– Các ngươi cũng khá lắm, lần ra được cái u cốc kia?.
– Phàm là chuyện xấu xa thì vĩnh viễn không che đậy được!. Mẹ con nhà các người làm ra những chuyện kinh thiên như vậy, trời đất không dung tha!.
Tiêu Yến Thanh phỉ ra, hắn gay gắt nói. Bảo Bình gằm mắt chằm chằm nhìn hắn, ả băng lãnh nhếch môi.
– Chúng ta chỉ cần sức mạnh, có sức mạnh, chống trời cũng được. Ám Dạ Sát, giết tên cẩu đạo sĩ cho ta, đừng để hắn nói xàm!.
Ả hất hàm ra lệnh, con thú to lớn đứng bên chân ả liền nhe răng gầm gè, nó gầm lên hung tợn, hai khe mắt dẹp phả ra tầng sát khí quỷ dị đỏ như lửa. Tiêu Yến Thanh trợn mắt.
– Mẹ nó!. Xem ra mày muốn chôn chung với con Hồn Độn dưới cái hang khô kia, ta cho ngươi toại nguyện!.
Nói đoạn, hắn dắt mộc kiếm lại vào thắt lưng, thay vào đó lấy ra thanh Uyển Kiếm, lưỡi kiếm sắc dài loé sáng lạnh lẽo trong bóng tối tờ mờ. Bảo Bình bị thương bèn nhân thời cơ này lui về sau rồi khẽ khàng biến mất trong bóng tối, ả cần thì giờ để tự hồi phục nguyên khí. Con Ám Dạ Hắc Mao Sát không chần chừ chồm tới trước, hai bàn chân to tướng mọc ra những cái móng dài khoằm vừa cứng vừa nhọn, nhằm mặt Tiêu Yến Thanh tát xuống.
“Choeng!”.
Yến Thanh giương kiếm ra chém lại, lưỡi kiếm mảnh liền bị con vật giữ lại bằng những móng vuốt, âm thanh va chạm vào nhau khô khốc. Hắn mím môi rút lưỡi kiếm về. Chỉ nghe “ xoẹt “ một tiếng.
– Mẹ kiếp!. Da nó dày hơn da trâu!. Có biết lột nốt lớp Bạch Lân Giáp của tên Kim Sĩ đem đến đây có khi còn hữu dụng, trúng một vả của nó, xem ra cũng lê lết!. Haiz!.
Hắn lầm bầm trong miệng.
– Yến Thanh, cẩn thận!.
Lê Vi cùng mọi người đứng trong vòng Hoàng Tuyến không ngừng lo lắng, liên tục nhắc hắn. Hắn chép miệng.
– Lúc nào không cẩn thận?. Linh Lão Đẩu, lão dùng Ẩn Thân Thuật lên ta đi!.
– Được, nhưng cần chút thời gian để linh lão ta vận phép, mà xem ra, con quái thú kia không để cho chúng ta kịp hành động đâu!.
Linh Lão ngưng trọng nói. Tiêu Yến Thanh im lặng suy nghĩ, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, con Ám Dạ Hắc Mao đã lại nhảy tới, làm hắn đành gấp gáp đối phó. Con vật to lớn như con trâu mộng này, toàn thân còn có lớp mao dày rậm che chắn, lớp bì lại rắn chắc, không dễ gì để sát thương. Dẫu Uyển Kiếm cũng là hàng bảo khí cứng rắn, thế nhưng còn phụ thuộc vào một tay Tiêu Yến Thanh dụng nó thế nào. Lúc này giữa căn phòng rộng vang lên tiếng huỳnh huỵch do con thú hung dữ chuyển động. Yến Thanh đâm kiếm tới đâu, con vật đều dùng chi trước đỡ được, ngược lại còn tỏ ra thiện chiến khi biết dùng cái đuôi dài như roi da để phản công lại. Yến Thanh vừa đối phó với con vật vừa nói to.
– Lão Linh, ông mau dùng Hư Ảnh Thuật, phân tán sự chú ú của nó!.
– Được, được!.
Linh Đẩu Lão gật gật, vội vận phép triệu ra những hư ảnh cổ nữ nô. Những hư ảnh này xuất hiện, bay quanh con hắc thú, múa may chao đảo, lại cất tiếng khóc, cười hỗn loạn, nhất thời khiến con vật chú ý. Nó nghếch mõm nhìn những bóng ảnh bồng bềnh đang bay lượn trước mặt, khoé mõm gằm ghè ghê rợn. Tiêu Yến Thanh lại hô lên.
– Triệu nhiều hơn nữa!.
Linh Lão đành bặm môi cố sức vận phép, triệu ra thêm hư ảnh, phút chốc con hắc thú đã bị vòng vây ảnh nữ làm cho phân tâm. Tiêu Yến Thanh liền nhanh chóng chạy tới vách tường, đạp mình lộn người lên cao rồi phóng kiếm nhằm cổ con vật chém xuống. Linh Lão ở bên ngoài cũng biết phối hợp hành động, lão điều khiển cho những bóng ảnh nữ nô dùng âm thanh ma mị làm nhiễu loạn trực giác của hắc thú. Từ trong không trung vụt loé lên một đường kiếm sáng lạnh như chớp.
“Phập!”.
“Grào!!!”.
Ám Dạ Hắc Mao Sát ngửa cổ gầm lên dữ dội. Nó giơ chân trước lên nhằm lưỡi kiếm đang cắm trên cổ mình cào tới. Yến Thanh cứng mặt, vội vã rút kiếm ra, rồi đạp chân vào lưng con thú nhảy đi. Hắn lộn mấy vòng, nhổm người đứng dậy, đã thấy con vật phía bên kia đang gào rú điên cuồng, trên cổ nó tuôn ra xối xả một dòng máu đen đặc, bốc mùi tởm lởm. Con vật chồm lên rống một tràng rồi quay đầy nhảy đi mất.
– Đứng lại!.
Tiêu Yến Thanh định đuổi theo, chợt nhớ ra còn ả nữ quỷ xảo quyệt kia, hắn đành bấm bụng tha chết cho con quái thú.
– Anh không sao chứ?.
– Tôi không sao?.
Mọi người căng thẳng hỏi han hắn. Chợt Hiểu Vương đang ngồi trong vòng Hoàng Tiếng khó khăn lên tiếng. Sắc mặt anh đã chuyển trắng bệch từ lúc nào.
– Yến Thanh, mau gỡ những cái rễ nối trên người Huyền Trúc ra.
Tiêu Yến Thanh nhìn tới bóng người đang nằm trong cỗ quan tài cũ kĩ đằng xa, lại nhìn tới cái mai rùa to tướng chứa dị thể. Hắn nhấc chân bước tới xem xét.
– Các người xem, dị vật này có phải rất giống hình dáng con người không?. Nó lại có sinh mạch nối liền với cơ thể Lâm Huyền Trúc, rõ ràng hai kẻ bọn họ đã gắn kết với nhau rồi. Khi chưa xác định rõ ràng được vật này, chớ nên hành sự vội vàng, có thể khiến tính mạng Huyền Trúc gặp nguy hiểm.
– Vậy anh nói xem, giờ nên làm thế nào?.
Lê Vi sốt ruột hỏi. Tiêu Yến Thanh chăm chú quan sát dị thể, hắn nghiêm túc nói.
– Mẹ con ả ta dày công luyện cái vật này như vậy, ắt hẳn nó rất quan trọng, không biết nó dùng vào mục đích gì?.
– Bảo Bình từng nói với tôi, ả ta muốn trở thành người…
Hiểu Vương nhắm mắt, gục đầu xuống, anh lãnh đạm nói, hơi thở có phần yếu ớt. Lê Vi gấp gáp hỏi han.
– Vương, anh ổn chứ?. Sao sắc mặt kém như vậy?.
– Anh ta bị quỷ nữ thu hút một phần dương khí, còn bị tà khí xâm nhập, đương nhiên không thể khoẻ được rồi.
Yến Thanh cau mày giải thích. Hắn lại nói.
– Như lời anh nói, vậy thì có thể suy đoán rằng, dị vật này là công cụ giúp quỷ nữ kia biến thành con người. Tôi là đang nói đến, một loài cổ ngải!.