Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 72: Bích Tinh Tử




Con Hồn Độn bị Lôi cách tuyến sát thương, lúc này lăn lộn trên nền hang. Yến Thanh lại gia tăng pháp lực phóng vào Đại Lôi Phù, khiến nó càng xiết chặt thân thể con dị thú. Cái hang khô thoáng chốc rung lên bần bật vì thân thể to lớn của nó. Yến Thanh mặc kệ đất đá rụng xuống rào rào trên đầu, chuyên chú nặn quyết pháp. Chốc sau, con Hồn Độn đã không còn kháng cự mãnh liệt, lớp da đỏ au của nó bị Lôi cách tuyến nướng khét lẹt, hằn lên ngang dọc hình những ô lưới vuông vức in vào da thịt. Lại còn sưng phù phồng rộp, trông chẳng khác gì một con heo quay. Nghiễm nhiên khả năng thi thính của nó cũng bị giảm sút nghiêm trọng. Tiêu Yến Thanh bấy giờ mới thả lỏng, đứng thẳng dậy quệt mồ hôi. Hắn bước tới đá đá vào thân con Hồn Độn, đã không còn nhúc nhích, bèn nhảy qua người nó tiếp cận cầu thang gỗ. Hắn không chậm trễ bước lên, bỏ lại xác con Hồn Độn nằm bất động dưới nền hang, không quên quay lại cầm theo cây đèn.

Yến Thanh đẩy tấm gỗ vuông che trần bên trên cầu thang gỗ, dùng một chút lực, tấm gỗ liền bật ra, hắn nhô đầu lên, quả thật cái hang bên dưới lại thông tới một không gian khác trong ngôi nhà. Hắn chống tay nhảy lên mặt sàn, đứng dậy thẳng thớm, mới quay đầu lại quan sát một phen. Căn phòng lần này rất rộng, phải gấp mấy lần hai căn phòng trước, hơn nữa, không phải trống không mà ngược lại, còn mọc lên vô số những bức tường bằng đất chắn đi tầm nhìn của hắn. Những bức tường đất xỉn màu đứng im lìm nối tiếp nhau, ngang dọc tuỳ tiện, tạo thành một mê cung rối rắm. Yến Thanh trầm lặng tiến vào một lối trong mê cung xem xét, ngước lên trên, hoàn toàn chỉ thấy một màu đen tối tăm của lớp dạ thể. Còn không cả có trần nhà. Hắn thầm nghĩ.

– Cái mê đạo này có khi lại ẩn giấu cạm bẫy, mình bất cẩn tiến vào, nó liền hoạt động.

Nghĩ thế, hắn không tiến sâu vào mê cung thêm nữa, lại quay trở ra. Trước hết nên tính toán kế sách đối phó rồi hãy hành động. Lúc này hắn mới nhìn xuống thân thể mình, quả nhiên đã không còn thân ẩn nữa. Có lẽ do linh thể của Đẩu lão bị thu vào Phục Hồn Phù, tác dụng của Ẩn thân thuật vì thế cũng suy yếu đi. Hắn tặc lưỡi, cùng lắm thì đường hoàng đánh nhau, bất quá là đụng độ ả quỷ nữ sừng sỏ kia sớm một chút. Ẩn thân hay không ẩn thân, lúc này đã không còn quan trọng nữa, dù sao bọn hắn cũng đã vượt qua rất nhiều cửa Tử trong Ma đạo rồi. Hắn ngồi lên một bờ tường thấp đến ngang hông, khoanh tay suy nghĩ. Muốn ra khỏi căn phòng này đương nhiên phải vượt qua được mê cung kia. Nếu bị lạc trong đó, hẳn là phiền toái không nhỏ. Hắn còn phải đi tìm Hiểu Vương, anh ta bây giờ chẳng biết sống chết thế nào. Đừng nói là không cứu nổi Lâm Huyền Trúc, ngay đến cả một Trần Hiểu Vương bọn hắn cũng để thương vong nốt, thì chuyến này xem như đã tổn bại tám, chín phần rồi. Tiêu Yến Thanh trầm mặc suy nghĩ, hắn lại nhớ tới những căn phòng Tử mình đã vượt qua, liền nghiền ngẫm phân tích.

– Xem nào. Mộc Đẩu, Ảnh thủ, Hồn Độn, Mê cung…

Yến Thanh dừng lại giữa chừng, đáy mắt sắc ngày càng ngưng đọng lại sâu thẳm. Hắn nhảy xuống khỏi bờ tường, nhìn tới mê đạo trước mặt.

– Nếu suy đoán của mình là đúng, vậy thì, chỉ cần vượt qua được mê cung này, phía trước ắt chỉ còn một cửa Tử nữa đang chờ!.

Mê cung này hoàn toàn được dựng bằng tường đất, chứa vô số lối đi. Tiêu Yến Thanh tới trước một cửa vào của nó, nhặt một viên đá ném vào trong. Viên đá rơi xuống lăn một đoạn trên nền đất. Mọi thứ sau đó hoàn toàn yên ắng, không có gì phóng ra từ những bức tường. Hắn lại tiếp tục ném một viên đá khác tới, lần này ném vào các bức tường để kiểm tra, nhưng vẫn y như cũ. Các bức tường đất tựu như đang tỏ ra rằng chúng vô hại. Yến Thanh mím môi, hắn quyết định tự mình bước thẳng vào. Tới mỗi ngã rẽ lại dùng nội ba công bắn vào tường đất để đánh dấu. Đi được một lúc, nhận thấy mê cung này quả thực rất rộng, càng đi càng thấy mơ hồ, ngã rẽ càng nhiều lên. Yến Thanh bèn quay trở lại, hắn y lối cũ đã đánh dấu mà trở ra. Tuy nhiên, có một điều xảy ra ngoài dự tính, những vết đánh dấu của Yến Thanh trên các bức tường đều biến mất một cách khó hiểu. Hắn cứng mặt chau mày. Bấy giờ trước mặt, bên trái, bên phải Yến Thanh đều có ngã rẽ, tuyệt nhiên lại không thấy một vệt đánh dấu nào, biết đi đường nào cho đúng. Tiêu Yến Thanh một thân đứng giữa ngã tư, bốn bề đều yên lặng đến đáng ngờ. Có thể coi như hắn bấy giờ hoàn toàn đã mất phương hướng trong mê đạo. Vì không thể trở ra, cuối cùng Yến Thanh cũng quyết định lại tiến vào mê cung. Hắn nghĩ thầm.

– Nếu không thể trở ra, vậy thì ở yên trong nó, chờ nó hành động, ta sẽ dựa vào những tiểu tiết đó mà phân tích cái mê đạo này.

Đi đặng một lúc, Tiêu Yến Thanh vẫn không quên đánh dấu trên mỗi lối đi, lúc quay trở lại, y nhiên dấu vết đều biến mất cả. Hắn lẳng lặng lại đi tiếp, lần này không đi xa nữa, mà giả vờ rời khỏi ngã rẽ ấy, nép mình ở một góc khuất, ẩn nhẫn chờ đợi. Chỉ không lâu sau, bức tường ở ngã rẽ ấy đột nhiên nhúc nhích, nó thoáng trở nên mờ nhạt như ảo ảnh, sau đó liền biến mất, hiện ra ở một cửa ngõ gần đó, lại rùng mình vững chãi tạo thành một bố cục mới khác với lúc ban đầu. Yến Thanh thoáng kinh ngạc, những bức tường trong mê cung này không chứa ám khí, mà chúng sở hữu một khả năng khác, chính là tự rời chỗ, biến thân để vây nhốt kẻ địch trong lòng chúng. Tiêu Yến Thanh nghiêm túc đánh giá, trong đầu hắn nghĩ tới một thứ, thế nhưng chưa vội khẳng định. Hắn muốn chắc chắn, thế nên tiếp tục dùng cách cũ mà kiểm tra. Qua mỗi một ngã rẽ, những bức tưởng sau lưng hắn y nhiên rùng mình thay đổi trật tự trong thầm lặng. Đó là lí do vì sao đánh dấu của hắn đều biến mất. Lúc này Yến Thanh đã mười mươi có thể dám chắc, những bức tường động này chính là do đám Bích Tinh Tử tạo nên.

Bích Tinh Tử, còn gọi là Đồ Bích, chính là linh thể của những bức tường đất. So với Đẩu lão, có thể xem là cùng một nhóm, thuộc nhóm Vật chất hồn. Những bức tường lâu năm do hấp thu linh khí của Thiên Địa dẫn đến hình thành nên tánh linh. Chúng có thể xuất pháp di chuyển thân thể mình rời khỏi một vị trí trong phạm vi gần và tương tác tâm thức với chúng sinh hữu tình khác. Tiêu Yến Thanh có chút vui mừng, bởi đám Đồ Bích này ngoài khả năng tạo vật cản đường hoặc gây ảo giác về địa hình thì chúng gần như vô hại. Để dẹp đám Đồ Bích, Yến Thanh chỉ cần xuất vài pháp chiêu đơn thuần, có điều mê cung lớn như vậy, muốn phá tan chúng thì cần chút ít thời gian. Nghĩ vậy hắn liền vạch ra phương hướng hành động. Hắn thu lại thân thủ, một cước đạp tới bức tường đất nhảy bật lên cao, lấy đà lộn trên không trung, đồng thời lấy ra một Quang Tiễn Phù, phất nó lên không. Hắn rất nhanh vận lực phóng tới lá phù đang phấp phới, nó liền loé sáng, phát ra rất nhiều phổ quang mảnh dẻ. Trước khi đáp mình xuống đất, hắn kịp thời hô vang một chữ “ Phát “. Lập tức lá phù phóng ra bốn phương tám hướng những tia sáng sắc mảnh bắn xuống bên dưới, trông như một trận mưa tên sáng chói. Những bức tường đất bị mưa tên bắn tới, lập tức rùng mình hiện linh thể ảo ảnh mơ hồ rồi tan biến. Nơi chúng biến mất tạo thành những lối đi, phút chốc Yến Thanh đã dọn được không ít Bích Tinh Tử, đường đi trong mê đạo cũng quang hẳn lên.

Xử lý một chốc, cũng đã phá được một phần diện tích mê cung. Yến Thanh nhanh nhẹn bước tiếp tới phía trước, xắn tay áo, chuẩn bị lôi ra một Quang Tiễn Phù tiếp theo. Đột nhiên từ trong lối đi của mê cung bỗng vọt ra một bóng đen. Nó từ đằng sau bức tường chắn trước mặt Yến Thanh nhảy ra, ngồi xổm trên bờ tường đất. Yến Thanh lùi lại một nhịp, định thần nhìn tới cái bóng. Hắn nheo mắt lầm rầm.

– Lại còn nuôi cả oán linh!.

Không chậm trễ liền móc trong túi áo ra Nhiếp Linh Phù, tuy nhiên, đã lại có vài ba cái bóng khác vừa phóng lên từ các bức tường đất, cổ quái chĩa mắt nhìn xuống Yến Thanh làm hắn thoáng ngừng lại. Còn chưa kịp lấy ra lá phù, một bóng đen trong số chúng đã lao xuống, nhe răng giơ vuốt cào tới. Yến Thanh ngả người né, lại nhảy lùi ra sau. Hắn chau mày, chuẩn bị phản công, không ngờ từ trong hai bức tường bên tả, hữu nhất loạt lại thoát ra vài bóng đen nữa, lao vụt qua mặt hắn, hắn xoay người tránh đi. Yến Thanh chau mày, sắc mặt thoáng ngưng trọng.

– Nguy hiểm quá!. Xuýt nữa là mất toi bộ mặt đẹp trai như Quốc Trường của ta rồi!.

Trên bề mặt hai bức tường đất bỗng nhiên động đậy, rồi bất ngờ trồi lên những khuôn mặt ma quái méo mó, với hai hốc mắt tròn và cái mồm há to. Chúng không ngừng gào thét, những âm thanh “ rú rú rú u u u “ vang vọng rùng rợn khắp các ngõ hẻm trong mê cung, luẩn quẩn bên tai Tiêu Yến Thanh. Hắn thận trọng lùi lại mấy bước, đôi mắt sắc lạnh liếc đảo đề phòng kẻ địch. Trong đầu thầm tính toán rất lung.

– Quả thực mụ chủ nhà này quỷ kế đa đoan, không tầm thường chỉ chiêu ra lũ Bích Tinh Tử dễ đối phó như vậy. Lại còn tạo oán linh nuôi chúng, cho chúng trở thành Quỷ Đồ Bích có thể giết người.

Tiêu Yến Thanh đánh mắt nhìn bọn Quỷ Đồ Bích đang hung tợn chắn trước mặt, đề phòng chúng nhảy tới tấn công. Bên cạnh hắn, những hình thù kinh dị từ trong các bức tường đất đã thức tỉnh, nổi lên gồ ghề trên các mặt tường. Có tiếng nứt vỡ rộn rạo phát ra, từ các mặt tường đang tróc lở đất bắt đầu mọc lên vô số những cánh tay xám ngắt chết chóc, không ngừng quơ cào loạn xạ. Yến Thanh đứng giữa lối đi, mặt lạnh tanh, thế nhưng trong bụng thầm kinh ngạc.

– Hẳn là phải phong ấn vô số oán linh dưới chân cái mê đạo này, còn có cả chôn xác người. Mụ ta kì thực còn độc ác tới mức nào?.

Bên cạnh hắn, hai bức tường tả, hữu “ ùng ùng “ bắt đầu dịch chuyển lại gần nhau, xem ra muốn ép hắn ở giữa thành bã mía, lại còn mang theo ngàn vạn những cánh tay xương xẩu, thối rữa có thể xé xác người thành từng mảnh nhỏ. Tiêu Yến Thanh mím môi, đá phăng một cánh tay sắp động tới tà áo hắn, trừng mắt quát.

– Đáng chết!. Ai cho phép bàn tay thối nhà ngươi chạm vào áo của lão tử!. Hàng thiết kế độc nhất vô nhị đấy!.

Hắn vừa chửi vừa tiện thể dẫm lên mấy cánh tay nhảy lên cao, dưới chân đúng lúc nghe “ uỳnh “ một tiếng trầm lặng. Không sai hai bức tường đã khép chặt vào nhau, cũng không còn những cánh tay ma quái nữa. Thế nhưng chỉ một khắc sau, trên gờ tường nơi Yến Thanh đang đứng những cánh tay kia y nhiên lại mọc lên, tóm chặt một chân của hắn, Yến Thanh loạng choạng, lập tức trụ chân giữ thăng bằng. Hắn móc ra một Quang Tiễn Phù, triệu mưa tên xuống. Những đạo quang tiễn vun vút lao xuống, chỉ nhằm đám oán linh và Quỷ Đồ Bích mà truy sát. Chốc lát sau, vô số những cánh tay chết chóc đã bị mũi tên bắn tan nát, lập tức rã ra thành một đống chất lỏng đặc sệt, bầy nhầy, tản ra mùi hôi thối. Tiêu Yến Thanh nhăn mũi, hắn lập tức nhảy xuống dưới, chạy nhanh thoát khỏi lối đi đó. Hắn rẽ vào một lối đi khác, trên đầu loáng thoáng trông thấy những bóng đen mới biến ra từ các bức tường đang hung hăng bám theo. Hắn hừ lạnh, móc ra những thẻ hoàng bài mảnh và cứng cáp kẹp giữa hai đầu ngón tay, tạo một pháp ấn sắc vào chúng rồi quyết liệt phóng đi. Những lá bài bay vèo lên vun vút nhắm vào bọn Quỷ Đồ Bích. Những tên bị lá bài bắn trúng lập tức bị đánh tan ra thành một luồng hắc khí, đồng thời bên dưới cũng có một bức tường y nhiên bị vỡ vụn, sụt lở xuống thành một đống đất khô vương vãi. Tiêu Yến Thanh nghĩ bụng.

– Chúng bị giới hạn về khả năng di chuyển, cho nên mụ ác nhân kia mới rải oán linh và kẹp xác người khắp cả mê cung như vậy. Đi đến đâu cũng có Quỷ Đồ Bích hiện hữu.

Bộ Pháp Bài này số lượng không nhiều, Tiêu Yến Thanh không thể một lúc đem ra xài hết, mà cho dù dẫu có xài hết, đám Quỷ Đồ Bích kia vẫn còn cả đống. Hắn vì thế phải nghĩ ra cách khác nhanh gọn và triệt để hơn. Tốt nhất là nên một chiêu tiêu diệt được gọn cả lũ Quỷ Bích nơi mê cung này. Ấy nhưng hắn tạm thời vẫn là chưa nghĩ ra. Chạy một loáng trong mê đạo rối rắm, Yến Thanh hết dùng Quang Tiễn Phù lại dùng nội ba công tiêu diệt đám Quỷ Bích đông vô kể. Lớp này ngã xuống, lại có lớp khác hiện lên. Tuy nhiên mỗi một tên Quỷ Bích ngã xuống cũng kéo theo một bức tường đất sụp đổ, các lối đi chằng chịt trong mê đạo cũng giảm đi phần nào. Tiêu Yến Thanh rẽ nhanh vào một ngõ khác. Bỗng một con Quỷ Đồ Bích hiện ra từ bức tường chắn trước mặt hắn, hoá ra hắn vừa chạy nhầm vào ngõ cụt. Nó lao đầu giơ hai cánh tay dài đầy móng nhọn chĩa tới, mồm há rộng lộ cái lưỡi dài đen kịt như lưỡi rắn, muốn ngoạm vào cổ Tiêu Yến Thanh. Yến Thanh vì đang chạy với tốc độ nhanh, cũng không kịp dừng lại, hắn trừng mắt nhìn con Quỷ Bích đang lao xuống từ trên không, đành thuận đà ngửa rạp người ra phía sau, hai chân trượt về phía trước một quãng dài. Bụi đất tứ tung bay lên mù mịt. Hắn vội vã nhổm người dậy, phía sau con Quỷ Bích cũng đã nhanh nhẹn quay trở lại, bò bằng bốn chi như hắc cẩu lao tới. Tên này hình dáng con người, phần đầu có tóc dài loằng ngoằng, mặt dài cằm nhọn, hốc mắt xếch híp lại đỏ ngầu. Tiêu Yến Thanh nhác thấy nơi ngực trái của nó có một vết rách lớn, lộ lớp thịt đỏ lòm. Có lẽ chết vì một vết thương chí mạng. Cũng bởi bọn Bích Tinh Tử hấp thu được năng lượng toả ra từ xác thân kẻ bị chôn vùi trong chúng, cũng như ý niệm của bọn họ, lại vì thế có khả năng giam nhốt điều khiển các oán linh ấy, cho nên khi thị biến cũng chính là biến thành hình dáng của những kẻ chôn xác bên dưới chúng. Tiêu Yến Thanh quyết tuyệt vận công bắn ra nội ba, luồng sóng nội công vô hình xuyên qua chính giữa trán con Quỷ Bích, nó đang gào rú lao tới liền khựng lại, phút chốc tan thành một quầng khí mỏng. Bức tường chắn sau lưng Tiêu Yến Thanh cũng đồng thời sụp xuống ầm ầm, lộ ra một lối đi mới. Hắn thu tay quệt nhanh mồ hôi. Toàn thân vì vận động quyết liệt mà nóng bừng lên, hắn thở gấp gáp, cũng không có thời gian mà vận Nhuyễn Huyền Công sư bá dạy cho, bởi thấp thoáng trước mặt đã lại trồi lên những cánh tay ghê tởm trên mặt tường, lần này chúng còn ngóc đầu ra ngoài. Vô số những khuôn mặt doạ người với muôn vàn dáng vẻ và trạng thái khác nhau lóc nhóc hiện ra. Kẻ trợn mắt, kẻ lại chỉ có hai hốc mắt trống rỗng, có kẻ miệng rộng tận mang tai do bị bẻ gãy quai hàm, lộ răng lởm chởm. Chúng ngọ nguậy y như một lũ sâu bọ lúc nhúc nham nhở trên bề mặt tường đất, da thịt xám ngắt thối rữa. Đồng thời rỉ ra từ các kẽ nứt những dòng dịch đặc sệt tím đen chảy xuống dưới. Tiêu Yến Thanh đanh mặt.

– Mê đạo này đích xác là một đại tử địa, không những âm khí quần tụ mà oán khí cũng tích tụ ngất trời. Vạn kiếp không thể tiêu tan. Dựng mê cung trên chúng, những bức tường kia vì thế mới hình thành quỷ tính.

Yến Thanh vừa kịp nghĩ xong, hai bức tường phía trước hắn cũng ùng ùng rậm rịch dịch chuyển tới, mang theo đám oán linh hung dữ. Tiêu Yến Thanh người nóng bừng, mồ hôi vì thế cũng tuôn ra lấm tấm, lại bị những trận âm phong từ các ngóc ngách trong mê đạo thổi tới, hắn liền cảm thấy lạnh đột ngột. Kì thực điều này rất nguy hiểm, nhất là đối với người đang vận xuất nội công. Hắn lại không thể ngồi xuống mà dụng Nhuyễn Huyền Công. Nhắc tới Nhuyễn Huyền Công của môn phái Thiếu Lâm, hắn đột nhiên sững ra, mắt sáng lên. Vừa quay đầu chạy vừa lầm rầm.

– Phải rồi, sao mình không sớm nhớ ra nhỉ?.