Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 120: Sinh Mẫu Chỉ




Linh Đẩu Lão giữ nét mặt trấn kinh, cố giương đôi mắt nhăn nheo thẳng tắp chiếu đồ vật trong tay Hồ Ân, tiếp tục nói.

– Bảo vật ta từng nói với ngươi trong cổ mộ, đứng sau Long Chi Nghịch Lân lão tử kia cướp đoạt, chính là nó, kêu, Như Ý Trâm!.

– Như Ý Trâm?.

Tiêu Yến Thanh kì quái lẩm bẩm, ánh mắt đồng dạng cũng nhìn chằm chằm cây trâm kia. Mà họ Hồ vẫn còn trong thời gian khai ấn chú, mụ nhất mực chuyên tâm tới mức khẩn trương, làm cho cử chỉ hành pháp tiêu giảm đi hoa mĩ. Này tựa hồ phản phệ đã bắt đầu phát tác, để pháp lực của mụ không còn ổn định, tự nhiên quá trình thực hiện cũng không thể trơn tru, bộ dáng thậm chí mấy phần chật vật.

Linh Đẩu Lão nhanh chóng đi tới sau Tiêu Yến Thanh, cẩn thận bổ xung.

– Như Ý Trâm tồn tại trên thế gian còn phi thường lâu hơn ta, cụ thể không rõ. Nó là bảo vật được Hoàng Hậu đương thời vô cùng sủng ái, cùng với linh khí trong nó, bà ta góp phần vào việc củng cố địa vị của Hoàng Đế đương triều. Sau đó lại vì muốn vĩnh viễn sở hữu, đem nó trở thành đồ bồi táng theo xuống cổ mộ, an ủi giấc ngủ vĩnh hằng. Không ngờ có ngày vẫn bị hậu bối đoạt ra. Ở cùng một nơi nên đối với hiểu biết về nó, ta có chút thu hoạch, món bảo vật này tồn tại quái lạ một điểm, chính là chuyên biệt cho nữ tính, nam tính vô phương vận dụng.

– Xác thực kì quái!.

Tiêu Yến Thanh một mắt theo dõi hành động họ Hồ bên kia, một mắt trông chừng Quỷ Ngải bên trên, chỉ để hai tai chăm chú nghe Linh Đẩu Lão thuật chuyện, nâng mày bình phẩm. Linh Đẩu Lão lúc lắc đầu nói.

– Như Ý Trâm ta cảm ứng tuổi nó tiệm cận phải đến ngàn năm, linh khí vô cùng mạnh mẽ. Nghe nói, nguyên lai xuất phát trong tay một vị Thần nữ, qua kỳ tam giới chi tranh, hỗn mang một thời mà lưu lạc xuống nhân giới. Trải qua vô vàn triều đại ở trong tay các nữ cường vương, cùng với quốc thế dồi dào, làm cho linh khí trong nó ngày càng bồi tụ. Khí tức của các phi tử, nữ vương vốn thượng khiết, lại có quốc thế nâng đỡ, sức mạnh của Như Ý Trâm này khó mà tưởng tượng đạt tới trình độ nào. Xứng đáng với danh hiệu quốc bảo.

– Đủ tiêu chuẩn trở thành mắt trận chính của đại pháp trận đi!.

Tiêu Yến Thanh trầm ngâm suy nghĩ, tựa hồ lĩnh ngộ ra chân ý, có điều phải tạm thời để Như Ý Trâm qua một bên, Quỷ Ngải mới là chuyện bức thiết, nếu không ra tay nhanh hơn Hồ Ân, mụ thành công kích hoạt bảo vật mở đường cho con gái, ả chạy thoát, sẽ rắc rối chết Tiêu Yến Thanh hắn.

– Linh Lão, ngươi dùng Hư Ảnh Thuật bao lấy xung quanh ta, kỹ càng che chắn một chút chặn lại tấn công cuả Quỷ Ngải, đợi ta bắt ả về. Ả không còn mạnh bao nhiêu nữa.

– Ồ!. Được thôi.

Tiêu Yến Thanh nghiêm mặt một chân lùi lại, bình tĩnh phân phó. Như Ý Trâm hội tụ nguồn linh lực to lớn, muốn thành công kích hoạt nó phải chuẩn bị pháp lực hùng hậu lại sở hữu một thần thức thượng uy. Dù sao nó cũng là quốc bảo, không phải để cho ai tùy tiện muốn dùng là dùng. Mà hiện tại tới xem, Hồ Ân kia còn bao nhiêu sức lực?. Để mụ dụng được tới “cây kim bài” này, tỷ lệ thành công thậm chí rơi vào con số rất nhỏ, chỉ là cùng đường mạt lộ, ai có thể không đặt hết vào hy vọng?. Ý nghĩa như vậy, tương tự là cho Yến Thanh hắn một đoạn nhỏ thời gian đối phó.

Ở bên cạnh, Linh Đẩu Lão không có gì băn khoăn, liền gật đầu đáp ứng. Lão vận ấn bắt đầu thi triển Hư Ảnh Thuật, vô số các hư ảnh nữ nô như cũ lại hiện ra lưng chừng vần vũ không trung, chặt chẽ bao lấy hình dáng Tiêu Yến Thanh tại ở hạch tâm vòng tròn, để hắn bắt đầu động thủ.

Quỷ Ngải lẩn trốn trên không, nghiễm nhiên Tiêu Yến Thanh trực tiếp không thể bay lên bắt ả. Nhưng gián tiếp xác thực có khả năng. Phàm là phương pháp tróc quỷ hàng yêu, sẽ có vô vàn phương pháp. Cổ nhân thực sự rất đa dạng, chạy tới thời đại hiện nay, là đã thất truyền phần lớn, cho dù ở trong các đại tông môn, xuống dưới nữa có bang phái nắm giữ bảo tồn, cũng không còn được bao nhiêu. Bằng không, Tiêu Yến Thanh làm sao lại phải vật lộn như thế giữa hai cái Hồ gia?. Để cho mãi khi quỷ nữ xác nhập với cổ ngải, biến thành Quỷ Ngải, hắn mới tìm ra cách khả thi. Mà nói tới phương pháp, chính là lại vận dụng sự tương tác của ngũ hành, có điều, lần này sẽ dùng tương sinh quan tới bắt.

Ngũ Hành quy luật, tương sinh, tương khắc, diễn hoá lẫn nhau, vốn nằm ở trong thiên địa phép tắc. Phàm là tương khắc, hai cái ngũ hành sẽ tị đẩy, cường ép cùng bài xích nhau, đánh nhau tới sống chết. Ngược lại tương sinh, quan hệ chính là bồi trợ, ổn định, sản sinh cùng phát triển, đồng dạng sẽ thu hút, ràng buộc lẫn nhau. Phương pháp tương khắc, tên như ý nghĩa, dùng hai cái đối chọi chơi chết đối phương, ngược lại phương pháp tương sinh, dùng đạo lý sinh khởi mà kéo hút đối phương về.

Nhân Linh Thủy Ngải là Mộc, tương sinh của nó là Thủy. Dùng tương sinh quan phương pháp chính là tạo ra một ngạch Thủy cường hãn khống chế chi Mộc kia. Ngươi sinh ra nó, về đạo lý ngươi chính là mẹ, nắm giữ trong tay khả năng trấn nhiếp cùng cường ngạnh. Hơn nữa ở sâu xa, tương sinh quan hệ tồn tại sự ràng buộc chặt chẽ, mấu chốt để lần này Tiêu Yến Thanh truy bắt Quỷ Ngải.

Lấy ra hai loại phù, một Cung Mệnh Phù, một Đại Lôi Phù, còn có một lọ nhỏ, trước Tiêu Yến Thanh gấp rút thi triển Cung Mệnh Phù, đem nạp âm Đại Hải Thủy cung mệnh hồi phù. Cung Mệnh Phù sau đó dưới pháp chú liền bốc cháy, đoạn, do không có đồ chứa, Yến Thanh miễn cưỡng đành đổ ra trên mặt sàn một chút nước trong lọ, thả tro phù vào. Hắn khẩn trương lại thi triển tiếp Đại Lôi Phù, cách cũ tương tự đốt bùa thả tro, phút chốc đã hoàn thành một thể Lưỡng Sát Phù. Đi tới thành quả này có hai cơ sở, thứ nhất, chính là dựa vào tương sinh ngũ hành để ràng buộc chế khắc, thứ hai, lại ở trong tương sinh mượn tay lực lượng cường sát diệt chết nó. Thủy nhiếp Mộc, tương tự như bốn tương sinh khác, phương pháp này gọi là Sinh Mẫu Chỉ.

Đại Hải Thủy là nạp âm mạnh nhất trong hành Thủy, đối với một cái Quỷ Ngải, hút nó về là không thành vấn đề. Một khi Quỷ Ngải bởi ràng buộc với tương sinh mà chịu trấn nhiếp, Tiêu Yến Thanh sẽ kích phát Đại Lôi Phù, một chiêu thuấn sát nó. Thủy dịch dùng dung hợp song phù đối với thông thường có điểm khác biệt, bởi vì Yến Thanh sử dụng không phải Âm Dương Thủy mà là Ưu Đàm Tịnh Thủy lấy từ sư bá, công hiệu tương đồng mà năng lực thông linh còn trên gấp bội, đặc biệt khuyếch đại sức mạnh của Đại Lôi Phù, Tiêu Yến Thanh tự tin mới dám nói, “một chiêu thuấn sát”.

Ẩn trong vòng vây trùng điệp hư ảnh nữ nô, Tiêu Yến Thanh một đường thuận lợi hoàn thành Lưỡng Sát Phù chỉ trong mấy cái hô hấp. Mà Hồ Bảo Bình trên cao bởi vì trước đó dồn toàn lực ly khai hắn với mẫu thân, xác thực hiện tại không đủ sức chiến đấu, ngoài bay vòng vòng ra nhìn ngó cũng không thể làm cái gì oanh liệt. Đề nghị Linh Đẩu Lão dùng Hư Ảnh Thuật dẫu sao cũng là một cái tính toán cẩn thận có trước có sau của hắn.

Bằng nhãn quan sắc bén xuyên qua các hư ảnh chạm tới Hồ Ân, Tiêu Yến Thanh chỉ thấy mụ ta vô cùng vất vả đánh thức Như Ý Trâm, phơi bày nội tình ở mụ đã hỗn loạn cực đỉnh, tay chân run lẩy bẩy, mặt mũi nhăn nhó, cốt sấu như sài. Pháp lực tuôn ra bao nhiêu, dung mạo của mụ tựa hồ mất đi chất ổn định bấy nhiêu, liền trở về với độ tuổi nguyên khai, già tới mức, Yến Thanh cũng không tưởng tượng nổi, xứng đáng để hắn chân chính gọi một tiếng, lão bà bà!.

– Đến!.

Yến Thanh rõ đối phương vô cùng chật vật, ở mặt thời gian chạy không theo kịp hắn, trong ánh mắt vì thế có điểm thoải mái, Quỷ Ngải kia hiện tại cũng chỉ còn nước chờ hắn bắt về mà thôi. Hắn vung tay, nghiêm túc niệm lầm rầm trong miệng.

– Thiên địa đại đạo, càn khôn pháp tắc, ngũ hành tuần hoàn, hữu sinh hữu khắc, tương sinh chi khởi, nguyên nguyên vô tận, ẩm thủy từ nguyên, mẫu hô tử lai bất kháng, cấp cấp như lệnh!.

Tại trước vũng nước hoà Lưỡng Sát Phù, Tiêu Yến Thanh nghiêm trang một hơi niệm quyết chú. Tức khắc, vũng nước nhỏ trước mặt sánh động, không gió tự sinh sóng, lăn tăn từ trong tâm truyền ra. Chốc lát công phu sau, trên đầu đã có tiếng kêu thống thiết từ trong vùng tối vọng ra.

– Khốn kiếp!. Cẩu đạo sĩ, ngươi làm gì?.

Tiếng kêu của Hồ Bảo Bình tràn ngập dãy dụa cùng phẫn uất, thân thể từng chút một bị một lực lượng vô hình kéo xuống dưới, lại không cách nào bứt phá ra.

– Đáng chết!. Dừng lại cho ta!.

Phía đối diện, Hồ Ân giật mình cũng mở trừng mắt, tức giận qúat lên, nhưng giọng nói thập phần run rẩy, khàn khàn như người già. Cây trâm trên tay mụ rung lắc không ngừng, từng đường mạch văn trên thân bắt đầu phát sáng. Mụ nghiến hàm răng dồn hết sức lực quán chú thần thức vào bảo vật, bởi vậy tạm thời đành nuốt xuống cơn tức mà ngậm miệng lại. Phản phệ đã quấy động thân thể mụ tới tận cổ rồi!.

– Ngươi lại nhanh bằng ta?.

Hắn hừ lạnh, vung ấn chỉ tới, thân hình Quỷ Ngải từ trên cao bị Sinh Mẫu Chỉ hút về, không cách nào cự tuyệt. Dưới tiềm lực tương sinh là Đại Thủy Hải, sức mạnh của Sinh Mẫu Chỉ là tiệm cận vô biên, bao quát thăng trầm thiên địa, thâu tóm ánh sáng nhật nguyệt, mạnh mẽ kinh tâm, thử hỏi một Quỷ Ngải làm sao chống đối “người mẹ” cường ngạnh này?.

Rất nhanh, cỗ thân thể quái dị của Quỷ Ngải rơi xuống, đôi cánh lớn vung vẩy hỗn loạn, nhìn thật giống một con dơi to lớn. Dự tính chuẩn xác, Tiêu Yến Thanh nhanh chóng thi triển Đại Lôi Phù, ngay lập tức từ trong tâm vũng nước phát động vô số tia điển quang bắn lên như ánh chớp, bạo phát sát lực kinh thiên.

Đùng, đùng, đùng, liên tiếp những tiếng nổ nổi lên như sấm, liên miên đánh vào cỗ thân thể bất lực của Quỷ Ngải, để Hồ Bảo Bình đau đớn tột cùng hét lên thảm khổ. Mà Hồ Ân, đối với cảnh tượng đầy kích động trước mặt, chính là làm cho mụ mắt khóc ra máu.

– Á…á…á!. Mẫu thân, cứu con!.

Hồ Bảo Bình thống khổ kêu gào, rơi ầm xuống đất, những tia sét bạo khởi chung thủy không buông tha ả, bởi vì Tiêu Yến Thanh hãy còn làm phép, đôi mắt hắn toả ta sát ý đằng đằng. Hoàng quang lôi diễm chứa đựng pháp linh hùng hậu từ vũng nước lan truyền ra, một đích chạy tới, đánh cho Quỷ Ngải nhanh chóng cháy đen, mà hồn phách Hồ Bảo Bình đồng dạng cũng bị xé tan nát, trực tiếp hồn phi phách tán.

– Không!!!.

Tiếng gào kinh tâm từ phía Hồ Ân vọng tới, ngay khi thanh âm đau khổ từ cổ họng mụ thoát ra, cây trâm mụ nắm chặt trên tay đồng thời cũng tuôn ra hào quang phi thường kinh diễm, tới mức chói mắt. Tiêu Yến Thanh nhất thời kinh ngạc nhìn tới, một kích động này đã thành công xúc tác giúp họ Hồ thức tỉnh Như Ý Trâm. Điểm mấu chốt ở đây là ý niệm, ý niệm càng mạnh, càng tiến tới cảnh giới kích phát được bảo vật. Lấy ước định năm phần thần thức, năm phần ý niệm, như vậy liền đủ điều kiện!.

Tiêu Yến Thanh thu tay, chăm chú quan sát diễn biến trên Như Ý Trâm. Dù chỉ là một đồ vật nhỏ, nhưng đừng xem thường sức mạnh tiềm tàng trong đồ vật nhỏ này. Căn nguyên nó vốn là linh khí, ở bên cạnh các bậc nữ vương cao thượng liên miên lĩnh nhập thần thức, còn có quốc thế gia lực, địa vị cũng chỉ ở dưới Thần vật một, hai cấp. Lại nói, Long Chi Nghịch Lân kia quý giá cỡ nào, để Linh Đẩu Lão thưà nhận cây trâm này là bảo vật thứ hai chỉ xếp sau nó tồn tại ở trong mộ cổ, vâỵ thì không có phương thức nghi ngờ. Đối với như vậy, Tiêu Yến Thanh sẽ phải vô cùng thận trọng đối phó.

– Giết con ta, cẩu tạp chủng, ngươi giết con ta…????.

Hồ Ân lảo đảo đứng lên, chỉ trong một tuần nhang qua lại, mái tóc đã chuyển bạc trắng, ngoại hình chân chính thể hiện đúng người đúng tuổi, bạch phát lão bà một trăm hai mươi tuổi!.

Đôi mắt nhăn nheo chảy xệ không thua kém Linh Đẩu Lão trừng trừng nhìn Tiêu Yến Thanh, tràn lan sát ý điên cuồng, hồ như mụ đã mất đi tỉnh táo. Mụ nắm chặt Như Ý Trâm trong nắm tay, từng bước run rẩy nhấc chân, cái lưng hơi khòm xuống. Bộ dáng đau đớn toả ra từng tia hận thù mãnh liệt. Tiêu Yến Thanh hừ mũi, thẳng thắn đối lại.

– Muốn tìm lão tử đòi mạng con gái ngươi?. Đừng muốn ta phạm pháp nha!. Hồ Ân, chính ngươi nên thấu đáo, dừng tay lúc này bỏ xuống hận thù, ta không khó khăn thả cho ngươi một sinh lộ, tuổi già sám hối.

– Ha ha ha, ngươi là cái thá gì, lại ở trước mặt lão thái thái chít chít méo mó, ngươi than chết chưa được sảng khoái?. Vậy để ta tới…

Mụ ngửa cổ cười khằng khặc, âm điệu đúng là của một lão bà già nua, qủy dị hơn chính là rất giống một phù thủy bà, bàn tay nhăn nheo giương lên Như Ý Trâm, thật muốn ngông cuồng đe doạ Tiêu Yến Thanh.

Hắn nhìn cái sự tình ở trước mắt, không khỏi cảm thấy kì quái. Hồ Ân bởi vì phản phệ, cả sức lực lẫn pháp lực đều kịch liệt giảm xuống, ở hiện tại đến còn có thể điều khiển một Như Ý Trâm linh trọng ý thượng như vậy sao?. Linh Đẩu Lão lắc đầu buồn phiền, lão nhìn thấu tâm tư của hắn, bèn nói.

– Ai da, ngươi đừng nghĩ họ Hồ hiện tại sức cùng lực kiệt liền không có khả năng làm chủ Như Ý Trâm. Ngược lại rất tốt làm chủ nữa kìa. Bởi vì tất thảy pháp lực cùng thần thức mụ đã dung chuyển vào trong Như Ý Trâm, ý niệm của mụ chính là ý niệm của Như Ý Trâm, người vật dung hợp.

– Nói như vậy mụ ta phải có cách thức gắn kết!.

– Đúng vậy, Như Ý Trâm là linh khí, tuyệt đối không tùy tiện cho người bình thường làm chủ nhân. Muốn trở thành chủ nhân của nó, phải cho nó thu thập một phần linh hồn, từ đó lĩnh ngộ thần thức cuả đối phương, để nó cảm thụ năng lực trong hải thức cảnh, nếu đạt yêu cầu mới có thể để Như Ý Trâm thừa nhận. Lại nói sự quái biệt của bảo vật này, chính là ròng rã cộng dồn thần thức cùng ý niệm của các đời chủ nhân từ trước đến, sức mạnh không ngừng tăng tiến, linh lực đại phát. Tiểu tử, ngươi nên cẩn thận, cái ngươi đối phó không phải lão bà mà là Như Ý Trâm!.

Linh Đẩu Lão cẩn thận nhắc nhở, ở trước một bảo vật có linh khí mạnh mẽ như vậy, một tà linh như Linh Đẩu Lão không khỏi bị choáng ngợp. Nguồn sức mạnh trong cây trâm nếu toàn lực bạo phát có thể nghiền ép linh thức của lão, đổi lại là Lê Vi, là trực tiếp sẽ đả thương hồn phách trần trụi của tiểu ma nữ này.

– Yến Thanh, anh nhìn xem….

Vừa vặn Lê Vi ở cùng Trần Hiểu Vương đột nhiên lên tiếng, đem theo một cái thông báo. Tiêu Yến Thanh tùy ý một đường đánh mắt nhìn chung quanh, một giây sau từ trong mắt liền chảy ra hài lòng nho nhỏ.

– Nên như vậy, Dạ Thể đang tiêu tan…

Kết quả này có ý nghĩa gì?.

Chính là chờ cho đến khi Dạ Thể trong đại trận pháp hoàn toàn tắt đi, ba kẻ bọn họ đường đường chính chính có thể thu hồi lại khả năng chân thị, thi thính vốn có. Mà trở ngại Dạ Thể bị phá bỏ, để cho gánh nặng tiềm ẩn tồn tại trong nội tâm mỗi người tiêu giảm tới mức độ thành tưụ.

– Tất cả bọn ngươi, đều lưu lại đây cho ta!. Bổn toạ dùng máu các ngươi an ủi linh hồn Bình nhi!.

– Ồ!. Ngươi già lại liền cũng lẩm cẩm lại?. Nữ nhi của ngươi…đến hồn phách cũng không còn, ngươi an ủi ai?.

Tiêu Yến Thanh nheo mắt khoanh tay đính chính. Mục đích hắn che đậy chính là muốn câu giờ để tìm cách đối phó Như Ý Trâm. Nếu Hồ Ân ở giờ phút này ra tay, vậy thì khó để hắn bảo lưu toàn bộ đồng bọn. Nói gì thì nói, đối với Như Ý Trâm này hắn căn bản chỉ nắm bắt mơ hồ.

Hồ Ân trừng mắt nghiến răng quát.

– Nói láo, quả phụ rất nhanh sẽ thu thập hồn phách nhi nữ về, nên là sau khi giết chết các ngươi. Khà khà khà…

Mụ hết trừng lại nheo mắt cười điên dại, nhưng nộ ý lúc trước đã theo thần thức dung hợp quán thông tới Như Ý Trâm, làm nó đường đột loé sáng. Từ trên đỉnh trâm nảy sinh một vài huyễn ảnh màu vàng như linh hồn chảy ra, dạt dào trôi về phương diện Tiêu Yến Thanh đang đứng.

Ô, ô, ô, âm thanh nhuyễn hoặc theo các huyễn ảnh thoát ra, mang theo sát ý nồng đậm. Tiêu Yến Thanh liền xoay người tránh ra. Cũng còn tốt, các huyễn ảnh này di chuyển không có chủ ý, trôi dạt tới cuối căn phòng vừa vặn liền tan biến. Ngược lại để hắn thấy, chỉ cần Hồ Ân động một ý niệm nhỏ, đồng dạng Như Ý Trâm cũng sẽ chịu kích thích theo. Ý niệm nhỏ, sát lực nhỏ, ý niệm kinh thiên, sát lực tỷ lệ thuận liền bạo thăng. Có một điểm hắn để tâm, cây trâm này xuất phát từ Thần giới, sức mạnh căn nguyên nên là đối kháng với Ma giới, mà Dạ Thể kia không sai chính là thứ vật chất năng lượng hắc ám, lẽ nào đặt chung trong một trận pháp lại không xảy ra chế khắc, xung đột lẫn nhau?.

– Kì quái!.

– Tiểu tử, ngươi thất thần cái gì vậy?. Không mau chạy khỏi đây!.

Linh Đẩu Lão ở bên cạnh nóng lòng thúc giục Tiêu Yến Thanh. Cái lão sợ là Hồ Ân kia rất nhanh sẽ kích phát Như Ý Trâm, như vậy một tà linh như lão chỉ có nước bị nghiền nát. Tiêu Yến Thanh chau mày liếc mắt nhìn Linh Lão, kì quái hỏi.

– Còn gì mà lão biết về “đồ chơi” kia?.

– Hửm?.

Linh Đẩu Lão hơi ngạc nhiên, nhưng lão chưa kịp giải thích, đối diện lại vang lên tiếng cười ha ha.

– Nói tới nói lui, vẫn là để bổn toạ giới thiệu cho các ngươi một chút!.

Hồ Ân lom khom tự tại, ở trước mặt đưa qua đưa lại cây trâm, đáy mắt trắng đục thoát ra đắc ý, nhất thời làm cho đỉnh Như Ý Trâm lại loé sáng chốc lát.

– Hừm, vậy thì một phen đem toàn bộ bí mật của ngươi nói ra đi, dụng ra kim bài tới như vậy há còn gì phải giấu!.

Tiêu Yến Thanh không chút để ý mặt mũi, hừ giọng yêu cầu. Hắn ở tại chỗ này căn bản cũng không cần mặt mũi lắm. Lúc này chính là hiếu kỳ về bảo vật kia nhiều hơn.

– Hừ, cẩu đạo sĩ, ngươi nên kính ta một tiếng tiền bối mới phải, có thể bổn toạ sẽ bớt ngươi một mạng. Có điều, nghĩ tới trước sau gì các ngươi đều sẽ tại nơi này chết đi, các ngươi biến thành hồn ma, có muốn phóng túng cái miệng cũng không dễ, như vậy ta liền không khó khăn nưã, nói một chút!.