Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 59: Biến đổi




Sâu trong khu rừng thông vắng lặng, bên cạnh vách vực có một cái hang đá do hình thành tự nhiên mà có. Bảo Bình lúc này đang đứng trước miệng hang đó, phía trên đầu bay tà tà một vài con Khổi Lỗi Bạch Chỉ. Ánh mắt ả tăm tối như mực quét vào cái hang, liền loé lên như ánh chớp, mắt hồn trông thấy một đám những âm hồn yếu ớt đang dãy dụa, gào thét ở bên trong. Dưới nền đất tối om trong đó, ngổn ngang những khúc xương người trắng ởn nằm vương vãi. Từ trong lòng hang hoang lạnh sâu hút phả tới một mùi tanh lạnh, ẩm mốc, còn vang vọng tới tiếng gầm gừ của loài dã thú hung tợn, khát mồi. Chốc sau, nơi cửa hang tối om dần hiện lên hai chấm nhỏ rực lửa, một thân súc vật to lớn xuất hiện, toàn thân hắc mao dày dặn như bóng đêm bao phủ, chính là Ám Dạ Hắc Mao Sát, con vật nuôi lâu năm của Hồ Ân. Nó thủng thỉnh từ trong hang đi ra, cái lưỡi dài đỏ lòm lòm thè ra liếm mép như thể vừa kết thúc một bữa ăn. Lại nhổm mình nhảy phắt một cái phóng ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm đặc quánh của khu rừng. Con vật nhảy ra, liền làm một cái đầu lâu trắng hếu gần đó lăn lông lốc ra, vừa khéo lại nằm trước mũi chân của Bảo Bình. Cái đầu lâu còn dính máu thịt đỏ nhợt nổi trên nền xương trắng cứ như giương hai hốc mắt trống rỗng lên nhìn chằm chằm vào mặt ả. Ả thoáng chau mày, hận không thể dùng tay dùng chân mình mà đá phăng cái của nợ ấy đi cho bõ tức. Đôi mắt sắc lạnh đã long lên sòng sọc, hằn học chừng chừng chĩa về phía miệng hang đen ngòm, nơi đang phát ra những tiếng khóc não nề lại xen lẫn với tiếng kêu gào bi ai của đám âm hồn mới đang lẩn quẩn trong đó. Ả hít vào một hơi, gắng trấn áp chính mình, chỉ cần có thể kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có ngày ả được biến thành người. Chỉ những lúc hoá quỷ, tà linh phát tiết, Bảo Bình mới có thể được xem như hữu hình, lại là một dạng hữu hình xấu xí đến ghê rợn, tất nhiên, ả chẳng ưa chút nào. Điều Bảo Bình ao ước, chính là có thể hữu hình mọi lúc mọi nơi, trong một diện mạo xinh đẹp nhất. Ả giơ bàn tay có những móng vuốt tím đen lên ngắm nghía, đôi tay này, đôi chân này, rồi sẽ có ngày hữu hình trước mắt ả, tuỳ ý cầm nắm mọi thứ, cũng có thể đá đi mọi thứ. Bảo Bình nheo mắt nhếch khoé môi tà ẩn, kích động cũng dần dịu lại.

Đám âm hồn mới trú trong cái hang kia, chính là của bọn người mà ả cùng Diêu Nhiên và Ám Dạ Hắc Mao Sát ra tay sát hại. Bọn chúng là những hồn phách mới, nên rất non yếu, bất quá chưa thể tuỳ tiện làm càn, Bảo Bình đương nhiên phải mau chóng thu phục lấy, đem về cho mẫu thân mình luyện âm binh. Nghĩ thế, không chậm trễ bèn nặn ra ấn chú, tạo lệnh cho đám Khổi Lỗi Bạch Chỉ tại trên cao bắt đầu hành động.

Lũ Khổi Lỗi Sắc Chỉ của mẫu thân ả cũng có nhiều loại, mỗi loại lại có từng công dụng riêng, tuy nhiên, đều có một điểm chung là có sẵn tánh linh. Âm lực thì còn tuỳ thuộc vào cấp độ mà chủ nhân sắc cho nó. Nếu nói về sức sát thương công kích mạnh nhất, thì chính là loại Khổi Lỗi Hắc Chỉ kia. Lại có loại Khổi Lỗi Xích Chỉ đa dụng hơn, vừa có năng lực tấn công, vừa có năng lực phòng bị. Đây cũng là loại Khổi Lỗi Chỉ có tánh linh mạnh nhất, bất quá có thể xem như một âm hồn độc lập, biết tính toán, suy nghĩ, sở hữu cảm xúc rất sinh động. Dĩ ngẫu, nó trở thành loại Khổi Lỗi Chỉ mạnh nhất mà Hồ Ân từng tạo ra. Nếu nói về xảo quyệt, Khổi Lỗi Xích Chỉ chính là có xảo quyệt, chẳng khác gì con người. Tuy nhiên, bởi có tánh linh mạnh mẽ như vậy, làm cho Khổi Lỗi Xích Chỉ có một nhược điểm, nó không thể hấp thụ hay chứa chấp bất kì một chân thể âm hồn nào khác. Cũng chính là nói, nó không thể tự gia tăng công lực cho bản thân như người anh em Khổi Lỗi Hắc Chỉ. Ngoài ra, còn có Khổi Lỗi Hoàng Chỉ chuyên bồi trợ, công dụng tương đương như y tá chuyên trị thương. Giả như mấy con Khổi Lỗi Bạch Chỉ này, thì lại là thuộc dạng thấp nhất về công lực. Do chúng tạo ra chỉ nhằm mục đích thu thập âm hồn vào trong. Một con Khổi Lỗi Bạch Chỉ tối đa có thể chứa tới ba linh hồn trú vào. Tánh linh cũng vì thế có thể coi bằng không, bất quá cũng chỉ là có một chút để mà sai bảo.

Đám Khổi Lỗi Bạch Chỉ nhẹ nhàng bay tới trước miệng hang sâu tối om, bay lòng vòng mấy hồi như cánh chim én, lần lượt phóng vào bên trong. Chúng tự tìm tới nơi có âm hồn để thu thập. Từ thân giấy mảnh dẻ màu trắng một khi phát hiện được linh hồn, liền hiện ra giữa phần đầu một xoáy tròn đen đặc, chính cái xoáy này sẽ thu hút âm hồn vào trong thân thể nó. Đối với những âm hồn mới còn yếu ớt, chính là không cách nào cưỡng lại, đành chịu để con hình nhân giấy trắng bé tí nuốt vào bụng. Đám âm hồn trong hang bị thu hút, không ngừng kêu gào, dãy dụa trong tuyệt vọng. Bảo Bình tại ở phía cửa hang, khoanh tay nhẫn nại đợi đám tiểu tốt kia thi hành công việc.

– Lam tỷ, không hay rồi, tỷ mau trở về…

Diêu Nhiên vừa từ không trung đáp xuống, vội vã đem tới cho ả một tin.

– Hồ đại nương, bà ấy đang làm loạn. Việc thu huyết dưỡng có vẻ bị gián đoạn.

Diêu Nhiên khẩn trương nói, Bảo Bình tia mắt lộ lo lắng.

– Sao cơ?. Mẹ ta có chuyện gì?.

Nhắc tới việc thu huyết dưỡng bị gián đoạn, Bảo Bình sớm có chút chột dạ. Bổn lai do ngày hôm nay ả không kiếm được người, vì thế cũng không có tiễn huyết cho mẫu thân mình thu dưỡng. Vì thế nét mặt cũng căng thẳng lên nhanh chóng, ả hỏi gấp gáp.

– Mẹ ta như thế nào?.

– Đại nương, đại nương… dung mạo biến đổi rất khủng khiếp… Còn có vẻ như không điều khiển được chính mình. Nếu tỷ không về ngay, e rằng sẽ làm hại cả Huyền Trúc.

Bảo Bình không sai trợn mắt lên, một phen chấn động. Huyền Trúc là nhân tố quan trọng trong đại sự của ả, nếu Huyền Trúc chết lúc này, mọi chuyện xem như tan thành mây khói. Mặt ả đanh lại, nghiến răng rít lên.

– Chết tiệt!.

Rồi vội vã tạo chú ra lệnh cho đám Khổi Lỗi đang hành sự bên trong hang quay trở về. Bảo Bình xoay mình một cái, liền biến mất.

– Mẹ, mẹ, người làm sao vậy?.

Bảo Bình vừa hiện ra trong gian nhà tối nhợt nhạt ánh nến, đã phát hiện ra mẫu thân đang quàn quại, vật vã trên ghế, tóc tai rối loạn, vội vàng hỏi han. Hồ Ân mơ mơ màng màng, không biết có nghe thấy, chỉ nghiến răng rên rỉ đau đớn. Toàn bộ cơ mặt đều co rúm lại. Bảo Bình phát hiện ra, mặt mẹ mình đã mất đi vẻ tươi trẻ mấy ngày qua, lúc này đang nhanh chóng trở về với đúng tuổi của mình, làm cho chính ả cũng gấp gáp. Những lần thuế bì trước, chưa lần nào xảy ra chuyện ngoài dự tính như thế này. Nguyên lai là do, những lần đó, Hồ Ân rất rảnh tay để chỉ mỗi việc trù bị cho đại sự của mình. Số người cần kiếm về đủ cho ba mươi ngày thuế bì, mụ đều lên kế hoạch giết trọn một lúc, rồi thu lấy tiễn huyết, hoà với tà thuật dưỡng huyết thi để dùng dần. Lần này, do vướng mắc đại sự của Bảo Bình, mụ đương nhiên không thể ôm trọn mọi việc. Cũng là lần đầu để Bảo Bình ra ngoài kiếm người về, cho nên không tránh khỏi còn sơ xuất. Bảo Bình nhìn mẫu thân đau đớn, trong lòng cũng tự trách mình, ả trấn an.

– Mẹ, mẹ chịu đựng một chút. Tiểu nữ lập tức ra ngoài kiếm người. Đừng làm càn.

Hồ Ân nghiến răng nghiến lợi, co mình giơ tay lên ôm mặt. Có thể nhận ra, mái tóc đen dày của mụ đã nhanh chóng bay màu, chỉ còn lại một màu bạc phếch nguyên thuỷ. Hốc mắt mờ đục lõm sâu đờ đẫn mất đi thần khí. Mụ dường như đã kiệt sức vì cơn bạo biến, thều thào nói từng chữ.

– Mau… mau đem tiễn huyết lại… mau…

Bảo Bình rối lên, ả nhăn mặt rối loạn. Nếu bây giờ mới đi kiếm huyết nhân, liệu có kịp trở về cho mẹ mình uống. Chỉ sợ bà là không chịu được thêm nữa. Vừa đúng lúc đó, Diêu Nhiên từ nơi nào trở lại, cất tiếng.

– Lam tỷ.

Bảo Bình xoay đầu nhìn, bên tai sớm thu vào những tiếng gầm gừ trầm đục của con Ám Dạ Sát. Phía sau lưng ả, Diêu Nhiên cùng con hắc thú vừa lúc trở về, nó thủng thỉnh bước vào gian nhà, trên miệng còn ngoạm cổ một con Hắc Dã Kê khá lớn. Ả thoáng kinh ngạc, loại gà đen này vốn rất hiếm ở nơi này, hầu như là không có. Không hiểu làm cách nào mà con Ám Dạ lại săn được một con, còn là con trưởng thành lớn như thế. Diêu Nhiên nhìn thấy Lam tỷ còn ngỡ ngàng mà nhìn bèn giục.

– Lam tỷ, còn không mau đem tới cho đại nương. Con gà mới chết chưa lâu.

Bảo Bình sực tỉnh, vội vã hất ánh mắt ra dấu cho Ám Dạ Sát tha con gà tới trước mặt Hồ Ân. Mụ ta lúc này không còn sức để quàn quại nữa, ngửa người ngồi thõng trên ghế, hầu như đã mất dần sức lực, hơi thở lúc có lúc không. Hai tay kê trên tai ghế không giấu nổi run rẩy, từng đốt xương lồ lộ ra trên lớp da nhăn nheo, xỉn màu. Bảo Bình tiến tới, cất lời thông báo cho mẹ mình.

– Mẹ, người tạm thời uống máu của con Hắc Dã Kê này trước, máu của nó rất quý, nhân lúc con vật còn ấm, người mau thu lấy. Có thể cầm cự trong vài canh giờ, con đồng thời sẽ đi tìm người về.

Hồ Ân tuy không còn hơi sức mà đáp, thế nhưng mụ vẫn còn nhận biết được, yếu ớt vươn tay ra muốn đón lấy cổ con gà đang nằm trên mõm con hắc thú. Ám Dạ Sát rất thông minh, nó tiến tới gần sát mụ, nâng mõm cho mụ ta đón lấy con gà. Hồ Ân nắm cổ con gà trong tay một cách khó khăn, kề vào miệng mình bắt đầu hút lấy máu của nó. Mụ nhe răng cắn, hai chiếc răng nanh liền dài ra một chút, sắc nhọn cắm ngập vào da thịt đen xì như chì của con Hắc Kê, lập tức hút máu vào cổ. Chỉ thấy yết hầu khô khốc của mụ nhấp nhô, ừng ực nuốt vào dòng máu nóng. Chốc lát sau, sau khi được tiếp tiễn huyết kê, dung mạo của Hồ Ân không sai liền bắt đầu biến đổi trở lại, tuy không được trẻ trung như mỗi khi tiếp máu người, thế nhưng vẫn coi là kì tích, bởi huyết của loài Hắc Dã Kê vốn được xem là phương thuốc bổ trân quý trên đời, có thể sánh một bậc với huyết nhân. Hồ Ân ném cái xác cứng đơ của con gà ra sàn lúc này đã không còn chút máu, vật ra thành ghế mà nghỉ. Mụ nhắm mắt thở gấp gáp, cảm nhận luồng khí nóng đang bốc lên ngùn ngụt trong người, thầm nghĩ, nếu có hẳn một đàn Hắc Dã Kê ở đây thì quá tốt. Khí nóng từ máu con vật truyền tới khắp kinh mạch trong người mụ, như một liều thuốc tiên bồi trợ, làm tươi tốt lục phủ ngũ tạng, thanh lọc huyết thể. Luồng khí nóng từ dưới bụng bốc lên, Hồ Ân không khỏi cảm thấy dồi dào sức lực, lúc này khẽ sờ lên mặt, quả thực đã không còn cảm thấy những nếp nhăn hằn sâu, làm da đã trở lại sạch sẽ. Bảo Bình nhẫn nại chờ mẫu thân mình hồi hoàn sắc khí, bấy giờ mới cất tiếng.

– Mẹ à, thấy trong người thế nào?.

Hồ Ân nhắm mắt chỉ khẽ gật đầu, mụ vẫy tay ra ý kêu con Ám Dạ Sát tiến tới, nó y lời tiến đến, ngoan ngoãn chúi đầu xuống, hai tai nhọn cụp lại về phía sau. Mụ nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, thì thào phả ra mấy chữ: “ thú ngoan “, rồi nói.

– Mau đi kiếm huyết nhân đi, mai là ngày cuối cùng, chỉ sợ Hắc Dã Kê chỉ có một con, tới lúc đó ngươi xoay sở kịp sao?.

Bảo Bình vội cúi đầu mà đáp.

– Con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi một chút. Đêm nay con và Diêu Nhiên sẽ đi tìm. Hãy để Ám Dạ Sát ở lại, có gì mẹ sai nó tới báo tin cho con.

Hồ Ân vẫn vuốt đầu con vật đang phủ phục dưới chân, mắt cũng không có mở ra, chỉ khẽ gật đầu. Bảo Bình không dám chậm trễ, vội vã cùng Diêu Nhiên biến đi. Trong gian phòng mờ nhạt ánh sáng nến, chỉ còn lại bóng của Hồ Ân in trên vách tường âm trầm tĩnh lặng, bên cạnh xác con gà đen to lớn, duỗi chân nằm cứng đơ trên sàn. Trong không trung còn chao đảo vài cánh lông tơ bé tí.