Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 56: Đêm tối




Lại nói về Bảo Bình, sau khi quy dụ được Lâm Huyền Trúc quay trở về tiếp tục thực hiện “ đại sự “ cho mình, cũng kể từ đó, ả có nhiều việc phải làm hơn trước. Một tay tìm kiếm nguồn dương khí bổ trợ cho cô ta, một tay còn phải thực hiện việc kinh thiên khác, chính là giết người. Bình sinh, Bảo Bình vẫn thường tuỳ ý trong việc sát hại con người, nghĩa là nói tới, tâm tư tốt có thể sẽ không động thủ, còn nếu khó chịu hay ngứa mắt, ả lập tức đoạt mạng, nửa khắc không cần do dự. Thế nhưng hiện giờ lại khác, giết người là việc bắt buộc dù có muốn hay không. Bởi đó là chỉ thị từ mẫu thân ả – tái thuế bì nhất thứ độc hồi tam thập niên, cũng là việc Bảo Bình làm vì đại cuộc của cả hai mẹ con.

Nguyên lai, mẫu thân ả tức Hồ Ân, đang tu luyện một loại tà thuật có tác dụng cải lão hoàn đồng, cũng đã được gần một trăm năm nay. Đối với môn nội công tà thuật này, cứ mỗi tam thập niên, người tu luyện phải tiến hành cải lão một lần, mỗi một lần lại mất tam thập nhật để phong bế nội lực, đồng thời, mỗi ngày đều phải hấp thụ tiễn huyết tức uống máu tươi nhằm điều hoà kinh mạch, lọc huyết thể, tiến tới lột bỏ xác cũ, rủ bỏ diện mạo già cỗi đã thoái hoá. Nói “ tái thuế bì vi cải lão hoàn đồng “ chính là như vậy, tái lột xác để hồi xuân.

Bảo Bình vì thế, nay không những dụ hoặc nam nhân để hút dương khí mà còn ra tay lấy luôn mạng bọn họ đem về cho mẫu thân ả uống máu. Một việc chấn động như vậy đương nhiên không thể lặp lại thường xuyên, thứ nhất sẽ khiến cho bọn người cảnh sát chú ý tới, thứ hai là bọn quỷ chủ trong vùng. Bởi vậy, ngoài lấy máu người, Hồ Ân không còn cách nào khác phải dùng tới máu của những loài súc vật để bổ sung. Miễn là vào mỗi ngày đều có đủ máu tươi cho mụ ta uống, liên tục trong ba mươi ngày. Sau đó sẽ tiến hành giai đoạn “ thuế bì “ trong suốt ba ngày ba đêm, khôi phục lại nội công.

Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi bảy, ở phía cổng ngôi nhà gỗ núp khuất sau rừng thông dày đặc có bóng hai nữ nhân vừa lướt xuống từ không trung. Trên mặt đất, trong bóng đêm yên tĩnh có tiếng đạp cỏ mau lẹ phát ra nghe sột soạt. Sau những gốc thông thẳng đứng xen lẫn với bóng tối dày đặc là một khoảng sâu hun hút của khu rừng. Bỗng từ trong khoảng không sâu hút ấy hiện lên hai đốm tròn màu đỏ như lửa cùng với tiếng đạp cỏ phóng tới một lớn dần. Còn nghe có tiếng gầm gừ ghê rợn xuyên trong gió. Trước cổng ngôi nhà gỗ, Bảo Bình cùng Diêu Nhiên đang đứng đợi cái gì đó. Ánh mắt sắt lạnh của ả híp lại nhìn xuyên qua bóng đêm đen đặc trong khu rừng. Lát sau, từ trong phía rừng thông vọt ra một thân súc vật to lớn như trâu mộng, toàn thân bao phủ lớp hắc mao dày dặn, bốn chân cứng rắn như cột trụ. Nó nhảy ra trước mặt Bảo Bình thì dừng lại, trong cái mõm dài và nhọn còn ngoạm một cánh tay trên xác một nam nhân đã chết. Cứ thế kéo lê cái xác từ trong rừng phóng ra. Con vật kì quái nhả cánh tay cùng cái xác, ngoan ngoãn ngồi xuống, chúi đầu về phía trước. Hai mắt nó mỏng dẹt đỏ lòm, đáy mắt tựa hồ tản ra sát xích khí ghê rợn. Bảo Bình âm lãnh quan sát cái xác nam nhân con vật mới đem tới, máu me đỏ tươi từ những vết thương nát tươm trên khắp cơ thể hắn chảy ra loang lổ trên nền cỏ, trong không khí còn thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh nồng phả tới. Bảo Bình hít mũi, khẽ nhếch môi hài lòng. Như vậy có nghĩa là tên nam giới này chỉ vừa mới chết, hãy còn tươi, nghĩ vậy bèn ra lệnh cho con súc vật hắc mao kia tha cái xác vào trong. Con thú nghe lệnh, lại ngoạm lấy cái cổ của người đàn ông xấu số kéo lê vào trong ngôi nhà gỗ. Đám cọc rào thị vệ không ngừng xoay đảo mấy con mắt trắng đục dõi theo bóng dáng to lớn của con dã thú vừa bước qua.

– Mẫu thân, con đã về.

– Mau đem vào!.

Bảo Bình đứng ngoài gian phòng nhỏ, lên tiếng thông báo với mẫu thân ả. Một giọng nói truyền ra, ngữ điệu trầm ổn. Bảo Bình liền hất hàm, hướng về phía con vật đang chờ ở phía sau. Nó đang ngoạm cái xác, nhìn thấy mệnh lệnh, bèn lôi cái xác tới trước cánh cửa gỗ sần sùi, trực tiếp dùng hai chân trước chồm lên đẩy cửa một cái. Cánh cửa nguyên bản bằng gỗ dày sụ liền nặng nề mở ra một khoảng vừa phải, nghe “ cọt kẹt “. Bên trong lộ ra một khoảng tối không có ánh sáng, liền sau đó là một cỗ áp khí ngột ngạt, quái dị ập ra. Con vật còn chưa dám tiến vào, hai mắt dẹt hít lại như thám thính. Bảo Bình đành quát nhẹ.

– Mau vào đi, nghiệt súc!.

Nó liền nhổm dậy ngoạm cái xác kéo vào bên trong. Lát sau lại nghe có tiếng nói huyễn hoặc từ trong phòng phát ra.

– Ra ngoài đi.

Con hắc mao dã thú rất thông minh, liền y lệnh làm theo, đủng đỉnh quay đầu bước ra ngoài. Từ khi Hồ Ân luyện Hấp Huyết Hoàn Đồng, Bảo Bình chưa một lần được trực tiếp chứng kiến quá trình mẫu thân mình thực hiện tà pháp ấy. Mỗi lần đem xác tươi tới ả đều được lệnh đứng ở bên ngoài, chỉ có con Ám Dạ Hắc Mao Sát này là được phép tiếp xác vào trong. Căn bản bởi con vật này đã được mẫu thân ả nuôi từ rất lâu rồi, cũng có thể xem như một tiểu tốt trung thành để sai khiến. Dẫu nó có nhìn thấy gì, thì cũng chẳng có ngôn ngữ để mà nói, xem ra Hồ Ân là tuyệt đối tin cậy vào con dã thú này. Nó ngoan ngoãn ngồi phục trước cánh cửa phòng tối chờ đợi. Lát sau, nghe có tiếng gọi truyền ra: “ Ám Dạ “, nó lại đứng lên chậm rải đi vào phòng, lai ngoạm theo cái xác lúc nãy trở ra. Tuy nhiên, hình dạng của nó đã không còn như ban đầu nữa. Hoàn toàn chỉ còn lại một cái thây khô trơ trọi, teo tóp mà thôi. Toàn thân cái xác nam nhân vốn to lớn là thế, lúc kéo về còn rỉ máu tươi đầm đìa, thế nhưng chỉ một loáng sau khi đưa vào phòng, nó đã bị Hồ Ân hút cạn sạch sẽ, đến nỗi không còn lấy một chút máu nào có thể nhỏ ra ngoài nữa. Mất hết máu, da thịt của thi thể cũng biến đổi rất nhanh, từ màu trắng bệch dần ngả sang tái đen, da dẻ nhăn nhúm, khô khốc bao quanh khung xương gồ ghề. Quần áo trên thi thể giờ rộng lùng bùng so với trước. Ám Dạ Hắc Mao nhe răng nanh dài khoằm ngoạm lấy một cẳng chân của cái xác, lại kéo lê ra ngoài, định bụng tìm một trạc cây thoáng đãng trong rừng kia yên vị mà gặm chút xương thừa. Khoé mõm đã rớt ra nhớt rãi tanh tưởi, tởm lợm. Nó vừa đủng đỉnh bước đi, cổ họng vừa hầm hè phát ra tiếng gầm khe khẽ. Bảo Bình âm trầm nhìn bóng con vật ngoạm xác rời khỏi căn nhà, mất hút trong bóng tối đen đặc. Lúc này mới quay đầu hỏi người trong phòng kín.

– Mẫu thân, người xong chưa?.

– Vào đi.

Ả xuyên qua cánh cửa gỗ đi vào bên trong. Gian phòng này là nơi Hồ Ân luyện Hấp Huyết Hoàn Đồng, mỗi lần tới kì mới sử dụng đến, thế nên căn bản có phần khác biệt so với những gian phòng khác. Lúc này bên trong đã có ánh sáng nến được thắp lên mờ tỏ. Hồ Ân vừa thắp lên một cây nến, Bảo Bình đứng phía sau, chỉ nhìn thấy bóng lưng mẫu thân mình đang thắp nến. Mụ mặc một bộ trường y màu đen, tà áo dài sát gót chân, toát ra tà khí quỷ dị. Chỉ nhìn thoáng bóng lưng, cũng có thể nhận định được độ tuổi. Mẫu thân ả, trông chẳng kém một quả phụ ngoài tứ tuần là mấy. Ả nhoẻn miệng cười khen ngợi.

– Mẹ, sau lần đại thuế bì này, người xem như đã thực sự hoàn đồng. Khởi sắc rất lớn, tuổi trông chẳng hơn tiểu nữ là bao.

Hồ Ân nghe con gái nhận xét, mụ chỉ nhớn mày, còn chưa xoay người lại, tiếp tục đốt một bấc tinh dầu, sau đó mới khoát tay áo quay người lại nói.

– Chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc kì Huyết dưỡng, mỗi ngày ta đều cần có huyết nhân, con ráng kiếm về. Ám Dạ Sát sẽ hỗ trợ con.

Bảo Bình nghe mẫu thân nói, chân mày thoáng nhíu lại, ả đánh mắt nhìn xuống rồi đáp.

– Con chỉ sợ chúng ta ra tay quá dày đặc, số người mất tích tăng lên đột ngột, sẽ khiến đám người cảnh sát chú ý. Thực không nên chút nào. Ám Dạ Sát dù có háu đói đến mấy cũng không thể trong một lúc xử lý hết mấy cái xác khô kia.

Ả nói xong liền chau mày. Hồ Ân thong thả tới ngồi xuống ghế, tì một tay lên bàn, dáng vẻ tại thượng như nữ vương, mụ nheo mắt nói.

– Sai nó đào hang vứt mấy cái xác vào rồi ăn từ từ. Ta chỉ còn ba ngày cuối, cố gắng một chút. Xong việc, ta sẽ trực tiếp dọn dẹp mọi thứ. Đừng lo.

Nói xong lại đưa tay lên chỉnh mái tóc dày được vấn gọn sau đầu. Bảo Bình nhìn dung mạo của mẫu thân mình trước mắt, không khỏi thần phục loại tà thuật hấp huyết hồi xuân ấy. Mẫu thân ả thực hiện nó đã được ba lần, lần này là lần thứ tư, nghĩa là cũng phải được gần một trăm năm. Tuổi của mẫu thân ả, tính ra cũng phải nhất bách nhị thập niên, quả thực sống trên đời đã hơn một thế kỷ, một trăm hai năm như vậy, cứ hờ hững nhìn thế gian thăng trầm quay cuồng biến đổi. Nói bất tử tuy chưa phải, nhưng cũng có thể coi là thách thức cả thời gian. Hồ Ân đưa bàn tay lại gần bấc tinh dầu, nhẹ nhàng vẫy vẫy lại phía mình như đang muốn thu lấy hương thơm từ nó. Mụ nhắm mắt lim dim tận hưởng, khuôn mặt tỏ lên dưới ánh nến, hầu như không có chút vết tích nào của thời gian còn đọng lại. Làn da căng mịn, nhờ được uống máu mà nhuận sắc hồng hào, ngũ quan tươi tốt, diễm liễu. Mái tóc cũng trở lại một màu đen bóng, dày dặn. Cái gọi là nhan sắc bị thời gian bào mòn, huỷ hoại có lẽ đã được Hấp Huyết Hoàn Đồng thành công đối phó. Hồ Ân một trăm hai mươi tuổi, kì thực chỉ nhìn như một phụ nữ độ tứ tuần, nào phải một bà lão già nua, tóc bạc, răng mòn, da đồi mồi nhăn nheo như đáng ra phải thế. Trên đời này, biết bao nhiêu kẻ liều mình sẵn sàng đánh đổi đi nhiều thứ chỉ mong có được một phương pháp để cửu niên bất lão, hay như Hồ Ân, chính là ngay cả giết người, cũng có thể xuống tay.

Bảo Bình nghe Hồ Ân trấn an thì không nói thêm gì nữa. Ả im lặng nghĩ ngợi, hai mẹ con ả, một người một ma, tuy ả không cần phải cải lão hoàn đồng như mẹ mình, thế nhưng lại chính là mong muốn một chuyện còn huyễn hoặc hơn thế nữa, chính là trở thành người. Đại sự của bọn họ, một kẻ mong muốn trẻ mãi không già, còn một kẻ lại muốn thoát khỏi kiếp không thân xác. E rằng trên đời hiếm khi gặp phải quỷ chuyện dị thường như vậy. Bảo Bình khẽ cười, bước tới phía mẹ mình, ả ngồi xuống ghế bên cạnh, tiếp tục bàn bạc.

– Tiện nữ họ Lâm kia xem ra đã yếu lắm rồi, hy vọng xong xuôi chuyện này, mẫu thân nghĩ cách gia tăng dương khí thêm cho ả hấp thụ, với khả năng của con e rằng không đủ. Đám nam nhân muốn bắt cũng còn tuỳ hôm, không phải hôm nào cũng có. Nếu không, chỉ sợ ả không thể trụ tới khi bảo bối phát triển hoàn thiện.

– Ta sẽ nghĩ cách.

Hồ Ân âm trầm nói. Bảo Bình lại nói.

– Muộn rồi, người mới thu huyết dưỡng xong, mau nghỉ ngơi đi. Con xin cáo lui, sẽ cố gắng tìm người lấy máu.

Ả nói lạnh băng, đứng lên biến mất khỏi gian phòng. Chỉ còn lại Hồ Ân ngồi trên ghế, vẻ mặt thâm trầm. Từ đầu đến cuối, chưa từng thấy mụ cười. Suốt bao nhiêu năm qua, cũng chưa từng cười trước mặt kẻ khác, cho dù là con gái mình. Cái giá phải đánh đổi để có được bí quyết bách niên giai lão không bao giờ là rẻ, thậm chí còn phải trả bằng tính mạng. Hồ Ân soi mình trong gương, cứ mỗi cuối ngày, khi được uống máu tươi, nhan sắc của mụ lại biến đổi chốc lát. Từ già cỗi trở thành trẻ trung, tươi tắn. Thế nhưng chỉ giữ được trong vài canh giờ, cho tới khi đủ tam thập nhật, thực hiện thuế bì, thì mới có thể giữ được dung mạo trẻ trung này đếm ngược mà chờ tới ba mươi năm sau, y như cũ mà lặp lại. Trẻ rồi lại già rồi lại trẻ. Hồ Ân chạm lên gò má còn ánh hồng, ánh mắt không giấu nổi khao khát. Thầm mong vĩnh viễn có thể giữ lại thần sắc này. Dung mạo được tiếp huyết nhân, lại có tà thuật bồi trợ, khiến cho mấy phần đều diễm lệ hơn. Trong giây phút ấy, Hồ Ân cảm tưởng mình đã hoá thành vị nữ vương quyền lực nhất thế gian. Quyền lực nhất là khi nào?. Chính là nắm giữ trong tay phương pháp trường sinh bất lão, nhìn kẻ khác dần bị thời gian tước đi tuổi xuân, đến một ngày thây xác bị vùi chôn bằng một nấm mồ lạnh. Chỉ có mụ là vẫn thiên thiên tự tại ngạo nghễ giữa nhân thế.

– Thử nói xem, có đáng hay không?.

Hồ Ân nhếch môi cười ẩn ẩn, nơi khoé miệng hiện ra viền răng trắng, lại lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn chìa ra khỏi bờ môi còn phiếm máu hồng. Mụ vì sao không cười, chính là bởi che giấu cái mụ cho là không tương xứng với dung mạo khi hồi xuân ấy. Cũng là che đậy đi bộ dạng như loài dã thú ăn tươi nuốt sống của chính mình vì luyện tà thuật mà hình thành.