Tiêu Yến Thanh nhấc chân đi tới gần Nhân Linh Thủy Ngải, ánh mắt lướt qua một lượt, cổ ngải được bao phủ bằng một tầng dạ thể đen kịt, nhàn nhạt phả ra hắc khí vần vũ. Người nằm sau tấm rèm mỏng kia vẫn bất động, Yến Thanh dừng mắt tại chiếc quan tài gỗ chứa thân thể Lâm Huyền Trúc, trong đầu liền phân tích.
– Giữa những vật này có liên hệ gì với nhau?. Cổ ngải cùng cổ qui xác, giao nhân cùng cổ quan… Hơn nữa, nếu như lời hồn ma nữ kia nói là đúng, đại trận pháp này tạo nên tầng dạ thể, cổ ngải lại cũng có dạ thể, vậy nó ắt hẳn phải thuộc đại trận pháp. Lại nói, muốn phá bỏ dạ thể phải phá nốt Tam Sinh Môn, nhưng thật ra, nếu mình phá Nhân Linh Thủy Ngải này, cũng có thể xem là một cách. Có điều, cổ ngải bị đả thương, Lâm Huyền Trúc cư nhiên cũng không thể yên ổn.
– Anh đang suy nghĩ gì vậy?.
Tiếng nói của Lê Vi từ phía sau lọt vào tai hắn, hắn đành quay đầu trả lời.
– Đang phân tích vài thứ. Tôi đang nghĩ xem làm cách nào tìm hiểu rõ loài cổ ngải này, mà như vậy, lại liên quan tới tầng dạ thể chết tiệt kia.
– Ma nữ kia nói, chẳng phải là phá giải Tam Sinh Môn ư?.
– Đúng vậy, tôi chỉ mới phá được Ngũ Tử Đạo, thực ra bản thân nó đã là một tiểu trận pháp, hoạt động độc lập, thành ra, dẫu có bị phá giải, cũng chưa thể vô hiệu hoàn toàn được đại trận pháp kia. Hơn nữa, Hồ Ân chắc hẳn tính toán ra, cho nên mới xây dựng đa trận pháp, kẻ muốn đối phó với bà ta, chỉ phá hủy được đơn phương các tiểu trận thì vẫn chưa thể nói lên điều gì. Như vậy, bà ta vừa có thời gian để tính nước đi kế tiếp, vừa gây hao tổn sức lực đối phương. Tôi thực sự không muốn đơn thuần đi phá lần lượt Tam Sinh Môn kia nữa.
– Nếu như vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì?. Hồ Ân đã cứu Bảo Bình, không lẽ lại đợi bà ta hồi phục con gái, lúc ấy anh một thân đánh hai địch đó.
Lê Vi ngưng trọng phân bua, một Bảo Bình đã tà ác, quỷ quyệt, mẹ cô ta còn là kẻ cao tay về pháp thuật, hai mẹ con ả hợp lực lại, Tiêu Yến Thanh liệu có đủ sức chống đỡ?. Cô càng nghĩ, càng lo cho thiếu đạo sĩ, hận mình không có năng lực gì giúp sức cho anh ta. Linh Đẩu Lão khàn khàn tham gia.
– Nan giải a!. Người đã ở kia mà bất lộ thoát, muốn cứu Lâm cô nương phải nắm rõ Nhân Linh Thủy Ngải, bằng không, cũng vô phương. Tách ra khỏi nó, nữ nhi kia chỉ có nước thập tử nhất sinh. Haizz.
– Một phần thì vẫn còn hy vọng. Nếu đã không có cách nào khác, chẳng phải nên hy vọng vào một phần sinh kia sao?. Cứ bình tĩnh, tôi không tin không tìm ra điểm mấu chốt của chuyện này.
Yến Thanh chau mày cứng rắn nói. Hắn chắp tay đi lại quanh cổ ngải, thực ra, ngoài hình dáng giống một nữ nhân đang đứng thì không thể thấy thêm điều gì, thế nhưng lạ ở chỗ, cổ qui xác, tức phần mai của lão qui ở bên dưới lại không có dạ thể, mắt thường hoàn toàn có thể nhìn thấy đặc điểm của nó khá rõ ràng.
– Các người nhìn xem, vì sao cái mai rùa này lại không có dạ thể?.
– Quả đúng a!. Trước giờ không để ý tới điểm này.
Lê Vi ngạc nhiên thốt lên. Linh Lão híp mắt đánh giá.
– Chẳng lẽ nó không thuộc đại trận pháp?. Cổ ngải kia mọc trên mình nó, cơ bản có thể xem là một tổng thể, ấy vậy mà chỉ có cái cây quái dị kia là có dạ thể.
– Trừ phi đây là bắt buộc, nếu không, bà ta không bao giờ để lộ một điểm sơ hở như thế này.
Yến Thanh nhỏ giọng suy đoán, hắn xem ra đã có thể tìm thấy một đầu mối để tháo gỡ vấn đề. Tuy nhiên, đầu mối đó dẫn đến đâu, hắn thật cũng chưa đoán ra được, chỉ nói.
– Nữ nhân đó biết chúng ta không thể đường đột chạm tới cổ ngải, căn bản do có Lâm Huyền Trúc làm bia đỡ đạn. Cũng không thể đi phá Tam Sinh Môn vào lúc này, đó là một phần trận pháp cuối cùng của bà ta, đương nhiên sẽ có biện pháp ngăn cản. Như thế, vừa hao tổn sức lực vừa sinh ra những chuyện khó kiểm soát. Tôi nghĩ nên tập trung tìm hiểu nguồn gốc, lai lịch cổ ngải này thì hơn.
– Vậy anh nói xem, chúng ta ở đây thì có thể làm gì, địch chưa xuất thủ, cổ ngải kia cũng không thể động tới, còn nữa, Hiểu Vương cũng chưa tỉnh lại…
Lê Vi lại lo lắng lên tiếng, cho dù cô cùng Vương đều ở một chỗ, thế nhưng vẫn là lực bất tòng tâm nhìn anh chịu đau đớn. Yến Thanh liếc mắt thấy biểu lộ lo lắng ấy của cô dành cho họ Trần, trong lòng không hiểu sao lại khẽ nhói một cái. Nhói vì cái gì hắn quả thực cũng không rõ, chỉ hắng giọng trả lời.
– Bà ta sẽ xuất hiện thôi, để tôi tới xem anh ta một chút.
Nói xong, hắn nghiêng ngó tìm kiếm thứ gì đó trên sàn nhà, lát sau dường như đã nhìn ra, bèn đi lại nhặt thứ ấy lên.
– Đây rồi.
Vật Yến Thanh mới nhặt lên chính là chiếc vòng đá ban nãy rơi từ người Hiểu Vương ra, cũng là vật hắn giao cho anh lúc ở Quỷ Mộc Môn. Hắn nắm chiếc vòng đi nhanh lại phía vòng Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới. Ánh mắt Yến Thanh nhìn tới một thân áo trắng của Hiểu Vương đang ngồi gục trên mặt sàn im ắng, khuôn mặt bất động, sắc mặt bảy phần đều nhợt nhạt, mi tâm khép chặt, đành chau mày nói.
– Không can thiệp thì tà khí còn lâu mới tan hết.
Xong liền giương chiếc vòng lên trước mặt, kẹp giữa hai ngón tay đang tạo pháp ấn, đồng thời truyền vào nó một lượng pháp lực, chiếc vòng tựu hồ sáng lên, bao quanh một quầng sáng nhàn nhạt, xong xuôi bèn ném nhẹ chiếc vòng vào giữa bụng Hiểu Vương. Nó yên vị trên đùi anh, đều đặn toả ra ánh sáng vàng.
– Thứ này sẽ trấn áp tà khí, thanh triệt khí xấu, không lâu nữa anh ta sẽ tỉnh lại.
– Vậy thì tốt quá!.
Lê Vi mừng rỡ kêu lên, Yến Thanh không màng để ý biểu quyết ấy, hắn có việc khác phải làm ngay, bèn xoay lưng lại đi về phía Nhân Linh Thủy Ngải, vừa đi vừa nói.
– Cổ qui xác không giao thoa với lớp dạ thể từ đại pháp trận, chỉ có thể có một khả năng, nó là vật chính khí cương đại của thiên địa, cho nên không nhiễm nhương các nguồn tà khí xú uế. Đối với đại trận pháp kia, cổ qui xác có thể coi như là không can dự gì. Có điều Nhân Linh Thủy Ngải mọc ký sinh trên mình nó, ban đầu khi chưa kết nối với cơ thể họ Lâm, mụ nữ nhân kia không có cách nào tách nó ra khỏi mai rùa đành tạm thời để như vậy. Dẫu sao như thế cũng không ảnh hưởng gì lắm, bất quá là làm cho đại trận pháp của mụ mất đi tính hoàn hảo mà thôi.
– Nhưng tôi có một điểm thắc mắc, nếu loài ngải kia đã mọc trên cái mai rùa, bây giờ nó lại còn hút sinh khí, sinh dưỡng từ cơ thể Huyền Trúc, vậy hoá ra nó lưỡng sinh trên cả hai vật chủ hai sao?.
– Cô nhầm rồi, nó căn bản không phải đồng thời sinh dưỡng trên cả hai chủ thể, mà là trong nó đang hình thành một sự chuyển biến, tách dần khỏi mai rùa và tiến tới nhận cơ thể họ Lâm làm chủ thể nuôi dưỡng nó. Điều đó giải thích vì sao Hồ Ân chấp nhận để mai rùa ở lại, dẫu nó làm lộ sơ hở về đại trận pháp của bà ta. Một khi Nhân Linh Thủy Ngải hoàn toàn di chuyển sự ký dưỡng sang chủ thể mới, cổ quy xác coi như không còn nhiệm vụ gì ở đây nữa, lúc đó bà ta sẽ có thể tách nó ra khỏi cái cây tùy ý làm gì thì làm.
– Vậy nếu muốn cứu Huyền Trúc, liệu có thể dùng cách nào đó khiến Nhân Linh Nhân Thủy Ngải quay về chọn chủ thể chính của nó là cổ qui xác hay không?.
– Ý kiến hay lắm, tuy nhiên… bất khả thi.
– Vì sao chứ?!.
Lê Vi nhăn trán thắc mắc. Yến Thanh trầm ngâm giải thích.
– Ngải là một loài có linh tính mạnh mẽ, huống chi đây còn là cổ ngải. Một khi nó tìm thấy nguồn nuôi dưỡng khác tốt hơn nơi cũ, lập tức sẽ tự nhiên biến đổi hướng về chủ thể mới kia, trừ khi chủ thể mới không còn gì để nó tồn tại, mới có thể khiến nó bất đắc dĩ quay về chủ thể cũ. Lâm Huyền Trúc đối với chúng ta chính là phải còn sống, trừ phi cô ta chết, cổ ngải mới chủ động biến đổi lại lần nữa. Nhân, quả lần này chính là loại một chiều, có đi nhưng không có về, cô hiểu chứ?.
– Vậy, anh nói phải làm sao…
Lê Vi so với ban nãy, trán còn nhăn thêm một bậc, cụp mắt lo lắng. Lão Linh bấy giờ mới lên tiếng.
– Tiểu tử à, cậu xem, cổ qui xác kia, vốn là vật chính dương đại cương, tuyệt đối thanh sạch, thử dụng nó một chút xem sao. Cậu không phải là hết cách đấy chứ?.
– Chuyện này…
Yến Thanh nghiêm túc nghe hết lời của Linh Đẩu Lão, hắn cũng thoáng chau mày, giọng nói lưỡng lự.
– Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện dụng nó, thế nhưng, có vài điều còn chờ căn nhắc…