Lời Thì Thầm Của Những Đóa Hồng (A Whisper Of Roses)

Chương 25




“Cháu sẽ không vào đó với cô ta đâu. Đức ngài có thể ném cháu qua cửa sổ nếu ngài ấy muốn. Thực sự việc này chẳng đáng chút nào.” Người hầu gái khóc thút thít, chấm nước mắt bằng cái tạp dề đeo trên người cô ta.

“Nào, Bea, đừng nói như thế. Cháu biết bà mẹ của cháu đang trông chờ cháu mang thức ăn về cho gia đình cơ mà.”

“Nhưng cô ta là một con quỷ!” cô ta khóc nức nở, gieo mình vào vòng tay mở rộng của bà nấu bếp.

Bà nấu bếp vỗ về nhè nhẹ lên lưng cô gái đang nức nở, ngước ánh mắt ngao ngán bất lực về phía một người gia nhân khác, cô này cũng vừa mới lẩn vào trong bếp. Họ đã có đầy những mớ bòng bong suốt cả buổi sáng ngày hôm nay, cãi nhau và đánh cược xem ai sẽ là vật tế thần tiếp theo cho “con sư tửcái” trẻ tuổi đang ở trên lầu kia. Ngay cả khi ngài công tước đã trả công rất hậu hĩnh thì đến lúc này họcũng không còn muốn phục vụ nữa.

Bà nấu bếp co rúm người lại khi tiếng chuông gọi người hầu rung lên leng keng. Bà ngước mắt lên nhìn trừng trừng, mơ hồ có một ước mong được nhìn thấy sợ dây chuông này thắt nút và rít thật chặt quanh cái cổ xinh xắn của cô cháu gái tàn phế của ngài công tước. Cậu chủ Stefan đã xếp đặt đồ đạc trong nhà thật không đúng một chút nào, âm thanh nhức nhối của cái chuông đó ám ảnh đến mức theo họ cả vào trong giấc ngủ.

Cô ta cực kì lạ lùng từ khi trở về từ buổi khiêu vũ tối hôm trước. Không để cho những người hầu trong nhà được nghỉ, họ phải thức đến tận bình minh, chuông cứ reo năm phút một lần, lúc thì đắp thuốc, rồi xoa chân, khăn lạnh... Ông chủ tốt bụng của họ thì đang tự khóa mình trong thư viện, còn cô chủ Enid và cậu chủ Stefan thì rút ra khu vườn yên tĩnh hơn.

Bà bếp rùng mình khi tiếng chuông lại reo lên lần nữa, âm thanh lạnh lùng của nó khiến bà và mọi người cảm thấy xây xẩm mặt mày.

Trung tâm gây ra sự rắc rối cho những người hầu gái đó đang nằm một mình trên chiếc trường kỷ trong phòng của nàng, đầu óc bừng bừng cáu kỉnh.

Sabrina giật cái dây chuông một lần nữa, mạnh đến mức nó tuột ra khỏi nắm tay nàng. Nàng nhìn chòng chọc vào nó, cảm thấy hơi sợ hãi. Yên lặng, không có tiếng bước chân trong hành lang, không có tiếng quần áo sột soạt. Không còn ai, nàng nghĩ thầm. Và có lẽ cũng chẳng còn ai muốn ở lại đây nữa. Rồinàng sẽ bị bỏ lại một mình ở nơi này với nỗi cô đơn và sợ hãi.

Cùng với đôi chân của nàng.

Sabrina đảo mắt tránh đi chỗ khác. Bức tượng thần tình ái mạ vàng chạm khắc trên bệ lò sưởi đang nở một nụ cười ngô nghê với nàng. Mặc dù căn phòng đã rất ngột ngạt và nóng bức nhưng Sabrina vẫn yêu cầu họ để cho nàng một đống than nữa trên mặt sàn đá trước lò sưởi. Ánh nắng mặt trời đangxuyên qua những ô cửa sổ để chiếu sáng căn phòng. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên mặt, trên ngực Sabrina nàng giật tung vạt áo ra, rồi ép mình khóa chặt tay lên ngực nàng.

Những hành động đó có thể khiến ai đó cảm thấy thật ngu ngốc, nhưng với nàng thì không hề. Sabrina không muốn những cử chỉ yêu kiều trang nhã nữa rồi. Nàng đã phải bấu víu vào nó hàng tháng nay, dựa vào nó để lôi kéo bản thân nàng và những người quanh nàng như thể nàng có thể dựa vào nó để chuộc lại cái giây phút cận kề cõi chết khi nàng mất kiểm soát và lao qua vách đá. Không có gì bảo vệ nàng lúc đó, thì thân xác Sabrina đã tan rã dưới hàng ngàn mảnh đá sắc nhọn và rải mình theo khắp ngọn gió mùa xuân ấm áp.

“Anh đi chết đi, Morgan MacDonnell,” nàng lầm bầm.

Morgan là người duy nhất dám bước trở lại cuộc sống của nàng và giật đi thăng bằng của nàng như anh ta vẫn làm. Con người đó luôn luôn có mặt để xô nàng, nhưng không bao giờ xuất hiện để đỡ nàng mỗi khi nàng vấp ngã.

Nàng nhìn xuống tấm mền giờ đang phủ lên đôi chân vô dụng của mình, rồi nhướng mày cáu kỉnh nhìn lên cánh cửa đóng im lìm. Chỉ cần có người đi vào và đi ra theo mệnh lệnh của nàng là đủ để nàng cảm thấy an toàn trước cám dỗ mà ý nghĩ Morgan đã đuổi theo nàng mang lại. Tránh được thách thức khinh thường trong đôi mắt xanh ngập nắng của anh.

Tĩnh lặng vây quanh nàng, nặng trĩu theo từng nhịp nhảy tích tắc của chiếc kim đồng hồ. Nàng không thể chịu đựng những khoảng im lặng ghê sợ này. Hít một hơi dài để lấy dũng khí, nàng kéo cái chăn sang một bên và vén lớp váy ra để chiêm ngưỡng cái thứ đang nằm dưới đó.

Sabrina nhìn chòng chọc vào đôi chân trần của mình như thể nó thuộc về một thứ gì đó không phải của nàng. Nàng nghiêng đầu sang trái, rồi lại nghiêng sang phải, nhận ra rằng Morgan đã nói đúng. Đôi chân nàng nhìn yếu ớt và mảnh dẻ hơn nhiều so với những gì nàng từng nhớ, nhưng trông vẫn còn bình thường. Nàng khẽ ngọ nguậy mấy ngón chân, như một cô bé con bị mê hoặc trước những cử động thật đơn giản.

“Cháu yêu của ta đây rồi. Ta mang một ít thuốc cho cái ngực tội nghiệp của cháu này.”

Sabrina vội vàng kéo chăn che đi đôi chân cô khi bác Honora nhẹ nhàng đi vào phòng. Một cô hầu gái mặt sưng mày sỉa lê bước theo bà, giữ một khoảng cách khá xa.

Sabrina giấu sự bực tức của mình vì bị phá ngang giữa chừng bằng tiếng thở ra nặng nhọc. “Cháu hy vọng nó là cây lộc đề. Bạc hà làm cháu phát ban.”

Bác nàng dỗ dàng. “Chỗ người bào chế thuốc đã hết nhẵn cây lộc đề rồi, cháu yêu. Chúng ta đành phải dùng những gì có sẵn thôi.”

Cô hầu gái mắt rơm rớm giật mình tránh xa một quãng khi Sabrina quát, ”Cái khăn của tôi đâu rồi? Ở đây lạnh chết đi được.”

Bác Honora nhướng mày. “Nhưng cháu yêu ơi, ta thấy ở đây đủ ấm rồi đấy chứ.”

“Dĩ nhiên với những người được đi lại và không phải nằm ở trên giường cả ngày thì không lạnh rồi.”

Sự xuất hiện của Enid và Stefan đã cứu nguy kịp thời cho bà Honora trước khi lưỡi của Sabrina lại uốn lên lần nữa.

Enid cười tươi rói khi Stefan dúi một bó hoa oải hương thơm ngát vào mặt Sabrina. “Nhìn xem bọn em đem gì về cho chị này. Có thể những bông hoa xinh đẹp này sẽ làm cho chị vui lên hơn nhiều đấy.”

Phấn hoa tràn vào mũi Sabrina. Tránh ra khỏi bó hoa, nàng bắt đầu hắt xì liên tục. “Ôi, mang chúng đi chỗ khác đi. Em biết chị không chịu được phấn của hoa này cơ mà.”

Enid và mẹ của cô nhìn nhau ngao ngán. Stefan lầm bầm điều gì đó trong hơi thở và cắm bó hoa vào chiếc bình đặt sẵn trên bệ lò. Nhưng ngay lúc đó, Sabrina bắt đầu chuyển sang thở hổn hển.

“Ôi, Chúa ơi,” nàng tắc nghẹn giữa những cơn khò khè. “Cổ họng của tôi nghẹt lại rồi. Giúp tôi với. Làm ơn giúp tôi!”

Bác Honora của nàng hét lên thất thanh làm cho những người hầu chạy tán loạn. Stefan vỗ thật lực lên lưng của Sabrina trong khi mẹ cậu kêu một người hầu đi gọi bác sĩ. Anh ta chạy đến cánh cửa và đụng đầu đánh cốp một cái với ông chủ của anh ta, làm bộ tóc giả trên đầu ngài công tước bị lệch sang một bên.

“Cái gì đây,” Ngài Willie gào lên. “Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?”

Không ai chú ý đến người quản gia và người đi kèm với ông ta đang đứng ở cửa đối diện với cánh cửa ngài Willie vừa lao vào. Người quản gia bèn cất giọng, ”Bá tước Montgarry.”

Vẫn chẳng ai thèm để tâm đến ông ta. Ngài công tước thì đang gào lên ầm ĩ, Enid và bà công tước thì cứ khóc thút thít, những người hầu trong phòng thì loạn cả lên, mỗi vị một kiểu thể hiện sợ hãi khác nhau.

Đưa ánh mắt xin lỗi nhìn sang vị khách, ông quản gia hắng giọng và lại nói lần nữa. “Bá tước Montgarry!”

Sabrina hít thở cực kì khổ sở, một tay ôm lấy cổ họng, tay kia thì vặn vẹo mấy bông hoa oải hương như thể muốn bóp chết mấy hạt phấn hoa đang làm cho nàng cảm thấy tắc thở. Những người khác há hốcmồm, gần như bất động vì sợ hãi.

Vỗ vai cảm thông với người quản gia tội nghiệp, vị bá tước sải những bước dài qua căn phòng, giật những bông hoa ra khỏi bình cắm trên bệ lò sưởi, rồi hất nguyên thứ nước lạnh buốt trong bình đó vào mặt Sabrina.