Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 67: Linh đẩu




Trong căn phòng tối lúc ấy chợt loé lên một luồng sáng hoàng quang từ bàn tay Yến Thanh phóng tới nữ ảnh nô. Luồng sáng loé lên nhanh như ánh chớp, chỉ nửa khắc sau đã vụt tắt, đồng thời trong phòng cất lên tiếng kêu thất thanh:

– Á á á..a!.

Bóng ảnh người cung nữ cổ xưa tại trên chiếc ghế bị luồng sáng đánh trúng, quả nhiên không cười nổi nữa, nét mặt bắt đầu biến đổi. Hốc mắt đang mở to liền rộng hoác ra, đến nỗi hai tròng mắt hình cầu trắng dã cũng muốn rớt ra ngoài. Cô ta há miệng chỉ kịp kêu lên một tiếng, vành môi đỏ há ngày một rộng, quai hàm tưởng chừng như muốn gãy, cuối cùng cũng nghe một tiếng “ rắc “ giòn tan phát ra. Chỉ thấy hàm dưới của cô gái lung lay trên cổ, lưỡi dài đỏ lòm thè ra ngoài. Thân thể cô ta giật giật, đầu cũng ngoẹo sang một bên. Cảnh tượng vô cùng quái đản. Yến Thanh và Lê Vi thất sắc trân mắt nhìn một màn bạo biến ấy của nữ ảnh nô, nhất thời chưa động thủ. Ngay sau đó, bóng ảnh cô gái cổ xưa chập chờn điên đảo, cuối cùng tan biến mất trước con mắt kinh ngạc của Lê Vi. Tiêu Yến Thanh ngược lại không thay đổi sắc mặt. Hắn híp mắt đi lại trước cái ghế im lìm, chỉ hừ nhẹ, thở ra một câu.

– Đó mới chỉ là đòn vạch trần trò bịp của nhà ngươi, giờ để xem ta xử lý ngươi thế nào!.

Dứt lời, hắn xắn tay áo, làm như chuẩn bị bắt ấn vận công. Nhưng còn chưa kịp đổi tư thế, trước mặt hắn quả nhiên đã hiện ra một bóng ảnh. Lại còn quỳ sụp dưới chân của Tiêu Yến Thanh. Lê Vi kinh ngạc nhìn kẻ đang quỳ dưới đất kia, nhất thời không nói nổi, chỉ đưa mắt nhìn sang hắn. Yến Thanh dường như đã sớm đoán định, chỉ khoanh tay tại tại nghểnh đầu mà hỏi kẻ đó.

– Thế nào, không ngờ nhà ngươi cũng nhát gan như vậy. Còn muốn bày trò lừa bịp!.

Kẻ đang khom lưng quỳ gối không có ngẩng mặt lên, chỉ thấy dáng vẻ y thập phần cổ quái. Tấm lưng ngắn cũn như một hình vuông, một chân đang quỳ cũng khá ngắn, có lẽ độ dài chỉ bằng hai cánh tay. Y run run nói, ngữ điệu có phần thều thào, run rẩy.

– Thiếu đạo sĩ, xin nương tay, ta chỉ làm theo mệnh lệnh, bản thân vốn bị phong ấn ở đây, cũng chỉ có cách y lời làm theo, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác!.

Yến Thanh nhẫn nại nghe bóng ảnh kia phân trần, hắn híp mắt chậm rãi nói.

– Đúng như suy đoán, linh đẩu nhà ngươi là bị bà ta phong ấn, cắt đi một cái chân. Để xem… ta có thể giúp ngươi phá đi phong ấn, không phải chịu kiếp giam cầm, tù túng nữa. Tuy nhiên, ngươi nên thành thật nói ra lai lịch cũng như những gì ngươi biết trước đi đã.

Bóng ảnh quỳ dưới chân Tiêu Yến Thanh lúc này mới dám ngẩng đầu lên, tuy nhiên vẫn không thấy đứng dậy. Lê Vi trông thấy mặt mũi kẻ đó thì không khỏi ngỡ ngàng. Kẻ tạo ra nữ ảnh nô trẻ trung thế kia ấy vậy lại là một ông già. Không chỉ hình dáng cổ quái mà y phục cũng tuyệt đối khác người, chính là không phải cách ăn mặc của người thời nay. Yến Thanh lướt mắt đánh giá Linh đẩu lão một lượt, hắn nhếch môi cười, khoanh tay đợi ông lão hồi thuật lại sự việc. Linh đẩu lão nói.

– Cậu nói đúng, ta chính là linh thể của cái ghế, hay nói cách khác, ta chính là nó. Ta được tạo ra cũng đã lâu lắm rồi. Sau khi được tạo ra, lại liền bị người ta mang đến một hầm mộ, ở dưới đó ngày ngày tháng tháng tăm tối, kì thực cũng chẳng rõ đã truân qua bao lâu trên thế gian này. Ban đầu ta chỉ là một cái ghế vô tri vô giác, thế nhưng do giam nhốt trong môi trường vượng âm, lại tiếp xúc với vong hồn một nữ nô được bồi táng theo vị đế vương được đặt ngồi trên mình, hút được âm khí, từ đó mà hình thành linh thể của mình. Lại nói, những đồ vật vô tri như ta đây, bình sinh không lưu giữ được nhiều ký ức, tri thức cũng rất hẹp hòi. Vạn nhất chỉ giữ được hình ảnh người thợ mộc đã chế tạc nên mình, giống như cha đẻ vậy, cho nên linh thể hình thành mới có hình dáng của ông ấy.

– Nói thế là, khuôn mặt này của ông chính là của người thợ đã tạo nên ông ư?.

Lê Vi tròn mắt xác nhận.

– Đúng vậy. Ta còn nhớ một chi tiết trước khi bị đem tới hầm mộ, bởi nó hết sức ấn tượng. Đó là người thợ tạo ra ta vì kiệt sức mà gục chết ngay khi mới hoàn thành ta. Nguyên do bởi vì, trong triều đình muốn kịp thời gian chuẩn bị tang sự cho vị đế vương kia mà thúc ép ông ấy bằng mọi giá phải hoàn thành đúng thời hạn chỉ trong vòng có mấy ngày. Ông ta vì thế vội vã làm đến không ăn không ngủ. Tuổi đã cao, đã kịp thời hạn, thế nhưng rốt cuộc là vẫn không thoát khỏi cái chết. Một phần ý niệm của ông ấy đã được ta thu lại, lưu giữ cho tới khi hình thành linh thể này.

– Ra vậy, còn hư ảnh nữ tì kia, chắc hẳn là do ngươi tiếp nhận một phần ý niệm của vong phách cô ta?.

– Đúng vậy.

Linh đẩu lão gật đầu thừa nhận. Yến Thanh nhớn mày hỏi.

– Vậy tuổi ngươi có lẽ phải trên ba, bốn trăm năm là ít. Hà cớ vì sao lại bị chủ nhân ngôi nhà này bắt được mà đem tới đây?. Mụ ta có mưu tính gì, ngươi biết phỏng?.

Ông lão thở dài chậm rãi đáp.

– Chuyện nguyên lai cũng đã lâu rồi. Ta vốn không có ý niệm về thời gian, cho nên không thể nói chính xác được. Thế nhưng, quả thật đúng là đã bị nữ nhân ngôi nhà này thâm nhập vào cổ mộ mang về.

– Bà ta còn có thể đào mồ quật mả, trộm mộ cổ nữa sao?.

Yến Thanh chau mày, đáy mắt hắt lên tia khó tin.

– Đúng là vậy. Tuy nhiên bà ta không phải là người đầu tiên thâm nhập vào ngôi mộ đế vương đó, mà là một vị nam nhân. Ta còn nhớ cái ngày lão tử đó tới, chính ông ta đã quật quan quách của vị vương tôn kia mà lấy thứ bảo bối trân quý nhất nhì thế gian này quàn trong xác vị vua mà đem đi. Cũng chỉ lấy một thứ ấy, ngoài ra không hề động tới bất kì món bảo vật nào khác trong hầm mộ. Thậm chí sau khi ra khỏi rồi còn cẩn thận phong ấn hầm mộ lại bằng một trận pháp. Thế nhưng một thời gian sau, nữ nhân ngôi nhà này không biết làm cách nào, bà ta phá giải được phong ấn ấy, tuy nhiên, bảo bối kia sớm đã bị người ta lấy mất. Có tức giận, bất quá cũng không chịu tay không ra về, mới đoạt ta cùng một bảo vật khác lợi hại không kém đem về theo.

– Ngươi nói người quật mộ vốn là một lão tử?. Bảo bối ông ta đoạt rốt cuộc là món gì?.

– Ta vốn cũng không rõ, chỉ nghe lão tử đó sau khi đoạt được thành công bảo bối từ xác vị đế vương, có tự ngôn mấy từ, chính là “ Long chi nghịch lân “. Bảo bối này vốn là thứ trấn áp thi khí vị đế vương, tất nhiên sau khi bị tách ra khỏi chủ thể, sẽ làm cho ông ta nhanh chóng thi hoá. Thế nhưng lão tử kia sớm có trù bị từ trước, đã thay thế một món bảo vật trấn thi khác nhét vào miệng vị vua. Vì thế mới không xảy ra thi biến. Ta còn nhớ lúc ấy có thắc mắc một điều khi quan sát lão tử đó hành sự. Ắt hẳn lão ta có đại sự gì cần tới “ Long chi nghịch lân “ đó, bất quá mới phải quật mộ vị vua này. Xem như cũng không thể coi đó là trộm mộ, chỉ là một cuộc đổi trác mà thôi.

Sắc mặt Tiêu Yến Thanh bỗng nhiên cứng lại, ánh mắt sửng sốt hiện rõ trên mặt. Hắn chau mày nghi hoặc.

– “ Long chi nghịch lân “?.

Trong đầu hắn khi nghe Linh đẩu lão nhắc tới mấy từ “ Long chi nghịch lân “, không sai đã trấn động một phen. Hắn nhớ khi còn nhỏ, sư phụ mình có lần chính là nhắc tới cái tên ấy, còn nói nó là một trong lục đại thần khí ở trên đời. Sau này lớn lên, tuy người không có đề cập tới nữa, thế nhưng kí ức vẫn lưu rõ mồn một, không thể nào nhầm lẫn. Bèn hỏi lại Linh đẩu lão.

– Lão tử đó, ngươi còn lưu lại chi tiết gì đặc biệt hay không?.

Lão linh đẩu thoáng nghĩ ngợi rồi lắc lắc đầu đáp.

– Kì thực không nhớ, ta nói rồi, ngoài những ấn tượng đặc biệt đối với bản thân, thì không lưu giữ được gì lâu. Tuy nhiên, lão tử đó bên má trái hình như có một vết sẹo…

– Hình gì?.

Yến Thanh thoáng sửng sốt, kích động hỏi nhanh.

– Là vết cào từ móng vuốt của một con vật to lớn.

Yến Thanh ngẩn ra một giây, ánh mắt căng thẳng chừng chừng nhìn xuống đất, có lẽ hắn đang điên loạn suy nghĩ bên trong. Lê Vi không hiểu được diễn biến tâm lý ấy ruột cuộc là như thế nào, cũng không hiểu hắn chú ý tới lão tử quật mộ đế vương ấy làm gì, bởi ông ta đâu có liên quan gì tới đại sự của bọn họ, mới nhắc nhở hắn.

– Anh sao thế?. Không mau bảo ông ấy giúp ra khỏi căn phòng này.

Yến Thanh liếc đảo mắt, nhanh chóng thu lại dáng vẻ mất kiểm soát vừa rồi của mình, hắn hít vào một hơi, hỏi Lão linh đẩu.

– Bọn ta muốn ra khỏi căn phòng này, ngươi trước hết chỉ cho ta, sau đó ta giúp ngươi phá giải phong ấn.

Lão linh đẩu ái ngại nói.

– Thú thật từ khi bị nữ nhân kia đem tới đây, bà ta sớm đã nhốt ta ở căn phòng này rồi. Ta vì bị phong ấn, chỉ có thể ở tại nơi này, vì thế chưa một lần rời khỏi đây để mà biết được bên ngoài như thế nào. Kì thực cũng không rõ đằng sau căn phòng này có gì. Chỉ biết rằng, các ngươi chỉ có thể chọn một cánh cửa, sau khi mở cánh cửa đó ra, cái còn lại sẽ lập tức bị khoá hoàn toàn. Đồng thời sẽ kích hoạt pháp trấn tại căn phòng tiếp theo mà các ngươi mới mở ra.

– Hoá ra là vậy. Giờ thì ta đã hiểu vì sao lúc ấy bọn ta còn đang trong thời gian thân ẩn mà ngươi lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc như vậy. Hoá ra là khi mở cánh cửa kia, thì pháp trấn tại căn phòng này chính xác cũng được kích hoạt, ngươi lại dựa vào đó mà thực hiện kịch bản được dựng sẵn dẫu cho không nhìn thấy chúng ta.

– Đúng thế, ta vốn chỉ làm theo những gì được sắp đặt sẵn. Nữ nhân kia dặn dò, cho dù là người hay âm giới, tiến vào được căn phòng này thì đều y kịch bản ấy mà làm. Tuy nhiên, chờ đợi đã bấy lâu, các ngươi cùng với nam tử kia là những kẻ đầu tiên mở cửa bước vào.

Không sai khi nghe ông lão nhắc tới nam tử kia, Lê Vi mắt đã sáng lên, vội hỏi.

– Trước chúng ta có một nam tử nữa vào đây, vậy, anh ấy rốt cuộc đã chọn cánh cửa nào?.

Lão linh đẩu chỉ tay về bức tường bên phải nói.

– Là cánh cửa bên phải.

Yến Thanh chắp tay sau lưng, âm trầm gật đầu, hắn nói.

– Được. Giờ ta sẽ phá giải phong ấn giúp ngươi. Phong ấn này thực ra không có gì ghê gớm. Chẳng qua nhà ngươi là quá yếu đi, cho nên mới không tự phá ra được.

Hắn nghênh đầu híp mắt đánh giá, lão linh đẩu nheo mắt cười hắc hắc.

– Phải, phải. Ta vốn chỉ là linh thể của một cái ghế cổ, tu vi không phải hạng kinh người, bất quá chỉ có thể doạ nạt, trêu đùa con người trần tục một chút mà thôi.

Tiêu Yến Thanh trừng mắt.

– Còn giảo ngôn!. Ngươi xem ra không chỉ biết trêu đùa, còn có thể tạo ra hư ảnh. Nói, ngươi ngoài ra còn có khả năng gì, nếu muốn tự do thì tốt nhất nên thành khẩn một chút!. Ta còn xem xét!.

Lão linh đẩu thoáng chột dạ, cũng không ngờ bị tên thiếu niên này bắt thóp, lão nheo mắt nhìn tới hai thân thể bấy giờ đã hiện ra trước mắt mình, đáy mắt mờ đục già nua nhất thời sáng lên, vội vàng bảo.

– Các người vào đây lén la lén lút, ban đầu còn ẩn thân, có nghĩa là rất không muốn bị chủ nhân ngôi nhà này phát giác. Ta tuy tu vi hèn mọn, thế nhưng về linh thuật thì có một chút khả năng. Ngoài tạo hư ảnh còn có thể ẩn thân khiến kẻ khác không nhìn thấy, là tại thuật độc nhất của lão linh này. Nay dùng ra, xem như là trao đổi vậy.

Yến Thanh nghe lão linh đẩu phân trần, còn muốn thương thảo, xem ra đối với hắn cũng không lỗ là bao, bèn nhếch khoé môi cười, đáp.

– Cũng được. Chúng ta không sai đang cần ẩn thân, phù ẩn thân của ta đã dùng hết, ngươi giúp chúng ta ẩn thân trước, ta phá phong ấn cho ngươi sau. Còn không, ta mặc kệ ngươi. Dẫu sao bước chân vào đây cũng xác định là sa chân vào cạm bẫy rồi.

Linh đẩu lão mím môi, cuối cùng đành nhượng bộ.

– Được!. Theo ý ngươi.

Nói đoạn, ông ta trợn mắt, phồng má hít một hơi, hít vào một bụng không khí, cứ hít mãi hít mãi, cho tới khi cả cái bụng đều phình to đầy khí thì bắt đầu ngẩng đầu thổi ra. Là nhằm hướng thân thể một người một ma kia thổi tới. Yến Thanh và Lê Vi biết ông ta đang làm thuật, cho nên đành mím môi ngoan ngoãn đứng yên cho ông ta thổi. Khi bụng lão linh đẩu khôi phục lại như cũ cũng là lúc Yến Thanh và Lê Vi bắt đầu trở nên vô hình. Yến Thanh trên mặt tuy không biểu lộ gì, ấy nhưng trong bụng là đang thầm ca ngợi khả năng này của Linh đẩu lão. Một khí ông ta hít vào chân thể liền biến hoá thành chân không. Vạn nhất có thể đem cách này chế thành một loại Khinh phù thì chính là ưu việt hơn Sát phù đang xài kia một bậc. Hắn hài lòng nói.

– Giờ đến lượt ta phá phong ấn cho ngươi. Cái chân bị cưa kia, chính là mấu chốt.

Lão linh đẩu vội vàng xác nhận.

– Đúng vậy, đúng vậy. Nữ nhân kia tà ác là thế, dẫu có trăm ngàn kiểu phong ấn, rốt cuộc cũng chọn cách tàn bạo này, lấy đi của ta một chân còn đóng đinh xuống sàn ba chân còn lại… Haizz.

– Xem ra là ngươi cũng hận mụ ta không ít!.

Yến Thanh cảm thán. Lại chỉ cái chân bị cụt nơi cái ghế, nói.

– Ta sớm đoán mụ ta dùng đinh tà linh phong ấn, cưa một chân của ngươi vốn là để ngươi yếu đi không thể phá đám đinh linh kia mà tháo chạy ra được. Không phải ta tâng bốc, nhưng với khả năng của ngươi, nếu lành lặn, mấy cái đinh kia sớm không thể chế trụ được mãi. Bây giờ ta tạo ra một túc ảo đỡ vào cái chân khuyết kia của ngươi. Ngươi nhân lúc ấy vận lực mà gỡ đám đinh tà linh găm dưới sàn ra. Thấy thế nào?.

Lão linh đẩu thoáng do dự, xong rồi cũng quyết tuyệt đồng ý. Đoạn, rùng mình biến trở vào cái ghế. Yến Thanh nghiêm chỉnh tạo thế, nặn quyết ấn, điền lực dồn vào mũi tay phóng một lực ảo hình tới cái chân bị cưa của cái ghế đẩu. Hắn duy trì giữ thế ấy, đồng thời ra hiệu cho Linh đẩu lão cùng phối hợp, bảo lão dùng năng lực của mình mà bứt ra khỏi đám đinh tà linh được yểm găm xuống sàn nhà kia. Lão linh đẩu lúc ấy thoáng hiện nguyên hình trùm lên cái ghế trong tư thế quỳ bò trên sàn nhà, hai tay thẳng chống xuống đất, đằng sau chỉ có một cái chân đang quỳ. Tấm lưng to bè vuông vức. Lão vận toàn bộ sức lực mình có, cố thoát khỏi mấy cái đinh linh dài được găm vào giữa hai bàn tay và bàn chân mình. Những cây đinh phủ một lớp hắc khí đen đặc ngày một lộ rõ ra. Linh đẩu lão gắng sức, đến nỗi cả mặt đều rúm ró, nghiến răng nghiến lợi toàn thân rung lên bần bật. Ở bên ngoài, Yến Thanh cũng dùng pháp lực yểm trợ trên cái chân bị cưa đi của lão, gia tăng thêm lực cho ông ta vùng khỏi ba cây đinh linh kia. Một lát sau, chỉ nghe “ keng “ một tiếng, lão linh đẩu bật ra, lăn mấy vòng trên sàn nhà. Một cây đinh linh cũng từ bàn tay lão văng ra rơi leng keng xuống sàn. Linh đẩu lão nhăn nhó ôm tay rồi lại ôm chân mình, không ngừng xuýt xoa. Tiêu Yến Thanh cũng thu tay về, hắn không chậm trễ thêm, nói nhanh chóng.

– Bọn ta phải đi rồi, giờ ngươi được tự do, thế nhưng xem ra cũng chỉ có thể ở trong căn phòng này mà thôi. Ngươi không có khả năng vượt qua quỷ mộc môn ngoài kia đâu.

Nói rồi, hắn cùng Lê Vi quyết tuyệt tiến về bức tường bên tay phải, nơi có cánh cửa hiện ra. Đột nhiên, linh đẩu lão từ phía sau cất tiếng.

– Khoan đã, cho ta đi cùng.

Rốt cuộc, hai kẻ bọn họ cũng mở cánh cửa bên phải đem theo Lão linh đẩu vừa thoát ra khỏi phong ấn kia. Yến Thanh cùng Lê Vi vừa bước ra khỏi căn phòng đầu tiên, xoay người nhìn lại, vẫn là xuất hiện trong một căn phòng khác tối tăm y như cũ. Bọn họ cố gắng quan sát, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Hiểu Vương đâu. Lê Vi càng lúc càng lo lắng, cô nghiêm trọng nói với Tiêu Yến Thanh.

– Để tôi dùng mắt hồn quét tới xem sao.

Nói rồi điền lực vào mắt hồn quét tới. Thế nhưng cũng giống như lần trước, khi cô định dùng khả năng của âm hồn xuyên qua tường, đều bất khả năng. Lê Vi bực bội thầm chửi rủa.

– Chết tiệt!. Thế là thế nào!. Rõ ràng ở bên ngoài tôi rất tốt có thể dùng mắt hồn quét vào trong nhà cơ mà!.

Yến Thanh cùng Lão linh đầu lại buồn chán nhép miệng, hắn nói.

– Chẳng phải tôi đã bảo cô rồi hay sao. Đó là khi chúng ta còn ở bên ngoài, các pháp trận này hoàn toàn chưa được kích hoạt, tất nhiên cô có thể tuỳ ý sử dụng năng lực của mình. Bây giờ thì khác rồi, chúng ta chính là đã tự tay kích hoạt lần lượt cả hệ thống này, đương nhiên nó là một kiểu tù ngục, cạm bẫy, sẽ chặn lại toàn bộ năng lực “ vượt ngục “ của nhà cô. Các bức tường này được bao phủ một lớp dạ thể, ngăn cản lại mọi sự thấu thị xuyên qua chúng.

– Là như thế nào?.

Lê Vi nhăn nhó không hiểu.

– Đại loại có thể coi nó giống một dạng vật chất tối vậy. Ngoài một màu đen ra, thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Lê Vi nghe Yến Thanh giải thích xong, lại tiu nghỉu một tập. Lão linh đẩu kể từ khi ra được khỏi phong ấn, đều dùng hai tay và một chân mà đi. Dáng vẻ thập phần kì quái. Lão nghếch mặt nhìn căn phòng cả ba vừa mới bước vào, nheo mắt nói với Yến Thanh.

– Hai người xem, đó là thứ gì?.