà bước lên trước mở cửa phòng 589.
Cố Tử Phong đứng phía sau nhìn người quản lí mở cửa mà lòng như lửa đốt.
Cánh cửa chỉ vừa mới hé mở, anh đã ngay lập tức xong vào gọi tên Tràn Y Y, anh lo cô lại đau dạ dày hay hạ đường huyết mà ngất xỉu, lo đến chính bản thân mình cũng đau dạ dày, nhưng lại không quan tâm.
Căn phòng cũng khá to, anh bỏ qua nhưng nơi khác đi thẳng đến phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt, sắc mặt anh trầm xuống nhưng trong lòng lại nhẹ nhõng bội phần.
" Anh Cố bạn anh không sao chứ?"
Người quản lí đứng bên ngoài cũng có phần lo lắng, anh đứng ngoài cửa, hỏi lớn.
" Không sao, làm phiền rồi."
Bên trong phòng, Cố Tử Phong trầm mặt nhìn người con gái mặt đồ ngủ đang nằm sải cánh ngủ trên giường.
Tướng ngủ vô cùng khó coi, thân chỉ nhỏ con mèo lại có thể nằm chiếm hết cả một chiếc giường lớn, lại còn đang ch ảy nước miếng, Cố Tử Phong thở hắt ra một hơi, cau mày.
Trên giường, Trần Y Y mơ mơ màng màng ngọ nguậy, đưa tay duỗi thẳng người, vươn vai.
Dường như vẫn chưa ngủ đã, cô ngáp một cái rồi lại lim dim muốn ngủ tiếp.
Trong lúc lim dim, cô nhìn thấy một thân cao gầy,mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, cô muốn nhìn xem là ai, lại không tài nào mở nổi đôi mắt, cô đành cố gắng nhướng nhướng mày để kéo kí mắt lên.
Nhìn mặt, mờ quá không nhìn rõ, bỏ qua khuôn mặt, Trần Y Y nhìn quả đầu người kia.
Trông cũng đẹp đấy chứ.
Tổng thể quần tây đen, sơ mi trắng với quả đầu đó, đúng mẫu cô thích, Trần Y Y khẽ cười, rồi nhắm chặt mắt ngủ tiếp.
Lúc này người kia đứng đó khoanh tay nhìn rõ một màng mơ sảng của cô mặt mũi đen xì.
Nụ cười vừa thu lại Trần Y Y liền cảm giác nguy hiểm, cô nằm mơ sao, sao lại có đàng ông trong phòng, hay là có người đột nhập vào phòng muốn trộm gì đó của cô, nghỉ đến đây Trần Y Y lập tức bật dậy, đôi mắt nhìn dưới sàng nhà liền thấy đôi dép đi trong khách sạn đang được người mặt quần tây đen mang,cô bắt đầu sợ có phải người ở gần phòng có ý đồ quấy rối.
Trần Y Y từ từ nhìn lên,cho đến khi thấy rõ mặt người này cô giật mình.
" Áaaaaaaa"
" Chủ...chủ tịch...ngài đến phòng tôi làm gì?"
Trần Y Y nhìn bộ dạng của anh, cô sợ hãi lùi về sau.
Bình thường anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh, không đeo cac vạt, áo sơ mi cũng không cài cho đàng hoàng, để lộ ra phần ngực đầy rắn rỏi và gợi cảm kia trong rất phong lưu, ph óng đãng.
Càng nhìn, càng sợ, Trần Y Y ôm chăn lui về phía sau, cách Cố Tử Phong xa nhất có thể.
Đây là phòng của cô, cô không biết làm sao anh vào được, là mua chuộc nhân viên khách sạn sao?.
Cố Tử Phong vẫn giữ tư thế đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô, một hồi lâu mới buông tay xoay người rời đi..