Ngay sau khi hoá giải được trận pháp phong ấn tại cổng dẫn vào ngôi nhà gỗ của quỷ nữ, cả ba kẻ Yến Thanh, Hiểu Vương và Lê Vi đều đã xâm nhập thành công vào bên trong ngôi nhà từ cửa chính của nó. Tuy nhiên, đội của bọn họ bởi vì “ bất uý nhất vạn, duy uý vạn nhất “ mà đã sớm lưu lạc mất nhau. Yến Thanh và Lê Vi bởi vào sau, lúc này chính là đang bị kẹt lại tại căn phòng vuông trống rỗng chỉ có một cái ghế ba chân. Họ cũng không rõ Hiểu Vương đang ở đâu, anh làm thế nào ra khỏi căn phòng kì quái này?.
Lại nói tới lúc bọn họ đang bàn luận tìm kiếm cửa ra, Yến Thanh đột nhiên nghe thấy trong phòng xuất hiện một tiếng nấc ngắn, liền ra hiệu cho Lê Vi. Cô nhìn tới mắt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn vẫn sáng quắc lộ minh quang trong bóng tối, nhất thời im bặt, vểnh tai nghe ngóng. Quả thực trong phòng vừa có tiếng thở dài xượt qua rất quái dị. Bọn họ vì đang ẩn thân nhờ Ẩn Khí Phù, căn bản không cần lo sợ bị kẻ khác nhìn thấy, bèn nhẹ nhàng đảo mắt quan sát khắp phòng. Khắc sau, kì thực đã nhìn thấy trên chiếc ghế đẩu hiện lên một người con gái. Yến Thanh tuyệt nhiên không thay đổi sắc mặt, chỉ híp mắt dò xét cô gái kì lạ tại trên ghế kia. Lê Vi cũng không tỏ ra kinh ngạc là mấy, bọn họ đứng ở một góc của căn phòng thì thào trao đổi với nhau.
– Cô ta từ đâu xuất hiện ra?. Tại sao tôi không cảm nhận thấy…
Lê Vi nhíu mày băn khoăn. Yến Thanh giải thích.
– Từ khi nhìn thấy cái ghế, tôi đây đã có linh tính. Có điều, chúng ta trước mắt là vẫn phải án binh bất động, để xem xem cô ta định làm trò gì. Sau rồi sẽ tính tiếp. Yên tâm, cô ta không nhìn thấy chúng ta đâu. Chỉ quan sát, đừng kinh động!.
– Được!.
Nói xong, bọn họ nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô gái cùng quan sát một lượt. Cô gái trẻ này ngồi thẳng trên cái ghế ba chân, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ vô cùng nghiêm trang. Trong khi, trên khuôn mặt, hai mắt lại đang khép lại không thấy động đậy. Khuôn miệng đỏ thắm có phần hơi cong lên như muốn cười. Quả thực, đều có mấy phần tà mị. Nhưng chi tiết khiến cho cả Yến Thanh và Lê Vi cảm thấy ngỡ ngàng và khó hiểu hơn cả, chính là bộ y phục cô gái đang mặc trên người. Cô ta mặc ngoài trường y màu hồng phấn, bên trong thêm hai tầng trường y mỏng khác. Tà áo rất rộng, đuôi áo còn có phỉ vân nhàn nhạt, chân mang giày vải thêu màu hồng. Nhìn diện mạo này, có thể mạnh dạn đoán định là một cổ nhân thời xa xưa. Yến Thanh nhìn tới mái tóc đen được búi gọn sau gáy có đính trâm cài đơn giản của cô gái, bèn thì thầm nói với Lê Vi.
– Cô có đoán được đây là phục y thời nào không?.
Lê Vi tròn mắt lập tức lắc lắc đầu. Yến Thanh nheo mắt trầm ngâm.
– Dù gì đi nữa, rõ ràng cũng không phải người thời này. Ít nhất cũng phải trên trăm năm rồi. Cô ta ăn vận xem ra không phải hàng vương giả, công hầu. Có lẽ là một nô tì ở thời đó.
– Vậy nếu không phải âm hồn thì cô ta là gì?.
– Tôi chưa chắc chắn, nhưng cũng có thể…
Tiêu Yến Thanh vừa định lên tiếng giải đáp cho Lê Vi, bỗng nhiên cô gái ngồi trước mặt họ bất thình lình mở mắt, khiến cho Yến Thanh nhất thời cũng thoáng giật mình, ngừng hẳn câu nói lại. Lê Vi quay sang nhìn hắn, giao tiếp thông qua ánh mắt. Cả hai căng thẳng chờ đợi diễn biến của cô ta. Cô gái đột nhiên mở choàng mắt, nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đen láy tuyệt nhiên không có chút cử động, cũng không hề chớp lấy một cái. Quả thực khiến cho người nhìn vào cảm thấy bức bối vô cùng. Cô ta mở mắt ra, thế nhưng sau đó lại không có hành động gì khác, khuôn mặt toàn bộ đều như một bức tượng được đúc bằng sáp sống động. Yến Thanh và Lê Vi hồi hộp đứng yên chờ đợi mấy giây như thế, đến nỗi cũng bị ánh mắt vô hồn nhưng quái dị kia áp chế làm cho cứng ngắc tay chân, bất động không dám nhúc nhích. Cuối cùng, Lê Vi mím môi, rùng mình vụt một cái đã hiện ra tại phía sau lưng cô ta. Cô ta vẫn chung thuỷ ngồi bất động như vậy. Lê Vi lại trở lại chỗ Tiêu Yến Thanh, xác nhận.
– Có lẽ cô ta không phát hiện ra chúng ta thật. Nhưng nếu thế, tại sao lại đột nhiên hiện lên đúng lúc như vậy, rồi lại đột nhiên mở mắt?. Này, anh nhìn gì vậy?.
Lê Vi chăm chú bày tỏ thắc mắc với Tiêu Yên Thanh, thế nhưng hắn ta lúc này lại không có nhìn cô, thậm chí còn không để ý tới lời cô vừa nói. Hắn không sai vẫn nhìn tới cô gái kia, mi tâm thoáng chau lại. Hắn giơ tay chỉ chỉ về phía cô ta, ra hiệu cho Lê Vi cùng xem. Lê Vi cũng chau mày ngoảnh đầu nhìn tới, lần này giật thót mình suýt nữa thì kêu lên, vội đưa tay lên bịt miệng, mặt mũi trắng bệch. Cô gái ngồi trước mặt bọn họ đang cười.
Trong căn phòng trống không có cửa thông ra, Yến Thanh và Lê Vi đang đối mặt với một kẻ lai lịch mơ hồ, đột ngột xuất hiện trên chiếc ghế. Thực ra mà nói, bọn họ vốn không muốn dây dưa với cô gái kì lạ này, thế nhưng đi khắp bốn phía căn phòng, ngoài một cánh cửa chính dẫn từ bên ngoài cổng thẳng vào, thì tạm thời chưa phát hiện ra thêm cánh cửa nào khác. Bốn bức tường trơn nhẵn hoàn toàn được ép bằng gỗ. Yến Thanh híp mắt quyết tuyệt nói.
– Xem ra, muốn qua ải này bắt buộc phải xử lý ả nô tì kia.
– Anh định làm gì?.
– Đánh nó!.
Yến Thanh nói ngắn gọn, sắn tay áo bước tới trước mặt cô gái đang cong khoé môi cười trang nhã như một bức tượng kia. Khi hắn chuẩn bị vận lực vào hai tay đánh tới phía cô ta, lạ lùng thay cô ta lại động đậy khuôn miệng, nói rành mạch một câu.
– Đừng vào cửa ấy, có bẫy!.
Tiêu Yến Thanh sững lại, thu tay, sắc mặt đã tối sầm. Lê Vi trân mắt kinh ngạc. Cô gái một lần nữa lặp lại câu cũ, ngữ điệu bình bình như một cái máy, hoặc là, được lập trình sẵn.
– Đừng vào cửa ấy, có bẫy!.
Cả hai bọn họ nhất thời ngạc nhiên đến ngẩn ra. Cô gái này “ tĩnh “ mà không “ tĩnh “, luôn làm cho kẻ lạc vào căn phòng này rơi vào bối rối, mất đi phương hướng và sự tập trung, chính là rơi vào bị động hoàn toàn. Yến Thanh lúc này toàn bộ mặt mũi đều đã cứng lại, hắn vốn không có nhiều nhẫn nại, đối với cô ả chính là mình bị chọc giận. Hắn gằn nhẹ trong họng.
– Thú vị đấy…
Lê Vi vừa phát hiện ra điều gì khẽ gọi hắn, Yến Thanh khiên cưỡng nhìn theo cánh tay cô chỉ. Không sai đã thấy hướng đó từ lúc nào hiện ra một cánh cửa. Rõ ràng bọn họ đã xem xét đầy đủ cả bốn bức tường, không hề phát hiện ra một cánh cửa nào. Ma quỷ thế nào lúc này lại đột nhiên mọc lên một cái như vậy, không khỏi ngỡ ngàng. Mọi thứ đều thực rối rắm. Lê Vi thì thầm.
– Có phải là cánh cửa cô ta bảo chúng ta đừng vào không?.
Yến Thanh mím môi chưa thể trả lời, hắn gườm mắt nhìn về cô gái ngồi trên ghế. Cô ta vẫn ngồi thẳng thớm trân mắt mà cười kì quái như vậy. Hắn liếc mắt xuống cái ghế đẩu ba chân, quan sát nó kĩ hơn nữa. Lê Vi lại gọi hắn.
– Đằng này cũng có một cánh cửa!.
Phía bên tay trái Lê Vi vừa chỉ tới, cũng y như bức tường đối diện, nhân lúc bọn họ mất tập trung mà âm thầm mọc ra một cánh cửa nữa. Yến Thanh liếc mắt nhìn hai cánh cửa khép chặt, lại nhìn tới cái ghế đẩu kì lạ, chỉ có ba chân. Hắn xoa cằm phân tích, trước mắt cứ tạm thời gác lại mấy cánh cửa kia đã.
– Ghế bình thường có bốn chân, cái này vì sao lại cụt mất một chân. Hơn nữa, vẻ ngoài cũng cổ quái như vậy…
Nguyên lai hắn do vừa tỉ mỉ quan sát cái ghế kia, đã phát hiện ra không ít chi tiết kì lạ. Nếu chỉ đứng từ xa mà nhìn thì sẽ khó phát hiện ra, huống hồ trong phòng lại tối như vậy. Trên bề mặt cái ghế ấy được chạm khắc những hoa văn rất tinh xảo, chất gỗ cũng rất quý, tuy nhiên nước sơn thì đã bay màu hết, còn có vài vết xước lớn, nhỏ. Cái chân bị cụt giống như thể bị cưa đi chứ không phải bị bung ra, bởi trên nó còn lưu lại vết cắt sắc ngọt. Rõ ràng đây là một cái ghế cổ quý giá. Yến Thanh bình tĩnh phân tích các chi tiết, mọi suy luận lại càng dẫn tới định đoán ban đầu của hắn khi nhìn thấy cái ghế. Nó cũng chính là điểm mấu chốt giải ra bài toán ở căn phòng này. Lê Vi sốt ruột thì thầm hỏi tới.
– Anh có phát hiện ra gì không?. Hay là, chi bằng để tôi xuyên qua căn phòng này một chuyến, sẽ rõ ngay thôi.
Không chờ Yến Thanh đồng ý, Lê Vi đã rùng mình lướt tới vách tường gỗ, bước xuyên qua nó, thế nhưng khắc sau đã toàn bộ thất vọng, còn chịu một trận đau ê ẩm. Bởi lẽ, bức tường gỗ đã chặn Lê Vi lại ngay khi thân thể cô chạm tới nó. Dường như cũng tương tự loại pháp trận được phong ấn ngoài kia, không cho kẻ nào có thể vượt qua nó. Lúc này Yến Thanh đang dựa lưng vào tường mới thở dài buồn chán nói.
– Thấy chưa, nếu cách ấy có tác dụng, tôi đã sớm nói cho cô rồi. Vội vã cái gì chứ. Đã nói là ngôi nhà này chỗ nào cũng có phong ấn.
Lê Vi nhăn mặt, uỷ khuất.
– Bà ta có cần bày thiên la địa võng tới mức này không?.
– Không sao, càng khó càng thú vị. Chúng ta lúc này tốt nhất là, đánh xà tuỳ côn thượng. Đừng rối, phải bình tĩnh. Hơn nữa, tôi nghĩ… là tôi đã tìm ra đáp án cho câu đố này rồi.
Lê Vi một lần nữa lại sửng sốt, tên đạo sĩ này, hành sự luôn xuất thần như vậy. Cô vội vàng giục hắn.
– Thế nào, anh mau hành động đi. Đừng để bỏ xa Hiểu Vương.
Yến Thanh chép miệng, hắn rướn người đứng thẳng dậy chắp tay sau lưng ẩn nhẫn nói.
– Chỉ e không biết anh ta là ở đâu mà tới, nếu anh ta không dùng cách tôi đã bày. Tôi nghĩ, bước vào cánh cửa này, chính là lạc vào Ma đạo rồi…
– Ma đạo nghĩa là gì?.
Lê Vi kinh ngạc hỏi.
– Giống như mê cung vậy. Với một kẻ đa mưu, kĩ lưỡng như chủ nhân của nó, chắc hẳn đã bố trí rất nhiều cửa Tử trong khắp ngôi nhà, chính là những căn phòng vuông như thế này. Đại trận pháp này cũng giống như Bát quái la chiếu trận ngoài kia, nhưng về độ ảo diệu thì có lẽ đã gấp vạn lần rồi. Ắt cũng không thể dựa vào những tính toán căn bản của Bát môn mà hoá giải nữa. Kẻ dụng pháp đã tuỳ biến nó lên một tầm cao mới, rất đáng nể!.
Hắn trầm ngâm đánh giá, Lê Vi bất quá chau mày không bằng lòng.
– Anh cớ sao lại đánh giá bà ta cao như vậy!. Chẳng phải chúng ta đã hoá giải được trận pháp bà ta trấn yểm ở quỷ mộc môn kia sao?.
Yến Thanh không trả lời Lê Vi, hắn thoáng cúi đầu cười cười, chỉ tay về nữ ảnh nô đang tại trên ghế, thì thầm nói.
– Theo nhận định của tôi, cung nữ kia vốn chỉ là một hư ảnh, chân thể thật sự của cô ta chính là cái ghế kia!.
Lê Vi thoáng ngạc nhiên, bình tĩnh nghe Yến Thanh giải thích tiếp.
– Ban nãy tôi đã kiểm tra cái ghế, tuổi nó ít nhất cũng phải trên dưới hai trăm năm. Từ nước gỗ đến hoa văn đều chạm khắc tinh xảo, đẹp đẽ lạ thường. Còn khắc hình tượng các bậc đế vương, quân tử. Tuy nhiên lớp sơn bên ngoài thì đã bay màu hết, chứng tỏ là đồ cổ quý giá rồi. Hơn nữa, xung quanh nó có một tầng âm khí nhàn nhạt, tôi và cô lại đều cho đó là tầng âm khí từ trong chính ngôi nhà phát ra. Kì thực là một nhầm lẫn đáng trách, bởi, chính xác là nó phả ra từ chiếc ghế. Cái ghế này có linh tánh. Hay nói cách khác, chính nó đã đánh lừa chúng ta bằng hư ảnh nô nó tạo ra kia.
Lê Vi khẽ nuốt nước bọt, trong âm giới, cũng tương tự như nhân giới, không chỉ có con người tồn tại, mà chính là còn có nhiều loại cùng chung sống. Cô nói.
– Cái ghế cổ này, niên đại xa xưa, chắc hẳn bà ta phải kiếm từ những hầm mộ đế vương, tôn hầu đem về, dụng vào mục đích tà đạo của mình.
– Chính xác!. Cái ghế có thể là đồ bồi táng trong mộ cổ.
– Nhưng vì sao nó chỉ còn ba chân?.
– Bởi vì bà ta đã cưa đi một chân của nó. Cũng chính là cách để phong ấn nó ở lại chốn này, ngoan ngoãn làm theo lệnh của mụ. Ngày qua ngày chờ đợi kẻ thành công vượt qua Bát quái la chiếu trận kia mà tiếp đón. Tiếp tục đưa họ đi vào Ma đạo mụ đã sắp đặt trong ngôi nhà. Một khi đã bước chân vào những cửa Tử, một là đánh thắng, hai là vĩnh viễn bỏ mạng trong đó. Bà ta ắt đã có tính toán, những kẻ đặt chân vào đến căn phòng này, nghiễm nhiên không thể nào là người bình thường, bởi họ vốn không có khả năng. Cho nên mới tạo ra vòng trấn yểm ghê gớm hơn để đối phó, âu cũng là một kiểu phòng vệ, lấy thủ làm công, dụng một được hai.
– Vậy anh nói xem, giờ chúng ta nên xử trí thế nào?. Ở đây có tới hai cánh cửa.
Lê Vi đánh mắt nhìn tới hai cánh cửa ở hai hướng đối diện của căn phòng. Cũng không biết Hiểu Vương là đã chọn cánh cửa nào. Cô nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử. Yến Thanh lại từ tốn trấn an.
– Tôi đã nói rồi, chúng ta vốn dĩ từ khi bước chân vào căn phòng này thì chính là đã đi vào cửa Tử rồi. Cho nên, có chọn cánh cửa nào của nó, cũng chỉ có chung một kết quả mà thôi. Đằng sau căn phòng này, đều là cửa Tử!.