Tiếng nói phát ra đột ngột làm Yến Thanh thoáng giật mình, hắn dừng lại.
– Giọng nói này rất quen… không phải là…
Hắn ngoái đầu nhìn, nhất thời trợn mắt lên. Đứng sau lưng hắn một đoạn, một khuôn mặt dần dần hiện ra, lạ lùng thay, đó cũng lại là mặt của Trần Hiểu Vương. Anh ta từ trong màn tối tờ mờ bước ra, cả người đều lành lặn, sạch sẽ, thân thể không dính chút máu nào. Cử chỉ cũng không có gì tỏ ra đau đớn. Yến Thanh quan sát sắc mặt của Hiểu Vương mới xuất hiện kia, cảm nhận có chút nhợt nhạt.
– Phải rồi, anh ta bị nữ quỷ hút dương khí, thần khí không thể tốt được. Vậy…
Hắn cảm thấy kì quặc, quay sang nhìn Hiểu Vương đang nằm trên sàn nhà, lại nghe anh ta thều thào van cầu mình.
– Tiêu huynh đệ, mau cứu giúp… tôi đau quá, đừng nghe hắn, hắn là giả!.
Yến Thanh hừ lạnh. Chuyện quái gì đang diễn ra, trước mặt và sau lưng hắn đều có một Trần Hiểu Vương, vậy ai là thật ai mới là giả?. Tiêu Yến Thanh thoáng im lặng, hắn nhất thời đứng yên tại chỗ, cũng không để lộ cho hai kẻ kia biết suy nghĩ của mình. Hắn nghĩ ngợi.
– Vạn nhất đều là hàng giả, hơn nữa, kẻ thứ hai cũng như kẻ trước, hùng hoàng đều vô tác dụng, vậy ta nên làm thế nào…
Hắn kín đáo liếc đuôi mắt về phía nơi quỷ nữ nằm, vẫn thấy thân thể bất động của ả ở đó, mới yên tâm đôi chút. Lúc này định lên tiếng thử hai kẻ tự xưng là Trần Hiểu Vương một chuyến, đột nhiên, người phía sau lưng hắn đã lên tiếng trước.
– Yến Thanh, nghe tôi nói, cậu chớ nóng vội.
– Tôi không nóng vội, anh có gì thì trình bày đi. Tốt nhất là thuyết phục được tôi, nếu không, xem tôi xử lý kẻ giả mạo thế nào!.
Hắn chậm rãi trấn áp trước, muốn để kẻ kia biết rằng hắn có phòng bị. Hiểu Vương “ sạch sẽ “ bèn đáp lời.
– Tôi quả thực không phải Trần Hiểu Vương, thế nhưng, kẻ đằng sau anh, càng tuyệt đối không phải là anh ta. Anh bị trúng ảo thuật rồi…
– Tiêu huynh đệ, đừng nghe lời xằng bậy!. Mau cứu tôi, mau cứu tôi với, còn có mọi người đang chờ cậu cứu…!.
Hiểu Vương bị rớt từ trần nhà xuống lập tức cất tiếng phản biện, âm điệu vô cùng thảm thiết, thê lương. Yến Thanh ngoảnh đầu lại, thấy anh ta đang ngóc đầu dậy nhìn về phía mình, ánh mắt thập phần đau đớn, dáng vẻ khẩn cầu. Khuôn mặt có lẽ vì gấp gáp đã thu lại lãnh đạm, lúc này ba phần đều nhăn nhó khổ sở, thế nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Yến Thanh trông thấy cũng có chút không đành lòng. Hắn khẽ nuốt nước bọt, chưa biết phải nói gì, bên tai đã thu thấy những tiếng “ nhóp nhép “. Vũng máu từ người Hiểu Vương đang trào ra xối xả, anh ta kêu lên đau đớn, cố dùng sức tàn nghển cổ nói với Tiêu Yến Thanh.
– Tôi xem ra… khó qua khỏi rồi…
– Anh Trần…
– Anh bị trúng ảo thuật đó, tất cả một màn này đều là giả, tin tôi, quỷ nữ đã trốn thoát rồi…
Yến Thanh trân mắt, hắn có phần cảm thấy khó xử khi nghe hai Trần Hiểu Vương thi nhau nói. Hắn xoay người lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Hiểu Vương sạch sẽ kia, lại nhìn tới chỗ Bảo Bình, rõ ràng ả vẫn nằm đó, tại sao kẻ này lại nói những lời như vậy?. Hiểu Vương thứ hai đối với cái nhìn áp chế của thiếu pháp sư, vẫn bình tĩnh giải thích, ngữ điệu trầm ổn, nét mặt ngoài nhợt nhạt ra cũng rất lãnh đạm, hơn nữa, ánh mắt anh ta phát ra tia tin tưởng. Yến Thanh nhìn tới đôi mắt đen tuyền sâu thẳm ấy, đột nhiên trong lòng dấy lên một loạn linh cảm, chính là sự tin tưởng. Thế nhưng hắn chưa vội biểu hiện, chỉ trầm giọng hỏi.
– Như thế nào?.
– Yến Thanh, cứu tôi…!!!.
Hiểu Vương nằm trên vũng máu đặc lại kêu lên, lần này y chống hai tay đẩy người dậy, bắt đầu bò khỏi vũng máu, muốn tiến tới chỗ Tiêu Yến Thanh đang đứng. Hai tay hai chân y vì cú ngã, khớp đều đã bị trật hết cả, tiếng xương khớp bị bẻ ngoặt phát ra răng rắc. Hắn
thận trọng nhìn tới, chờ xem y định làm gì. Hiểu Vương kia đẩy ngược cẳng tay cẳng chân lên bắt đầu bò, trông y như một con nhện, không ngừng mở mồm kêu lên thảm thiết.
– Hắn là giả, là giả… mau cứu tôi…!!!.
Y càng nói, cái miệng càng rộng ra, phút chốc đã rộng hoác tròn xoe, lộ ra một hốc đen ngòm không có răng lợi, chỉ nhễu ra một dòng máu đỏ thẫm như dầu nhớt. Hai mắt y ngày càng thu hẹp,co rút lún sâu vào trong, trông như hai hạt đỗ đen đính trên khuôn mặt đầy thịt trương phình đang chuyển sang màu tía. Yến Thanh có phần kinh ngạc, lùi lại mấy nhịp, tránh xa cái thứ quái đản đó. Y chậm chạp bò đến, hai bàn tay đều dính đầy máu, bò đến đâu lại in xuống sàn nhà những vết đỏ thẫm hình bàn tay năm ngón. Dưới bụng vẫn không ngừng nhễu ra những giọt máu nhỏ xuống lách tách. Trần Hiểu Vương thứ nhất phút chốc đã biến dạng thành ra thứ gớm ghiếc như vậy. Tiêu Yến Thanh nhìn bóng lưng áo trắng đã đỏ ngầu những máu kia bèn càu nhàu.
– Như vậy còn to mồm la lớn không phải đồ giả?. Chí ít Trần Hiểu Vương mà ta biết dẫu có xấu xí cũng không tới mức như vậy!.
Dứt lời, hắn bặm miệng cắn đầu môi rỉ ra chút máu, chấm ngón tay trỏ và giữa vào rồi đưa lên giữa trán, tạo một pháp ấn, kéo một đường từ mi tâm chạy qua hai khoé mắt xuống dọc theo sống mũi. Đoạn, lại đổi ấn điểm vào huyệt Nhĩ Căn rồi đến huyệt Nhân Trung ba lần. Yến Thanh thực hiện xong xuôi, mọi thứ trước mắt liền thoáng chuyển động như ảo ảnh rồi tan biến mất. Tên Hiểu Vương giả đang bò dưới sàn nhà như một sinh vật quái dị lúc này toàn thân bắt đầu chảy ra. Da thịt bong tróc rã xuống từng mảng, từng mảng một. Máu hoà trộn với thịt rơi xuống sàn nhà thành bãi lẫn lộn. Cái đầu nó vặn vẹo, cũng trực trờ rụng xuống, miệng đã rộng gần hết nửa khuôn mặt vẫn không ngừng cất tiếng nói ồ ồ nhiễu nhương.
– Yến…Thanh…. Yến…Thanh…
Tiêu Yến Thanh hít vào một hơi nhắm mắt lại.
– Biến đi!.
Khi hắn mở mắt ra, âm thanh lạo rạo bên tai run rẩy mờ nhạt dần, sinh vật giả dạng họ Trần đã tan thành một vũng máu thịt nhớp nháp nằm một đống trên sàn nhà, sau đó cũng nhanh chóng biến mất sạch sẽ. Hắn buồn chán ngoảnh đầu nhìn lại đằng sau, thở phào một cái khi thấy Hiểu Vương kia còn đứng ở đó.
– Lê Vi, Lão Linh, Hiểu…Hiểu Vương?. Vậy đây là, hư ảnh?.
Yến Thanh nhìn về một phía căn phòng, hắn thoáng ngạc nhiên khi ánh mắt chạm tới mọi người đang đứng trong vòng tròn Hoàng Tuyến như chưa từng có gì thay đổi. Lão Linh Đẩu đang nhắm mắt, hai tay ông lão đang nặn một ấn chú nào đó, Yến Thanh thấy những ngón tay gầy đét của lão run run, những nếp nhăn trên vầng trán cũng xô lại thật chặt. Ngồi gục phía trước không ai khác chính là Trần Hiểu Vương thật sự. Hắn định cất tiếng hỏi, Hiểu Vương đang đứng trước mặt đã lại lên tiếng.
– Là ta đây, ta là Linh Đẩu. Hiểu Vương thật đang ngồi trong vòng Hoàng Tuyến, chớ lo.
Nói xong, bóng ảnh Trần Hiểu Vương rung động rồi mờ nhạt dần biến mất. Tiêu Yến Thanh khẽ gật đầu, hắn không tỏ ra ngạc nhiên là mấy, có lẽ trong đầu đã phần nào tự hiểu ra vấn đề. Hắn bước nhanh lại phía Hoàng Tuyến, nhìn Linh Lão từ từ mở mắt, khuôn mặt ông lão vài phần đều biểu lộ mệt mỏi, chỉ thở thật chậm nhìn hắn. Dường như lão không đủ sức để nói nữa. Hắn hơi cúi đầu thở ra một cái, nói.
– Từ từ, lão đã quá sức rồi.
Lê Vi đỡ lấy cánh tay Linh Lão.
– Ban nãy chúng tôi thấy anh đột nhiên có biểu hiện lạ, tự nói một mình, lại còn gọi tên Linh Lão và Hiểu Vương, Lão Linh liền đoán rằng anh bị trúng ảo giác, mới gấp gáp nghĩ cách đối phó. Anh cứ liên miệng gọi Hiểu Vương, bọn tôi liền nghĩ anh đã nhìn thấy anh ấy trong ảo giác của mình, vì thế Linh Lão đã phải dụng tới cách áp phách của Hiểu Vương để tạo Hư Ảnh Thuật, đồng thời dùng Âm Thuật để xâm nhập tri giác của anh. May mắn là thành công, nếu không, chúng tôi cũng hết cách…
Yến Thanh trần ngâm lắng nghe, cũng tự phân tích lại sự việc.
– Lúc tôi đáp trả tiếng gọi từ Linh Lão Đẩu kia, cũng chính là lúc tôi bị rơi vào ảo mộng. Có điều, thứ khiến tôi không cảm nhận ra nó mới là đáng nói. Một thứ có năng lực dùng ma âm tác động vào thính giác của kẻ khác, lại có thể tạo ra ảo mộng để dẫn dắt kẻ đó vào, một thứ, có tên gọi là Yêu Âm.
– Yêu Âm?.
– Đúng vậy, tuy nhiên nó chỉ là công cụ thôi, kẻ điều khiển Yêu Âm tạo ảo giác cho tôi, rõ ràng rất rành về thuật khiêu linh. Bảo Bình không thể làm ra những trò này, mà là, mẹ cô ta. Bà ta đã ra tay rồi…
– Người đàn bà có tên Hồ Ân đó ư?. Chúng tôi không thấy bà ta…
Lê Vi cả kinh nói. Yến Thanh trầm ngâm giải thích.
– Dĩ nhiên bà ta chưa đường hoàng xuất đầu lộ diện ngay được, một kẻ khôn ngoan sẽ không chọn cách ấy. Hơn nữa, vừa rồi bà ta muốn nhanh chóng cứu con gái mình, đương nhiên phải đánh lạc hướng được tôi. Điều khiển Yêu Âm khiến tôi rơi vào ảo mộng của nó, là một thượng sách. Những khiêu thuật kiểu này, cho dù nhiều hỗn thức, cũng chỉ có Vu thuật là thành thục hơn cả. Không hiểu bà ta thuộc môn phái nào nữa…
– Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, ngoài cẩn trọng phòng bị còn có thể làm gì hơn. Anh nên cẩn thận.
Lê Vi ngưng trọng nhắc nhở, Yến Thanh trầm ngâm không nói gì, hắn quay đầu lại nhìn về nơi ban nãy có quỷ nữ nằm, đúng là đã trống không. Ả đã được mẫu thân mình cứu thoát. Lê Vi lại kể.
– Khi anh vừa đứng dậy rời khỏi quỷ nữ, chúng tôi thấy cô ta bị một thứ gì đó từ trong hướng đối diện hút vào. Vì ảnh hưởng của dạ thể, cho nên không rõ ra là gì, chỉ thấy linh hồn của Bảo Bình hoá thành một cầu khí đen bay về phía ấy. Tôi đã gọi anh đến mấy lần, anh tuyệt nhiên đều không nghe thấy. Sau đó mới nghĩ cách giúp anh.
– Thiếu đạo sĩ, cậu nói xem, vì sao Yêu Âm kia có thể lợi dụng trí nhớ của cậu để tạo nên ảo mộng, hơn nữa, cậu còn không cảm nhận ra được lai lịch của nó.
Lão Linh bấy giờ mới hồi sức đôi chút, thều thào hỏi. Yến Thanh từ tốn giải thích.
– Tôi nói rồi, nó là tà linh, không biết như thế nào mà gặp được cơ hội tu luyên, chính là đã trải qua vài phần tu luyện như thế, xảo quyệt, gian trá cũng không quá, vì thế trong tên mới có một chữ “Yêu”. Nhưng bản chất suy cho cùng, vẫn là không có sinh mệnh, cho nên trở thành công cụ cho kẻ khác lợi dụng. Hồ Ân điều khiển Yêu Âm, dùng ma âm của nó xâm nhập tri giác của tôi, từ đó tùy ý tạo nên ảo mộng kia. Tôi rơi vào ảo mộng của nó gặp Trần Hiểu Vương vì anh ta là người mà nó thấy được qua trí nhớ của tôi. Nếu không phải anh ta, thì sẽ là bất kỳ, miễn là tôi còn lưu giữ trí nhớ về người đó. Không biết chừng, tôi gặp cả sư phụ mình tại đây cũng nên.
Hắn nhếch môi nhấn mạnh, lại thấy thật buồn cười, nói tiếp.
– Tôi dùng hùng hoàng không có kết quả, bởi lẽ, tất cả đều chỉ là ảo giác. Ngay cả hư ảnh Trần Hiểu Vương do Lão Linh triệu ra, nếu thử bằng cách ấy, cũng vô ích. Điều này có nghĩa là, Yêu Âm chỉ tác động vào một phần tri giác của tôi mà thôi, nó có thể không cần trực tiếp đụng độ, vô tình tạo nên cách thức lừa đảo có một không hai cho nó. Người bị nó dẫn vào ảo mộng, bảy phần đều không nghĩ ra chuyện này, vì hành động trong ảo giác của họ đều là thật. Thậm chí, nếu ban nãy tôi đưa tay tự véo mình một cái, cũng vẫn cảm thấy đau. Nó có tên là Yêu Âm cũng bởi như vậy. Đồ của nữ nhân kia, đều là hàng độc dị!.
Yến Thanh lắc đầu chán nản. Lê Vi chau mày thắc mắc thêm.
– Tại sao khi Linh Lão dùng Âm Thuật tác động thành công vào tri giác của anh, thì ma âm của Yêu Âm kia cũng dần bị mất tác dụng?.
– Tôi nói rồi, nó chỉ tác động vào một phần tri giác của tôi, tôi vẫn cảm nhận và phân tích sự việc bằng não bộ tỉnh táo của mình. Cho nên, cũng có thể tiếp nhận được Âm Thuật của Linh Đẩu Lão. Lại nói, cũng bởi có thêm một nguồn tác động, cho nên tác dụng của ma âm cũng liền bị giảm sút, ảo mộng nó tạo ra ngày càng sai lệch, méo mó. Nếu cô nhìn thấy Hiểu Vương bằng ma âm tạo nên, tôi e rằng cô không dám thích anh ta nữa đâu… Hơn nữa, sau đó tôi lại còn dùng Định Thức Ấn phá giải hoàn toàn ảo mộng, cho nên Yêu Âm thất bại.
– Ra vậy.
Lê Vi đánh mắt nhăn trán nhìn sang chỗ Hiểu Vương đang ngồi, nét mặt lộ lên lo lắng, có lẽ do anh bất tỉnh mãi vẫn chưa tỉnh lại. Tiêu Yến Thanh xoay người nhìn ra sàn nhà rộng trống trơn, đanh mặt lẩm bẩm.
– Mụ không chỉ cứu thành công đứa con gái, cả Tri Thù Bạch Cốt cũng được mụ đem đi rồi. Nếu mụ phá được cả Bạch Tuyến trói bộ xương đó, lần này xem như phải đấu một trận lớn rồi…