Giữa căn phòng rộng bấy giờ hiện một đám trùng làm loạn, có xu hướng tiếp cận địa phương đám người Tiêu Yến Thanh đứng. Mỗi con trùng bé tí thi nhau loăng quăng nhảy về phía bọn họ như mưa sa. Tiêu Yến Thanh cẩn thận quan sát đám trùng, trong thần quan xuất hiện cảm giác cổ quái ở trên bọn này, cái khí tức kì dị mơ hồ, làm cho hắn không rõ ràng được lai lịch của đám trùng ký.
Hắn nhìn tới cái vô danh nam nhân kia, thấy y đã ngừng lăn lộn, khắp người toàn là máu, địa phương y nằm đã loang lổ một vũng máu ướt, không khí thoang thoảng có mùi tanh hôi. Phần đầu của y chính là nơi chịu bạo lực nhiều nhất, toàn bộ lem nhem máu tươi hoà cùng da thịt, dính lẫn với tóc, mảng sọ trắng ởn như cũ lộ thiên. Bên khoé mắt trái của y còn có mấy con trùng ký xoắn vào nhau như búi tóc, ngoe nguẩy bò ra, tác dụng kích thích thị lực đúng là trên trời. Thậm chí hai lỗ tai cũng có. Đám trùng tùy tiện nhảy ra, thân mình dính nhớp nháp một đoàn máu nóng, tanh tách nhảy trên sàn nhà.
Vô danh nam nhân đau cũng đã đau tới phá thiên bạo địa, một thân nằm sõng soài trên vũng máu, chỉ còn thoi thóp thở cùng rên rỉ. Thình lình, y trừng lớn đôi mắt vẩn đỏ vì bị trùng xâm phá, tia mắt ủy khuất thẳng tắp hướng lên trời, tay chân đồng thời giãy lên mấy cái ngắt quãng, há mồm thở dốc. Từ trong hai, ba giây im ắng sau phản ứng đột ngột đó, bất ngờ bên trong thân thể y xuất hiện biến động, lớp da bằng phẳng mơ hồ chuyển động, lồi lõm bất nhất, tựa hồ tạo ra những tiếng nhóp nhép. Cỗ thân thể nam nhân lay động mấy cái, rồi từ phần đỉnh đầu tróc lở của y, lớp da bị cái gì bạo phá, cắn nát từng chút, từng chút một, là cùng một lúc bị rất nhiều cái miệng thi nhau cắn xé, làm thành một vệt dài, sau đó mượn lực cộng hưởng này mà phá ra.
Roạt, thanh âm khiến người khác da đầu tê rần tan vỡ, lập tức đem một cảnh tượng kim châm điện chích bày ra trước mắt đám người Yến Thanh, Hiểu Vương cùng Huyền Trúc. Chính là, hai con mắt đang trừng lớn của nam nhân vô danh kia đã bị bắn ra ngoài, hãy còn dây dưa lại mấy sợi dây thần kinh thị giác loằng ngoằng nối vào trong hốc mắt, lại từ đó có trùng ký mãnh liệt phá nhục huyết mềm yếu thoát ra.
Giờ thì bò ra cả miệng rồi!.
Chỉ một loáng, đám trùng đông đảo này đã khoét hết thịt nơi hốc mắt nạn nhân, lại ăn ngược vào trong hộp sọ làm vang lên những tiếng nhóp nhép, sột soạt đến rùng mình. Mà càng ăn, cơ thể càng phát triển. Có con to nhất kích thước đã đồng dạng cái đũa tre.
“Đúng là một đám trùng biến thái!.”
Đám người Tiêu Yến Thanh trừng mắt chấn kinh.
Rắc, không biết lực kinh thiên ở đâu ra, mơ hồ cảm nhận rằng hộp sọ của vô danh nam nhân đã rạn vỡ, toàn bộ khuôn mặt méo mó, rung động. Ầm một cái, đỉnh sọ nứt đôi, khối óc bên trong được bao bọc bấy lâu liền e ấp lộ ra một nửa, bầy nhầy đỏ hồng trông như một khối thạch mềm kèm theo chút dịch thể sóng sánh trào ra đất. Hai người đứng sau lưng Tiêu Yến Thanh không nhịn được kích thích kinh người này, da đầu tê rần, cảm giác nhồn nhột nổi trên tầng da thịt bản thân, khoang bụng bát nháo, Lâm Huyền Trúc đã trực tiếp ôm miệng nôn khan, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Đối với Tiêu Yến Thanh vốn trâu bò mà nói, chỉ là miễn cưỡng nhíu mày chút đỉnh.
Định thần nhìn kỹ, trong những kẽ nếp nhăn tùy tiện của khối óc kia hình như có vật gì động đậy. Bởi vì không đủ sáng nên phải tận lực căng mắt mới có thể phát giác sự thật, lại là một sự thật trấn động cảm quan của bọn họ. Nơi gọi là bộ não của nam nhân kia lúc này bao phủ chỉ toàn là trùng ký, chúng xoắn xít vào nhau, con này mắc nối con kia, tạo thành một khối cầu đỏ hồng nhớp nháp bao bọc bộ óc nhỏ bé của nam nhân ở trong tâm. Có chỗ nào trống thì trùng ký lại từ trong não óc đâm ra, bò ra ngoài, cái đầu bé tí ngoe nguẩy như sợi lông. Nhìn như vậy, tất cả bọn họ đều kịp thời rõ ràng, hoá ra đám trùng ký đã ký sinh và làm tổ trong đầu nam nhân từ lâu, chậm rãi tiêu thụ bộ não và máu thịt của y, làm tiền đề sinh sôi nảy nở, sau đó phát tán đi khắp lục phủ ngũ tạng, gặm nhấm dần dần khối cơ thịt đồ sộ này, số lượng cùng chất lượng đều kịch liệt tăng lên. Ban đầu chỉ cần một con trùng chui vào người, sau một thời gian, con cháu chút chít của nó liền có thể lên đến trăm con, thậm chí cả ngàn con. Sau khi chủ thể bị ăn đến kiệt quệ, rỗng tuyếch, chúng sẽ phá vỡ lớp vỏ mục chui ra ngoài, tìm kiếm một vùng đất màu mỡ mới. Lại từ nhận thức đó, Yến Thanh liền hiểu vì sao hộp sọ của nạn nhân nứt vỡ, còn không phải do đám trùng ký bên trong ăn no ấm cật, gia tăng kích thước cùng số lượng tại chỗ, rất nhanh không gian hộp sọ liền chật cứng, không chịu nổi xung ép bên trong mà nứt ra hay sao?. Lại nói đám trùng ký biến thái này, sau khi thoát ly từ xác vô danh nam nhân, xác thực rất điên cuồng lao về phía nơi có những con người mới tồn tại muốn cắn nuốt.
Nhận thức vừa kịp thông suốt, cũng đúng lúc khối cầu trùng ký trong hộp sọ vỡ bên kia bắt đầu rộn rạo, chúng chuyển động hỗn độn, lần lượt từng con, từng con thi nhau tách ra. Tiêu Yến Thanh đứng trước nhất nên nhìn cũng rõ nhất số trùng này, kích cỡ mấy con trùng ký sinh trong não người đàn ông lớn hơn những con trùng ký sinh ở địa phương khác gấp mười mấy lần, chính là có vài con đã to bằng đầu đũa. Nhìn như vậy, Yến Thanh không khỏi đau thay cho y. Hắn vội nhảy lùi về sau, bởi vì đám trùng ăn não kia nhanh chóng đã tách nhau ra, mạnh mẽ búng thân mình nhảy về phía hắn.
– Những con này đặc biệt đã tiến hoá, chỉ cắn thôi cũng đau chết ta rồi, đừng nói tới sự tình bị chúng đào da thịt chui vào trong khuấy đảo, ai nha…
Yến Thanh có chút không kiềm chế bèn cằn nhằn một hơi. Đụng tới khó khăn mới nhớ tới cội nguồn của khó khăn, lúc này hắn sực nhớ tới hai mẹ con họ Hồ nham hiểm độc ác kia, không hề kiềm chế hung hăng rít lên.
– Đáng ghét!.
Hồ Ân, lão tổ tông của bọn trùng gớm ghiếc này, nói mụ chơi bài ngửa, cũng không nghĩ tới mụ chơi nhiệt tình như vậy. Lũ sâu bọ gớm ghiếc bực này, cũng có thể đem ra đối phó, quả là cho Yến Thanh hắn ở trên phương diện bỉ ổi mở mang nhận thức.
Lần trong tà áo lấy ra một túi nhỏ, Yến Thanh khẩn trương nhằm tiền diện vẩy ra một vốc bột trắng, chính là vôi bột, dùng thứ này miễn cưỡng có thể cầm chân bọn trùng ký một lúc. Mặc dù không phải có thể giết chết được chúng, nhưng bọn này ở trong tác dụng cuả vôi bột thì năng lực vận động bị hạn chế, ngược lại bản thân chúng cũng có phản ứng bài xích lại, tự nhiên để cho hắn có thể lợi dụng tốt đặc tính của hai bên.
Mắt thấy đám vôi bột từ trong tay Tiêu Yến Thanh rải ra, Hồ Âm nheo mắt âm trầm.
– Đến, lão nương tiếp!.
Đoạn, mụ tương tự cũng đem ra một túi vải nhỏ, dốc miệng túi, đổ ra tay một vài hạt nhỏ, tròn dẹt đủ cả. Quay đầu nói với con gái.
– Lại đây, vi mẫu giúp ngươi trả thù, sau này yên phận, đừng bao giờ để tâm vào tình ái nơi trần tục nữa!. Lo tu luyện là được rồi.
Từ đằng sau, Hồ Bảo Bình dùng hai cái chân bằng rễ cây như rắn rết đi lên phía mẫu thân. Mắt ả đỏ ngầu xuất hiện tia kinh hỉ hiếm thấy.
– Nữ nhi xin nghe lời mẫu thân!. Chỉ cần mạng hai tiện nhân kia dưới tay con tước xuống, tất thảy nguyện cam lòng!.
– Hừ!.
Hồ Ân buồn bực liếc nhẹ con gái, trực tiếp nhét mấy hạt nhỏ trong tay vào những nốt sần nổi trên thân mình ả. Sau đó lấy ra một túi nhỏ khác, đổ ra bàn tay một nắm đất mềm, xốp, đồng thời cắn đầu ngón tay, cố nặn ra mấy giọt máu, nhằm chỗ đất nhỏ xuống. Trộn lẫn máu và đất với nhau xong, cuối cùng, mụ đem hỗn hợp chấm vào những nốt sần đã lấp kín hạt trước đó. Vừa vặn số đất đổ ra chấm đủ số nốt sần đã được gieo hạt. Nhanh chóng thực hiện xong, Hồ Ân kín đáo xem xét cục diện đối phương bên kia, mụ khẩn trương nhắm mắt lầm rầm niệm chú, thái dương đổ chút mồ hôi lạnh. Hồ Bảo Bình âm thầm kiên nhẫn để cho mẫu thân làm phép trên mình ả, hai mắt đỏ ngầu lộ liễu nanh ác thẳng tắp nhìn về phía đối diện, kẽ miệng run rẩy rít lên.
– Trần Hiểu Vương….
– Xong rồi…
Hồ Ân nhẹ thở ra, hơi thở có chút che đậy nặng nề. Mụ nói xong, thân thể hợp nhất của nữ nhi cùng cổ ngải lập tức cũng xảy ra biến đổi. Cơ mặt Bảo Bình méo mó, thần sắc ẩn nhẫn đau đớn, ánh mắt hung ác vì thế mới thu lại, nhắm nghiền một lát.
– Ráng chịu….một chút liền hết!.
Hồ Ân cũng khẽ nhắm hai mắt, hít vào một hơi nhẹ nhàng trấn áp con gái. Thần tình này tuy không có ai phát giác ra, nhưng bên trong mụ tự hiểu rõ, không chỉ cục diện mình bị đánh xuống hạ phong, mà tiềm lực bản thân bởi vì phản phệ cũng tụt dốc tiêu hao không ít, đối với kẻ học thuật mà nói, là pháp lực bị hao tổn, thiệt thòi ngày càng tăng lên.
Xoạt, tiếng động nhỏ tác động làm Hồ Ân mở mắt ra, mụ âm trầm nhìn, thấy con gái đã nhanh chóng hoàn thành biến đổi, miễn cưỡng gật đầu một cái. Nói gì thì nói, phận kẻ làm mẹ, phàm là sinh ra con gái, ai chẳng muốn sẽ như hoa như ngọc. Nhìn tới hình dạng cổ quái này của Hồ Bảo Bình, Hồ Ân cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, cổ quái đã không nói, còn vô cùng xấu xí. Liếc nhìn một chút liền khó mà nuốt xuống, còn muốn như tiêu hoá, này thật khó khăn đi!.
Nguyên lai Hồ Bảo Bình sau khi được mẫu thân cài hạt “thần”, bộ dạng Quỷ Ngải sau khi biến hoá chính là sau bả vai mọc ra một đôi cánh thực vật. Thân trước lại mọc lên vô số nhụy hoa lạ lẫm. Bề mặt lớp da xanh mướt của ả cũng đồng dạng tăng lên độ cứng cáp, chặn lại thương tổn sơ cấp là có khả năng. Hồ Bảo Bình rung rung đôi cánh lớn đang khép lại sau lưng, nanh độc nhìn đám người đang cực lực đối phó đám trùng tử ở bên kia, nói.
– Ta chờ đợi, cuối cùng giờ phút này cũng tới…
Chưa dứt câu, Hồ Bảo Bình đã căng thân thể, quát lạnh một tiếng, làm cho đôi cánh trông như hai cành cây lớn rậm rạp những lá nhỏ sau lưng ả mở rộng ra, phành phạch vỗ lên thành tiếng. Ả co thân nhảy phốc lên không, thân thể bằng Nhân Linh Thủy Ngải rất nhẹ, đôi cánh này đủ khả năng có thể tải. Trong chốc lát đã đem Quỷ Ngải cũng chính là Hồ Bảo Bình lặn mất trong tầng bóng tối của Dạ Thể.
– Mọi người, kia Hồ Bảo Bình đã động thủ, cẩn trọng!.
Bằng ánh mắt nhạy bén, Tiêu Yến Thanh kịp thời nhìn thấu hành tung của đối phương, tầm mắt hắn quét tới, vừa vặn thu thấy Hồ Bảo Bình một bộ kì dị phóng lên cao, sau lưng ả từ lúc nào đã mọc lên một đôi cánh thực vật kì quái, hắn lập tức có chút kinh động.
Nhân Linh Thủy Ngải lẽ nào còn có khả năng tiến hoá, sinh ra bộ cánh lớn như vậy?.
Trừng mắt quét về địa phương nơi Hồ Bảo Bình biến mất, Yến Thanh nhất thời dấy lên hồ nghi. Lê Vi nghe thấy Yến Thanh chỉ điểm, linh trí cũng nổi lên lo sợ, Hồ Bảo Bình có thể không xuất hiện, nhưng một khi đã xuất hiện, nhất định rất điên cuồng. Điểm này hai mẹ con họ Hồ có chút khác biệt. Hồ Ân tuy không bộc lộ hung ác, nhưng âm hiểm, tàn độc liền bù đắp gấp đôi. Hồ Bảo Bình vừa vặn ngược lại, tuyệt đối không nhẫn nại như mẫu thân của mình.
Mọi người nhận một cái thông báo khẩn cấp, tinh thần đều nâng cao một tầng cảnh giác, không khỏi ngước mắt nhìn lên không trung tối tăm. Mà dưới đất cũng không tồi, la liệt trùng ký, to có, nhỏ có, bấy giờ đều đã triệt để từ cái xác rỗng của vô danh nam nhân đằng kia quăng mình nhảy đến đây. Gianh giới vôi bột được Tiêu Yến Thanh rải ra miễn cưỡng cản lại một phần những con trùng nhỏ, đối với trùng ký đã tiến hoá, liền không có uy hiếp to tát gì. Mà nói bọn trùng lớn này, năng lực vận động không thể xem thường, nhảy một cái đã có thể lăng đến hai, ba thước, buộc Tiêu Yến Thanh phải dùng tới lợi kiếm để chẻ thân chúng ra. Lưỡi kiếm này, cũng không tệ lắm!.
– A
Tiếng kêu của nữ nhân từ sau lưng Yến Thanh vọng lên, để hắn không khỏi khẩn trương vội quay đầu nhìn. Là tiếng kêu của Lâm Huyền Trúc!.
Ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Yến Thanh vừa kịp chạm tới, đã thấy một bóng ảnh xanh biếc, hình dáng phức tạp với đôi cánh lớn đột ngột từ địa phương trên cao xà xuống. Không nằm ngoài dự đoán, Hồ Bảo Bình đã thoát ly ảnh hưởng của Dạ Thể, tập kích đánh xuống.
Từ đầu đến cuối, Trần Hiểu Vương vẫn là đứng cạnh Lâm Huyền Trúc, ai bảo cô là nhân tố mà anh ưu tiên bảo dưỡng. Ở thời điểm lúc trước, khi hai người bọn họ thần trí đều rơi trên đám trùng ký biến thái kia, đột nhiên sau gáy Trần Hiểu Vương cảm nhận được một đoàn khí mát từ nơi nào dội tới. Lấy sự mẫn cảm tôi luyện ra từ trước đó mà đánh thức cảnh giác, Hiểu Vương giật mình đảo mắt, liếc nhìn trên đỉnh đầu, vừa vặn thu vào một đôi mắt đỏ ngầu, chỉ kịp đẩy Huyền Trúc sang một bên dựa vào phản xạ cảm ứng nguy hiểm của chính mình.
Phốc, một đạo lục khí thẳng tắp từ trên cao phóng xuống, xuyên thấu bả vai Trần Hiểu Vương. Mà cũng đồng lúc này anh vừa đẩy Huyền Trúc ra, làm cho cô bị bất ngờ, kinh động liền hét lớn.
– Vương!!!.
Huyền Trúc ngã ngồi trên sàn, nén đau nhìn lại, đập vào mắt là mảng ngực nhuận sắc đỏ trên mặt áo sơ mi của Hiểu Vương, nhất thời ngẩn ra một giây, sau đó trân mắt thét lớn. Lồm cồm bò dậy, cô khổ sở bò tới bên anh, giọng nói run rẩy.
– Vương…sao thế này…anh, sao chảy máu thế này…
– Là Bảo Bình ra tay!.
Lê Vi kịp thời cũng hiện ra bên cạnh, sắc mặt so với Lâm Huyền Trúc ngoài kinh động đồng dạng chính là đau khổ không kém, lại chỉ có thể đứng một bên nhìn Trần Hiểu Vương đau đớn như vậy.
– Cẩn thận!.
Linh Đẩu Lão vội vàng nhắc nhở, lão vừa thấp thoáng trông thấy bóng ảnh Quỷ Ngải thoắt ẩn thoắt hiện bay giữa tầng Dạ Thể, như vậy cũng làm cho lão liền muốn đau tim. Í, chợt soát lại, lão liền ngẫm ra mình làm gì có tim. Chỉ có thể công nhận, nha đầu quỷ này năng lực áp bức kẻ khác thật đúng là trên trời!.
– Không xong, Quỷ Ngải có độc!.
Tiêu Yến Thanh không biết dây dưa chỗ nào hiện tại nhảy đến. Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, trực tiếp gạt Huyền Trúc ra xem xét vết thương của Hiểu Vương.
– Tôi không sao.
Kiềm chế cơn đau nơi bả vai, Trần Hiểu Vương ẩn nhẫn trấn an mọi người. Tiêu Yến Thanh không nói nửa lời, nhanh chóng lấy ra ít bột hùng hoàng, cắn máu lưỡi trộn vào, sau đó còn lấy ra một lọ nhỏ, đổ ra mấy giọt nước thật tinh khiết tựa như lưu ly rót xuống. Cuối cùng đem hỗn hợp đắp vào miệng vết thương của Trần Hiểu Vương. Tiêu Yến Thanh định dùng huyệt thuật phong bế chút đỉnh, chặn đường máu độc lây lan trong người họ Trần, nhưng đầu ngón tay mới chạm xuống ngực Hiểu Vương, trên đầu đã đường đột có biến.
Vút, một đường lục quang ảm sắc phóng xuống, bằng tốc độ mắt thường kịp thời đuổi theo, Tiêu Yến Thanh bất thình lình đẩy Trần Hiểu Vương ra xa, lộn nhào mấy vòng, đem ám khí từ kẽ tay phóng lên. Này là hắn đã có dự bị từ trước, ý đồ đối phương không khó đoán, nhân cơ hội bọn hắn tụ hội lại, Hồ Bảo Bình chắc chắn sẽ rình rập ra tay. Bề ngoài chỉ là giả tạo một chút, bên trong chính là không hề lơi lỏng chút nào, ứng phó bất ngờ là hoàn toàn có thể.
Lâm Huyền Trúc mắt đã phiếm lệ ảo não ngồi cạnhTrần Hiểu Vương, bất ngờ cô bị Tiêu Yến Thanh đẩy ra, cả hai bị lăn ra khoảng cách một đoạn. Trúc sợ ngây người, nhìn lại nơi cũ, chỉ thấy Tiêu Yến Thanh đã khẩn trương chạy đi tìm Quỷ Ngải đối phó. Cô mím môi, cố gắng dìu người yêu lui về hậu phương kín đáo phía sau.
– Anh gắng một chút…
– Anh không sao, anh tự đi được rồi…
Hiểu Vương thân mình cao lớn hơn một mét tám, lúc này là Huyền Trúc đang khoác cánh tay anh, bộ dáng khó nhọc, vầng trán nhỏ đã lấm tấm mồ hôi cả rồi. Nhìn cảnh này Vương có chút không đành lòng, bình thường không nói đi, Trúc đây là vừa trải qua cơn hôn mê dài, thân thể suy nhược, anh nào có thể để cô chịu thiệt thòi thêm nữa.
– Anh đừng náo, sẽ động tới vết thương, để em lo cho anh có được không…?
Trúc kiên trì giữ lấy thân hình cao lớn của Vương, giương đôi mắt trong suốt lên nhìn anh, nét mặt vô cùng nghiêm túc, Vương đành phải nuốt xuống sự không đành lòng của mình. Dáng hình mềm mại phía dưới tận lực đỡ anh đi, cử chỉ nàng trước sau tận tụy, một dòng cảm xúc ngọt ngào, ấm áp liền dâng trào trong lòng anh. Đồng dạng cũng có thể xem như một loại morphine, vết thương kia tưởng chừng cũng không còn đau đớn.
Tình vị ngọt ngào, nhất thời làm cho bọn họ quên mất một chuyện, phía trước, vẫn chỉ là bóng tối.