Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 81: Ân oán hội ngộ




– Trúc!.

– Làm sao vậy?. Anh ngạc nhiên đến thế ư?. Nhìn nữ nhân mình từng ôm ấp xinh đẹp như vậy, giờ thảm hại ra thế này, ai mà cầm lòng cho được, nhỉ?. Chậc…chậc.

Bảo Bình khom người, thì thầm vào vành tai Hiểu Vương, lời lẽ vô cùng cay độc. Hiểu Vương không thèm đếm xỉa đến mấy lời đả kích ấy của cô ta, ánh mắt nhất mực nhìn tới thân thể người đang nằm sau cái chậu to lớn kia, anh không nhầm lẫn, liền nhận ra đó chính là Trúc. Ngăn cách giữa cái chậu và nơi cô nằm là một tấm rèm mỏng màu đen, Vương vì thế nhìn không được rõ tình trạng của cô. Chỉ thấy thấp thoáng sau tấm rèm, Huyền Trúc nằm trong một cỗ quan tài bằng gỗ, toàn thân bất động, hai mắt nhắm chặt. Cơ thể cô gầy gò, tàn tạ đến đau lòng, làn da trắng trong đến mức có thể nhìn thấy cả những tơ máu xanh li ti chạy dưới lớp da. Điều kinh hãi nhất mà Hiểu Vương trông thấy tiếp theo chính là, trên khắp cơ thể Trúc xuất hiện những cái dây nhỏ như rễ cây chạy ra, nối tới một vật thể đen xì đặt trên cái chậu. Toàn thân nó bao phủ bởi một lớp đen hắc ám cho nên không rõ được hình dạng cụ thể. Thế nhưng, khái quát mà nói, Vương thấy cái vật này nhìn rất giống dáng dấp con người. Cái chậu chứa vật thể ấy cũng thực đặc biệt, gọi là chậu thế nhưng rõ ràng đó là một cái mai rùa đặt ngửa. Hiểu Vương kinh ngạc nhìn tới, hai cánh tay bị trói chặt sau lưng bằng hai con Khổi Lỗi liền nắm chặt, run lên. Anh nghiến răng, muốn vùng dậy chạy tới chỗ Huyền Trúc. Bảo Bình đương nhiên không cho anh cơ hội, ả vươn cánh tay đầy móng vuốt nhẹ nhàng ấn vai anh xuống, cao giọng trấn áp.

– Anh làm gì thế?. Muốn chạy tới cứu ư?. Ban nãy còn ngon ngọt muốn ta đưa tới đây, ta thực hiện rồi, lại lập tức trở mặt nhanh như vậy. Bảo Bình này, dễ để cho các người lợi dụng như vậy hay sao?.

Bảo Bình khom người ghé sát vào mặt Hiểu Vương, vừa nói vừa trừng mắt nhìn, hai mắt đều đỏ ngầu. Ả khi trước đã bị Vương chọc giận đến nỗi hiện nguyên quỷ hình cũng không thèm ái ngại gì nữa. Vương gằn giọng chằm chằm nhìn lại ả.

– Cô đã làm gì cô ấy?. Kia là cái gì?. Cô điên rồi, điên đến độ không biết luân thường đạo lý!. Mau thả Trúc ra, đừng mù quáng nữa.

– Ha ha ha!. Tới phiên anh giảng đạo lý cho ta?. Nếu lão nương này sợ mấy thứ đạo lý viển vông của các người như vậy… tất đã không đứng đây…

Ả ngửa cổ cười vang, xoay lưng liếc mắt đáp trả, lại đi tới nơi Huyền Trúc đang nằm, trực tiếp xuyên qua tấm rèm mỏng ngồi kế bên cô. Huyền Trúc vẫn bất động như một cái xác. Bảo Bình vươn những ngón tay thon gầy vuốt lên gò má Trúc, một nửa khuôn mặt xinh đẹp như băng, một nửa khuôn mặt lại sạm đi lỗ rỗ như than. Ả cúi đầu phả một luồng hơi lạnh vào mặt cô, liếc mắt nhìn về phía Hiểu Vương đang dãy dụa điên cuồng.

– Thả Trúc ra!. Nghe không!.

– Anh ra lệnh cho ai vậy?. Ta chỉ sợ cô ta không còn sống để đợi được thả ra nữa. Ha ha.

Hiểu Vương tức đến mức vành mắt cũng đỏ lên, anh vùng lên định nhảy tới. Bảo Bình khoát tay một cái, luồng khí đen từ bàn tay ả bay ra phả vào mặt anh, Vương xây xẩm mặt mày, loạng choạng khuỵ xuống.

“Cọc”.

Chiếc vòng nhỏ mà Yến Thanh đưa cho anh lúc ở quỷ mộc môn lăn ra khỏi túi quần. Hiểu Vương sực nhớ tới lời dặn của cậu ta, bèn kín đáo lui tới, dùng hai tay đang bị trói sau lưng cố nhặt chiếc vòng lên. Anh mím môi, cắn vào vành môi mình, nhổ ra một chút máu, kín đáo chạm chiếc vòng trong tay vào máu mình, sau đó nắm chặt lấy, chiếc vòng liền sáng lên trong tích tắc. Đúng lúc Bảo Bình kịp nhận ra, ả quay đầu lại nhìn.

– Có mùi pháp khí lạ, ôi, Hiểu Vương, anh đang giấu cái gì vậy?.

Ả híp mắt cợt nhả, nhanh chóng lướt tới chỗ anh.

– Để xem nào…

Bảo Bình trông thấy chiếc vòng, nhếch môi cười nhạt.

– Xem ra tên tiểu tử tới đây cùng anh cho anh thứ này để liên lạc. Vậy không dùng sớm một chút. Để hắn biết đường mà tới đây, còn để ta chờ lâu như vậy…

– Khỏi cần nhắc, ta tới rồi đây!.

Tiếng nói nam tử vang vang phát ra từ cửa căn phòng cắt ngang lời ả, Tiêu Yến Thanh một thân cứng rắn vừa bước vào, hắn trừng mắt nhìn ả nữ quỷ toàn thân phát ra quỷ khí đang đứng trong phòng. Bảo Bình không cần xoay người, ả xoay cái đầu nửa vòng, lập tức nhìn thấy vị nam tử đường hoàng xông thẳng vào phòng kia. Hiểu Vương có chút kinh ngạc, anh rốt cuộc đối với loại quỷ này vẫn chưa thể thích nghi. Bảo Bình nhếch môi tà ác nói.

– Khá lắm, đã phá xong Ngũ Tử Đạo rồi?. Ngươi có biết ngươi vừa gây ra một tổn thất không nhỏ đối với Hồ gia hay không?. Một cái mạng nhà ngươi không đủ đền bù đâu…

– Phách lối vừa thôi!. Là ỷ vào có kẻ chống lưng hậu thuẫn cho nên mới cuồng ngôn như vậy.

Yến Thanh cũng không vừa, trừng mắt nạt lại. Bảo Bình ngửa cổ cười vang, hai bàn tay đã trưng ra những đầu móng vuốt như móng chim ưng, quỷ hình cũng chuẩn bị phát tác.

– Ta có hay không, mắc mớ gì tới ngươi. Dẫu cho là không có, một mình ta cũng đủ đối phó ngươi rồi. Mấy kẻ trấn Tử Đạo đó, toàn một lũ vô dụng, phá được chúng, cũng đừng nghĩ ngươi tài giỏi.

– Vậy sao!. Lắm lời để làm gì, giỏi thì hạ ta thử xem…

Yến Thanh khoanh tay nhớn mắt tỏ vẻ cảm thán. Hắn lại nhìn tới Hiểu Vương đang ngồi trên sàn, bèn nói.

– Anh bạn, cũng may là anh chưa bị ả ăn tươi nuốt sống nha!. Tôi thấy bộ dạng ả khó coi như vậy, đoán rằng đã thèm trai lắm rồi.

– Câm miệng!.

Bảo Bình tức giận gầm lên, hai mắt rất nhanh chuyển đỏ ngầu như máu. Giọng nói cũng ồ ồ khàn khàn, nhũng nhiễu muôn nghìn tạp âm.

– Hiện nguyên hình xem ra khó coi quá đi, thế này đánh nhau trước mặt người ngươi thương ai không sợ mất mặt sao?.

Tiêu Yến Thanh dường như lại khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn, nghênh đầu không thôi cà khịa nữ quỷ. Càng làm cho ả tức điên lên, co rút những ngón tay vào ra khiến những đốt xương vang lên lạo rạo. Hiểu Vương lúc này mới khẽ lên tiếng.

– Yến Thanh, mọi người không sao chứ?. Lê Vi đâu?.

Yến Thanh khảnh khái nói.

– Tôi không sao. Bọn họ đều ở đây.

– Bọn họ?.

Hiểu Vương chưa hiểu chuyện, phía đối diện đã dần dần hiện ra những thân ảnh, ban đầu mờ nhạt rồi từ từ tỏ dần trong bóng tối. Lê Vi hiện ra đứng sau lưng Tiêu Yến Thanh, bên cạnh còn có một ông lão dáng hình thập phần kì lạ.

– Vương, anh không sao chứ?.

Lê Vi hiện ra, vội vàng hỏi. Bảo Bình trừng mắt, ả chằm chằm quét ánh mắt tới cô, hàm răng nghiến chặt rít lên.

– Lê Vi!. Bấy lâu nay trốn thoát khỏi ta, ra là bám víu sau lưng đám người này.

Lê Vi nghe Bảo Bình gọi tên mình, bất giác giật mình một cái, tia mắt lộ ra hốt hoảng. Bộ dạng ghê rợn của ả khi biến thành quỷ càng khiến cô run sợ vài phần, nhất thời á khẩu. Tiêu Yến Thanh không quay lại nhìn xem bộ dạng Lê Vi bị nữ quỷ kia doạ cho thất kinh đến đâu, chỉ liếc nhẹ đuôi mắt, nhếch khoé môi trấn an.

– Cô không việc gì phải sợ mấy ả phụ nữ động cái là xù lên như lông nhím, vừa xấu vừa mất hình tượng người phụ nữ. Có tôi ở đây, xem ai dám làm gì cô. Hơn nữa, ai đó cũng là dựa hơi kẻ khác mà phách lối, còn nói người khác!.

Tiêu Yến Thanh giương giương đầu châm chọc, Bảo Bình tức đến độ có thể bốc khói trên đầu, đã nắm chặt cả mười đầu ngón tay lại.

– Tiểu tử thối nhà ngươi xem ra chỉ giỏi khua môi múa mép. Để ta khâu cái miệng ngươi lại, cả đời ngươi vĩnh viễn không còn nói bậy bạ nữa.

Dứt lời, ả rít lên, giương vuốt bổ nhào tới Tiêu Yến Thanh, Yến Thanh ngược lại tỏ ra không gấp gáp, chờ tới khi ả quỷ nữ lướt tới gần chỗ mình, liền thọc tay vào áo ngực lấy ra một lá phù, định vỗ vào trán ả. Bảo Bình cũng thực nhanh nhạy, thoáng nhìn thấy lá phù màu tím phất phơ giữa hai ngón tay tên đạo sĩ, ả liền trở mình né đi.

– Vồ hụt rồi, có giỏi thì lại đây.

Yến Thanh gườm mắt giơ tay ngoắc ngoắc khiêu khích nữ quỷ. Đồng thời lúc này mới nhìn lướt qua lưng ả chạm tới vật thể đen xì ngự trên cái mai rùa đằng sau, tiếp đến là bóng người nằm trong cỗ quan tài.

– Đó chính là Lâm Huyền Trúc?.

Hắn lầm rầm trong bụng. Lại âm thầm phân tích.

– Vật thể kia được phủ dạ thể, hình dáng tựa hồ như người, lại có sinh mạch nối với cơ thể Lâm Huyền Trúc, rõ ràng ả nữ quỷ muốn dùng cô ta để nuôi nó. Phát triển tới mức hội tụ hình hài như con người thế này, hẳn là sắp hoàn thiện rồi. Nếu mình đến chậm một bước, e là muộn mất.

– Tiểu tử thối, mấy lá bùa tép riu của nhà ngươi mà đòi trấn ta?. Ngươi hơi xem thường lão nương đấy!.

Bảo Bình trợn hai con mắt không tròng đỏ ngầu lên nhìn Tiêu Yến Thanh, nhe cả bốn chiếc răng nanh dài lởm chởm ra ngoài. Trên mặt ả hằn lên những tơ máu tím đen chạy ngoằn ngoèo. Bộ tóc dài cũng xoã ra rũ rượi thõng sau lưng. Hình ảnh này quả thực vừa ghê rợn lại vừa quỷ dị. Hiểu Vương nuốt khan, đánh mắt nhìn về phía Huyền Trúc. Anh kín đáo nhích dần tới cỗ quan tài, muốn gỡ những cái rễ kì quái đang đâm vào da thịt cô.

– Định làm gì?!.

– Hự!.

Giọng nói khàn khàn của Bảo Bình vang lên, ả dùng một lọn tóc dài vươn tới cuốn ngang bụng Vương lôi thốc lại. Vương hự lên một tiếng, ngã ra đằng sau. Lê Vi kêu lên.

– Hiểu Vương!.

– Tôi…không sao.

Vương cố kiềm chế cơn trấn động từ cú ngã vừa rồi, trấn an bọn họ. Tiêu Yến Thanh gằn lên.

– Mẹ kiếp!. Ta nương tay là muốn ngươi sám hối, không ngờ còn đánh người hung hăng!. Giờ thì đừng trách ta xuống tay với phụ nữ!.

Nói đoạn, hắn nhanh chóng lấy ra từ thắt lưng thanh Linh Hoè Mộc Kiếm, pháp bảo dùng để đối phó với quỷ. Thanh kiếm này được làm từ gỗ cây Linh Hoè Thiên Thụ ngàn năm, đương nhiên trong nó cũng mang nguồn linh lực rất lớn. Hắn cắn đầu lưỡi chấm máu bôi một đường lên lưỡi kiếm, đồng thời hô vang quyết chú, vận pháp lực vào nó. Bảo Bình trông thấy cây mộc kiếm trên tay tên đạo sĩ, hừ lạnh.

– Ta ghét nhất những kẻ nhiều chuyện xía vào việc của ta!. Ta lấy mạng cẩu nhà ngươi!.

Dứt lời, ả nghiến răng, những tơ máu đen xì nổi lên hai gò má, giương móng vuốt lao tới Tiêu Yến Thanh. Yến Thanh liền đem mộc kiếm ra đâm tới, không ngờ ả quỷ nữ lại nhanh nhạy đến vậy, xoay mình tránh đi, dùng hai bàn tay gân guốc đâỳ những vuốt sắc chộp tới ngực Tiêu Yến Thanh. Hắn vội vã thu kiếm, nhảy lùi về sau. Ngó xuống ngực, trên lớp áo đã bị mười đầu móng vuốt của quỷ nữ cào rách. Bảo Bình không chần chừ, lại từ trên đỉnh đầu hắn phóng xuống, Tiêu Yến Thanh vội nhìn lên, đã thấy gương mặt dữ dằn ghê sợ của ả sắp bổ nhào xuống, hai cánh tay vươn tới muốn chộp lấy đầu hắn.

– Định đánh lén ta?.

Hắn gầm lên, nhằm hướng cổ tay ả chém mộc kiếm tới.

– A!!?.

Bảo Bình bật lại, kêu lên đau đớn. Cổ tay ả bị mộc kiếm đánh trúng, liền hở ra một vết thương để lộ máu thịt đen ngòm, tanh tưởi. Từ đó thoát ra một tầng hắc khí nhàn nhạt, đồng thời nhễu ra dòng máu đen đặc. Ả rùng mình biến mất khỏi trần nhà. Tiêu Yến Thanh cầm kiếm đứng chắn trước đám Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão, hắn vội vã nói tới Hiểu Vương đang ngồi ở đằng kia.

– Anh Vương, còn chờ gì nữa, mau chạy qua đây!.

Hiểu Vương đang căng thẳng nhìn Yến Thanh đấu với nữ quỷ, bỗng nghe cậu ta gọi tới, thoáng giật mình, gật đâù gấp gáp chạy sang chỗ bọn họ.

– Anh đi đâu!!!.

– A!.

Hiểu Vương vừa nhổm người chạy được một bước, ngang bụng đã bị một lọn tóc dày đen kịt từ phía sau cuốn vào kéo ngược lại. Bảo Bình gằm mắt dùng tóc mình trói Hiểu Vương lại.

– Khốn kiếp!. Ra đây đấu với ta, sắp chết đến nơi còn ham hố dành giật nam nhân?.

Tiêu Yến Thanh siết chặt thanh kiếm, rít lên. Bảo Bình tuy một tay đã bị thương, nhưng lúc này trên mặt ả không lộ ra vẻ gì đau đớn. Khuôn mặt trắng bệch ngoằn ngoèo vân máu ẩn hiện sau hai hàng tóc dài xoã tung, chĩa đôi mắt sắc xảo đỏ ngầu nhìn tới hắn. Ả nhếch khoé môi lạnh lùng đáp.

– Ta giữ hắn trong tay, để xem các ngươi làm gì được ta. Ngươi động thủ, ta lập tức giết chết hắn, uống dương khí của hắn, để xem lúc đó ngươi đối phó thế nào. Ha ha ha.

Bảo Bình siết chặt eo bụng Hiểu Vương kéo mạnh về phía mình, vòng bàn tay vuốt ve cần cổ khô khốc của anh. Còn thè lưỡi đen ngòm liếm một cái, cười xảo quyệt. Hiểu Vương nghiến răng, toàn thân đều bị quỷ nữ khống chế, không nhịn được khẽ rùng mình. Đầu óc bị tà khí thâm nhập chút một liền cảm thấy choáng váng, kiệt quệ sức lực, chân tay mềm nhũn. Yến Thanh phỉ ra, hắn quát lớn.

– Con mẹ nó, ngươi mạnh miệng nói có thể đường hoàng đánh với ta, giờ lại hèn hạ dùng mạng người uy hiếp. Chơi gì kì vậy!.

– Thế nào là hèn hạ?. Điều ta quan tâm là chiến thắng, kẻ nào thắng, kẻ đó có quyền định đoạt. Trong tay ta nắm hai mạng người, đạo sĩ thối, lần này ngươi thua rồi. Hà hà.

Bảo Bình vẫn giương móng vuốt trên cổ Hiểu Vương, thì thào nói ra, mắt ả híp lại thâm trầm. Lê Vi bấy giờ vì quá lo lắng cho Hiểu Vương mà át đi nỗi sợ hãi, cô lắp bắp nói với Tiêu Yến Thanh.

– Yến Thanh, anh chớ nóng vội, tính mạng hai người bọn họ đang bị ả khống chế…

– Hừ.

Yến Thanh không nói gì, chỉ hừ lạnh bực bội. Hai mắt hắn gườm gườm nhìn tới ả quỷ nữ xảo quyệt đằng kia, trong đầu gấp gáp nghĩ cách đối phó.