Huyền Trúc rời khu chợ chiều muộn về căn hộ của Hiểu Vương thì đồng hồ trên tường cũng chỉ bảy giờ tối. Lại vội vội vàng vàng đem đồ ra chuẩn bị nấu bữa tối. Bận rộn y như một người vợ thảo. Bánh Bao Hấp thong dong lượn quanh chân cô chủ nhỏ, lười biếng vận động, chỉ quanh đi quẩn lại cọ cọ lớp lông dày trắng muốt vào cổ chân cô làm thú tiêu khiển.
– Phù!. Cuối cùng cũng xong!.
Huyền Trúc giương tay còn dính chút dầu mỡ lên trán quệt mồ hôi, lướt ánh mắt hài lòng về mâm cơm đã được bày sẵn trên bàn. Mỉm cười lấy lồng bàn đậy lại. Lại quay sang sủng nịnh tiểu bảo bối rất biết ý đã ngồi chực sẵn trên ghế tự lúc nào.
– Bánh Bao Hấp có phải là rất đói rồi không?. Chờ bạn Vương đi làm về, liền sẽ được ăn cơm.
Mới vuốt vuốt con mèo được hai cái, đã nghe tiếng cửa chính mở ra. Quay đầu lại không sai có bóng áo vest đen cao lãnh vừa mở cửa bước vào. Trúc liền cười tươi rói chạy tới.
– Anh về rồi!. Có mệt không?. Đưa em cất cặp.
– Ừ!. Không mệt. Mùi thức ăn thơm quá!.
Anh vừa cởi giày vừa hít vào một hơi, liền cong môi vui vẻ.
– Đói không nào?. Đồ ăn em đã dọn sẵn, chờ anh tắm xong chúng ta ăn cơm.
Cô vừa lon ton chạy đi cất cặp sách cho anh vừa líu lô nói. Điệu bộ huyên thuyên y như mấy cô vợ được cưới về đã lâu. Liền làm cho anh trong lòng gợn sóng lên mấy phần. Trên eo cô còn đeo nguyên chiếc tạp dề màu xanh lá bắt mắt rất trẻ con, lại cũng rất đáng yêu, gò má phiếm hồng như thể vừa ra khỏi bếp. Trên người còn phảng phất mùi gia vị của việc nấu nướng. Ánh mắt anh tự do đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn, ngọt ngào đang hiện hữu trong nhà mình không rời đi một khắc, thong thả mà ngắm nghía, lại ngập tràn một loại cảm giác đủ đầy, ấm cúng trong lòng. Không biết mình là đã đứng dựa tường mà nhìn cô mất mấy phút rồi, khiến Huyền Trúc để ý phải quay lại nhắc nhở.
– Anh nhìn gì vậy?. Còn không mau đi tắm, đồ ăn nhanh chóng đã nguội hết rồi!.
Cô còn hơi nhíu mày, như thể sợ nếu nguội, thức ăn mình làm sẽ không còn ngon miệng nữa.
– Ừ!. Anh tắm ngay!. Ai da, dạo này ngồi nhiều đau lưng quá!. Có phải là em nên mát xa cho anh một chút không?.
– Ưm. Sẽ mát xa nhưng là sau khi ăn uống xong xuôi.
Trúc vừa chỉnh lại bàn ăn cho thêm tươm tất, vừa cất tiếng nói. Còn gắp cho Bánh Bao Hấp một miếng cá rán vì anh ta thèm đến chảy cả rãi ra mép rồi. Ghét quá mà cũng yêu quá. Trúc lườm nhẹ.
Hai người bọn họ tình tình ý ý ăn xong bữa cơm cũng đã chín giờ tối. Những món ăn Trúc nấu tuy đơn giản, thanh đạm nhưng lại rất đủ vị, đủ chất, lại tạo cho người ta cảm giác như thể cô đem cả tâm tư, tình cảm của mình để nấu lên chúng vậy. Dĩ nhiên là khiến cho Hiểu Vương cảm thấy chúng không chỉ ngon miệng mà còn rất ngọt ngào, không sai ăn tròn ba bát, tâm trạng cũng khoan khoái bội phần. Khoé môi cong lên vui vẻ liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đang tận tuỵ cho tiểu bảo bối của cô ấy ăn, bèn giương tay vắt qua thành ghế của cô, không cam tâm nói.
– Còn người làm lụng vất vả cần em chăm sóc, em lại không chăm sóc. Kẻ suốt ngày nằm ườn nhà lười biếng, em lại tận tình chăm sóc như con đẻ. Thật bất công quá đi!.
Trúc lười biếng liếc đuôi mắt sang phía anh, hờ hững đáp.
– Còn anh có phải là quá ghen tị không?.
– Anh không ghen tị, anh chỉ là đang cảm thấy mình có chút thiệt thòi mà thôi. Anh làm sao lại đi ghen tị với một con tiểu miêu chứ?.
– Rất phải đấy!.
Trúc nhớn mày châm chọc, còn hơi phì cười. Người đàn ông này, nhiều lúc tính khí rất giống như thu rút về thời niên thiếu. Cũng đúng lúc đó, tâm trí cô lại nhanh chóng trùng xuống, người đàn ông này, bởi lẽ tính tình nguyên sơ vẫn như trẻ con, nên đối với cha mẹ, không sai luôn luôn vẫn nghĩ mình chỉ là một đứa nhóc nép trong vòng tay của họ. Đôi khi bàn về chính kiến của mình, còn không biết có tồn tại hai từ ấy hay không nữa. Cô thu lại nụ cười, tâm trạng tự nhiên lại bị suy nghĩ ấy làm hỏng, chỉ chuyên tâm vào trộn thức ăn cho Bánh Bao Hấp.
Vương vừa uống một ngụm trà xanh, khoang miệng liền thanh tiếu, lại quay sang xem xét Huyền Trúc. Sao lại không thấy cô nói năng gì.
– Anh chỉ đùa thôi mà. Câu nói kia của anh có phải có vấn đề gì không?.
Trúc liếc đuôi mắt không dám nhìn thẳng anh, cố cười gượng giấu giếm.
– Đúng vậy!. Em liền nghĩ anh cho em là ô sin của anh!.
– Đâu có, đâu có!. Chỉ nuôi vợ, tuyệt đối không nuôi ô sin!.
Anh lắc đầu nguây nguẩy, vòng tay ôm cô. Cô không nhịn được màn pha trò của anh, lại phì cười, ngắt tay anh ra, quay đầu nhìn anh nói.
– Được rồi!. Em đi rửa bát!. Anh chờ Bánh Bao ăn xong rồi dọn bát cho nó!.
Sau đó, đứng lên thu dọn bát đĩa, không để ý tới sắc mặt khó coi, khó nuốt trôi cả nước bọt của ai kia ở ghế bên cạnh. Đi được hai bước cô hồn nhiên còn quay lại nhắc thêm.
– À!. Anh nhớ lấy nước cho bảo bối uống nữa nhé!.
Lại một màn khó nuốt trôi nước bọt trên bàn ăn diễn ra sau lưng Huyền Trúc. Bên tai cô loáng thoáng nghe tiếng bạn nào đó càu nhàu.
– Chết tiệt!. Ngươi uống nước lọc hay là trà xanh đây tiểu tử thối!. Nói một câu lão tử đi rót cho ngươi!.
– Meow!!!.
Khoé môi Huyền Trúc mím lại nhưng lại là cong lên quá độ vì màn “ đấu khẩu “ của hai anh bạn đằng sau lưng làm cho buồn cười sắp không nhịn được. Cũng lại không dám cười to, bất quá là khiến hai má đầy đặn hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ thật xinh đẹp. Giá như giữa hai người bọn họ, còn có sự xuất hiện của một tiểu bảo bảo thì sẽ thực hạnh phúc biết mấy. Trong một khắc, cô thật mong, thật mong, điều đó thành sự thật. Khắc sau thì khoé môi đã lại hạ xuống, lúm đồng tiền cũng biến mất. Trúc yên lặng rửa xong đống bát đĩa, một cái lại một cái, tâm tình cứ theo thế trùng xuống chút một, kết quả là thở dài một phen. Không để ý đằng sau từ lúc nào đã có một hơi ấm áp phả đến lưng mình, lại có tiếng nói trầm ổn cất lên.
– Rửa bát rất mệt ư?. Từ nay anh rửa giúp em!.
– Không có!. Em không muốn bát đĩa trên kệ bị sụt giảm số lượng đâu!.
– Bát đĩa là do anh làm ra mà có, sụt giảm lại làm là lại có!.
Anh vừa lim dim mắt vừa ghé sát vào gáy cô hít hà mùi hương hoa cỏ, hai tay siết chặt cái eo nhỏ.
Trúc thoáng giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cười mà đùa cợt với anh. Còn bị anh thở phù phù vào mang tai nhột chết cô. Bèn la oai oái. Cái con người này, luôn lý lẽ ngang ngược như vậy. Nghịch ngợm hắt bọt bong bóng trong bồn rửa vào người anh. Thật đáng đời.
– Anh mới tắm đấy!. Em xem, ướt hết rồi. Em phải chịu trách nhiệm!.
Anh giơ vạt áo đã thấm nhem nước, nhăn nhó hờn trách nói. Cô nhớn mày.
– Như thế nào?.
– Vào tắm lại cho anh!.
– Cái gì?.
– Gì cái gì?. Ai bảo nghịch dại. Mau đem anh vào tắm lại đi!.
– Trần – Hiểu – Vương….
Cô trợn mắt há mồm, không thốt nên lời. Cái hành vi gì thế này. Dẫu biết mặt anh vốn dày ba tấc từ trước rồi nhưng thật không ngờ nó chẳng những dày mà còn trơ nữa. Không thể chấp nhận mà thành ra cà lăm.
– Cùng lắm… thì … thì đi thay áo là xong mà!. Anh có cần ….cường điệu quá lên không?. Hừ!.
– Không hề!. Này nhé, em thử nghĩ xem, anh đã một lần hoàn thành tất cả công đoạn, nào là cởi quần áo, tắm gội rất tốn công, tốn công, sau đó thì lau khô người, lại mặc quần áo, lạnh chết được. Bây giờ vì em mà lại phải vất vả lặp lại mấy công đoạn ấy một lần nữa. Có phải là rất mệt và phiền toái hay không?.
Hiểu Vương liếm môi, trưng ra một bộ mặt nghiêm túc sặc mùi giả tạo, chìa tay ra tính toán với cô. Vẻ mặt vô cùng gian manh. Trúc bặm môi, liền đấm đấm mấy cái vào ngực anh, thật là ghét chết được. Anh tóm lấy tay cô quy vào lòng mình, cười đùa.
– Bắt đền!.
– Còn lâu đi!.
Cô cũng ngang bướng cự lại, cái đầu nhỏ dãy nảy trong ngực anh. Bỗng từ đây Bánh Bao Hấp xuất hiện, nhảy phốc cái lên ngồi cạnh bồn rửa, giương đôi mắt tròn xoe chăm chú mà nhìn một màn mùi mẫn này.
– Meow meow!.
– Tiểu miêu thối!. Mày đừng hòng tranh giành với ta. Cả ngày ta đã phải nhường cho ngươi rồi, giờ tự trọng chút đi!.
Hiểu Vương vừa mân mê tấm lưng mềm mại của Huyền Trúc lại còn không yên phận luồn cả tay vào trong áo nàng sờ soạng lung tung. Khó chịu nhìn con mèo rất hồn nhiên cứ ngồi chình ình ra đấy mà thưởng thức cảnh bọn họ ân ái. Đối với lời cảnh cáo của lão người xấu tính kia, Bánh Bao Hấp đương nhiên chẳng hiểu gì, vẫn ngồi đợi cô chủ của nó như thế. Hai mắt lại càng tròn như hòn bi, con ngươi đen láy giãn ra chiếm gần hết cả tròng mắt.
Hiểu Vương đang cúi xuống nhắm mắt hôn ngấu nghiến trên cổ trên vai cô, ánh mắt nhiễu loạn dục vọng. Bị cô đẩy ra, bèn mở mắt không cam tâm, lại chính là động tới đôi mắt tròn xoe của tiểu bạch miêu ngồi ở đằng kia, lập tức nhíu mày khó chịu, khiến anh “ hành sự không thông “. Đành hít vào một hơi, nghiêm chỉnh thả cô ra, lại đi tới chỗ Bánh Bao Hấp kia đang ngồi, chính là muốn đem nó đi nhốt vào lồng. Ai bảo đêm nào nó cũng chen vào giữa cô và anh mà nằm tại tại, khiến cô ôm nó không ôm anh.
– Anh làm gì vậy?.
– Nhốt nó!.
– Tại sao?.
– Nó nhìn chúng ta hành sự. Rất hư!.
Trúc đỏ bừng mặt, trố mắt ra nhìn. Anh nói, tự nhiên cô lại thấy thẹn với chính tiểu bảo bối. Không phải lần nào anh sáp vào đòi hỏi, cũng là ở trước mặt tiểu báo bối hay sao.
Hiểu Vương đi tới con mèo, nhấc người to lớn của nó lên, y như một bịch mỡ, nhớn mày nói.
– Em xem, em nuông chiều nó, đã biến mèo thành lợn rồi. Thật chẳng hợp mắt nhà mèo chút nào!.
Trúc đằng kia bụm miệng cười, anh lại đánh mắt nhìn tiểu miêu ngơ ngác bị người ta túm lên, hai mắt càng mở to ra hơn hột nhãn. Lúc này Vương đối diện với mắt nó, nét mặt liền trưng ra sự khó hiểu. Anh nhìn chăm chú vào tròng mắt đen láy lại long lanh của chú mèo lớn, cảm thấy trong đó đang in hằn một hình dáng gì đó rất kì dị, khác thường. Cứ thế hai tay tóm con vật giơ cao lên phía ánh sáng, chằm chằm nhìn vào đáy mắt nó một lúc. Lát sau sắc mặt Vương liền tối sầm, ôm mèo quay ngoắt đem nó tới chỗ lồng nhốt. Chẳng nói chẳng rằng.
Trúc đang đứng xem anh diễn trò, bỗng lại thấy anh biểu lộ khác thường, cũng không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh đem mèo đi nhốt. Vương nhốt Bánh Bao Hấp xong, đứng lên, còn im lìm đứng trước cái lồng chốc chốc, vẻ như đang suy nghĩ. Thật cũng chẳng biết là anh đang suy nghĩ cái gì.