Một thời gian sau khi tĩnh dưỡng ở Liên Hoa Tự, Lê Vi quay trở lại căn hộ của Hiểu Vương, những tưởng rằng hai người bọn họ vẫn còn chung sống cùng nhau ở đó. Thế nhưng khi cô đến nơi, không thấy người, chỉ thấy phòng không giường trống. Toàn bộ đều lạnh lẽo, trống vắng, xem ra là đã không có ai ở lâu rồi. Lê Vi thắc mắc, đi lại ngồi xuống mép giường rộng trống trải, trong lòng rất băn khoăn, rốt cuộc bọn họ là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn xuống tấm ga giường trắng muốt, nhận thấy còn vương lại vài sợi tóc dài, chắc hẳn là thuộc về Lâm Huyền Trúc, Lê Vi nhăn trán. Mắt hồn của cô quét qua, liền thấy mấy cọng tóc ấy sáng lên, không khỏi vui mừng. Mấy sợi tóc này có lưu phách phiến của Huyền Trúc, với năng lực hiện thời của cô, thì có thể dựa vào chúng để lần ra tung tích của cô ta. Lê Vi vươn tay ra phía mấy sợi tóc dính trên ga giường, chúng lập tức như bị hút lên về phía lòng bàn tay cô, đoạn nhẹ nhàng thu về, ngắm nghía hồi lâu. Những sợi tóc mềm mại như mây bồng bềnh lơ lửng trên lòng tay Lê Vi, tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Lê Vi vươn tay phẩy chúng lên mái tóc của mình, khắc sau đã nhập vào bộ tóc của mình, thỉnh thoảng lại phát sáng như đom đóm. Nhìn tình hình này, Lê Vi cảm giác có chuyện chẳng lành, trong tủ chỉ có một số quần áo của Hiểu Vương, tuyệt nhiên không thấy y phục của nữ giới, vậy là Trúc đã rời khỏi đây rồi. Cô ta có thể đi đâu, tình hình cấp bách, Lê Vi quyết định hành sự nhanh chóng. Với khả năng hiện thời, cô đương nhiên có thể tức khắc siêu qua thiên lý, đem số tóc này tìm ra tung tích của Lâm Huyền Trúc. Nói là làm, Lê Vi nhắm mắt, điền sức để tâm thức mình kết nối với phách phiến lưu lại trên sợi tóc của Huyền Trúc, chỉ thấy toàn bộ mái tóc của cô nhất thời đều sáng lên, đồng thời vận âm lực của mình. Chỉ khắc sau bóng hình đã vụt mất khỏi căn hộ.
Lê Vi xoay người, đáp xuống mặt đất. Thấy mình đang đứng trước một khung cảnh có phần rợn ngợp. Cô đưa mắt quan sát, chung quanh không thấy người, chỉ có một khoảnh rừng thông mọc thoai thoải. Cô đang đứng trong rừng thông, cũng chưa rõ mình là đang ở nơi nào, bèn đi lên phía trước, dùng mắt hồn xem xét một cách thận trọng. Hồi lâu, nhận thấy sau những gốc cây thông thấp thoáng hiện ra một nóc nhà đứng im lìm đơn độc, Lê Vi nhanh chóng bước tới. Cô không dám tùy tiện đứng trước cổng nhà đó, chỉ dám lén lút núp sau một thân cây thông mà kín đáo nhìn vào. Liền cảm thấy bất an nổi lên trong lòng. Ngôi nhà này thực sự rất cổ quái, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của nó cũng đã khiến cho người ta không khỏi rợn người rồi. Ngôi nhà vuông vức với những bức tường hoàn toàn được ghép bằng gỗ, mái ngói cũ kĩ màu nâu trầm. Những ô cửa sổ hoàn toàn bị đóng kín dẫu đang là ban ngày, dường như chủ nhân nó không muốn cho ánh sáng chiếu vào bên trong nhà. Bao bọc toàn bộ nó là một hàng rào cao dựng bằng những thân cây khô cứng, thô ráp mà cô chẳng rõ lai lịch. Tuy nhiên, khi mắt hồn lướt qua đám hàng rào ấy, chợt thấy từ chúng phả ra một tầng khí hắc ám dị thường, và từ những thân cây vốn vô tri vô giác kia bất chợt lại mọc lên những con mắt khép chặt, lỗ chỗ khắp nơi trên thân chúng. Kinh ngạc hơn nữa, những con mắt ấy bắt đầu tách ra, lộ lòng trắng đục, lại chớp mở liên tục, còn có con ngươi thu rút nhỏ như hạt đậu đen, liếc đảo không ngừng.
– Tà thuật gì thật ghê gớm!.
Lê Vi kinh ngạc thốt lên. Chúng thật chẳng khác gì những giám thị khí ( camera) dùng để quan sát.
– Không lẽ người bên trong nhà sợ bị kẻ ngoài dòm ngó?.
Cô hồ nghi, thắc mắc nổi lên liên hồi, tự mình căn dặn mình phải cẩn thận một chút, nếu để đám tiểu tốt giám sát kia trông thấy, e rằng sẽ gặp nhiều phiền toái. Lê Vi tiếp tục dùng mắt hồn quét tới, lần này muốn thử sức thấu thị, xuyên quan bức tường bằng gỗ kia mà quan sát bên trong, bèn điền lực dồn vào mắt hồn trên trán. Mắt hồn lóe sáng, xuyên qua dãy hàng rào, tường gỗ, trực tiếp đi vào bên trong ngôi nhà. Lê Vi mơ hồ nhìn thấy một dáng người tiều tụy đang nằm, hơi thở của người đó quả thực rất yếu ớt. Cô cố sức vận lực nhìn kỹ hơn nữa, khuôn mặt sau đó hiện ra khiến cô sửng sốt một phen, không sai chính là Lâm Huyền Trúc. Hơn thế nữa, bên cạnh cô ta còn có một người khác, vị này đang tại phía trước một cái chậu rất lớn đặt trong gian phòng nọ. Không rõ đang làm gì, chỉ biết là nữ giới. Người này ngồi xoay lưng về phía cô nên không nhìn thấy mặt, dựa vào bóng lưng chỉ có thể nhận định là trung niên. Lê Vi thoáng kinh ngạc, Huyền Trúc sao có thể ở những nơi kì lạ như thế này?. Cô ta còn không được khoẻ mạnh. Còn cái vật trong cái chậu kia là gì, tại sao mắt hồn của cô không thể quét tới nó?. Lê Vi nhăn nhó, chính mình rất muốn nhìn cho rõ chân thể của vật xuất hiện trên cái chậu đang đặt giữa nữ nhân trung niên và Huyền Trúc kia, liền vận mắt hồn chiếu tới một lần nữa. Tầm nhìn đi tới bóng lưng của người đó, nhác nhìn thấy cái chậu to, thế nhưng vật kì dị tại trên đó hoàn toàn chỉ có một màu đen mơ hồ không sao tách bạch ra là thứ gì. Lê Vi cuối cùng cũng thở dài đành bỏ cuộc. Một nơi quái dị như thế này không thể lưu lại lâu, sợ rằng sẽ nhanh chóng bị phát giác. Cô còn rất sợ ả nữ quỷ kia, nói không chừng ả cũng có liên quan tới nơi này, bèn xoay người biến đi.
Lê Vi rời khỏi rừng thông nọ, hiện ra ở một nơi cách đó không xa, lại chính là chân đồi. Nhìn lên trên chỉ thấy ngọn thông đâm lên trời nhòn nhọn như mũi đinh.
– Đây quả thực là nơi nào?.
Lê Vi thầm băn khoăn. Bên tai cô chợt vọng tới tiếng rì rào du dương khe khẽ, như tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
– Không lẽ, gần đây có biển?.
Lê Vi ngỡ ngàng, nếu không nhầm, phía sau ngọn đồi kia là vách vực, nhìn xuống sẽ thấy biển mênh mông. Cần phải đánh dấu vị trí này để chỉ điểm cho Yến Thanh. Nghĩ như vậy, Lê Vi nhắm mắt vươn tay lên, bàn tay uyển chuyển mềm mại kéo ra một sợi tóc trên đầu, nó tản ra ánh sáng thanh thuần vì lưu lại phách phiến của cô. Lê Vi bay lên ngọn một cây thông, buộc sợi tóc kia vào một nhành cây nhỏ. Sau đó nhanh chóng rùng mình rời đi.
Yến Thanh đang tất bật trong phòng, chuyên tâm luyện dẫn Ẩn Khí Phù. Nhớ lại hôm nọ bàn bạc với Lê Vi, nếu để cô ta đi đến sào huyệt của ả nữ quỷ sơ hở như vậy, nếu ả tóm được, e rằng vụ này khó càng thêm khó. Thế nên, chi bằng cẩn thận một chút, chờ chế xong Ẩn Khí Phù này giao cho cô ta, cô ta muốn đi đâu cũng được. Tuy chậm một chút nhưng đổi lại có thể an tâm hành sự.
– Tiêu huynh!.
Yến Thanh nhoẻn miệng xoay đầu lại như đã cảm nhận ra từ trước, không sai đã thấy Lê Vi từ đâu hiện ra đứng phía sau mình. Hắn nheo mắt cợt nhả.
– Vừa khéo nhắc tới cô, thiêng ghê!.
Lê Vi không để ý tới thái độ của hắn, nghiêng đầu nhìn về mấy thứ nằm trên bàn.
– Anh đang tạo Ẩn Khí Phù?.
– Không sai!. Lần trước nói với cô như vậy hẳn còn chưa suy nghĩ thấu đáo. Lê cô nương, tuy rằng ả quỷ nữ kia chưa đạt tu vi đắc đạo, thế nhưng còn có tay sai, dẫu cho chúng ta có phòng bị, nhưng một khi cô bị chúng phát hiện, sẽ rất khó cho tôi cũng như cô gặp phải nguy hiểm. Thế nên, đợi tôi luyện xong phù này cho cô, thì có thể an tâm rồi. Sẽ không lâu quá đâu.
Lê Vi kiên nhẫn nghe lời giải thích của chàng thanh niên, xong xuôi mới từ tốn nói.
– Cảm ơn anh đã suy sét cho tôi, thế nhưng, tôi đã lần ra tung tích của Lâm Huyền Trúc rồi.
– Sao cơ?.
Tiêu Yến Thanh trợn mắt. Sự việc xảy đến quả thực luôn nằm ngoài dự tính. Liền để Lê Vi thuật lại đầu đuôi lần hành sự này của mình cho hắn.
Hồi sau, Yến Thanh trầm ngâm ngồi xuống mép bàn, chân mày rậm hơi chau lại. Lê Vi đứng gần đó đã kể xong, hắn liền đem các chi tiết cô thu thập được ra phân tích trong đầu một phen.
– Theo cô, vị nữ nhân xuất hiện bên cạnh Lâm Huyền Trúc kia là người hay ma?.
Lê Vi thoáng ngẩn ra, cô đương nhiên phân biệt được ma và người. Cũng đương nhiên, vị nữ nhân kia là người, nếu là ma, hồn phách hiện ra phải có khác biệt, liền chau mày đáp.
– Tất nhiên là người. Anh sao lại hỏi thế?.
– À, thật ra căn bản tôi đang có một suy luận, giả dụ như nữ nhân kia cũng thuộc âm giới thì làm thế nào?.
– Sao có thể thế được?. Bất khả năng.
Lê Vi bật cười, nhếch môi lắc đầu. Lại có thể nguỵ trang giỏi như vậy hay sao. Thế nhưng, không biết chừng… Lê Vi sầm mặt, thu lại nụ cười, ánh mắt hiện lên kinh ngạc.
– Nếu tu vi cao, có thể sao?.
– Ừm. Nhưng chỉ là một giả định, chúng ta không thể bỏ qua bất kì khả năng nào. Trong trường hợp này, tôi cần phân ra rất nhiều trường hợp nhỏ hơn nữa, mỗi trường hợp lại tìm cách đối phó riêng biệt. Dĩ ngẫu phải tính tới cả trường hợp là có tận hai tên quỷ nữ ở đây, thì phải làm thế nào?. Có câu “ tri ngã tri tha, bách trận bất bại “. Nếu không tìm hiểu đối phương kĩ lưỡng, e là sẽ khó lường khi lâm trận.
– Chuyện này tôi hiểu, thế nhưng anh luôn nói là tu vi của Bảo Bình có được là nhờ có có ngoại giới hậu thuẫn, nên tôi vẫn nghĩ nữ nhân kia chính là người đứng sau tiếp tay cho ả.
Yến Thanh gật đầu, hồi sau mới quay sang nói tiếp.
– À phải rồi, lát nữa, tôi sẽ thử dò vị trí nơi Lâm Huyền Trúc đang cư ẩn dựa vào phách phiến của cô phân lại trên sợi tóc đánh dấu.
Đồng thời giơ ngón cái lên biểu ý khen ngợi Lê Vi.
Lát sau, Yến Thanh từ gian buồng trong chạy ra, trên tay cầm theo một vật, rất thận trọng vừa đi vừa nhìn ngắm bằng ánh mắt tràn ngập minh quang. Hắn đem tới đặt lên bàn, bên kia có Lê Vi đang ngồi trên ghế, nhẹ nhàng mở cuộn da ra. Cuộn da đại tiểu trường phương hình này nom khá cũ, màu vàng nhợt, tuy nhiên kết cấu vẫn rất tốt. Yến Thanh lật cẩn thận giở tấm da, bên trong hiện lên một bản vẽ phác họa cổ quái. Lê Vi nghiêng đầu quan sát, chau mày nói.
– Nhìn tựa như một tấm địa đồ, anh xem, tôi thấy đại bố cục này rất giống hình dáng nước ta, chữ S., có phải không?.
– Tất nhiên rồi, chính là địa đồ Nam quốc.
Yến Thanh khoanh tay nhoẻn miệng cười, tựa lưng vào thành ghế. Ở đối diện, Lê Vi lại tiếp tục xem xét tấm địa đồ bằng da, đoạn, lại ngẩng lên thắc mắc với hắn.
– Vậy tại sao nó phác họa kì lạ như vậy?. Không giống những loại bản đồ thông thường chút nào.
– Đương nhiên là không thể giống, bởi vì đây căn bản là một phương pháp xác định vị trí địa lý rất đặc biệt. Đảm bảo cô chưa từng nghe qua.
Tiêu Yến Thanh quệt mũi, rung đùi tại tại thuyết giảng, hắn nhướn người đặt ngón trỏ lên mặt tấm địa đồ.
– Cô thấy những đường đậm này không?. Nó biểu thị cho long mạch.
– Long mạch?.
Lê Vi tròn mắt ngạc nhiên, người như cô thông thường chỉ quen có công nghệ, thời đại 4.0 đương nhiên trong đầu chẳng còn chỗ để chứa chấp mấy lĩnh vực cổ quái khó tiếp thu này.
– Ừm. Cô chưa từng nghe đến bao giờ à?. Nói cách khác, tấm địa đồ này có thể gọi là long đồ cũng được. Nó chính là phác hoạ toàn bộ long mạch của Nam quốc chúng ta.
Lê Vi càng nhíu mày chặt hơn, biểu lộ là chẳng hiểu gì.
– Thế thì có liên quan gì đến việc anh đang làm?.
– Ô hay, đương nhiên là có liên quan, rất rất liên quan nữa là đằng khác, nếu không cô nghĩ tôi rảnh hơi đem nó ra để thưởng ngoạn với cô cho vui chắc!.
Tiêu Yến Thanh trợn mắt, đành tiếp tục liếm liếm môi giải thích.
– Cô có thể hình dung như thế này cho dễ hiểu, trong con người có các kinh mạch thì trong thiên địa cũng thế, nó gọi là địa mạch. Long mạch là địa mạch mạnh mẽ, lại thoắt ẩn thoắt hiện như rồng, lấy hướng núi sông làm tiêu chí, hay chính là khí mạch chạy theo mạch núi. Trên tấm long đồ này, chỉ thể hiện những long mạch xuất hiện trong phạm vi Nam quốc chúng ta, một người am tường phong thủy, địa lý thì chỉ cần nhìn vào là có thể chỉ ra được sơn, hà ngự tại chỗ đó. Tôi sẽ dựa vào tấm long đồ mà khoanh vùng vị trí nó phát hiện ra phách phiến của cô.
– Kỳ thực có thể dùng cách này sao?.
Lê Vi thoáng kinh ngạc, với một phương pháp tưởng chừng rất mơ hồ như thế này cũng có thể tìm ra nơi Huyền Trúc đang cư ẩn, quả thực rất khó tin đi. Yến Thanh nhìn biểu quyết bất phục của vị cô nương, lại không nói gì thêm, vẻ mặt âm trung khó đoán. Hắn nhếch môi nhàn nhạt nhìn vào tấm long đồ nằm trên bàn, khoanh tay đáp.
– Tin hay không cô sẽ rõ ngay thôi.
Đoạn hắn thong thả đứng dậy, xoa xoa cổ tay, vươn vai mấy cái, biểu ý chuẩn bị làm gì đó. Lê Vi không hiểu, chỉ ngây ngẩn ngồi nhìn. Mấy phút sau, hắn chống tay lên bàn, cúi người nói với cô.
– Tôi trình bày với cô trước, chốc tôi làm phép, chỉ cần ra hiệu, cô lập tức làm ngay.
Lê Vi tuy không biết hắn định làm gì, nhưng cũng hợp tác gật đầu. Yến Thanh trỏ tay về tấm long đồ, nói tiếp.
– Cơ chế hoạt động của long đồ bao gồm một chức năng nhập hồn phách của kẻ cần truy tìm, dựa vào mối liên hệ của hồn phách chủ và phách phiến. Chức năng này lại cơ bản giống với Phục Hồn Phù, nghĩa là khi tôi kích hoạt long đồ thành công, cô hãy làm phần việc của mình, tương tự như khi trú ở Phục Hồn Phù.
– Vậy sao?. Vậy được, tôi hiểu rồi.
Lê Vi tròn mắt hết nhìn Yến Thanh lại liếc nhìn tấm da cũ nằm trên bàn. Cái phương pháp cổ xưa kì quái này thế mà lại cũng khá giống việc tìm Iphone bị mất. Bất giác khoé môi hơi cong lên.
– Cô cười gì vậy?.
– Đâu có!.
Lê Vi xua tay chối biến. Thống nhất xong xuôi, Yến Thanh gật gật đầu ra vẻ hài lòng rồi đứng thẳng dậy, điệu bộ thực rất nghiêm túc, khiến cho Lê Vi cũng không giám khinh thường việc hắn sắp làm nữa, đành chăm chú quan sát hắn. Yến Thanh lại xoay xoay cổ tay, dáng đứng trang nghiêm, thẳng thắn, hắn vươn hai cánh tay rắn chắc tại trước ngực, hai lòng bàn tay chấp vào nhau tạo thành một ấn phép. Lê Vi chợt thấy hai mắt hắn sáng quắc, nom như hắt ra uy lực khó đồ. Yến Thanh lúc này không còn chú ý tới xung quanh nữa, chỉ nhất mực chuyên tâm vào vận pháp. Lồng ngực hắn nhấp nhô, dường như đang điền lực tụ lại. Hắn làm thế hồi lâu, sau đó, cửa miệng mấp máy mấy câu.
– Giao kết hữu lập
Long đồ tác pháp!.
Đoạn, hắn chĩa ấn phép nơi đầu ngón tay trỏ về phía tấm long đồ đặt trên bàn, bàn tay còn lại cũng giương ra trước mặt, hoạ hình ngang dọc trong không khí. Lê Vi nhìn theo nét vẽ, dường như cảm nhận hắn vừa viết ra một chữ “ nhập “. Chỉ thấy mơ hồ nơi đầu ngón thực chỉ ( ngón trỏ) của hắn xuất hiện một đạo quang ẩn ẩn phóng đến tấm da kia, lập tức tấm da cũng loé sáng, hắt ra hoàng phổ quang li ti. Lê Vi kinh ngạc đến há hốc mồm. Tên đạo sĩ này quả thực không hổ danh “ niên thiếu lão thành “ ( tuổi trẻ tài cao). Yến Thanh vận pháp lực kích hoạt long đồ, đồng thời dùng bí thuật nội môn để lập giao kết giữa huyệt mạch của mình với tấm long mạch địa đồ kia. Cũng mất một hồi lâu, sau khi hoang thành quá trình kích hoạt và kết nối, Yến Thanh quả quyết nói nhanh.
– Cô nhập vào đi!.
Lê Vi hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng nghe lệnh của hắn, rùng mình biến thành làn khói bay tới nhập vào tấm da. Tấm da khẽ rung lên trên bàn, Yến Thanh lại chấp tay nặn ra một ấn phép mới, hắn gồng lực, thoáng chốc sau, trên tấm long địa đồ chợt loé lên một đốm sáng rất nhỏ, chập chờn như đom đóm. Yến Thanh thu mắt nhìn thật kỹ vào nó, cuối cùng long đồ cũng đã tìm ra, vị trí của phách phiến mà Lê Vi để lại.