Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 47: Mưu tính




Cánh cửa phòng trọ mở hé ra một khe rất nhỏ, liền có tiếng kẽo kẹt phát ra do cánh cửa gỗ lâu ngày đã cũ, bị mọt ăn hết cả. Huyền Trúc đang nằm trên giường, trong tầm mắt mơ màng nặng nề vô thức trông thấy một bóng người từ ngoài cửa chui vào, mảnh dẻ như từ giấy nhám đen, chậm rãi tiến tới bên giường, đứng nhìn cô chằm chằm hồi lâu. Bánh Bao Hấp nằm ở trong lồng liền đứng phắt dậy gay gắt gào lên ” meow meow “, bộ lông toàn bộ đều dựng đứng bất thường.

Huyền Trúc vốn định chỉ đi nằm nghỉ một chút, không ngờ lại thành ra ngủ quên, đến cửa cũng chưa chốt, ngoài trời khuya khoắt, tĩnh mịch, cả dãy trọ hoàn toàn im ắng. Phòng của cô vừa khéo nằm cuối dãy, lúc này vẫn sáng đèn do cô ngủ quên không tắt. Ánh sáng lạnh nhạt từ chiếc đèn chữ U yếu ớt tỏa ra nổi bật lên bóng đen đang lặng lẽ đứng cạnh đuôi giường ngủ, tạc trông rất ẩn nhẫn. Hồi sau, bóng đen ấy lại bỏ đi, chui qua khe cửa hẹp biến mất.

– Thế nào?.

– Cô ta chỉ đang ngủ, chớ lo.

– Hảo. Vào đi.

Ngoài khoảng sân chung giữa hai dãy trọ cấp bốn, bóng ảnh Bảo Bình từ đâu vụt hiện ra giữa đêm khuya tịch mịch, đứng sát chân bức tường bao quanh dãy nhà, cất lời thong thả hỏi. Bóng đen vừa lẻn ra khỏi phòng trọ của Huyền Trúc xuất hiện sau lưng ả, hơi cúi đầu thuật lại hành sự vừa rồi. Bảo Bình nghe xong liền gật đầu phất tay lên, liền một ” Khổi Lỗi Chấp Hồn Chỉ ” vi ẩn bay ra từ bả vai, rập rờn trong không trung chờ đợi. Bảo Bình quay lại, trực tiếp đối diện với bóng đen ẩn nhẫn đang tại phía sau.

– Nhập vào nó. Khi cần ta triệu.

Lời nói nhẹ tênh của ả thế nhưng đích thị là mệnh lệnh, bóng đen cúi gằm mặt, biểu lộ quả thực vô khả nại hà ( không biết làm sao), nhất thời còn lưỡng lự.

– Sao thế?. Ngươi không phục?.

Bảo Bình trầm giọng lên một bậc, híp mắt khảo tra. Bóng đen toàn thân tỏa ra tầng khí lạnh lẽo liền lắc lắc đầu, cất tiếng nhẫn nhục.

– Không dám. Tiểu nữ chỉ xin hỏi, khi nào Lam tỷ thả mộ đi?. Việc tỷ giao, mộ đã hoàn thành…

– Hừm. Ta giữ lại cái thân phách tiểu tằn của nhà ngươi là nhân từ lắm rồi, còn đòi ta thả?.

– Nhưng, nguyên lai tỷ đã nói xong việc liền thả tiểu nữ, cớ sao lại… lại…

– Lại thế nào?. Rốt cuộc, ngươi là có tuân mệnh ta hay không đây?. Lão nương không sẵn nhẫn nại!.

Bảo Bình xoay người đối lưng không muốn đôi co phí thì giờ thêm nữa, thả ra câu nhẹ tênh, hàm ẩn đe dọa. Bóng đen đằng sau tự biết thân biết phận, không dám tiếp ra hai từ “ nuốt lời “ ở cuối câu kia nữa, đành ủy khuất cúi đầu im lặng. Chốc sau, tiếng thở dài sầu não cất lên, bóng đen rùng mình thành làn khói xám nhàn nhạt chui vào hắc chỉ khổi lỗi đang tại trên không. Hình nhân giấy thoáng chao đảo một cái, bốn chi của nó khẽ rung động, lại văng vẳng phát ra tiếng khóc ảo não, bi oán không rõ từ đâu vang vọng tới, e là chính từ cái hình nhân nhỏ kia đi. Bảo Bình hừ lạnh, đáy mắt khó chịu, lại phất tay, hắc chỉ khổi lỗi liền chui vào dính trên bả vai ả như một hình xăm nhỏ dáng dấp chữ Đại hắc ám, nổi bật trên sắc da trắng sứ mỏng tang của ả.

Bảo Bình liếc đuôi mắt sắc, lúc này vẫn đứng ở gần bức tường, chính là nhìn vào cánh cửa gỗ của phòng trọ kia. Ả rùng mình liền biến mất, khắc sau đã hiện ra đứng bên mép giường của Huyền Trúc kia đang ngủ.

– Hừ!.

Ả vân vê lọn tóc, ngồi xuống đầu giường. Bánh Bao Hấp nhìn thấy bóng ảnh trong mắt so với bóng đen khi nãy thái độ còn dữ dội hơn vài phần, cất tiếng “ khè khè “ như muốn phòng thủ. Bảo Bình phất tay, Khổi Lỗi Hắc Chỉ lại bay ra, tà tà tới chui qua song sắt, rùng mình mấy cái, một làn hắc khí tuôn ra từ mảnh giấy lờn vờn quanh Bánh Bao Hấp rồi đột nhiên siết lại như bóp chặt thân thể bên trong nó. Chú mèo không kịp kêu lên tiếng nào, đã ngã bịch ra, bốn chân duỗi thẳng. Hai mắt lờ đờ vô thần vô sắc, miệng hơi há ra, lộ những chiếc răng nhỏ màu trắng. Không rõ sống chết thế nào. Xong việc, hình nhân giấy cư y lại lui về bám trên bả vai Bảo Bình nhẹ nhàng như không.

Bấy giờ Bảo Bình mới rảnh tay mà hành sự với hảo tỷ của mình, chính là Lâm Huyền Trúc. Cô lúc này vẫn đang nằm thiêm thiếp ngủ, nhịp thở đều đều. Bảo Bình vẻ mặt thong dong, giơ hai bàn tay gầy gầy xương xương của mình ra chạm vào huyệt thái dương của Huyền Trúc, giữ thật lâu, nhắm hai mắt lại. Từ mi tâm của ả nhàn nhạt loé lên đốm sáng màu tím, lúc ẩn lúc hiện. Đúng lúc ấy, Huyền Trúc nằm bên dưới, nét mặt cũng bất chợt co giãn thất thường. Chân mày nhíu chặt.

Huyền Trúc thấy mình vô thức bước vào một khung cảnh nửa lạ nửa quen. Dường như nơi này cô đã từng lui đến. Lại đưa chân tiến về phía trước. Rẽ tán lá cây ngó ra, liền thấy một khoảng sân nhỏ tà mịch trong trời chiều đã lụi, trong sân có mấy tiểu hài tử đang vui đùa, miệng bi bô chập chững. Ngôi nhà phía trước hiện ra, bên trong sáng đèn có rất nhiều người ngồi quanh bàn nước, trò chuyện tiếu táo. Huyền Trúc sửng sốt, đấy chẳng phải bố mẹ của Hiểu Vương, cô tại sao lại ở nơi này?. Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc hiện lên kinh ngạc xen lẫn ngỡ ngàng. Cô đảo mắt, lại một phen sững sờ, đáy mắt trong suốt liền như đông cứng khi chạm tới hình bóng quen thuộc trong lòng mình hiện lên ở sân giếng. Hiểu Vương đang ngồi cạnh một cô gái trẻ, dáng vẻ kiều mạn, khuôn mặt tươi tắn, cả hai cùng nói cùng cười, lại cùng nhau rửa chè. Huyền Trúc nhất thời muốn đổ xuống, hai chân đã sớm mềm nhũn, tâm can rã rời. Hiểu Vương của cô, hoá ra là đã sớm không còn nhất tâm nhất niệm đối với cô nữa, cũng vì thế mới nhanh chóng mà lui tới kết hôn. Huyền Trúc thở hổn hển, một tay nâng lên ôm chặt ngực, sợ mình không giữ được tỉnh táo sẽ lao ra gào khóc. Săc mặt nhanh chóng tái nhợt đi. Hiểu Vương đứng dậy, còn chìa tay ra nắm lấy tay cô gái kia đỡ cô ta đứng dậy, cả hai tình tình ý ý song bước vào nhà. Lâm Huyền Trúc một phen chấn động, hai mắt căng ra thu lấy một màn đau lòng ấy, tự ép chính mình phải kiềm lại. Có thứ gì đó trào lên trong quả tim nhỏ, không sai chính là lửa hận, cừu hận bùng lên thiêu đốt tâm can cô đau đớn vô cùng. Huyền Trúc như cơn gió đổ ập xuống nền đất tăm tối nơi góc vườn, chỉ thấy mình chính là đã đi vào cõi chết.

– Không!!!.

Huyền Trúc kinh hãi ngồi bật dậy trên giường, đầu tóc lộn xộn bết dính vào trán, vào hai má. Trán rịn mồ hôi lấm tấm từ lúc nào. Ánh mắt cô hoảng hốt lại thất thần, ngây ngẩn hồi lâu. Kế bên mình bỗng phát ra tiếng nói âm u truyền tới.

– Chị thấy chưa?.

– A?.

Huyền Trúc thoáng giật mình, quay đầu lại đã thấy Bảo Bình một thân lạnh nhạt ngồi ở đầu giường, khoanh tay nhìn cô tâm tình khó đoán.

– Cô tại sao lại ở đây?. Cô muốn gì?.

Huyền Trúc kinh sợ thốt lên, sắc mặt ngày một xấu đi. Bảo Bình cụp mắt nhìn xuống chân, hơi cong côi cười ẩn, bày ra bộ mặt hiền hòa, nhẹ nhàng nói.

– Tại sao em lại không thể đến, dẫu là thăm chị thôi cũng không được sao?.

– Thăm tôi…? Tôi không cần!. Làm ơn để tôi yên.

Huyền Trúc chau mày khó hiểu, ngẩn người thì thầm. Xem ra cô đã bị giấc mơ kia làm cho toàn thân suy nhược đi nhiều. Đến nói cũng chẳng có hơi sức. Bảo Bình liếc mắt, đối với biểu tình này cần phải chớp lấy, ả nhích thân lên, ghé vào tai Huyền Trúc tỉ tê.

– Chị một mực nghĩ xấu về em. Thế nhưng, đã bao giờ chị tự vấn, nếu em là muốn hãm hại chị thì em đã làm từ rất lâu rồi hay không. Chị xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, em lại chỉ một mực săn sóc, nhắc nhở, thật ra đều muốn tốt cho chị. Ngược lại, chị liền xem đó là hàm dĩ tiểu nhẫn, xa lánh còn cự tuyệt em. Em như vậy…chẳng qua, tâm ngay ngôn trực không biết khẩu nịnh khiến chị hiểu nhầm hảo ý thành xà tâm.

Huyền Trúc ngồi xụi nghe một hơi Bảo Bình uỷ luỵ bên tai, khuôn mặt nhợt nhạt liền kéo ra một nụ cười ngây ngẩn, đáp lời.

– Cô đóng kịch xong chưa?. Sao đổi vai chóng vậy?. Mới hôm nào còn phỉ báng tôi, trở mặt với tôi. Hôm nay đã lại đổi sủng nịnh, nghĩa tình. Hồ Bảo Bình, cuối cùng cô có ý gì?.

Huyền Trúc thẫm giọng đối chất thẳng thắn, tâm can cô đã đủ mỏi mệt, thật không muốn dùng dằng với một Bảo Bình ranh ma, hung hiểm này thêm nữa.

Bảo Bình không phản ứng, tròng mắt đen tối ý tứ đánh qua đánh lại, lại một lần rót vào tai Huyền Trúc.

– Chị nghĩ sao đấy là tuỳ tâm chị. Tâm em thế nào, sau nàu sẽ rõ. Chiếu lại những việc trước đây, đã thực càng rõ. Tỉnh táo lại rồi chị hãy tự mình quyết tuyệt xét đoán xem sao. Lại nói tiếp, đối với việc kí thân, em vì không đành lòng nhìn chị chịu đau đớn mới cùng mẫu thân nghĩ cách luyện thuật, sớm đem thân mình tách ra khỏi chị. Chị vì thế lại có thể vô ưu hoạt động, không phải sao?.

Huyền Trúc cuối cùng cũng rơi vào ý đồ của ả. Đôi mắt đen láy thoát ra một tia ngỡ ngàng, đáy lòng dấy lên từng đợt sóng nhỏ thi đua đánh vào tâm lý mỏng manh của cô lúc này. Trúc lắp bắp mở miệng.

– Vậy… tại sao… giấc mơ đó… chính cô, cô đột nhiên thay tâm đổi tứ, còn nói sẽ không nương tay với tôi. Tại sao cô lại trở mặt đột ngột như vậy?.

– Chuyện này… quả thật có căn cớ. Em lúc đó bất lực chưa có cách nào khống chế nguồn năng lượng ngự trong mình. Đôi khi nó phát tác bất chủ đích, chị đừng coi đó là thật. Thời gian qua, do cấp tập tu luyện, cùng với mẫu thân hậu thuẫn, em đã cơ bản làm chủ được nó rồi. Liền quay lại muốn giúp chị. Chính là đem chuyện của tên nam tử bỉ ổi họ Trần kia phơi bày trước mặt chị đó.

Huyền Trúc tối mặt, cửa miệng hơi mở ra, quay ngoắt lại xác thực.

– Giấc mơ vừa rồi…chính cô làm?.

– Va…vâng!. Em xin lỗi, không tìm được cách nào khác, đành phải dùng dẫn hồn nhập thức. Hai chúng ta căn bản là vẫn còn kết giao, đều rất dễ truyền đạt.

Bảo Bình nhăn nhó giải bày, cắn môi ra vẻ tẫn uất, lại khổ sở nói tiếp.

– Em chính là đã đến nhà hắn ta, liền thấy một cảnh như vậy. Xem ra, hắn ta là đã sớm chuẩn bị hỷ sự âm thầm sau lưng tỷ từ trước. Tiểu nữ nhân kia xem chừng cũng rất tình nguyện muốn gả cho hắn. Tên nam nhân đó, trái tim hắn nên vứt cho chó nhá đi!. Chị đối với hắn khổ tâm như vậy, hắn lại không thể bỏ qua cha mẹ, đành lòng nhìn chị sống chết, vẫn quyết tuyệt cưới vợ. Đối với nam nhân trên đời, phụ nữ chúng ta tuyệt đối đừng bao giờ đem mình tin tưởng!.

Vừa nói ả vừa nghiêm nghị lắc đầu. Ánh mắt bí hiểm nhìn thẳng vào Huyền Trúc càng làm tăng lên sự chân thật gấp mấy phần. Huyền Trúc lúc này đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng, toàn thân băng lãnh, hai mắt vô hồn nhìn thẳng, khán đãn phu khán ( nhìn như không nhìn). Đôi môi nhợt nhạt như cánh đào bị phai màu trong rét buốt. Cô mấp máy thều thào.

– Đừng nói nữa!. Tất cả là tại tôi. Không thể trách anh ấy…

Bảo Bình thoáng nhăn mặt, ả không được nhẫn nại cho lắm. Đối với việc phải xuống nước nhẹ nhàng với kẻ khác thì lại càng không. Ả mím môi, mắt sắc lại đảo loạn, hít vào một phen, đem miệng thủ thỉ vào tai Huyền Trúc lần nữa. Nếu còn có cách khác, ả đã sớm dùng rồi.

– Hắn là ai, một thân nam nhi như vậy lại không thể vì chân ái đời mình mà đấu tranh, há còn xứng danh nam nhi sao?. Đã vậy, hắn đem miệng thề thốt một đời một kiếp nguyện yêu mình chị, xem ra cũng chỉ có cái miệng thối nhà hắn nói mà thôi.

Ả nói xong ngửa người tựa vào tường, khoanh tay trước ngực hắng giọng châm biếm, lại xen lẫn khinh bỉ hiện trên mặt. Lúc này im lặng chờ đợi phản ứng từ Huyền Trúc. Cô không sai tâm tình đã dao động như con lắc, cúi đầu trầm mặc vần vò đôi bàn tay lạnh, lại thở dài một phen. Vành mắt cất giấu nước mắt đã quá lâu, lúc này đã như thủy phiếm lạm đê phòng ( nước tràn bờ đê) không cầm được mà trào ra nóng rẫy cả hốc mắt trong suốt.

– Chị hà tất phải chịu ấm ức như vậy?. Ai trên đời này đều có quyền mưu cầu hạnh phúc, nếu Trần Hiểu Vương kia vốn là hạnh phúc của chị, vậy em giúp chị đòi lại. Anh ta thực cũng sẽ không hạnh phúc nếu cưới nữ nhân kia.

Ả vẫn không thôi thúc bách, đả kích tâm lý cô, nhăn mày mà nói. Xem chừng nóng vội muốn thu được kết quả. Huyền Trúc ẩn ẩn đau lòng, mím môi để không bật ra tiếng khóc, khe mũi sụt sùi, vành mắt dâng tràn một tầng nước dày nặng trĩu rơi lã chã xuống đùi, từng hạt từng hạt to tướng. Cuối cùng cũng cố hoàn thành một câu.

– Tôi không tin… Tuyệt đối không tin, chắc chắn có uẩn khúc. Hiểu Vương… Hiểu Vương anh ấy…không phải là như vây?.

Huhuhu…huhu…

Cô gục đầu xuống mà khóc, bởi vì quá đau đớn trước những gì vừa chứng kiến trong giấc mộng kia. Lòng tin như tấm kính rơi xuống vỡ toang thành trăm ngàn mảnh. Đúng vậy, cô chính là nhất mực tin tưởng anh, đơn thuần tin tưởng. Anh lại làm sao có thể trở thành ra như vậy, nam nhân trên đời này, thật ra đều không đáng tin như vậy hay sao. Hay bởi cô quá ngốc, mới dễ tin tưởng người khác như vậy.

– Chị đừng khóc. Đừng vì kẻ bạc tình mà rơi lệ.

Bảo Bình nhích tới, ủy mị dỗ dành, đôi mắt sắc sảo quyết tuyệt nói ra.

– Chị cùng hắn trú cùng một thành phố, sau này hắn có vợ, cảm giác hẳn không thoải mái đi, chi bằng, chị về với em và mẹ, mọi người còn có thể tiện bề quan tâm lẫn nhau. Có được không…

Huyền Trúc không thôi khóc lóc, hai vai đều rung lên. Thế nhưng vẫn thấy từng lời của Bảo Bình nhẹ nhàng chui vào tai mình, cũng không còn muốn cự tuyệt cô ta nữa. Cô sinh ra trên đời này thân cô thế cô, lớn lên ngoài sư cô thì Hiểu Vương là người thân duy nhất, giờ đây anh cũng bỏ mặc cô mất rồi. Nhìn lại mình lúc này một thân đơn độc giữa thành phố, xem ra cũng chỉ còn lại mỗi mẹ con Bảo Bình là quan tâm đến cô mà thôi.

Bờ vai cô ngừng lại, tiếng khóc cũng ngưng lại. Cô ngẩng đầu nghẹn ngào vuốt lọn tóc lòa xòa ra sau man tai, hai mắt rợp bóng u uất nhìn mông lung đâu đó, vẻ mặt vô hồn. Bảo Bình nóng lòng, vươn cánh tay đặt trên vai cô, nhỏ giọng hỏi.

– Em đợi chị quyết định.

– “…”

Mấy giây chậm chạp gõ qua, Huyền Trúc ngước mắt đỏ hoe vì khóc lên cố gắng đè nén đau đớn trong lòng, thở ra một hơi não nề, run run nói với Bảo Bình đang gấp gáp chờ đợi.

– Tôi đồng ý!.

Bảo Bình chỉ chờ có thế, không sai nét môi đỏ tươi cong lên đầy hài lòng, mắt sắc lấp lánh. Ả chợt nhớ tới tiểu bạch miêu đang nằm thẳng đuột trong lòng, vội chủ động đóng kịch.

– A!. Trúc tỷ, tiểu bạch miêu…

– Nó làm sao?.

Trúc đang ngồi bó gối trên giường, thẩn thờ liếc mắt sang hỏi Bảo Bình, cũng chợt mới nhớ tới Bánh Bao Hấp, bèn quay sang phía cái lồng, sau đó liền hốt hoảng vùng dậy.

– Bánh Bao, Bánh Bao Hấp, em làm sao vậy?.

Nhìn thấy con mèo nằm xụi trong lồng chỉ thấy một túm lông xù xĩnh, Trúc hớt hải nhảy khỏi giường chạy tới, mở cửa lồng bế nó ra ngoài. Cô vuốt ve trong lòng hồi lâu, rốt cuộc nó cũng có cử động, tỉnh dậy liền “ meow meow “ một tiếng. Hai mắt long lanh lại chĩa về phía Bảo Bình kia hết sức dè chừng. Bảo Bình bất quá đành nhếch môi liếc mắt sang Huyền Trúc thở ra một câu giải thích.

– Nó nhìn thấy em đấy!. Mèo thấy ma phản ứng là chuyện bình thường. Ban nãy em tới, nó cứ liên miệng kêu gào, bất quá em đành phải cho nó ngủ một lúc, Trúc tỷ!.

Trúc không nói gì, chỉ chau mày, vẫn một mực vuốt ve Bánh Bao Hấp trong tay. Bảo Bình vẻ mặt lơ đễnh, xem ra ở đây đã xong việc, ả lướt ra cửa, mân mê lọn tóc, liếc mắt nhìn bóng người phía sau, giọng thoát ra cao vút.

– Đã khuya, chị ngủ chút đi. Ngày mai chúng ta bàn tiếp.

Nói đoạn liền xoay người rời đi.