Đồng hồ điểm hai tiếng chuông. Sabrina choàng dậy, thấy cả Enid và bác Honora đang nhìn nàng chăm chú. Cả hai người không hiểu sao Sabrina cứ khăng khăng đòi ngồi trên chiếc xe lăn mới trong khi mọingười đã khuyên giải hết lời rằng cái trường kỉ bọc xa lông kia ấm áp và thoải mái hơn nhiều.
Bỏ qua sự có mặt của họ, Sabrina lại quay trở lại những trang sách. Nàng đang đọc một quyển sách nhỏ chán ngắt của Enid về một người phụ nữ tên là Maria Toff và những con thỏ ngớ ngẩn của cô ta.
Chuông đồng hồ điểm những tiếng đều đặn. Sabrina hé mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình từ những chân đèn nến sáng loáng đặt trên chiếc bàn gỗ kiểu Ý. Giả như không nghe thấy tiếng nói củanhững người khác trong phòng, nàng để cho vài lọn tóc được thả tự nhiên ra khỏi búi tóc cứng nhắc trên đầu mình và thả lỏng quai hàm, rõ ràng đang cố gắng làm mền đi nét mặt của mình.
Một ánh nhìn xa lạ chiếu thẳng vào nàng. Đó là hình ảnh một người phụ nữ, dè dặt, đôi môi run run nhận thức được tình trạng nguy ngập của mình. Cô ta không mang một chút nét tương đồng nào với sinh vậtmong manh mà nàng mong đợi.
Sabrina vuốt lại những nếp dài của chiếc áo choàng màu xanh ngọc bích, che giấu đi việc nàng đang rất lúng túng. Đây là chiếc áo đẹp nhất của nàng, nhưng nàng không mặc nó vì Morgan, nàng tự nhủ với lòng mình. Anh ta chắc chắn sẽ không đến đây. Anh ta chỉ đang trêu chọc nàng như anh ta vẫn thường làm thôi. Dù sao đi nữa anh ta vẫn cực kì khó chịu như ngày còn là một cậu nhóc.
Enid ngưng những mũi đan len của cô và hỏi dò. “Để chị đọc cho em nghe nhé Sabrina?”
“Không, cảm ơn chị,” Sabrina trả lời lơ đãng. “Sao em lại phải phiền mọi người đọc cho em nghe khi mắt em vẫn còn sáng rõ cơ chứ?”
Enid và nữ công tước nhìn nhau ngơ ngẩn.
Cô hầu gái nhón chân bước nhẹ nhàng vào phòng. Hai tay bưng chiếc khay bạc mang lên cho Sabrinamón sô cô la nóng, hai tay cô gái run lẩy bẩy, tưởng như thứ chất lỏng đang bốc khói đó sẽ đổ ụp lênđầu mình. Ngay khi Sabrina cầm lấy cái cốc sứ, cô gái bèn nhanh chóng lùi bước ra phía cửa.
“Beatrice.”
Cô khựng người. Hai đốm màu hồng xuất hiện trên gò má bánh bao của cô hầu gái. “Vâng, thưa tiểu thư?”
Sabrina mỉm cười với cô hầu. “Món này ngon lắm. Cảm ơn.”
Bea há hốc mồm, ngạc nhiên trước sự biến đổi của tiểu thư trẻ. Không hiểu sao cô đã nghĩ rằng cô cháu của ông chủ mỏng manh và yếu ớt. Nhưng không thể phủ nhận rằng vị tiểu thư rất xinh xắn ngoại trừ việc đôi môi lúc nào cũng nhăn nhúm như thể cô ấy đang ăn nguyên một quả chanh vậy. Khẽ nhún chân đáp lại tiểu thư, Bea vội vã bước ra ngoài, háo hức muốn khoe với những người khác về phát hiện mới mẻ này.
Đặt chiếc tách sứ sang một bên, Sabrina liếm môi còn dính chút sô cô la, nhìn nàng lúc này giống như một nàng mèo bồn chồn. Những chiếc kim đồng hồ cứ lơ đãng quét qua những giờ phút quý giá, nàng cảm thấy nhịp đập của trái tim mình đã đồng điệu với thời gian. Nàng thấy sợ những tiếng đing đong lạnh lẽo báo hiệu nửa giờ đã trôi đi.
Một giọng nam trầm vang dội lại từ phía hành lang, âm thanh ấy khiến cho trái tim Sabrina trở nên giục giã. Nàng bỏ rơi quyển sách, rồi lại vồ lấy nó, chăm chú nhìn trang sách mà không hề nhận ra quyển sách đang bị lộn ngược. Nàng len lén nhìn qua đỉnh của quyển sách khi bác Willie thân mật dẫn Morganvào căn phòng, vỗ vỗ lên tấm lưng rộng của anh ta như thể họ đã quen biết nhau từ nhiều năm nay. Sabrina cố gắng không run lên, mơ hồ tưởng tượng ra hậu quả sẽ đến với nàng từ sự giao hảo bất ngờ giữa hai người này.
Morgan một lần nữa lại thể hiện một cách xuất sắc phong thái quý ông lịch lãm của anh ta. Anh ta khen ngợi gần như là nịnh nọt bàc Honora cho đến khi mái tóc quăn của bác nàng nhảy cẫng lên vì sungsướng rồi quay sang trầm trồ khả năng đan len của Enid. Ngay khi nhận ra anh ta bắt đầu có ý định hướng sự quyến rũ đàn ông đến nàng, Sabrina vội vã giấu mình sau quyển sách, trong lòng cầu mong có thể tàng hình ngay bây giờ.
Anh khẽ kéo bàn tay nàng lên và hôn lên mu bàn tay. Sabrina sững sờ đánh rớt quyển sách xuống sàn nhà.
Chưa dừng lại ở đó, anh còn rà môi qua đốt tay của Sabrina, làm nàng phát điên với một cái đánh lưỡi điệu nghệ và kín đáo. Sự thất vọng bao phủ lên gương mặt rạng ngời của anh cũng có thể vắt cạnnhững giọt nước mắt từ một tảng đá.
“Tại sao vậy, cô Cameron, tôi nghĩ rằng dường như tôi đã quên mất. Đáng lẽ tôi nên dặn cô nên mặc trang phục tử tế mới phải. Hôm nay chúng ta sẽ có một cuộc dạo chơi.”
Sabrina đông cứng cả người, nhìn xung quanh toàn thấy những hình ảnh đáng sợ. Những ngón tay chỉ thẳng vào nàng. Ánh mắt nhạo báng. Tiếng thì thầm ranh ma. Mà làm sao một quý ông lịch lãm như bá tước Montgary lại muốn đi dạo với một cô nàng què quặt cơ chứ?
“Ra ngoài á,” nàng lặp lại, nét mặt như thể anh vừa nói rằng đã thuê xe ngựa để chở hai người lên mặt trăng vậy. “Tôi không ra ngoài đâu.”
“Cô sẽ đi ngay bây giờ.” Nụ cười dễ thương nhưng ánh mắt anh hoàn toàn không có vẻ gì là kiên nhẫn hay chờ đợi, Sabrina có thể mường tượng ra thân thể tan nát của nàng đang trôi vật vờ trên một conrãnh nào đó ở Luân Đôn. “Tôi có thể chờ đợi trong khi cô thay trang phục.” Chống tay vào tay vịn của chiếc ghế nàng đang ngồi, anh cúi người xuống sát đến nỗi mặt anh gần như chạm vào mặt nàng và thìthầm chỉ để cho nàng nghe thấy, “Hoặc trừ khi cô thích được tôi giúp đỡ hơn.”
Từ ngữ của anh khơi gợi những hình ảnh bồng bềnh trong đầu Sabrina: đôi tay rám nắng của anh cởi dây áo ngực của nàng, để lộ ra khoảng lưng trần mịn màng; cái váy nàng đang mặc dần tuột xuống dưới chân; đôi môi anh nóng bỏng lướt qua cặp đùi của nàng trong khi những ngón tay khéo léo kéo chiếc tất ren ra khỏi chân nàng. Thở hổn hển, Sabrina cố gắng thoát ra khỏi những hình ảnh nóng bỏng đó, lòng thầm thắc mắc tại sao nàng lại tưởng tượng ra cảnh lột quần áo chứ không phải là mặc quần áo.
Tiếng nói của bác Honora cất lên phá vỡ những ma thuật mụ mị của Morgan. “......thật không phải phépchút nào nếu không có người bảo hộ của con bé đi cùng.”
Morgan đứng thẳng dậy, nụ cười của anh ta trơn láng như thể vừa được bôi bằng rượu brandy vậy.”Không sao cả. Tôi dám chắc quý bà MacLeod sẽ rất vui lòng đi cùng chúng tôi. Là một phụ nữ đã từng có chồng, tư cách của cô ấy là đảm bảo cho chuyến đi này.”
Mặt ông Willie giật lên một cái khi ông nghe thấy những lời nói của Morgan nhưng lý lẽ của anh quá vững chắc. “Được, như vậy là ổn, nếu anh đã nói thế...”
Một tình huống chưa hề gặp bao giờ nhưng Enid nhanh chóng nắm lấy thế chủ động. Bỏ những cuộn len sang một bên, cô đi vòng qua và bắt đầu đẩy chiếc xe lăn của Sabrina về phía cửa. “Nếu ngài bá tước vui lòng đợi thì bây giờ tôi xin phép được thay đồ cho Sabrina.”
Tất cả mọi người đều không bận tâm những lời than vãn của Sabrina đại loại như “Nhưng em khôngmuốn đi với anh ta đâu. Anh ta điên rồi!”
Sabrina chịu đựng sự nhắng lên của Enid bằng cách im lặng ủ rũ. Gần như dùng hết khả năng chăm sóc của mình, Enid mặc áo choàng, đội mũ và vuốt vuốt cho phẳng nhữn đám lông xù lên, thậm chí còn hôn lên má nàng một cái trước khi ném nàng vào tay kẻ thù đang đứng bên cạnh.
“Đồ phản bội,” Sabrina rít lên khi Morgan đẩy chiếc ghế lại phía cửa ra vào đã được mở sẵn bởi một người hầu.
Sabrina có cơ hội trả thù thật hả hê khi họ bước ra ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ và Enid đối mặt vớiRanald lúc đó đang mặc như một đầy tớ và đội một chiếc mũ lông. Rõ ràng là Enid không ngờ đến việc Morgan có thể tha thứ tội lỗi mà Ranald đã gây ra và chấp nhận việc anh ta tháp tùng Morgan rời khỏi vùng Cao nguyên.
Mặt Enid trắng bệch, rồi hồng rực lên. Ranald há hốc miệng khi nhìn vào cái bụng căng tròn của cô.
Tiếng nói vui vẻ của Morgan chìm đi trước sự bất ngờ của cả hai người đó. “Tôi chưa nói với anh ta là sắp được làm bố. Tôi cứ nghĩ là anh ta đã biết rồi.”
Sabrina tự cho phép mình được cười nhăn nhở, nhưng sự sung sướng của nàng chỉ tồn tại được trongmột khoảng thời gian ngắn ngủi. Morgan đã bế xốc nàng lên, giữ nàng chặt như thể anh sợ nàng sẽ bỏ trốn, mặc dù biết thừa rằng nàng còn không thể tự đi được. Mũi của hai người cọ vào nhau khi anh đặtnàng lên ghế nệm bọc da ở trong xe.
“Đồ lưu manh,” nàng lầm bầm.
“Ranh con,” anh đốp lại.
Enid hỉnh cái mũi của cô lên trời và trèo vào xe cùng với Sabrina trong khi Morgan tìm cách chằng buộc chiếc xe lăn ở đằng sau cỗ xe ngựa. Anh trèo vào ngồi ở ghế đối diện, vuốt vuốt lại cái áo và thân hình bệ vệ với vẻ lười nhác.
“Sao anh không treo một tấm áp phích lên cửa xe ấy?” Sabrina gợi ý khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. “NỬA XU ĐỂ ĐƯỢC XEM QUÁI VẬT. Có lẽ họ sẽ in hẳn một quyển sách về tôi đấy.”
“Đừng có lố bịch như thế.” Ánh mắt xấc xược của anh ta liếc xéo nàng từ đám viền mũ rủ lòng thòng cho đến cái mũi giày đang thò ra từ bên dưới váy của nàng. “Cô ít nhất cũng đáng giá đến hai xu đấy.”
Sabrina cuộn tay mình vào trong vạt áo, im lặng trong sự khó chịu vì ánh mắt thách thức của anh. Khi họ rẽ qua một khúc ngoặt, mặt Ranald đập bốp vào cửa sổ cỗ xe ngựa. Enid giật mình, đánh rơi cả chiếc khăn tay.
Có tiếng động như thể cả một con nhện khổng lồ đang bò ở trên mái nhà, họ hướng ánh mắt lên trên. Mặt Ranald lại xuất hiện từ phía cửa sổ đối diện, mũi anh ta ịn hẳn lên cửa kính. Enid vội vàng giấu mặt cô dưới chiếc quạt cầm tay.
Chiếc xe ngựa đi chậm dần rồi dừng lại. Kể cả những cỗ xe đang len chật ních cũng không ngăn được hương vị của dòng sông ngập tràn không gian. Những tiếng động huyên náo của đường phố vây quanh họ. Sabrina cố gắng nghển cổ lên và nhìn thấy công trường xây dựng dang dở của tháp London.
“Thật là hợp làm sao,” nàng nói ráo hoảnh. “Nó làm tôi nhớ đến lâu đài MacDonnell, mặc dù tôi thấy ở chỗ đó có vẻ còn dễ chịu hơn.”
“Vậy là cô thích đến Bedlam hơn hả?” (Bedlam: tên 1 nhà thương điên ở Luân Đôn, cũng có nghĩa ám chỉ những nơi ồn ào)
“Tôi chỉ thích bed (giường ngủ) thôi. Giường của tôi ở nhà bác tôi.”
Anh cười tinh quái. “Tiếc quá, cô không nói sớm. Đáng lẽ tôi đã có thể sắp đặt chuyện đó rồi.”
Tay Sabrina siết chặt. Gã này ranh ma hơn nàng từng biết nhiều.
Nàng giữ im lặng khi Morgan xuống xe và gỡ chiếc xe lăn ra khỏi đuôi xe, đẩy nó đến gần cây cầu đá bắc qua một con kênh từ thời cổ xưa. Không thèm động đến bàn tay giơ ra sẵn của Ranald, Enid trèo xuống sau Morgan, thái độ bất cần cứng rắn của cô có vẻ mềm dần đi trước ánh mắt cầu xin của Ranald. Vòng tay qua ôm lấy cái bụng bầu của mình, trông cô lúc này thật lặng lẽ.
Nhưng Morgan cũng chẳng để cho Sabrina có nhiều thời gian để nghiền ngẫm sâu hơn những nỗi khổ của con người, cụ thể ở đây là bà chị họ của nàng. Khi anh thả nàng nhẹ nhàng xuống chiếc xe lăn, nàng bám chặt lấy tay anh, những dây thần kinh của nàng căng lên. Những dòng người đang nườm nượp đi qua họ. Cười nói. Nhìn ngó. Thì thầm. Tất cả những hành động mà nàng đã sợ rằng họ sẽ làm khi nhìn thấy nàng.
Một cậu bé tóc đỏ níu tay mẹ cậu bé lại và chỉ trỏ. “Mẹ, nhìn kìa, tiểu thư xinh đẹp kia bị làm sao ấy.”
Sabrina gục đầu xuống. Ít nhất thì trẻ con cũng không biết thì thầm thậm thụt như người lớn.
Morgan nhìn thấy gò má Sabrina dần chuyển màu khi ánh mắt vô tình của những người xung quanh đâyđang châm chích nàng xuyên qua lớp phòng vệ mà nàng dã dựng lên quanh mình bấy lâu nay.
Anh kéo tấm mền phủ lên đôi chân nàng, giọng nói của anh oang oang đủ lớn để có thể nghe rõ ràng giữa những rì rầm của đám đông xung quanh. “Như thế này có hợp với ý người không, công chúa?”
Sabrina ngẩng đầu lên. Sự căm ghét tràn vào trái tim nàng. Anh ta còn dám chế nhạo nàng vào lúc này sao! Nhưng khi nàng tìm kiếm trong ánh mắt anh sự hả hê được trả thù thì nàng chỉ nhìn thấy những ánhsáng ấm áp. Là ánh mắt mà nàng đã lâu rồi không được nhìn thấy - ân cần mà không thương hại, trắc ẩn nhưng không hề có sự ngọt ngào giả tạo. Lần đầu tiên, nàng nhận ra câu nói đùa không nhắm vàonàng, mà vào bọn họ.
Đám đông giờ đã nhìn họ với ánh mắt sợ hãi và tôn trọng, họ đoán rằng nàng là một vị công chúa ngoại quốc nào đó đang tới thăm ngôi tháp yêu quý của họ. Một người đàn ông khá cao tuổi dừng lại và bắt đầu giải thích về chiếc xe lăn như một biến thể nhẹ nhàng của những chiếc ghế tiện nghi được khiêng bởi hai người hầu.
Bao câu nói biết ơn của Sabrina cứ nghẹn lại trong cổ họng. Tất cả những gì nàng thể hiện được chỉ là một nụ cười thánh thiện với Morgan và vẫy tay thật vui sướng về phía cánh cửa.
Mặt Ranald xìu xuống khi Morgan đi vòng quanh những khu trưng bày vũ khí, họ nhìn thấy thanh kiếm đã chẻ đôi cái đầu của Anne Boleyn*. Enid cực kì ngạc nhiên khi Morgan bỏ qua Khu trưng bày Đồ quý, nơi họ có thể nhìn thấy chiếc mũ miện hoàng gia được chiếu sáng lung linh. Nhưng anh ta đi thẳng qua căn phòng đó, tiến tới cửa ra vào ở khu phía tây, nơi mỗi cánh cửa tò vò bằng đá khối đều được bịt kín bởi một hàng rào lưới mắt cáo, Sabrina biết mục đích chính của anh là đi đến chỗ này.
(* Anne Boleyn: người vợ thứ hai của Henry VIII, mẹ của nữ hoàng Elizabeth I)
Morgan không mang nàng đến đây để ngắm nhìn những thanh kiếm hay đồ ngọc ngà châu báu nào đó.Anh mang nàng tới vườn thú của tòa tháp để được ngắm nhìn con gấu trắng đang đi loanh quanh trong cái chuồng của nó, cười thoải mái khi con khỉ chạy thật nhanh qua cái sân rộng, con sư tử trông thật dữ tợn, nhưng sự oai vệ của nó đã biến mất sau một cái ngáp to thật là to. Sự vui sướng của Morgan khi được nhìn thấy những con thú này lần đầu tiên đang lây nhiễm sang cả mọi người. Sabrina thấy mình ngắm nhìn khuôn mặt anh nhiều hơn là nhìn mấy con thú, thèm được nhìn một nụ cười thật sự thoải máitrên khuôn mặt ấy.
Khi Morgan cho con gấu trúc ăn một nắm quả hạch, Sabrina có cảm giác châm chích khá là khó chịu ở sau gáy mình. Lúc đó người canh gác mặc áo đỏ chói đang ngủ gà gật ở dưới vòm cửa. Ranald và Enid đứng cách chỗ hai người Morgan và Sabrina chừng vài bước chân, hai người ấy đang nhìn nhau ngượng ngùng. Cái cửa cuốn đổ bóng xuống một khoảng sân khá rộng. Nàng khẽ rùng mình, giũ đi cái cảm giác gai gai người đang nổi lên. Đã khá lâu từ khi nàng ra khỏi đám đông những người chỉ biếtnhìn chòng chọc vào nàng. Có lẽ cảm giác đó quay lại vì có một người nào đó đang lén nhìn nàng “công chúa” bí ẩn này chăng.
Sabrina bỗng thấy vạt váy mình giật giật nhè nhẹ, nàng nhìn xuống và thấy một chú khỉ con. Nàng quá vui thích với chú khỉ con nên không biết đằng sau lưng nàng, Morgan và Ranald đang nháy mắt với nhau.
Bỏ qua sự phản kháng yếu ớt của Enid, Ranald vòng tay qua người cô và một người gác cổng mặt mày chán ngắt cùng với một người lính gác khác dẫn họ tới khoảng sân ở khá xa. Vẻ mặt sợ hãi của Enidchuyển dần sang mê mụ trong khi người lính gác bắt đầu huyên thuyên về câu chuyện một ngài quý tộc vô phúc nào đó đã đi lang thang quá gần chuồng của con sư tử.
“Hai ngón tay?” cô lặp lại với vẻ kinh hãi. “Con sư tử đã nuốt gọn chúng hay nhổ chúng ra?”
Morgan đợi họ khuất hẳn khỏi tầm nhìn mới bắt đầu quỳ một đầu gối bên cạnh đôi chân của Sabrina.
Sabrina cảm thấy hoảng sợ khi một đôi tay đàn ông luồn xuống dưới váy của nàng. “Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy?”
“Đôi chân của cô đã nằm im suốt vài tháng rồi. Chúng ta cần làm cho máu lưu thông.”
Sabrina nhìn chằm chằm vào mái tóc nghiêng nghiêng của anh trong khi đôi tay mạnh mẽ của anh xoabóp cẳng chân và bóp đùi nàng, những ngón tay anh thô ráp và cứng cỏi khác hẳn với cảm giác mềm mại của đôi tất lụa. Vài lọn tóc bướng bỉnh tuột ra khỏi đuôi tóc chải buộc của anh. Nàng cố gắng chốnglại cảm giác muốn chải và buộc lại mái tóc ấy, thèm được vuốt ve mái tóc ấy bằng những ngón tay của mình. Sự khéo léo của anh rút cục cũng đem lại kết quả. Máu bắt đầu dồn về trái tim nàng, mạch đập căng thẳng bên tai nàng, chảy tràn qua từng ngóc ngách của cơ thể nàng.
Ở mọi nơi trừ đôi chân.
“Anh chỉ phí công thôi,” nàng quát lên. “Tôi không thể đi được nữa.”
Morgan ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt nàng. “Cô sợ phải bước đi sao? Hay là sợ ngã đây?”
Khi Sabrina nhìn sâu vào ánh mắt ấm áp ấy, nàng sợ rằng mình sẽ gục ngã lần nữa. Không có sự thương hại nào giữa hai người, con quỷ yếu đuối trong tâm hồn nàng không có cơ hội để cất tiếng.
Những ngón tay của anh vẫn xoa xoa bắp chân nàng, trượt dần lên trên để bóp nhẹ vào hai đầu gối, chúng đi lang thang cho đến khi chạm vào viền trên của đôi tất lụa; những ngón tay anh kích thích như những cái lông chim đang cọ vào làn da trần mịn màng bên dưới lớp váy của nàng. Hơi thở của Morgan dần dần loạn nhịp. Nhưng rồi tiếng kêu chí chóe của mấy con khỉ đã nhanh chóng mang họ trở lại thực tế.
Anh lại thò tay xuống và xoa bóp bắp chân nàng, hơi mạnh làm cho nàng bất ngờ kêu “Ối” khe khẽ.
Anh nhìn nàng vẻ biết lỗi. “Tôi làm cô đau à?”
Không, nhưng sớm thôi. Cắn nhẹ môi dưới, nàng lắc đầu quầy quậy.
Chẳng hề giải thích việc làm của mình, anh nhanh chóng vòng ra đằng sau chiếc ghế, luồn tay anh dưới cánh tay của Sabrina rồi nâng nàng lên. Nàng treo lơ lửng trong không trung như một con búp bê đầy đủ phụ kiện vậy. Anh dễ dàng đá chiếc xe lăn lao đi chỉ bằng một chân, rồi hạ thấp dần nàng xuống cho đến khi nàng cảm thấy chân mình đã chạm đến mặt sân cứng.
Rồi anh thả tay ra, để cho nàng tự đứng.
Hai tay Sabrina nắm lại thật chặt, nàng vẫn đứng nhưng không có ý định thử nhấc chân lên. “Tôi sẽ không tham gia trò chơi ngu ngốc của anh đâu.”
Morgan nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Nàng nghiêng dần về phía trước như một con lật đật. Anh kịp nắm lấy vạt áo nàng trước khi nàng ngã nhào và chỉnh lại nàng về tư thế đứng thẳng ban đầu.
“Chúng ta sẽ thử đi. Cô đang làm rất tốt đấy. Đi được một bước là mục tiêu tôi đặt ra cho cô trong ngàyhôm nay. Giờ thì chúng ta sẽ thử lại lần nữa nhé?”
Nàng mím chặt môi cương quyết và nhất định khóa chặt đầu gối. Anh lại đẩy nàng một lần nữa. Nhưng lần này anh không đủ nhanh để tóm lấy nàng. Nàng ngã nhào xuống, chỉ kịp chống người bằng hai tay.
Sự im lặng của Morgan dường như dội lại rõ ràng hơn nhiều so với tiếng hú khoái trá của đám khỉ.
Trong khi đó Sabrina cố gắng giữ cho người mình không chạm xuống nền đá, nàng lẩm bẩm, “Họ nênquét tước chỗ này thường xuyên hơn nữa. Cái sân này bẩn khủng khiếp.”
Vào tuần tiếp theo Sabrina đã trở thành khách quen với mỗi cm trên đường phố Luân Đôn. Sàn cẩmthạch trơn láng và mát mẻ của thánh đường Westminster, những tấm thảm Ba Tư sang trọng của những cửa hàng trên đồi Ludgate, những viên đá lát nền của Nhạc Viện Luân Đôn mà nàng đã từng thấy hoavăn của chúng xuất hiện trên những đồ dùng trang trí của bác Honora. Nhưng chỉ có thảm cỏ dày và mượt của ngôi vườn Vauxhall mới có thể đỡ được những cú ngã đau điếng của nàng.
Và ở trên nàng, đằng sau nàng, bao quanh nàng - là Morgan, đượm mùi gỗ thông và xạ hương, kiên trì và gần bên nàng, vẻ mặt khoái trá của anh mỗi khi nàng bị ngã làm cho nàng chỉ muốn thét lên cho hả cơn tức tối.
Morgan MacDonnell còn quái ác gấp đôi vị bá tước Montgary đầu tiên. Halbert thì chỉ lột da những kẻ bị tế sống; nhưng Morgan còn hành hạ những kẻ bị lột da bằng những trò ma quỷ. Dưới mắt Sabrina, anh đã trở thành một con quỷ mắt xanh đóng bộ quần áo và cravat lịch lãm. Anh châm chọc nàng, thúc vào lưng nàng, và đẩy nàng ngã lăn qua một địa ngục khổ luyện mà anh đã chế tạo ra.
Đây chính xác là Morgan mà nàng nhớ những ngày còn trẻ con - bướng bỉnh, ranh ma, tinh quái, đôi mắt anh không bao giờ mất đi sự sung sướng hả hê trước những nỗ lực chống chọi của nàng. Khiếu hài hước của anh dễ ghét, những lời chế nhạo mỉa mai bỏ lại một mớ hỗn tạp vô hình, nhưng nàng chưabao giờ có cơ hội được chui vào một góc để liếm láp chúng. Nụ cười ngạo nghễ của anh ám ảnh những giấc mơ của nàng.
Nàng khinh anh.
Nàng ghét anh.
Nhưng nàng vẫn chờ đợi những khoảnh khắc anh bước qua cánh cửa đó, và trái tim nàng lại đập rộn ràng một lần nữa.
Nàng không còn cho phép bản thân mình mòn mỏi trên những chiếc ghế nệm tiện nghi. Nàng mong mỏiđược ngồi, ăn mặc chỉnh tề, với xương sống cứng ngắc và những bắp thịt nhoi nhói và cử động trên chiếc xe lăn bằng gỗ cứng kia. Dù cho có khủng khiếp thế nào, ngay cả Halbert có sống lại để vạch ra một kế hoạch tra tấn dã man cho kẻ thù yếu ớt của ông ta đi chăng nữa.
Morgan vẫn đều đặn đến vào mỗi buổi chiều, không hề sai lệch, anh cố gắng tranh thủ cảm tình của hai bác của Sabrina, trò chuyện và cười cợt với Enid, chọc tức Philip Markham, anh này đã trở về và cuống lên khi thấy quý bà MacLeod vẫn thường xuyên tháp tùng người em họ của mình dạo chơi với một ngài bá tước trẻ tuổi bí ẩn.
Những câu chuyện ngồi lê đôi mách ở Luân Đôn này dần dần chuyển sang đề tài về Morgan - Sabrina và sự chăm sóc cần mẫn của anh đối với nàng. Anh hộ tống nàng đi đến những buổi tiệc và biểu diễn nghệ thuật. Trong những buổi dạ vũ hai người có mặt, anh vẫn kiên trì đứng bên cạnh nàng trong suốtthời gian diễn ra, thậm chí còn chẳng nhìn các cô vũ công hấp dẫn đến một lần. Những đức tính của anh dành cho cô gái trẻ tội nghiệp đó làm cho những người phụ nữ quý mến anh, những quý ông cảm phụcanh, và Sabrina tiếp tục rít lên trả đũa anh.
Lần khác khi họ cùng nhau dạo chơi, Sabrina lại thấy có cảm giác như kim châm nhoi nhói ở sau gáy. Nàng quay người lại nhưng chỉ nhìn thấy một bóng mờ lướt qua, có lẽ là một ảo giác bóng đen trước ánh nắng mặt trời mùa xuân rạng rỡ.
Một buổi chiều khi cỗ xe ngựa chở hai người ngoặt qua một khúc rẽ, nàng nhìn thấy một người đàn ông để râu và người phụ nữ mang mạng che mặt đứng lẫn trong đám đông. Nàng kêu lên một tiếng nhỏ, nhưng khi nàng cố gắng quay người lại để tìm kiếm thì hai người đó đã chìm lấp trong đám đông. Morgan chỉ nhướn mày lên một cách đơn giản trước những hành động của nàng. Sabrina gieo mình xuống ghế, lắc lắc đầu, chợt nhận ra mình nhớ nhà biết bao nhiêu.
Nàng vẫn chưa thể biết được vì sao Morgan lại chọn cách công khai quan hệ với nàng trước đámngười tò mò này. Đến cuối tuần thứ hai, họ đã đi thăm hầu hết các nơi giải trí và thắng cảnh ở Luân Đônngoại trừ mấy chỗ treo cổ và bệnh viện Bệnh viện tâm thần Bedlam. Chắc chắn là những điều tiếng này chẳng làm cho Morgan bận tâm, nàng nghĩ vậy. Bất kì gã nào cũng thế thôi, trưởng thành dưới sự dạy dỗ của thị tộc MacDonnell thì cũng chẳng thèm quan tâm xem người ta nghĩ gì về mình. Dù sao thì người mang tiếng cũng là nàng, không phải là anh.
Trước khi Morgan xuất hiện, Sabrina chỉ biết nổi cáu và làm những trò điên rồ, suốt ngày bị ám ảnh bởi những việc hành hạ những người hầu. Giờ đây, nàng bắt đầu xoa bóp đôi chân của mình mỗi sáng khi thức dậy, chà xát chúng cho đến khi nàng cảm thấy máu mình như những dòng nhựa nóng tràn vào tĩnh mạch. m thầm trong căn phòng ngủ của riêng mình, nàng cố gắng thử những bước đi đơn giản. Những người hầu đã quá quen với những tiếng huỵch, đổ vỡ và cả những câu nguyền rủa phát ra từ căn phòng khóa kín của nàng, sau những lần nàng gắng thử và thất bại.
Đến tuần thứ ba, Sabrina bắt đầu thấy hoang mang.
Morgan chỉ đơn giản là sẽ không biến đi chỗ khác. Dù cho nàng có nổi cáu, có chanh chua như thế nào với anh đi nữa, anh vẫn xuất hiện trước ngưỡng cửa phòng nàng. Anh chỉ nhún vai bỏ qua với những lờimạt sát đã từng khiến cho mấy người hầu của nàng phải khóc ròng.
Trong những tháng ngày trống trải từ khi xảy ra tai nạn đó, nàng đã quyết định sẽ xa lánh tất cả những người mà nàng từng yêu thương - Enid, các anh nàng, và cả cha mẹ nàng. Nhưng Morgan vẫn đứng sừng sững trên con đường mà nàng quyết đi vào, thân hình cao lớn, đem lại một ngọn lửa quá đỗi nồngấm, nàng sợ rằng mình sẽ không chịu nổi ngọn lửa ấy, trái tim nàng rồi sẽ tan chảy.
Một đêm nàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo của mình, trái tim thổn thức, thân hình run lên khi nhớ, khi nghĩ về anh.
Nắm tay nàng siết chặt. Nàng đã thất bại một lần trong nỗ lực khiến cho anh rời xa nàng, nhưng bây giờ nàng đã có hàng tháng trời để hoàn thiện kĩ năng xua đuổi của mình. Tất cả chỉ cần đào đúng chỗ, một con dao găm giữa những chiếc xương sườn trong một chỗ dễ tổn thương nhất mà thôi.
Kế hoạch của nàng đáng ra phải mang lại cho nàng thỏa mãn. Nhưng thay vào đó, nàng kéo chăn trùm kín đầu mình, giống như một con thú nhỏ sợ hãi chìm vào bóng đêm do chính mình tạo ra.
“Nhưng thưa cô, bà chủ yêu cầu em nói với cô rằng...” Cô hầu gái đập cửa phòng ầm ầm như cái bình thủy tinh bị ném vỡ tan tành.
Sabrina nghe tiếng dép lạch xạch đi xa dần. Nàng đã khủng bố những kẻ hầu người hạ ở nhà này cả ngày liền, dám chắc những lời nói của họ sẽ đến tai Morgan trước khi đêm nay kết thúc.
Nàng quay lại chiếc gương, món vũ khí đầu tiên trong kế hoạch của nàng chống lại anh. Nàng đánhphấn trắng lên cả khuôn mặt, chú ý làm nổi rõ vùng hõm sâu dưới gò má và màu hồng của đôi môi. Tóc của nàng được buộc chặt ở đằng sau làm cho đôi mắt có dáng một đường xiên xiên khá lạ. Một mảnh lụa đính trên búi tóc của nàng. Những vạt áo phù phiếm rũ xuống từ chiếc váy của nàng như một tấm mạng nhện. Nàng thừa biết rằng chiếc váy dạ hội màu trắng ngà thiếu hẳn những đường viền này sẽ khiến nàng trông mong manh và đáng khinh thường, cũng dễ vỡ y như chiếc bình Meissen nàng vừa đập vỡ vậy.
Sabrina nhìn thấy tương lai của nàng trong đôi mắt xanh của hình bóng người phụ nữ phản chiếu tronggương. Một tương lai không có Morgan. Một tương lai ảm đạm. Quấn quanh những mảnh vải trắng ngà, đôi bàn tay nàng héo hon, già nua, làn da nhăn nheo với hõm sâu của tuổi già. Bóng ma lởn vởn bên tai nàng, thì thầm những câu nói lạnh lẽo. Đứa cháu gái quái dị của ngài công tước già. Đến đây nghỉ xuânvà không bao giờ rời khỏi.
Bởi vì nàng sẽ không bao giờ quay trở về vùng Cao nguyên. Nàng không còn dám mơ về những dải sương mờ ảo giăng giăng qua những ngọn đồi, những thác nước vẫn chảy vào trong thung lũng, mùihương hoa hồng mọc dại trên những ngọn đồi cằn khô, quấn quít vấn vương nơi cánh mũi những ngườiđi qua.
Cánh cửa đằng sau lưng nàng bật mở. Stefan thò đầu vào, tư thế sẵn sàng rụt đầu lại nếu có vật thể bay nào đó nhằm vào đầu cậu.
“Mẹ bảo em đến gọi chị. Chị xong chưa?”
“À,” nàng nói nhẹ nhàng qua hình ảnh phản chiếu. “Chị đã sẵn sàng.”
Sabrina ngồi dựa lưng trên đi văng, đằng sau lưng nàng là cả một núi gối bông. Một chiếc ly thủy tinh đầy sâm banh đang lắc lư trong những ngón tay sơn móng hồng. Nàng đã nhận ly champagne từ một trong những vị khách ở đằng kia, kể từ lúc những người hầu ngơ ngác và lóng ngóng đã mang cho nàng hẳn một cái trường kỉ. Nàng thấy khá ngạc nhiên và kì lạ nếu không có ai trong số họ hắt cho nàng một cốc nước nếu ngay bây giờ nàng vớ lấy cây nến từ trên giá và châm lửa lên người mình.
Nàng nhìn lướt qua đám đông. Vẫn không có dấu hiệu gì của Morgan. Bác Honora vẫn đang đầy kíchđộng từ lúc mới vào, những ánh đèn yếu ớt rọi quanh khiến cho bà bác nàng giống như một thiên thần tả tơi, kiệt quệ. Bác nàng đập đập bàn tay mũm mĩm của mình lên mấy cái chỗ ngồi để xí chỗ, có vẻ hứng khởi như đứa trẻ con trước buổi diễn riêng cho mình vậy.
Sabrina cố gắng kìm nén một tiếng rên rỉ chán nản khi một gã đàn ông quấn quanh mình những mảnh vải đủ màu trắng, đỏ và xanh xuất hiện trên sân khấu. Nàng không bao giờ quan tâm đến những mẩu kịch câm mà chỉ quen thuộc với hài kịch thông thường có Harlequin và bà vợ đanh đá của ông ta, Columbine. Brian và Alex đã diễn trò này trong bữa tiệc sinh nhật của nàng năm ngoái. Sự thích thú và khoái trá của nàng lên đến cực điểm khi cái đầu gối đầy lông vàng khè của Alex thò ra từ cái váy của mẹ nàng. Đột nhiên nàng thấy nhớ nhà ghê gớm.
Cánh cửa phòng chuyển động làm cho nàng chú ý. Không hề nhớ mình là ai, nàng vội vàng đánh mất cả phong thái tiều tụy vẫn thể hiện từ đầu đến giờ và cố hết sức nghển cổ lên. Nỗi mong ước xuyên quatâm hồn nàng khi Morgan rẽ qua đám đông để thẳng đến chỗ nàng, đôi môi anh cong lên một nụ cười.
Những người khách thì thầm đằng sau cái quạt và bàn tay của họ, có vẻ rất ấn tượng bởi vị bá tước hơn là câu chuyện tầm phào đang diễn ra trên sân khấu. Sabrina sợ anh nhận ra hiệu ứng từ việc đếnmuộn của anh. Hay là số thuế mong chờ mà nàng đã phải nộp cho trái tim mình.
Khi anh gật đầu chào, mái tóc anh lấp lánh dưới ánh nến. Hiểu rằng mình sẽ không còn cơ hội nào khác, Sabrina bèn uống một ngụm lớn để lấy lại. Khi anh mới đến Luân Đôn, nàng đã từng cho rằng sự lịchlãm và phong thái của anh chẳng qua là do bộ quần áo anh đang mặc. Nhưng giờ thì nàng đã nhận ra anh có đầy đủ phong thái của một vị vua. Ngay như trước đây, bộ quần áo vải len rách tả tơi và đôi chân trần cũng khó giấu đi điều đó. Nàng lắc lắc đầu mình, cố gắng dập tắt những cảm xúc đang trào dângtrong lồng ngực.
Lúc nàng đang mải nhìn thì Morgan đã bị níu lại bởi một người hầu. Ánh mắt của người đó hướng về phía nàng đang ngồi. Sabrina vội vã ngã vật ra đám gối, một tay áp lên trán trong điệu bộ có vẻ yếu đuối mệt mỏi.
Nàng được tưởng thưởng bằng việc lôi tuột được vẻ mặt lịch sự giả vờ của Morgan. Quai hàm anhnghiến lại giận dữ như nàng đã từng biết. Nhưng anh lấy lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, nháy mắt vui vẻ với gã đầy tớ và rẽ đường đến chỗ đi văng nàng đang ngồi.
Không thèm nhìn tới chiếc ghế bên cạnh đó, anh ngồi phịch xuống chân đi văng mà Sabrina đang ngồi,thiếu chút nữa thì ngồi lên chân nàng.
Nàng bèn kéo mấy ngón chân của mình ra khỏi vùng nguy hiểm và bắt đầu hắt xì hơi. Chấm chấm nước mắt bằng chiếc khăn tay diêm dúa, nàng nói, “Tôi thực sự tin rằng nàng đang dùng loại xà phòng cạo râu làm cho tôi thấy khó chịu, thưa ngài.”
“Chắc là mấy cái gối đấy. Có thể cô đã bị một cái lông dính vào mũi rồi.”
Morgan nhìn chăm chăm lên sân khấu, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn nổi cơn điên với Sabrina đủ để thổi bay tất cả đám lông vũ này bay từ Luân Đôn đến Glasgow. Một bà quý tộc đang ngồi trước mặt họ, cố gắng nghển cái cổ ngắn của bà qua cái quạt để nhìn hai người, anh nhìn bà ta, nhủ thầm đó chính là lý do mà anh đã chọn cách công khai mối quan hệ cũng như “cuộc chiến tranh” giữa hai người. Anhkhông tin mình đơn độc có thể chống nổi Sabrina. Anh sợ rằng anh sẽ lại vướng vào những cảm giác tội lỗi, lại nâng niu chiều chuộng nàng, và như thế mọi việc sẽ chấm dứt.
Nhưng anh còn sợ sự khát khao trong bản thân anh, sợ rằng mình sẽ lại đầu hàng trước sự quyến rũ nguy hiểm của nàng, mặc dù anh vẫn muốn được nếm vị ngọt ngào của cái lưỡi đanh đá ấy.
Sự cám dỗ ấy còn được tăng thêm bội phần với bộ trang phục mỏng manh của nàng, trông chúng có vẻ rất thoải mái và gợi cảm khi hẹn hò với tình nhân ở một nơi lãng mạn như giường ngủ. Mùi thơm củahoa tử đinh hương tỏa ra từ làn da của nàng, làm cho anh nhớ đến những bông hoa hồng vẫn mọc trong thung lũng. Anh những muốn đẩy nàng ra đi văng trước mặt tất cả bọn họ, luồn những ngón tay vào xổtung cái búi tóc thô kệch kia ra, ôm lấy cặp đùi mật ong của nàng mà vùi mình vào đó...
Đám đông bất ngờ rú lên khi gã hề vai dâm dê trên sân khấu quăng cô gái diễn viên qua vai hắn ta. Morgan nghĩ không thể chửi bới gì hắn ta được. Anh đã hiểu ra cám dỗ khủng khiếp khi dùng sức mạnh thú tính để khuất phục một người phụ nữ, chà đạp lên ý nguyện của họ. Lắc lắc đầu để tỉnh táo trở lại,anh siết chặt nắm tay, nhìn thẳng lên sân khấu, cảm thấy vừa tức giận vừa xấu hổ.
Chân Sabrina loi choi đằng sau Morgan, đá cả vào hông anh. “Tránh ra! Tôi không nhìn được. Anh đứng chắn hết cả sân khấu rồi.”
Một tiếng “Suỵt!” cất lên từ hàng ghế mà dì Honora đang ngồi. Vài cái đầu hướng về chỗ hai người với ánh nhìn tò mò xen lẫn khó chịu. Gã hề trên sân khấu cũng tạm thời bỏ qua đoạn chửi bới không dùngmồm để quăng cho họ một cái nhìn tóe lửa.
Morgan thò tay ra đằng sau và nắm được chân nàng. Ngón tay anh vuốt qua những điểm kích thích trên bàn chân với sự khéo léo đáng nguyền rủa. “Hôm nay có vẻ khá hơn rồi đấy, đúng không?”
Chân nàng ngay lập tức rũ ra trong tay anh. “Chỉ là một cơn co giật thôi. Anh biết đấy, chân tôi vẫn còn đau lắm.”
Thay vì thả chân nàng ra, Morgan lại đưa ngón tay anh khẽ vuốt lên lòng bàn chân nàng, sự đụng chạm quá kích thích, hơi thở của Sabrina trở nên dồn dập hơn. Anh cũng nhanh chóng cảm thấy kích thích như nàng khi nghe rõ tiếng thở nóng bỏng sau lưng.
Chân nàng đã có cảm giác sống trở lại. Nàng bèn rút chân mình ra xa anh.
“Cơn co giật của cô có vẻ khá tệ đấy,” anh nói. “Có lẽ chưa quá muộn để xem xét việc cắt cụt nó đâu.”
Mong mỏi vãn hồi được chút thời gian để trấn tĩnh lại, Sabrina nói, “Cổ họng tôi rát quá. Anh có thể đi lấy cho tôi ít champagne không, làm ơn đi mà?”
Nhưng mấy ngón tay của Morgan đã ra hiệu một cách lười nhác, một người hầu lật đật chạy lại chỗ hai người. “Quý cô đây muốn có ít champagne.”
Người hầu đó bưng ly rượu lên cho Sabrina với vẻ khiếp sợ rõ ràng, tay anh ta run rẩy đến mức làm rớt ra khá nhiều rượu lên váy của nàng.
“Ngươi đúng là đồ ngu!” Nàng phủi phủi vết nhơ bằng đôi tay đeo găng. “Bác của ta sẽ cho ngươi một bài học.”
Vẫn nhìn lên sân khấu, Morgan nói gọn lỏn. “Xin lỗi đi.”
“Tôi xin lỗi...,” người đầy tớ líu cả lưỡi.
“Không phải anh. Là cô ta.”
“Cô ấy á?”
“Tôi?” Sabrina nói, ngạc nhiên. “Tôi chắc là không phải như thế!”
“Cô vừa có một hành vi cực kì khiếm nhã với người đàn ông này. Giờ thì xin lỗi đi.”
“Xin lỗi, thưa ngài,” Sabrina nói với giọng chế giễu gay gắt. “Tôi lỡ quên mất rằng nhà MacDonnell lànơi có truyền thống lâu đời nhất ở Cao nguyên. Nếu anh ta làm rớt champagne lên áo của anh, anh chỉ cần rút khẩu súng ra và bắn.”
Cảm giác cuộc đối đầu trên đi văng này sắp leo thang thành một cuộc chiến tranh với đầy đủ những tính chất của nó, người đầy tớ đang sợ hãi kia vội vã chạy đi lánh nạn.
Morgan quay người lại đối diện với nàng. Sabrina giật mình, bất giác nhích người ra sau vì vẻ mặtkhủng khiếp của anh. Ngay cả những diễn viên trên sân khấu cũng há hốc mồm ra khi giọng nói của Morgan chuyển thành tiếng gầm thực sự.
“Tôi sẽ không nhún nhường cơn thịnh nộ khốn kiếp của cô đâu!” Nỗi tức giận tràn qua giọng nói của anh, khiến những trọng âm của người Scốtlen cuộn tròn và bay cao. “Cô bé con đáng thương à! Cô công chúa thống thiết tội nghiệp à! Đủ ung dung để chơi với một thiên thần trong trang viên khi mọi thứ cô muốn đều được đẩy vào đôi bàn tay tham lam của cô, có phải không?”
“Không phải tất cả mọi thứ,” nàng nói khẽ, nhưng anh không nghe thấy gì cả.
“Nhưng chỉ cần đập một nhát vào cái mũ miện của nhà Cameron là ngay lập tức cô trở thành một con nhóc sướt mướt, bẩn thỉu. Đừng có bày trò thêm nữa, cô rõ chưa?” Anh dấn người lên. Theo phản xạ nàng ấn mình lọt thỏm vào giữa những cái gối, nhưng cũng không thể thoát khỏi anh. Giọng nói của anh chợt chùng xuống, nhỏ đủ cho nàng nghe thấy. Một tia sáng tàn bạo lóe lên trong mắt anh. “Nếu tôi biết cô sẽ trở thành một con người mang tính cách thú như thế này thì lúc đó tôi đã bắn vào đầu cô thay vì Pookah.”
Tay Sabrina tát vào mặt anh một cú như trời giáng. Mọi người xung quanh há hốc mồm, kinh hoàng.Morgan vẫn không động đậy. Anh như hòn đá tảng trước mặt nàng. Sự liều lĩnh của Sabrina tăng lên.
Nàng thẳng tay tát anh một cú nữa, mạnh đến mức in hẳn một bàn tay đỏ hồng lên má anh. Anh chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào nàng, người đàn ông có thể bóp vỡ sọ nàng chỉ với đôi tay trần, sự giận dữ trong mắt anh đã biến mất, thay vào đó là sự tổn thương, vết thương mà chỉ cú đánh của nàng mới có thể gây ra được. Khuôn mặt anh đẹp và rắn rỏi - tựa như thiên thần tạc bằng đá cẩm thạch.
Hình dáng ấy nhòa đi trước mắt nàng. Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má. Nàng sợ chúng, sợ chúng rớt trên khuôn mặt mình, sợ chúng xuất hiện trước những người xa lạ.
Nàng gào lên, cổ họng rát như cào, âm thanh vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. “Tại sao anh không để cho tôi ra đi? Anh bị điên à? Chẳng phải anh thừa sức quyến rũ một cô gái khác sao?”
Morgan hơi do dự, gần như không thể nhận ra, nhưng một nếp nhăn quanh mắt anh đã khẳng định điều đó. Anh bước đi, chậm chạp, như thể trên vai anh là gánh nặng ngàn cân, và Sabrina biết, cuối cùng nàng đã thành công trong việc thực hiện một tội lỗi khó tha thứ được. Nàng đã làm nhục anh, công khai, và đối với một người MacDonnell thì không còn gì tồi tệ bằng.
Ánh mắt anh xa xăm như sương mù Cao nguyên mà cô mãi mãi không còn được nhìn thấy. Anh cúi gập người đến thắt lưng, lòng tự trọng bị kìm nén trong những hành động khuôn phép. “Xin thứ lỗi nếu tôi có làm phật lòng cô. Chúc một buổi tối vui vẻ, cô Cameron.”
Khi anh bước thẳng qua đám người phía trước, Sabrina hiểu, anh không chúc nàng như mỗi buổi tối anh vẫn nói với nàng, mà là lời chào từ biệt.