Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 32: Vị khách đặc biệt




– Ai chà, thời tiết đã ấm lên nhiều rồi này, Tiểu Tâm.

– Dạ!. Sư phụ muốn hạ sơn?.

– Để xem, ta còn chờ một vị khách!.

Vị sư già đứng trước cổng chùa đang mở, chắp tay sau lưng, giọng điềm tĩnh trả lời, đằng trước, vị tiểu đồ đệ của ngài đang cầm chổi quét lá cây rụng. Thấy sư phụ nói lãng đãng, Tiểu Tâm thật không hiểu, hôm nay có vị khách nào ghé chùa, bèn dừng chổi lại ngây ngô hỏi.

– Là ai vậy sư phụ, sao người không dặn dò con sớm để lo việc tiếp đón.

Nguyên nhân Tiểu Tam tưởng khách hôm nay là những vị tín chủ ghé chùa nhang khói, lễ phật. Chùa này của hai thầy trò tuy nhỏ nhưng thỉnh thoảng mấy lần trong tháng cũng có những vị khách tìm tới, do sư phụ của cậu là một pháp tăng đạo hạnh cao. Tuy người quanh năm chỉ tu tịnh trong chùa, không có ra ngoài, vì thế tên tuổi cũng chẳng mấy ai biết đến, nhưng người dân trong thị trấn ở quanh chân núi này thì đương nhiên rất rõ, ngôi chùa Liên Hoa Tự thanh tịnh nằm nép mình gần đỉnh núi khiêm nhường và nhỏ bé của một thầy một trò Lý Hạnh Duyên.

Nguyên lai là do những vấn đề tâm linh, bệnh tật nào khó giải quyết, họ đều tìm đến sư thầy nhờ người giúp đỡ. Sư Hạnh Duyên không chỉ cao tay về pháp tích nhà Phật mà còn giỏi về chữa bệnh, hành độ cứu người. Trước đây đã từng có vài người đệ tử, nhưng có lẽ do đoản duyên với Liên Hoa Tự mà mấy người bọn họ mỗi người một nguyên nhân đều lần lượt rời chùa. Tiểu Tâm là cậu bé ngài cứu được trong một lần vào rừng hái thuốc, cũng từ đó về tu cư trong chùa cùng vị sư già.

Nghe câu hỏi của người đồ đệ, Hạnh Duyên khoát tay áo phóng đãng nheo mắt nói.

– Không cần, vị khách này rất đặc biệt!.

Rồi xoay người bước trở vào trong. Hết ngày hôm đó, thấy sư phụ mình đã chờ rất lâu thế nhưng vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, Tiểu Tâm nghi ngại hỏi.

– Thưa sự phụ, người quả thực đã chờ cái người kia cả một ngày, thế nhưng càng trông càng biến mất, người nhất định có lòng tin ư?.

Hạnh Duyên đang chắp tay thiền tự trước phật đường, mắt nhắm tâm tịnh, nghe câu hỏi có phần sốt ruột của người dồ đệ nhỏ tuổi, bèn từ tốn giải thích.

– Ta không đợi, cũng không mong chờ, nhưng con nói đúng, rất có lòng tin.

– Vậy há sẽ rất mông lung ư?. Nếu khách không tới, người sẽ thất vọng.

Trước thái độ chau mày khó hiểu của Tiểu Tâm, Hạnh Duyên mỉm cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt như toát lên những vệt sáng kim linh.

– Hy vọng không đồng nghĩa phải đi đôi với thất vọng.

– Nếu thế chẳng phải rất mâu thuẫn sao thưa sư phụ?. Người vẫn luôn giảng giải cho con nghe về luật nhân quả, về nghiệp đạo. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Ngài gieo hy vọng, rất có thể thứ quả mọc lên sẽ chứa đầy thất vọng.

Tiểu Tâm hơi ngừng lại, thở dài vẻ mặt ảo não, phân bua tiếp.

– Làm sao biết trước được sẽ viên mãn hay là…

Không nói hết câu, cậu bé nhăn trán nhìn sư phụ mình. Những giáo lí nhà Phật, cậu nghe sư phụ giảng dạy vẫn mãi chưa thấu hết, cứ mù mờ như màn sương đục giăng trên sườn núi những buổi sớm mai. Hạnh Duyên trìu mến nhìn vị đồ đệ ngây thơ còn nhiều bỡ ngỡ này, người chỉ ôn tồn đáp.

– Con hiểu sai rồi, mặc dù điều con nói rất đúng. Hi vong, thất vọng quả thực đúng là nằm trong luật nhân quả, bởi cái luật này nó rất bao hàm, cũng rất mông lung. Thế nhưng, trên cả nó lại phản ánh một quá trình chân tu, nghiệm đạo trong mỗi con người. Điểm mấu chốt ở đây chính là hai chữ kiên định.

– Thưa, con không hiểu!.

Tiểu Tâm nhăn trán kêu, kính cẩn ngồi cạnh sư phụ chờ thầy giảng giải.

– Tại sao ư?. Nếu con hành động mà thiếu kiên định, thiếu nhẫn nại, cũng như con ôm rất nhiều hy vong xây nên một tòa tháp thật đẹp đẽ và lộng lẫy, đến khi con tận mắt nhìn thấy nó nhanh chóng sụp xuống, sẽ càng lại thất vọng thêm bấy nhiêu!.

Tiểu Tâm tròn mắt thật thà đáp.

– Qủa thực đúng như vậy thưa sư phụ!.

– Bởi thế ta mới nói, chỉ cần con có lòng tin, lòng kiên định, thì kết quả nghiệm được sẽ không phải chỉ dừng lại ở thất vọng đơn thuần nữa đâu. Chẳng qua nó chính là một thử thách để con người tự đấu tranh mà vượt qua sự trầm luân chốn phàm tục. So với việc sợ hy vọng để rồi phải thất vọng thì, tìm ra chân lý đúng đắn của đời mình để hy vọng và kiên định với nó quan trọng hơn rất nhiều, con đừng quên điều này. Bởi vì, tìm ra con đường đúng đắn để đi còn gian khó hơn việc phải chịu đựng thất bại nghìn lần. Một khi con vững tin với con đường của chính mình, thì việc đón nhận thất bại sẽ dễ dàng đi rất nhiều. Càng kiên định, thất vọng càng trở nên mờ nhạt, dần dần con sẽ không còn ý niệm với nó nữa, cũng chính là lúc tâm con đạt được thành tựu tu tập, bất động, bất nhiễu.

– Vâng, quả thực rất thâm sâu, con sẽ ghi nhớ, sư phụ.

Tiểu Tâm sửng sốt nghe một hồi giảng giải của sư phụ, không sót một từ nào, không ngờ cậu chỉ hỏi thầy một câu đơn giản ” người có thất vọng khi khách không tới hay không?”, lại nhận được một bài học cao siêu về nhận thức như vậy. Đúng là tầm mắt mình chỉ mới dừng ở mũi chân, còn sư phụ thì quả thực ngài đã nhìn lên đến ánh nhật nguyệt trên cao kia rồi. Cậu bé hai má đỏ ngây vì xúc động, chắp tay kính cẩn cúi lạy vị sư già đầy ngưỡng phục.

Sư Hạnh Duyên vẫn thiền tịnh trên nệm, tay ngài lần tràng hạt đều đều, nhìn thấy tiểu đồ đệ tỏ ra hiểu lẽ, cũng rất hài lòng, khẽ gật đầu dẫu cho hai mắt đang nhắm lim dim. Bỗng khóe môi ngày cong lên, chòm râu trắng bạc phơ hơi rung rinh, cất giọng nhẹ nhàng.

– Hữu duyên, mời vào!.

Bỗng nhiên nghe sư phụ không người mà nói, Tiểu Tâm vội ngẩng đầu lên ngơ ngác, nhìn ra phía cửa lớn, mới chợt giật mình. Quay lại thốt với sư phụ.

– Sư phụ, kia là…

– Con đi thắp nến lên.

– Vâng!.

Hạnh Duyên gật đầu ngầm xác nhận, sai Tiểu Tâm đi đốt nến, cậu bé lật đật chạy ra cửa, lén mắt nhìn qua ô cửa dính lớp giấy đục nói lí nhí.

– Cô nương chờ chút, tôi đi đốt nến!. Thầy tôi có lẽ đang chờ cô.

Rồi chạy đi kiếm diêm thắp nến. Cậu bé chạy ngang qua cánh cửa, lướt qua một bóng ảnh chập chờn cô quạnh đang nép mình yên lặng, còn thấy bờ vai gầy rộc ấy khẽ run run. Lát sau, Tiểu Tâm đã hoàn thành công việc, những cây nến nhỏ được thắp sáng lung linh quanh chỗ hai thầy trò đang ngồi trước phật đường, ánh sáng tỏa ra ấm áp. Lúc này cậu bé mới cất tiếng thanh thoát gọi.

– Mời cô nương vào!.

Từ ngoài cửa gian điện, bóng một chiếc váy đỏ dài rũ xuống nhìn chẳng thấy chân từ từ lướt vào, hai hàng tóc dài xoăn bết rũ xuống trước ngực che đi khuôn mặt tối tăm đang cúi gằm. Tới sau lưng vị cao tăng, cô ta vẫn chẳng nói gì, chỉ đan tay phía trước đứng im lìm. Sư Hạnh Duyên bèn lên tiếng.

– Cô nương đây đứng ngoài cửa nghe câu được câu chăng, chi bằng đã tới thì nên vào thưa với bần tăng một tiếng.

– Hóa ra đây chính là vị khách mà người muốn nói tới?.

Tiểu Tâm tròn mắt hỏi, rồi quay sang bóng váy đỏ.

– Chị ngồi đi, sư phụ có lòng tin hôm nay chị sẽ tới.

Nói xong, cậu bé cười hít mắt, hai má ngây thơ hồng hào. Cử chỉ ấy không khỏi làm cho hồn ma mặc váy đỏ ngỡ ngàng, ngẩng mặt lên trân mắt nhìn, rồi lướt ánh mắt tới chiếc nệm đặt trong hàng nến lung linh, thực sự cảm thấy chúng rất ấm áp. Cô ta bèn khẽ khàng ngồi xuống, cảm giác rét lạnh bao trùm thân thể bấy lâu nay như bị xua tan đi trong chốc lát, dễ chịu vô cùng.

– A di đà phật!. Có oan nói oan, có oán nói oán, cô nương có nơi có chốn, hà cớ gì lại lưu lạc tha phương, tự mình làm khổ mình?.

– Tôi…

Lê Vi ngẩng mặt ngơ ngác, hai mắt trơ trọi hốc hác nhìn bóng lưng lãnh đạm của vị sư già, bỗng cảm thấy uy nghiêm. Cô cúi gằm mặt, nhất thời chưa biết phải nói gì, tâm tư của cô, quả thực rất là rối rắm, rất là xung khắc với nhau, chỉ biết cắn môi âm lãnh.

– Chị có điều gì oan ức hay khuất tất cứ giải bày với thầy trò tôi, chúng tôi sẽ hóa giải chúng, giúp chị mau chóng đi vào con đường siêu độ.

Tiểu Tâm rất ra vẻ hiểu chuyện, mở lời khuyên nhủ cô gái. Cô ta lại hốt hoảng xua tay.

– Không, không!. Tôi không phải là muốn siêu sinh.

– Sao cơ!.

Tiểu Tâm tròn mắt.

– Được rồi.

Sư Hạnh Duyên trầm trầm ngăn lại sự thắc mắc của tiểu đồ đệ, ngài lên tiếng.

– Không muốn siêu sinh, vậy chắc hẳn cô nương có nguyên do…

– Đúng….đúng là như vậy… Nhưng tôi, tôi không biết phải nói như thế nào…

– Không vội, cứ bình tĩnh nói. Tiểu Tâm đi lấy cho vị cô nương đây một chén Ưu Đàm Tịnh Thủy.

Tiểu Tâm nghe lời, chạy đi lấy, lát sau bưng tới đặt trước mặt Lê Vi một chén nhỏ màu nâu, bên trong chứa một thứ nước trong thanh khiết, lại có màu ánh xanh lục rất nhã nhặn. Lê Vi tròn mắt nhìn vào thứ nước đẹp đẽ mãi không thôi, Tiểu Tâm buộc phải nhắc.

– Chị uống đi!.

Cô giật mình ngẩng mặt nhìn cậu bé, cuối cùng cũng khẽ khàng mở miệng, hơi cúi đầu, đưa môi ra hút lấy thứ nước thanh mát trong chén vào cổ họng. Càng thưởng thức càng cảm thấy khoan khoái, dễ chịu, một chốc nước trong chén nhỏ đã cạn trơn. Hình bóng chập chờn của Lê Vi lúc này nhờ Ưu Đàm Tịnh Thủy mà trở nên ổn định hơn rất nhiều, thần thái tươi tốt, lúc này mới dập đầu cảm tạ vị cao tăng.

– Đa tạ cao tăng đã giúp đỡ.

– Đây là việc ta nên làm. Cô nương thấy khá hơn chưa?.

– Thưa, tôi thấy rất dễ chịu!. Tôi…tôi có điều này muốn hỏi cao tăng.

– Cô cứ nói!.

Lê Vi cắn môi, cúi đầu, hai tay đan vào nhau vấn vít như đang suy nghĩ rất loạn, sư Hạnh Duyên lại một mực nhẫn nại chờ đợi, chỉ nhắm mắt lần tràng hạt. Cuối cùng, Lê Vi mới lên tiếng.

– Thưa cao tăng, làm sao để xóa bỏ lòng thù hận đối với tình yêu?.

Sư Hạnh Duyên thầm mỉm cười, tỉ như trong lòng ngài đã tỏ khúc mắc trong lòng cô gái này, thế nhưng vẫn ẩn nhẫn chờ đợi tự cô mang nỗi lòng mình nói ra.

– Tưởng như rất khó đúng không?

– Phải!. Tôi không cách nào dứt bỏ, bởi… tôi cũng yêu người ấy rất nhiều, yêu càng nhiều, hận đương nhiên càng nhiều. Không yêu, cũng sẽ không hận, thế nhưng, tôi bất lực là lại để mình yêu người ta quá nhiều mất rồi. Cầm lên không được mà bỏ xuống cũng không xong….

Lê Vi âu sầu nói, dáng vẻ buồn bã, chính là trạng thái điển hình của việc thất tình.

– Phàm trên đời, dùng dằng giữa chuyện tình cảm, đều rất khó cắt nghĩa, càng khó để phân minh. Chi bằng, cô nương tự mình một lần đánh giá. Chính là dùng tim để đánh giá tình cảm của mình.

– Tim ư?. Chẳng phải vì nó mà tôi yêu người vô cớ, cũng sâu đậm như vậy… Há lại dùng chính nó để phân xử?.

Lê Vi tưởng như không hiểu nổi cách nói của nhà sư, nhăm mặt nhìn.

– Đúng là yêu bởi tim nhưng nhìn nhận là bởi khối não. Cô nương có chắc chắn rằng, trong quá trình yêu người ấy, cô không để khối óc toan tính xen vào?.

– Toan tính?.

Lê Vi sửng sốt. Cô chính là trong yêu có toan tính ư. Cô nhớ lại những lần suy nghĩ về anh, những lạnh nhạt, khước từ từ anh, đúng là rất khiến cho tâm tư cô khó chịu, bất phục, vì thế càng trở nên nhiều suy nghĩ ác tâm. Chẳng lẽ, vì thế mà đã vô tình vấy bẩn tình yêu cô dành cho anh từ lúc nào không hay, ngày càng sa dần vào ích kỷ, vô lý. Lê Vi sầu não nói.

– Tôi thực ra không muốn như vậy, dẫu tôi đơn phương yêu anh ấy, cũng muốn tình yêu của mình thật đẹp. Chỉ là, chỉ là…

Lê Vi nhăn nhó, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại, có vẻ rất khổ tâm.

– Cô nương cứ thành thực, bần tăng cũng muốn tốt cho cô.

Sư Hạnh Duyên nói rất khảng khái, tiếp thêm sinh khí cho Lê Vi mở rộng lòng mình.

– Tôi… chính là, không vượt qua được chính bản thân mình.

Vị sư già nhắm mắt, khóe môi lại cong lên, khẽ gật đầu hài lòng.

– Đáp án rất chính xác. Xem ra, cô nương không phải là bản tâm độc địa, chỉ là nhất thời hồ đồ, bần tăng sẽ giúp.

– Cảm tạ đại sư!.