Ở một cục diện khác trong căn phòng, sau khi nghe những lời Tiêu Yến Thanh căn dặn, Linh Lão Đẩu cùng Lê Vi nhất mực giữ yên lặng theo dõi hắn hành động, nét mặt còn có chút căng thẳng. Khi trông thấy hắn triệu được minh linh của Linh Qui Thần, dẫn đến việc loại bỏ cổ ngải ra khỏi hai chủ thể nhanh chóng hơn tưởng tượng, Linh Lão bèn híp mắt phân tích, đủ để Lê Vi có thể nghe được.
– Ta hiểu câu ” tá đao sát địch ” kia của Tiêu tiểu tử rồi…
– Sao vậy Lão Linh?.
Lê Vi nghiêng đầu thắc mắc.
– Chờ minh linh của Linh Qui Thần nhập vào cổ xác, sau đó tự nó bài trừ dị thể kí sinh trên mình, Yến Thanh sẽ không cần ra tay nữa.
– Tại sao lại phải nhờ tới Linh Qui Thần mới có thể loại trừ Nhân Linh Thủy Ngải?.
– Phàm là linh vật chính dương đại cương thì bản chất luôn sẽ khắc chế tà khí, tà vật dị thường. Nay cổ xác của nó bị một dị thể ký sinh, đương nhiên khi hồi xác sẽ tự động bài xích. Cũng chỉ có nó mới có cách tự nhiên nhất loại bỏ cổ ngải kia. Tiêu tiểu tử cũng không thể tùy tiện can thiệp, cổ ngải đã phát triển đến mức có tri thức, nó đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu chết để kẻ khác tước đi nguồn sống của nó. Một khi bị kinh động, nó có thể đột ngột hút cạn sinh khí trên người Lâm Huyền Trúc hoặc hơn thế nữa, cái này ta cũng không hình dung ra được.
– Quả nhiên triệu Linh Qui Thần tới giúp, vừa nhanh chóng lại vừa đơn giản!.
Lê Vi như nhìn ra một phát hiện rất có ý nghĩa, mở to mắt cản thán.
– Anh ta đang làm gì vậy, Linh Lão?.
Nhìn thấy Yến Thanh tiếp cận Lâm Huyền Trúc, lại dùng ấn chỉ dứt khoát điểm xuống người cô, Lê Vi tròn mắt khẽ hỏi. Linh Lão lúc lắc đầu thầm đáp.
– Cậu ta tất nhiên đang tiến hành giải cứu nữ nhân đó. Ba ấn chỉ đó là phương thức điểm huyệt đặc biệt, hay nói chính xác hơn, nó khiến họ Lâm chết giả. Trong ba huyệt hắn chọn, có một Tử huyệt, chỉ cần bị điểm trúng huyệt này, một người có thể dễ dàng mất mạng. Chỉ những người am hiểu về huyệt thuật, mới có cách làm chủ về chúng. Căn bản hành động kia của Yến Thanh là dùng huyệt thuật phong bế tạm thời các tín hiệu sống trong người nữ tử họ Lâm, dẫn đến Nhân Linh Thủy Ngải lầm tưởng rằng cô ta đã chết, các sợi sinh dưỡng cũng không thể hút nhận thêm sinh khí. Yến Thanh lại dùng Sinh Tinh làm miếng mồi câu dụ cổ ngải, nó bị ép đến đường cùng, rất dễ rơi vào cái bẫy.
– Yến Thanh còn có thể sử dụng huyệt thuật được nữa ư?.
Lê Vi kinh ngạc. Linh Lão buồn chán khẽ liếc đuôi mắt nhìn cô, nói.
– Có gì lạ?. Một pháp sư, ngoài học cách sử dụng pháp thuật, còn phải thông thạo nhiều lĩnh vực khác. Nếu không, làm sao có thể giải quyết được nhiều chuyện như vậy. Mặc dù các khái niệm này vốn độc lập, thế nhưng sâu xa đều có sự liên quan và ảnh hưởng đến nhau. Cô nói xem, vì sao pháp sư còn phải học võ, hay là thông tường lịch sử, địa lý?.
– Tôi tuy không hiểu được ngọn ngành, nhưng lão nói vậy, thì cũng hình dung ra sợi dây liên hệ đó rồi.
Lê Vi ngây ngẩn nhìn Yến Thanh đang bận rộn ở đằng kia, vô thức trả lời.
Bọn họ lại kiên nhẫn chờ đợi một chút, thấy Tiêu Yến Thanh đã thành công lừa được cổ ngải bò tới Dải Sinh Tinh, nhìn thấy hắn đã nhanh chóng tới chỗ Lâm Huyền Trúc và đem cô trở về phía bên này, ai nấy mới cười phào nhẹ nhõm. Nhưng mà chỉ không lâu sau đó, ngay khi Tiêu Yến Thanh muốn dùng Hoả Thần tiêu diệt cổ ngải, một chuyện ngoài dự tính đã xảy ra. Tất nhiên, lại vẫn là do bàn tay của kẻ địch xen vào. Ba kẻ bọn họ trừng mắt nhìn đạo hoả thần trên cao bị phá tan một cách bí ẩn.
– Đối phương chắc chắn sẽ không để Tiêu tiểu tử hành động dễ dàng như vậy đâu.
Linh Đẩu Lão híp mắt âm trầm, Lê Vi quay sang hỏi bằng sự lo lắng.
– Nói vậy là, Hồ Ân kia đã ra tay, hay là…
– Có lẽ vậy, ta không nghĩ là ả nữ quỷ kia có thể hồi phục nhanh như thế, chỉ có mẫu thân của ả…
Linh Lão khẽ gật đầu, phỏng đoán này xem ra rất có căn cứ. Lại nói.
– Nhân Linh Thủy Ngải là vật quan trọng trong kế hoạch điên rồ của Bảo Bình, Tiêu Yến Thanh còn thành công cứu về Lâm Huyền Trúc, bọn chúng đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn. Nếu chậm trễ, tất cả có thể bị Tiêu tiểu tử phá tan hết.
– Vậy tại sao Hồ Ân, bà ta không ra mặt ngay từ đầu để đối phó, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.
– Chuyện này thì ta không rõ, Hồ Ân là con người ngoài có khả năng còn có thâm hiểm, Bảo Bình một phần, bà ta đương nhiên còn gấp chín lần. Ta quả thực cũng không rõ nguyên nhân vì sao bà ta chịu nhìn cảnh con gái suýt bị Tiêu tiểu tử đánh chết cũng không chịu ra mặt đối phó. Lần này thì là cổ ngải, bị động chống đỡ như vậy.
– Bà ta, rốt cuộc là muốn cái gì đây?.
Lê Vi nhăn trán lo lắng, ngay cả Linh Đẩu Lão, cũng không thể trả lời giúp cô câu hỏi này. Bọn họ nín thở muốn xem Tiêu Yến Thanh sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Đột nhiên, bên tai Lê Vi xuất hiện một tiếng nói trầm ổn.
– Trúc…Huyền Trúc đâu…
– Hiểu Vương… Anh tỉnh rồi?.
Lê Vi quay sang nhìn tới Hiểu Vương, thấy anh đã cử động, mới tỉnh lại, ánh mắt đã ngay lập tức quét tới chỗ Huyền Trúc nằm ban nãy mà tìm kiếm. Không thấy cô đâu, Hiểu Vương chau mày lo lắng hỏi, trong giọng nói còn lưu sự mệt mỏi xen lẫn nặng nề.
– A, anh đừng lo, Huyền Trúc đã được Tiêu đạo sĩ giải thoát, cô ấy đang nằm nghỉ ở kia. Ngay sau chỗ chúng ta…
Lê Vi gấp gáp giải thích, cánh tay chỉ về phía Huyền Trúc, Vương cũng quay đầu nhìn tới, tia mắt vừa chạm tới thân hình nhỏ nhắn ngồi yên ắng ở góc tường tối, đã ánh lên niềm vui khôn siết. Nét mặt cũng vì thế sáng lên mấy phần.
– Trúc!. Nghe anh nói không… Anh tới chỗ em…
Vương lo lắng gọi, nhìn cô bất động nhắm mắt ngồi như vậy, muốn chạy tới ngay. Lê Vi vội vã ngăn lại.
– Khoan đã, Yến Thanh nói chúng ta chớ chạy ra khỏi vòng tròn, anh bình tĩnh, chờ Yến Thanh xem sao.
Yến Thanh ở phía trước, tuy không quay lại để xem sự tình thế nào, nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện. Hắn gườm mắt chằm chằm nhìn đạo Hoả Thần vừa bị phá, chỉ nói.
– Không sao đâu, nhân lúc đối phương còn chưa có động thái, anh mau qua đó đem Huyền Trúc trở vào vòng Hoàng Tuyến đi. Ban nãy thấy anh chưa tỉnh, hơn nữa trong người họ Lâm còn xót quỷ khí, tôi không thể đưa cô ta vào Hoàng Tuyến ngay được. Phải đợi dương lực của tôi truyền vào thanh triệt hết nó đã.
– Cảm ơn anh…
Hiểu Vương gật đầu quả quyết, không chậm trễ đứng dậy bước tới chỗ Huyền Trúc. Anh nhẹ nhàng nhấc cô lên, cử chỉ nhất mực dịu dàng, nhanh chóng đem cô trở lại vòng Hoàng Tuyến. Lê Vi nhìn Tiêu Yến Thanh, thắc mắc.
– Vậy mà tôi tưởng chúng tôi không thể bước ra khỏi vòng tròn này…
– Tôi nói vậy bao giờ, dặn như vậy mục đích là để các người có chuyện gì cũng không tùy tiện chạy ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm. Kẻ địch tập kích, tôi không chắc chắn có thể ra tay kịp thời. Còn Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới tôi lập ra, mục tiêu của nó là trấn áp quỷ khí mà thôi, mục đích là bảo vệ các người khỏi sự tấn công của quỷ nữ Bảo Bình.
– Nhưng tại sao trên người Huyền Trúc lại lưu quỷ khí?.
– Huyền Trúc và Bảo Bình trước đây có giao kết trong quá trình nuôi Nhân Linh Thủy Ngải, trên người vì thế mới dính tới quỷ khí. Có điều, tại sao bị quỷ khí ám như vậy, Trúc vẫn không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng đối với cơ thể. Tôi lại nghĩ rằng, chuyện này do Hồ Ân can thiệp.
Yến Thanh trầm ngâm giải thích. Hiểu Vương cùng Huyền Trúc vừa trở lại vòng Hoàng Tuyến, quả nhiên không gặp cản trở gì, dương lực Tiêu Yến Thanh truyền vào cơ thể Trúc đã thành công thanh diệt hết quỷ khí xót lại. Nghe hắn phân tích, Vương lên tiếng.
– Tôi nhớ tới một chuyện, khi còn chung sống với nhau, có lần Trúc bị ngã, lúc ấy tôi lại không có nhà. Khi trở về, thấy cô ấy bất tỉnh trong nhà tắm, liền đưa tới bệnh viện. Căn bản cú ngã kia không ảnh hưởng gì tới Huyền Trúc, thế nhưng, bác sĩ lại phát hiện ra trong người cô ấy còn có bệnh lạ…
– Huyền Trúc mắc bệnh lạ ư?.
Lê Vi kinh ngạc hỏi. Yến Thanh nghe thấy cũng chau mày.
– Đúng vậy. Vị bác sĩ nói, trên lưng Trúc có dấu tích của một cái gì đó, giống như lớp sừng, còn nằm ẩn dưới lớp biểu bì của cô ấy. Nhưng mà kì lạ là, nó đang tiến tới tự hoại tiêu. Tôi lúc ấy còn tưởng, sắp tới sẽ phải chuẩn bị tâm lý để điều trị căn bệnh cho cô ấy, thế nhưng vào lần hẹn thứ hai, vị bác sĩ thông báo, Trúc hoàn toàn không gặp nguy hiểm gì nữa. Tuy đó là may mắn, nhưng tôi đối với chuyện này vẫn cảm thấy khó tin. Sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, kì thực chưa tự mình hỏi cô ấy về căn bệnh đó lần nào cả.
– Chín phần là có dính dáng tới quỷ nữ kia rồi.
Yến Thanh khoanh tay phỏng đoán.
– Vậy còn cổ ngải kia thì sao?.
Lê Vi không quên cây ngải còn đang mải chìm ngập hút sinh dưỡng trong Dải Sinh Tinh đằng kia, vội vàng hỏi. Yến Thanh quay sang nhìn nó, chỉ im lặng. Đột nhiên hắn cất giọng nói to.
– Đã ra tay rồi ra mặt đi. Ta biết bà đang ở đây, Hồ Ân.