Một cái thông báo này từ miệng Tiêu Yến Thanh thoát ra khiến ngần nấy kẻ tại sau lưng hắn nhất thời giật mình. Trải qua đủ các loại quỷ hồn, còn có cương thi chưa giáp mặt qua, không ngờ cứ thế trực tiếp động tới động vật như vậy. Ai nấy đều trợn mắt không nói từ nào, nội tâm nảy sinh một sự kì quái khó diễn tả. Lão bà bà Hồ Ân này có vẻ ưa tạp chủng, từ đầu chí cuối chủng loại mà bà ta dụng qua phải đem cả hai bàn tay ra để đếm. Sinh Môn cuối cùng tử ý nhất định không tệ.
Nương theo ánh sáng mà ngọn nến có thể chạm tới, bọn họ cực lực dồn sự chú ý của mình quét qua không gian mơ hồ trong phòng một lượt. Hiểu Vương và Huyền Trúc hai tai đều mở căng ra do thám, tựa hồ hoạt động hết công suất, rốt cuộc vẫn không thu nổi thứ âm thanh lạ nào đại biểu của động vật như lời Tiêu Yến Thanh nói. Mà đối với chuyện này cũng không lưu lại lâu, vốn dĩ Yến Thanh kia thanh thế cũng đâu phải phàm trần giống như bọn họ.
Lê Vi ở một bên sắc mặt rất tệ, nghiêng đầu nghe ngóng, sau đó thì thầm.
– Đây là loài gì chứ, hỗn âm này…tôi nghe không ra!.
Hoá ra ngoài Yến Thanh, Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão mặc dù khả năng nghe nhìn dị biệt tại chỗ này đã bị Dạ Thể phong ấn, nhưng sự linh mẫn bẩm sinh thì không thể trừ bỏ hoàn toàn, đều như hắn mơ hồ bắt sóng được một loại tiếng động vô cùng kì bí. Sự tình này cũng không kéo dài lâu, vừa vặn Lê Vi nói xong, đâu đó bỗng nhiên phát sinh tiếng kêu “két, két” của loài vô danh nào đó. Tiếng kêu lên rất nhỏ, không quá khủng bố rùng rợn, mà cũng không giống với bất kì loài nào cả.
Chính xác mà nói, bọn họ đây là đối với thể loại âm thanh này vô cùng mờ mịt.
Tiếng kêu kia còn không có ý dừng lại, tiếp tục phát sinh nhiều hơn. Những tiếng “két két” lúc dài lúc ngắn, trầm cao xen lẫn kéo về địa phương bọn họ đang đứng phi thường dồn dập. Lồng ngực Lâm Huyền Trúc phút chốc căng cứng, hô hấp lên xuống dữ dội, phải bấu chặt một bên cánh tay Trần Hiểu Vương. Địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, điều có thể làm lúc này là phòng bị chặt chẽ một chút, tùy thời đối phó.
Tiền phương phía trước theo tiếng kêu kì quái kia có chút biến hoá, ai nấy đều phát hiện ra lọt vào tầm mắt mình trong bóng tối có vài điểm sáng le lói đang ngày một rõ nét. Vài khắc trôi qua, một bóng hình cao lớn theo ánh sáng nến nhanh chóng lộ ra. Khi minh bạch rồi lại khiến cho mấy kẻ đứng đối diện thập phần sửng sốt, bất giác đều mở to hai mắt mà nhìn. Linh Đẩu Lão già đến nỗi đôi mắt nheo lại díp cả vào nhau không mở nổi, lần này vì trấn động ấy mà đột phá cơ mắt, trừng lớn con ngươi trắng đục khẽ thốt một câu.
– Chao ôi!. Đây là quỷ, thi, hay yêu chứ…???.
Kẻ án trước mặt bọn họ là người đương nhiên không phải, là cương thi thì không đúng. Phần đầu nó tuy là người nhưng đôi chân lại bị trừ bỏ, thay vào đó bị khâu với song thân cự mãng, một bên có lớp vảy đỏ, một bên lại có lớp vảy xanh, dưới ánh nến hắt lên những tia lấp lánh. Phần người mang diện mạo của một cô gái trẻ. Cô ta dáng vẻ tĩnh lặng, hai mắt uyển mĩ khép lại như ngủ. Đôi môi mọng đỏ thắm án dưới đỉnh mũi thanh tú nhô cao. Trên vầng trán thanh thoát, giữa mi tâm còn điểm một chấm tròn sắc tím, vài phần tôn thêm sự yêu mị trên nữ tử này. Đôi mày ngài dài kéo một đường chạm thái dương, tỉ mỉ quan sát có thể nhận ra nó đã biến thành một đôi hình xăm, đều là dáng dấp của mãng xà uốn lượn quấn quýt. Hai cánh tay cô gái lộ ra trắng nhợt, trơn nhẵn, lúc này một bàn tay đặt tùy ý lên bàn tay kia, án ở trước bụng dưới. Bất quá trên thân mình cô ta vẫn còn có y phục, cũng chỉ là một cái áo chất liệu na ná thổ cẩm có hoạ tiết sặc sỡ hơi dài quá đùi một chút. Mấy người đến thở cũng đình trệ, liếc nhìn phần ngực cô ta một cái, quả nhiên không thấy lên xuống gì, xác thực là động phải thứ dữ.
Ngay lúc này cô gái có đôi chân trăn khẽ động thân mình, cả thân người lập tức hoà theo một quỹ đạo uyển chuyển vận động của loài bò sát, nhưng tuyệt đối mắt vẫn không mở ra. Tiêu Yến Thanh thần sắc âm lãnh tới cực độ, trên thứ này vừa có thi khí, vừa có yêu khí, vừa có cả quỷ khí, bất quá còn xuất hiện vài phần dị khí cổ quái mà hắn tạm thời chưa thể nhận định. Với tu vi tạp chủng khủng bố như vậy, xác thực chính là pháp trấn của Sinh Môn này.
Mọi người vô thức bị hình dạng quái gở của thứ kia ép cho lùi lại mấy bước. Bất chợt từ không trung dội tới một tràng cười thanh tiếu lạnh lẽo của nữ giới. Tiêu Yến Thanh hừ lạnh.
– Quỷ hồn của cô ta!. Lệ quỷ, cẩn thận một chút!.
Tu vi quỷ hồn này không thể dưới ác quỷ, là một lệ quỷ. Nhục thân của nó ở đây, đương nhiên cũng tại nơi này luẩn quẩn. Tiêu Yến Thanh sờ soạng nơi thắt lưng, đem ám khí ra thủ sẵn, tay còn lại quấn Bạch Tuyến. Hiểu Vương đứng ngay phía sau hắn, nhờ khoảng cách gần lần này mới nhìn rõ thứ ám khí kia chút đỉnh. Cảm giác rất cứng cáp, toàn bộ đều một màu nâu đen, lại vô cùng mảnh dẻ. Nếu lia trúng quỷ bằng công phu của Tiêu Yến Thanh, xác thực sẽ gây tổn thương không nhỏ. Nhưng mà loại ám khí này có thể đả thương ma quỷ, vậy nhất định trong nó có linh lực phi thường. Hiểu Vương chỉ kịp suy nghĩ đến đây, bên tai phong thanh nghe thấy một tiếng vút sắc lẻm, cấp tốc củng cố phòng thủ, cũng ôm chặt lấy Huyền Trúc vào ngực.
Tiêu Yến Thanh không sai vừa vung từ trong kẽ tay phóng đi mấy mảnh ám khí. Hắn dùng đôi mắt sắc bén chém xuyên bóng tối, tai mắt tương hỗ, định hình ra một bóng ảnh ẩn dật trên đỉnh đầu không xa liền vung một quyền. Thân ảnh rít lên, rất nhanh biến mất. Lê Vi cũng theo hướng cánh tay Yến Thanh nhìn tới, sửng sốt.
– Cô ta không có chân!.
Quỷ hồn của nữ tử nhân thủ mãng túc kia cũng đều không có chân. Bọn họ liền tự liên hệ, có phải chăng lúc chết cô ta là mất đi đôi chân, sau khi chết đi lại không biết thế nào bị đem gắn với thân hai con trăn, mới thành ra bộ dạng quái đản như vậy.
Lệ quỷ bị Tiêu Yến Thanh phát giác, đáy mắt hung hiểm nhìn thấy mấy mảnh ám khí trong kẽ tay hắn, liền biến đi. Một bên quỷ hồn ám sát, một bên là hỗn thi. Lúc này cỗ thân thể nửa người nửa trăn kia vô sắc kêu lên một tràng két két từ trong kẽ họng, đôi môi nữ tử rõ ràng còn đang ngậm chặt, âm thanh kia lại cứ thế từ bên trong phát ra. Mặc dù khuôn mặt nữ tử chung thủy vẫn giữ thần thái bất động thanh sắc, có phần kinh diễm, nhưng hành động cùng âm thanh phát ra lại trái ngược hoàn toàn, chính là biểu lộ hung hăng cùng dữ tợn.
Hỗn thi bạo phát thét lớn, một tiếng rít mỏng manh cất lên từ cổ họng, đường đột xông mình tới. Hai chân thay bằng cặp thân cự mãng, tốc độ tự nhiên gia tăng gấp mấy lần, hệt như được một cái băng chuyền đẩy đi. Nó uốn éo mấy cái, lướt như bay về phía bọn họ. Phần thân trên chúi cả về phía trước, hai tay cũng giương lên từ lúc nào, co thành trảo, lồ lộ ra những đầu móng vuốt sắc nhọn nhằm tiền diện cào vài đường hung bạo.
Tiêu Yến Thanh gạt tay đẩy hai người Hiểu Vương cùng Huyền Trúc ra sau, duy trì khoảng cách, lại đoạt lấy Uyển Kiếm từ tay anh sẵn sàng đánh tới. Đối phương liên tiếp tấn công, không chừa cho hắn một kẽ hở thời gian nào để thi phù. Bất quá thúc bách, cứ chém phăng hai cánh tay hỗn thi truớc rồi tính. Tràng diện ngày càng thu hẹp, Tiêu Yến Thanh án phía trước, phía sau có Lê Vi và Linh Lão, tạm thời tạo thành một cái vòng vây bao quanh Hiểu Vương và Huyền Trúc, đề phòng lệ quỷ đánh lén.
Thoăn thoắt trườn tới, hỗn thi liên tiếp dùng tay cùng phần đuôi cự mãng to tướng tấn công. Loài trăn trong tự nhiên đã to lớn, thân thể không chỉ dài mà còn là một cỗ cơ lực tàn bạo, một cái siết, lập tức đoạt đi một mạng. Xương cốt cuả con người đối với bọn chúng đều vô nghĩa cả. Con hỗn thi này ngoài dùng hai cặp thân cự mãng để di chuyển bất quá còn dùng nó để tấn công kẻ thù, quả nhiên rất biết tận dụng tiện nghi. Nó hoàn toàn có thể dùng một chân cự mãng để trụ mình, chân còn lại đưa ra tấn công. Một thân cự mãng xanh biếc dài phải đến mấy thước, hệt như xúc tu của loài bạch tuộc khổng lồ, nhằm hướng mấy kẻ lạ mặt quất tới.
Tiêu Yến Thanh đem Uyển Kiếm chống đỡ, tùy thời chém vào xúc cơ thịt khổng lồ. Thân thể hỗn thi bởi vì chiều dài của cự mãng, đứng thẳng đã cao hơn chiều cao người bình thường gần như gấp đôi. Cái bóng cao lớn của nó sừng sững dựng lên chọc xuyên cả bóng tối. Bọn Tiêu Yến Thanh bên dưới ngước mắt nhìn nó, bất quá cũng chỉ thấy rõ nhất được phần từ cổ trở xuống. Phần cặp chân nữ tử khâu với hai thân cự mãng trải dài về sau, dần dần uốn éo cuộn lại thành một đống, từng cái vảy trăn lấp loáng bóng nhẵn thỉnh thoảng lại rung động, khiến mấy người không nhịn được mà nổi một tầng da gà. Hỗn thi từ trên cao nhào xuống tấn công, chúi phần thân trên về phía trước, một chân kia đem thân cự mãng quét một đường. Tiêu Yến Thanh vội vã giương thân kiếm ra chặn, không lường trước nó giương đông kích tây. Phía hữu vừa tránh được một cái chân trăn, phía tả cái chân kia liền lại đánh tới, một cú đánh văng hắn ra bên ngoài.
Tiêu Yến Thanh hự một tiếng ngắn ngủi, lồm cồm ngồi dậy, sờ sờ ngực. May mà chưa gãy cái xương nào. Hắn bị văng ra một đoạn, lúc này nhìn tới cục diện liền thấy Lê Vi cùng Linh Lão cực lực dùng tu vi hèn mọn của mình mà chống đỡ. Hỗn thi điên cuồng uốn éo thân mình trên cao, hai cái thân cự mãng xoắn xít hung bạo quật bên này quật bên kia. Mấy tia hàn khí từ hai kẻ âm giới chẳng khác gì gãi ngứa cho nó, hỗn thi hơi ngửa thân mình ra sau, lại cường dã chuẩn bị bổ nhào xuống đám người, lần này muốn nhắm tới hai kẻ phàm trần không có gì chống đỡ mà tấn công. Tiếng rít như chọc thủng tầng không khí cùng với tiếng hét kinh sợ từ Lâm Huyền Trúc thúc bách sự khẩn trương trong hắn lên đến cực điểm, nhịn không được lo lắng vội thu mình, bằng mấy cái đạp chân tiếp cận. Vưà kịp cánh tay trắng nhợt bóng nhẵn như lớp da bụng rắn rết kia bổ xuống, đường kiếm quyết liệt từ trên tay Tiêu Yến Thanh mạnh mẽ chém tới.
Roẹt, một đạo kim quang bạo khởi loé sáng cùng lúc với cánh tay cào xuống của hỗn thi, chớp mắt đã bị chém đứt đôi, trơ lại một khúc từ bả vai trở lên.
Hé, hỗn thi nhấc thân mình lên cao như cũ, ngửa cổ rít lên một tràng the thé thô đục. Đôi chân trăn bên dưới chao đảo chút đỉnh, không ngừng uốn éo oằn mình hỗn loạn. Một chiêu này của Tiêu Yến Thanh không thể giết được nó, nhưng cũng làm nó không thể thoải mái. Từ cánh tay bị đứt của hỗn thi, xương thịt tái nhợt lòi ra, từ từ thiểm ra một tầng máu xanh lét, rớt xuống dưới. Phần bị chém bay đi rơi xuống đất, bất giác còn sót lại vận động, khẽ giật giật mấy cái, bàn tay co rút răng rắc trơ ra năm đầu móng vuốt. Tiêu Yến Thanh nhanh chóng dùng mũi Uyển Kiếm đâm xuyên lòng bàn tay ấy, đừng nói máu hỗn thi kinh tởm, đến móng tay của nó cũng chứa chất độc, loại này đã là thi, có bị tứ phân ngũ liệt cũng chưa chắc đã chết. Cánh tay nhẵn bóng run rẩy mấy cái rồi xèo xèo tự hủy dưới mũi Uyển Kiếm.
A!.
Hắn giật mình nhìn lên, đã thấy đám người bị hỗn thi quấy đảo làm cho tản ra, mỗi kẻ một chỗ. Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão bị thân trăn nặng nề đập xuống thất sắc vội vã biến thân. Một bên lại là Trần Hiểu Vương và Lâm Huyền Trúc, hai con người này tận lực muốn chạy thoát khỏi móng vuốt của nó. Nhất thời anh ta kéo Huyền Trúc cùng chạy, làm cho hỗn thi điên cuồng dục dịch đuổi theo. Tiêu Yến Thanh tái mặt, bằng tốc độ phi thường nhanh, chạy tới một đường nhằm thân trăn đỏ tươi nghiến răng đâm xuống.
– Đi chết đi!.
Hắn nghiến răng nghiến lợi cắm chắc mũi kiếm xuống dưới da thịt của cái chân hỗn thi. Hỗn thi bị đau liền dừng lại, ngửa lưng gào thét, từ không trung đường đột tạt tới một cỗ gió lạnh. Vút, cái chân trăn còn lại từ trên không đập tới, Tiêu Yến Thanh vội buông Uyển Kiếm ra, lộn đi vài vòng. Sau đó lại bật trở dậy nhào tới chỗ cây kiếm. Bên tai, tiếng sột soạt từ cặp chân trăn to tướng không ngừng náo loạn, bò trườn đuổi theo hắn. Cấp tốc nhổ cây kiếm ra, tức khắc nhìn thấy chỗ mũi kiếm oanh tạc, da thịt hỗn thi đang phản ứng dữ dội với khắc chế. Tầng thịt tái nhợt từ bên dưới đùn lên nổ bung, lộ ra một cái lỗ sâu hoắm lã chã thịt mục như bị luộc chín. Máu xanh lại trào ra thành dòng sền sệt cùng với mùi thịt thối đến phát nôn. Hắn cũng không muốn dây dưa lâu với thứ thịt thối tha này, cầm Uyển Kiếm tùy tiện chém lên chân trăn của hỗn thi vài đường nữa khi nó điên cuồng đánh trả.
Tốc độ hỗn thi kinh qua một trận quần thảo với người đạo sĩ, trên hai cái chân trăn to tướng đã ngang dọc vài vết chém nông sâu khác nhau, bởi vậy khí thế đã giảm xuống chút đỉnh. Vết thương không trí mạng nhưng lại là loại vết thương âm ỉ, tàn phá da thịt hỗn thi trong chậm rãi, khiến nó không chỉ đau mà còn ngàn vạn khó chịu.
Nhịp độ đôi bên vừa đủ một khắc để trùng xuống, ngay lúc Tiêu Yến Thanh đang thở hồng hộc, sau gáy dội tới một trường gió lãnh khốc, khiến cho tà áo trường sam thốc lên, bay phần phật.
– Yến Thanh!.
Tiếng ma nữ Lê Vi từ không trung truyền tới, hắn xoay ngoắt người lại, nhìn thấy một bóng ảnh xanh lét cùng một bóng váy đỏ từ địa phương trên không đang khẩn cấp chạm vào nhau.
– Đừng liều mạng!.
Yến Thanh quát lên, bằng tốc độ mắt thường không kịp đuổi theo, vung nắm tay phóng vút tới mấy đạo kim chúc sắc mảnh đánh tới bóng ảnh xanh lục phi thường qủy dị. Lê Vi định liều mạng phi thân đối phó với lệ quỷ khi trông thấy nó đường đột lộ diện tập kích Tiêu Yến Thanh bên dưới. Cô thất sắc nghe tiếng quát của hắn, ánh mắt dừng một chút, sau đó phất cánh tay xoay mình tránh khỏi tầm tấn công của lệ quỷ. Lệ quỷ trên không bất đắc dĩ phải né đi mấy đường kim chúc kia. Thân ảnh đúng là diện mạo của nữ tử bên dưới, nhưng phần dưới cũng không có chân, chỉ có hai cánh tay phi thường to lớn, lúc này một bàn tay lệ quỷ đã biến thành cái đầu trăn to bè, há lớn miệng với hai răng nanh dài khoằm xuống như cái bồ cào, còn có cái lưỡi dài tím đen không ngừng thò ra ngoài liếm đảo không khí, phát ra vài tiếng khè, khè khô đục.
– Cái quái gì vậy chứ!.
Lê Vi sau khi đáp xuống đất cạnh Linh Đẩu Lão, kinh hoàng nhìn tới bộ dạng khủng khiếp của lệ quỷ. Hỗn thi bộ dạng đã phi thường quái đản, không ngờ tới quỷ hồn của nó cũng không kém cạnh. Bất quá còn có việc cần hai bọn họ quản, chính là tới chỗ Hiểu Vương và Huyền Trúc, bèn vội vã biến thân. Bọn họ tới chỗ hai người, bèn bảo họ tạm thời tìm một chỗ kín ẩn nấp, đừng để hỗn thi nhìn ra. Mặc dù hai mắt hỗn thi vẫn đang nhắm chặt, nhưng vì nó có thi khí lẫn quỷ khí, rất dễ để định vị được nhân khí.
– Lệ quỷ kia xem ra đang nhắm tới Tiêu Yến Thanh, chúng ta trước hết trốn đi. Nếu nó đánh tới đây, tôi cùng lão chống đỡ một chút!.
Lê Vi gấp gáp phân phó, đem Hiểu Vương và Huyền Trúc lui tới một nơi lãnh khuất trong căn phòng. Mặc dù trốn tránh là miễn cưỡng, sớm muộn cũng bị lệ qủy tìm ra, nhưng bên cạnh bọn họ còn có hai con người phàm trần, cũng không biết làm sao cho tốt.
Tràng diện phía Tiêu Yến Thanh căng như dây đàn, một mình đánh hai địch, không tránh khỏi phải triệu tập lực lượng bản thân, toàn bộ chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào. Nhân lúc hỗn thi vừa bị đả thương, lệ quỷ kia cũng mới bị hắn chỉnh, Yến Thanh không chậm trễ lần mò lấy ra được hai lá phù. Một lá là Cương Trấn Đại Thi Phù, một lá là Triệt Âm Phù. Bất quá chuyện hắn ngấm ngầm chuẩn bị phù phải kín đáo một chút. Lệ quỷ không phải dễ dàng để cho hắn động tay động chân chịu nhận phù, hắn vì thế liếc đảo mắt linh lợi, kẹp dưới gấu áo dài mỗi ống một lá.
Xuy, từ trên đỉnh đầu thẳng tắp có một cái bóng xanh lét bay ngược xuống. Tiêu Yến Thanh ngước mặt nhìn liền chạm tới khuôn mặt kì quái của lệ quỷ, lúc này tiền diện đôi bên chỉ cách nhau mấy tấc, lệ quỷ kia nhe răng gầm gừ, đôi mắt lạnh lẽo có vài phần yêu mị trợn ngược hung hăng nhìn hắn. Lập tức giơ bàn tay đã biến thành mãng thủ cuồng nộ chộp xuống mặt người đạo sĩ. Tiêu Yến Thanh trừng mắt, cúi người thoắt cái đã nhảy đi, vung dây Bạch Tuyến quất tới, vừa vặn cuốn được vào cổ tay lệ quỷ. Đôi bên nhất thời giằng co. Đúng lúc này, ở một phía hỗn thi cũng không đứng ngoài, lách lách thân mình mấy cái hung hăng trườn về phía Tiêu Yến Thanh, trong cổ họng tràn ngập những tiếng két két lạnh người chọc vào không khí.