Lời Thì Thầm Của Ác Long

Chương 112




Cao nguyên dần dần bi3n mất khỏi mặt hồ, ngày càng nhỏ hơn, nhanh chóng hòa làm một với khu rừng nhiệt đới, không còn nhìn thấy nữa.

Chiêu Mân lưu luyến thu hồi ánh mắt của mình, hướng về phía xa xa càng rộng lớn.

Isar bay rất cao, cảnh sắc phía dưới thu hết vào tầm mắt, đẹp không gì sánh được.

Tiếng gió gào thét bên người Chiêu Mân, quần áo, tóc của hắn theo gió bay lên, rất nhanh liền được ngọn gió thổi khô. Hắn nằm tr3n lưng Isar, chỉ nắm lấy gai xương của Isar làm chỗ dựa. Nhưng ngoại trừ lúc mới lạ cùng chút khẩn trương lúc mới cất cánh, trong lòng lại một chút cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nó giống như... Hắn trời s1nh đã thuộc về rồng lưng, giống như con rồng này vẫn luôn chỉ thuộc về hắn.

Isar lướt qua rừng nhiệt đới, hẻm núi, cách xa bờ biển, không biết họ đang đi đâu.

-

Chiêu Mân chưa bao giờ nhìn thấy động vật hoang dã, chưa bao giờ nhìn thấy hươu, càng không có gi3t ch3t.

Để duy trì sự tươi mới của con mồi, Isar đã không c4n hoàn toàn hươu con, hươu con đáng yêu bị Isar c4n xuyên qua cổ, máu chảy đầy người, không nhúc nhích nhìn lên bầu trời.

Sau đó, trước mặt Chiêu Mân, Isar dùng răng sắc nhọn xé rách con nai con, lưu loát lột da mổ bụng, đem chân hươu tươi non bốc hơi nóng đưa đến trước mặt Chiêu Mân.

Chiêu Mân cảm thấy tàn nhẫn, lại hiểu được quy luật mạnh sống yếu ch3t của thiên nhiên.

Rồng vốn là bá chủ của tinh cầu này, đứng đầu chuỗi thức ăn.

Trong bụng Chiêu Mân đói khát, ôm chân hươu không biết làm thế nào để hạ miệng. Isar dựa vào, dùng nụ hôn máu chạm vào mặt hắn, dùng ý thức truyền đi một chuỗi long ngữ. Chiêu Mân bừng tỉnh đại ngộ, đi chung quanh tìm cỏ khô cùng cành cây, loạn thất bát tao tụ thành một đống, lại làm một cái vỉ nướng đơn giản.

Cự long giơ cổ lên, giống như làm ra động tác chuẩn bị phun lửa mãnh liệt, nhưng khi cúi đầu trước đống củi kia, lại chỉ thành thạo phun ra ngọn lửa nho nhỏ.

Chiêu Mân mắt thấy lửa chất lên trước người, ngọn lửa cực nóng lại không làm tổn thương hắn mảy may.

"...... Anh thật tuyệt vời!"

Chiêu Mân không thể không phát ra lời khen ngợi: "Anh kiểm soát ngọn lửa rất tốt!"

Và Isar chỉ ngồi cao và lạnh lùng ở một bên, nhìn xuống thức ăn nướng của con người.

Đáng tiếc tay nghề của Chiêu Mân không có kinh nghiệm s1nh tồn trong tự nhiên quá kém, th1t hươu bị hắn nướng đến đen nhánh, bên ngoài tiêu tan, chỉ có rất ít một bộ phận miễn cu0ng có thể ăn.

"Xin lỗi, chỉ có một chút như vậy mới có thể ăn." Chiêu Mân cung cấp cho Isar một miếng th1t tốt nhất, xấu hổ nói, "Anh ăn tạm một chút?"

Chút th1t này căn bản không có tác dụng gì, tr3n thực tế cho dù là một con nai, đối với Isar mà nói cũng chưa đủ nhét răng.

Isar phớt lờ miếng th1t và bay đi.

Lá khô và than tro bụi giương cao.

"?"

Isar đã không rời khỏi nhà máy quá lâu, và khi nó trở lại một lần nữa, nó mang theo một cây ăn quả. Trái cây đầy ắp, hai mắt tỏa sáng, vừa ngạc nhiên vừa cảm động nhìn rồng nói: "Cảm ơn anh. "

Rồng lại không lập tức để cho Chiêu Mân lấp đầy bụng, mà dùng bộ phận hôn đánh hắn xuống đất, d3 hắn, chậm chạp không cho hắn đứng lên. Hình như là từ vừa rồi bắt đầu, nó liền có cái gì bất mãn, lúc này đã ấp ủ thật lâu mới hành động.

"...... Do Tạp. "Nó gọi là Chiêu Mân, sau khi xưng hô thân mật thêm một chuỗi long ngữ.

Chiêu Mân hiểu, hắn nói, "Gọi tên ta."

Chiêu Mân vẫn không biết xấu hổ gọi thẳng cái tên kia, nhưng lúc này, nhìn đôi mắt lạnh lùng mà thâm tình của rồng, trong lòng hắn vẫn mềm nhũn, ngượng ngùng mở miệng: "Cám ơn anh, Isar."

Sau đó, họ đến một đồng bằng, nơi họ nhìn thấy tháp Babel cao chót vót. Isar dừng lại dưới tháp Babel, trượt xuống cánh rồng, đứng tr3n vùng đất cỏ dại mọc um tùm.

Từ tr3n dấu hiệu thân tháp, Chiêu Mân nhận ra đây là tháp Babel số 118, là nơi Thánh Tử Tuyết Hiến bị bắt cóc đến Long Tự, nghĩ biện pháp gửi tín hiệu cho đậu tr3n đại lục —— trong bảo tàng đền thờ, Leslie cẩn thận nghe giảng viên kể qua đoạn lịch sử này, từng vì thế mà say sưa nói, nói cho Chiêu Mân biết hắn ta có bao nhiêu bội phục Thánh Tử Tuyết Hiến.

Chiêu Mân nhìn l3n đỉnh tháp, nhắm mắt lại cố gắng tưởng tượng hình ảnh lúc đó.

Một thời gian dài sau, hắn mở mắt của mình, quay đầu nhìn về phía con rồng lặng lẽ chờ đợi, nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ ra được gì."

Cự long li3m mặt hắn, một lần nữa cúi người xuống.

Chiêu Mân đã xác định, Isar dẫn hắn đến Long Tự, là muốn hắn tìm kiếm ký ức trong quá khứ.

Vì vậy, hắn leo lên lưng rồng một lần nữa.

Nhưng khi Isal bay qua bình nguyên, Chiêu Mân nhìn thấy một mảnh tuyết vực trắng tinh cao tr3n đường chân trời, hắn đột nhiên s1nh ra một loại trực giác, nơi đó hình như có cái gì đó hấp dẫn hắn, đang gọi hắn.

Nhưng Isar đã bay theo một hướng khác.

Không có phản đối, cuộc hành trình tìm kiếm ký ức của hắn nên được thực hiện dưới sự dẫn dắt của Isar.

Vào ban đêm, họ dừng lại trong một thung lũng.

Chiêu Mân lớn lên trong vườn ươm, không nếm qua khổ sở, là hoa nhà kính chân chính, nhưng tuyệt đối không cảm thấy không thích ứng. Đã đến thì an chi, hắn chủ động đi tìm củi khô nhặt về, dưới sự trợ giúp của Isar bốc lên lửa trại qua đêm.

-

Chiêu Mân ngồi bên cạnh lửa trại, nhìn vào các ngôi sao trong một thời gian, sau đó ôm đầu gối xuất thần.

Những ký ức đó nên được lấy lại như thế nào?

Hắn nghĩ, đây có phải là một giấc mộng khác hay không, nếu không vì sao hắn lại có được năng lực trọng s1nh?

Tuy nhiên, những điều đó không quan trọng. Nếu như hết thảy đều là sự thật, như vậy cho dù Isal không tới tìm hắn, trong bóng tối, hắn cũng đang chuẩn bị đi Long Tự.

Sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau.

Không đợi hắn suy nghĩ lung tung bao lâu, Isar hóa thành hình người liền từ trong rừng cây đi ra.

Nam nhân cao lớn từ phía sau ôm Chiêu Mân vào trong nguc, tr3n người có hơi thở tươi mát của dòng suối, lạnh lẽo, vuốt v3 lưng.

Trong chốc chốc đã thiêu rụi, lại muốn...

Quả nhiên như hắn nghĩ, rồng ở phương diện này một chút cũng không có ý rụt rè, đại khái cũng không biết rụt rè cùng uyển chuyển là cái gì, nó mang theo tất cả những gì Chiêu Mân làm, ngoại trừ muốn chiếm hữu, còn là chiếm hữu.

Nụ hôn kéo dài không dứt bắt đầu từ gáy, đi tới lỗ tai, sau đó, Chiêu Mân cảm thấy rất nhỏ đau đớn truyền đến, là rồng ngầm ngầm vành tai hắn.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Isar hỏi.

Ngôn ngữ của con người được isar sử dụng một cách tự nhiên, với giọng nói độc đáo của mình, làm cho tai của Chiêu Mân có chút ngứa.

"Isar..." Chỉ thì thầm, "Em không cần như vậy. "

Tr3n người nặng một tầng, Chiêu Mân bị áp đảo bên cạnh lửa trại, Isar lấn thân lên, nhìn chăm chú khuôn mặt của Chiêu Mân, không bỏ qua mỗi một tia bi3n hóa trong biểu tình của hắn.

Ngọn lửa phản chiếu sườn mặt của bọn họ, phác họa đường nét hoàn mỹ của Isar, mái tóc bạc thật dài buông xuống tr3n mặt, có chút ngứa, hắn nhịn không được giơ tay lên bắt lấy, theo bản năng nói: "Tôi không đi. "

Chiêu Mân có một đôi mắt rất trong suốt, khiến người ta rất dễ dàng có thể thấy rõ toàn bộ tâm tư của hắn. Giọng điệu hắn nói chuyện mềm nhũn, rất nhu thuận, hình như rất dễ khi dễ, trong lòng lại có sự cứng cỏi khó có thể tin.

Isar hơi hài lòng, "Ừm" một tiếng, liền cúi đầu dán vào môi, không có gì ôn nhu đáng nói, đầu lưỡi trực tiếp xông vào khoang miệng, trêu chọc, xâm lấn.

Nụ hôn như vậy phi thường dã man, Chiêu Mân hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt, nhưng th4n thểbị đốt cháy mạnh mẽ, rất nhanh liền bị hôn đến đầu váng mắt hoa, hô hấp dồn dập.

Không bao lâu sau, trời đất quay cuồng, hắn lại bị ôm lên, bị Isar từ phía sau ôm hắn vào trong nguc.

Hình thể của đối phương đủ để bao bọc hắn hoàn toàn, móng vuốt lạnh lẽo bắt lấy hắn không dừng lại, và hắn run rẩy: "Isar! Isar! " Lần này là quá mức so với lần trước.

Con người trong vòng tay của con rồng giống như một con búp bê vải mặc cho nó đùa giỡn, mong manh, mềm mại.

Mỗi khi ở thời điểm này, Isar sẽ giống như bi3n thành một người khác, đối với phản kháng của Chiêu Mân điếc tai ngơ, cơ hồ là không thể kháng cự, bắt buộc lấy tất cả những gì hắn muốn.

Tuy rằng vẫn duy trì hình thái con người, nhưng tr3n người Isar lúc này đã không còn bất kỳ bóng dáng nào của nhân loại, chỉ là dã thú ác liệt.

Rất nhanh, bên cạnh lửa trại cũng chỉ có bóng dáng triền miên.

Tr3n mặt đất bắt đầu xuất hiện một ít vết trầy xước sâu sắc.

Gió đêm thổi qua quần áo lộn xộn.

Chiêu Mân giơ cổ lên, đập vào mắt là tinh hà đầy trời, hắn ôm lấy đầu Isar, ngón tay rơi vào sợi tóc bạc lạnh lẽo, không ngừng rơi xuống.

Chiêu Mân ôm đầu gối, lẩm bẩm mở miệng.

Rồng hóa nguyên hình, đang dùng đầu lưỡi thanh lý nhân loại của hắn, nó phải đến gần, mới có thể nghe rõ hắn đều đang nói cái gì.

"Búp bê trứng rồng của tôi." Mệt mỏi cực kỳ, hư thoát s1nh ra cảm giác bất an, "Bị anh làm mất rồi. "

Rồng triển khai ra cánh rồng, đem hắn khép lại trước người, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh.

Đêm nay ngủ dưới rồng dực, mảnh rồng toàn thân tr3n dưới mềm mại nhất.

Cánh rồng thân mật vây quanh hắn, như ẩn chứa trân bảo quý hiếm.

*

Vài ngày trôi qua, Chiêu Mân nằm tr3n lưng rồng và đi theo Isar đến nhiều nơi.

Hẻm núi đá đen, rêu, ốc đảo... Dưới sự dẫn dắt của Isar, Chiêu Mân chân chính đã chứng kiến vô cùng tinh tú rộng lớn tráng lệ, hiểu được nhân loại đối với tinh cầu này mà nói rốt cuộc là tồn tại nhỏ bé cỡ nào, cũng chứng kiến chân chính cô độc.

Thế giới quá lớn.

Đôi khi cả ngày trôi qua, họ sẽ không tìm thấy bất kỳ dấu vết của s1nh vật, thậm chí ngay cả con rồng cũng không có, như thể tr3n hành tinh này, chỉ có hai người trong số họ tồn tại.

Chiêu Mân nghĩ rằng hắn và Isar ở bên nhau vẫn còn như thế, nếu hai trong số họ, chỉ còn lại một trong số họ?

Ngày thảm họa đã là cách đây một khoảng thời gian dài.

Trong thời gian này, Isar đã bao giờ bay một mình tr3n bầu trời, thông qua thế giới rộng lớn này, nhưng không thể tìm thấy điểm dừng chân ở bất cứ nơi nào?

Chiêu Mân không tưởng tượng được, cũng không dám nghĩ sâu.

Trong giấc mơ của mình, con rồng k3u r3n lần lượt xách theo hắn, đó là Isar, là Isar đã mất đi người yêu.

Phòng tuyến th4n thểcủa Chiêu Mân cũng giống như tâm lý, càng thêm đơn bạc yếu ớt.

Một ngày nọ, họ hạ cánh tr3n một hòn đảo tuyệt vời.

Nước biển ở đây không giống như bất cứ nơi nào khác, là màu xanh nhạt, cát và những nơi khác, là cát trắng rất tinh tế, đẹp đến khó tin. Chiêu Mân đi một vòng quanh hòn đảo và tìm thấy một vết lõm kỳ lạ tr3n một ngọn núi.

Trong khối lõm hình tròn này chất đống không ít tảng đá, có chút giống sào huyệt dã thú, nhìn bốn phía, lại không phát hiện có bất kỳ khả nghi nào.

Có rồng ở chỗ này, cho dù là có dã thú đại khái cũng sợ tới mức chạy xa.

Nhưng khi hắn sắp rời đi, hắn nghĩ về một cái gì đó, quay lại một lần nữa.

Có thể nhảy lên mặt biển đến một hòn đảo nhỏ như vậy để định cư, ngoại trừ rồng, căn bản không có dã thú nào khác có thể làm được.

Chỉ có con rồng.

Rồng vốn thích nước, thích ở tr3n cao, ở nơi độc đáo, hơn nữa sẽ dựa theo sở thích của mình xử lý sào huyệt.

Isar sẽ không giải thích được đưa hắn tới đây.

Cái sào huyệt này... Chỉ có thể thuộc về Isar.

Đây có phải là Naha không?

Isar đã sống một mình ở đây trong một thời gian dài?

Isar bắt cá ở biển, khi Chiêu Mân tìm được anh, anh đã thu hoạch khá phong phú, còn dùng móng tay đem một con cá tươi ngon thích hợp ăn sống của con người thành hình mảnh mỏng, cứ như vậy cho Chiêu Mân ăn.

Biển xanh và cát trắng, Isar hấp dẫn hơn và nhẹ nhàng hơn.

Chiêu Mân không nỡ từ chối, từ từ ăn từng miếng th1t cá Isar cho hắn ăn.

Isar có lẽ nghĩ rằng hắn thực sự đói, hoặc thích loại cá này, sau khi đút và nói với hắn, "Chờ chút, tôi sẽ bắt thêm nó."

Nói xong, hôn lên trán Chiêu Mân, muốn đứng lên nhảy xuống biển.

Chiêu Mân bắt được anh.

Isar dừng động tác, rũ mắt nhìn Chiêu Mân, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chiêu Mân siết chặt ngón tay, vẻ mặt cũng dần dần căng thẳng, sau đó hắn to gan đến gần, dâng lên nụ hôn chủ động đầu tiên.