Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 111: Thường Sơn Xà




Người tính không bằng trời tính, con “cương thi” kia xem ra bị cái đỉnh phong Hoả Thần này doạ lây, liền chạy mất dép, cửa trấn cũng đã mở ra, Tiêu Yến Thanh tạm thời hài lòng mới thu tay về, Thượng Thiểm Thần Hoả tự nhiên cũng dần biến mất. Bước tới nơi cửa trấn vừa hiện lên, đột nhiên nhìn thấy Trần Hiểu Vương dáng bộ có chút chếnh choáng, sắc mặt trắng bệch, không biết đã bị cái gì tác động mà nhắm chặt cả mắt lại, cúi đầu đưa tay lên day day sống mũi.

– Anh Trần, anh làm sao vậy?.

Yến Thanh tới trước mặt Hiểu Vương, quan sát anh một chút, lập tức hơi cứng mặt, không nói hai lời, cắn ra một ít máu đầu lưỡi kết hợp với bột hùng hoàng, nhanh chóng chấm vào chóp mũi của Hiểu Vương. Hắn cau mày hỏi.

– Anh để bị dính máu quỷ khi nào?. Máu chúng có độc, ngàn vạn lần đừng để nó nhiễm trên người. Giờ thì để thứ này hút chất độc trên mũi anh ra.

Khoanh tay đứng nhìn bộ dáng khổ sở của họ Trần, hắn không dính cũng biết là đau đớn. Có điều, nghĩ tới người nam nhân này vì dính máu qủy, cái mũi thẳng thớm cao vút kia bị hủy hoại, như vậy toàn bộ tiền diện anh tuấn của anh ta coi như vứt đi, Tiêu Yến Thanh tự nhiên chột hết cả dạ. Nhưng mà cũng là hắn tưởng tượng ra mà thôi. Có máu của hắn, cái mũi này được cứu một mạng.

Trần Hiểu Vương dần dần hồi phục thần sắc, liếc mắt nói cảm ơn Tiêu Yến Thanh một câu. Đầu mày anh vẫn chưa chịu giãn ra, là do trong người chưa tìm lại thoải mái.

– Là do sơ xuất thôi, lúc nãy đối phó với ác quỷ, máu nó từ trên trần nhà nhỏ xuống…

Tiêu Yến Thanh cũng không hỏi thêm, ừm một tiếng, quay lưng lại nhìn cánh cửa gỗ im lìm, đối với không gian ẩn sau nó trong lòng dấy lên loại cảm xúc phức tạp.

“Sinh Môn thứ ba, Sinh Môn cuối cùng trong Tam Sinh Môn, và cũng là cửa trấn cuối cùng trong toàn bộ đại trận pháp.”

Đối với các cửa trấn, chỉ cần chưa mở nó ra, pháp trấn cũng sẽ không bị kích hoạt. Tiêu Yến Thanh không gấp gáp mở cánh cửa tiếp theo, vừa rồi dùng tới thượng cấp thăng phù, còn xuất pháp triệu Thượng Thiểm Thần Hoả, pháp lực nhất định tiêu hao không ít. Mà cái Sinh Môn này đã là Sinh Môn cuối cùng, tự nhiên Hồ Ân kia hẳn phải đem hung hiểm tăng lên gấp bội. Hắn bất đắc dĩ cần lưu lại chút thời gian để hồi hoàn nguyên khí, bèn ngồi xuống xếp bằng, điều khiển huyết quản, kinh mạch tuần tự một vòng chu thiên. Nửa tuần nhang trôi qua, Tiêu Yến Thanh khẽ mở mắt, thần thái thâm trầm lại lãnh đạm, bình thản đứng dậy, thở ra một hơi.

– Đi thôi!.

– Khoan đã, Tiêu huynh đệ, cậu còn không đưa Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão kia ra sao?.

Trần Hiểu Vương đứng sau nhớ tới hai kẻ âm giới đồng bọn bèn hỏi. Mà trong thời gian Yến Thanh tập trung điều hoà nguyên lực, Lâm Huyền Trúc cũng kịp thời tỉnh lại, mở mắt ra đã giật mình cái thót, lại không thấy xung quanh có động tĩnh gì nữa. Bấy giờ Hiểu Vương tranh thủ thì giờ bèn kể lại cho cô một ít sự việc. Chỉ thấy sắc mặt Huyền Trúc lúc trắng lúc xanh, nói cô trong người không khoẻ không bằng nói cô đây là bị đám quỷ hồn ghê tởm kia làm cho kinh sợ tới phát ốm.

Tiêu Yến Thanh gãi đầu, cũng nghĩ là tới lúc thả hai bọn họ ra được rồi, bèn móc túi áo ngực lấy ra hai tờ phù. Lê Vi và Linh Đẩu Lão từ trong Phục Hồn Phù xuất ra, ngay lập tức đã nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt ngưng trọng, liền hỏi.

– Như thế nào rồi, đã xảy ra chuyện gì?.

Yến Thanh khoát tay trấn an.

– Không sao. Tôi đây đã phá được Sinh Môn thứ hai này, hai ngươi nhìn xem…

Ánh mắt hắn dừng trên cánh cửa gỗ, dùng thái độ mà biểu đạt. Lê Vi nhìn theo, chớp mắt một cái, sau đó như đại ngộ, vội vã reo mừng, thần thái liền thay đổi. Linh Đẩu Lão tại ở dưới thấp, nhìn thấy kết quả này cũng không khỏi phấn khởi, cười lên hắc hắc mấy tiếng. Lê Vi chưa thôi phấn khích, tủm tỉm giơ ngón cái lên, cảm thán.

– Hai anh cừ quá nha!.

– Không dám, không dám!.

Tiêu Yến Thanh giả bộ khiêm tốn, có chút khách sáo, chun mũi khua tay đáp lại. Mọi người đều cười xoà một cái. Cả hội mới kinh qua hai Sinh Môn, căng thẳng xông lên đến tận não, giờ phút này xác thực muốn gạt qua mọi nguy hiểm trước mặt, bỏ lo nghĩ xuống một chút, không cần tra tấn tinh thần nhiều như vậy. Hiểu Vương nét cười còn đọng trên mặt, chợt nhớ tới điều gì, lập tức trở về điềm đạm, hỏi Tiêu Yến Thanh một câu.

– Tôi nói Tiêu huynh đệ này, chúng ta mới tiêu diệt bầy Khổi Lỗi Sắc Chỉ cùng đám hình nhân giấy kia mà pháp trấn tại cửa này đã bị phá, vậy thì kẻ cậu cùng Lê Vi thấy ban đầu…chắc hẳn không thuộc pháp trấn tại Sinh Môn này. Không lẽ, nó thuộc Sinh Môn thứ ba?.

Tiêu Yến Thanh gật đầu.

– Xác thực là như vậy!.

Suy nghĩ giây lát lại nói.

– Kẻ đó vô luận là thứ gì, nếu đã xảy ra như vậy, đối với phỏng đoán ban đầu của tôi chính là thấy rất hợp lý. Các pháp trấn tại Tam Sinh Môn có liên quan với Dạ Thể, tùy ý xuất nhập hành sự. Lại nói tới bố trận của họ Hồ một chút, cái này là dụng tới Kỳ Môn Độn Giáp, bất quá trong đó còn có tùy biến từ binh pháp mà ra. Mà cái Tam Sinh Môn trận này nếu lão tử nhìn không sai, chính là lấy Thường Sơn Xà trận làm cảm hứng.

Mấy người trẻ tuổi còn lại nhất thời đều chưa kịp tiêu hoá lời của Tiêu Yến Thanh. Cái gì gọi là Kỳ Môn Độn Giáp, còn cả Thường Sơn Xà trận, mấy khái niệm này tuyệt đối bọn họ đều không một chút hiểu biết, cơ bản đều như mây mù giăng trong não vậy. Bất quá còn lại mỗi Linh Đẩu Lão, ông lão nghe xong trầm ngâm vuốt chòm râu, thần bí mông lung nói.

– Ta sinh ra từ mấy trăm năm trước, thời đại đó tuy không so được với cổ nhân, nhưng nhờ thụ nghiệm một hồn phách của lão chủ nhân, linh trí căn bản cũng có chút ít hiểu biết về thời cuộc, lịch sử. Bỏ qua lai lịch quốc gia mà bàn về lịch sử, vậy thì Hồ Ân kia là học tập Bát Quái Trận của tiền bối Gia Cát Lượng hay sao?. Mà nói bà ta học từ Tôn Tử cũng được đi!.

– Nói hay lắm!. Bất quá tình huống này giữa chúng ta cùng Hồ Ân đối địch không nói là dùng binh, nhưng mà tính chất xác thực có vài phần tương đồng. Bà ta đúng là thiên về bày binh bố trận, binh trong âm binh, trận trong trận pháp. Hơn nữa, cái này Kì Môn Độn Giáp, bất kể Đạo hay Vu, sự ứng dụng đều rất da dạng, bà ta không dùng thì một đường uổng phí!.

– Ta hiểu rồi. Cái Thường Sơn Xà trận này, tính chất tương trợ cho nhau, bố cục xây dựng dựa theo tập tính của loài Thường Sơn Xà. Đánh đầu có thân và đuôi cứu, đánh thân có đầu cùng đuôi cứu, đánh đuôi lại có đầu cùng thân cứu, công thủ vô cùng linh hoạt, chặt chẽ. Tam Sinh Môn nếu mô phỏng Thường Sơn Xà trận thì không quá phức tạp, lại có sự linh hoạt cùng hữu dụng.

Linh Đẩu Lão chậm rãi phân tích, những gì Tiêu Yến Thanh muốn nói, lão đã thay hắn nói, chỉ khoanh tay nhẹ gật đầu xác nhận.

– Nếu không phát sinh có Hoả Thiểm Thượng Thần, có lẽ cương thi kia đã xuất hiện, cùng pháp trấn nơi này lưỡng bại câu thương với tôi và Hiểu Vương. Nhưng mà chúng đã lầm rồi, một là chúng chết, hai là tôi thắng!.

Linh Lão nghe xong bật cười hắc hắc, tên tiểu tử này không biết đạo hạnh cao bao nhiêu, ngạo khí cũng lớn lắm, lúc lắc đầu nói.

– Ta bảo ngươi này, thiếu đạo sĩ. Trên đời có câu: “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”. Không phải sao?.

– So về uy lực, không so về âm hiểm. Câu đó chẳng qua nói đểu ma đạo mà thôi. Đều không để ý!.

Tiêu Yến Thanh bừa bãi nghị luận, khoát tay buồn chán. Đạo lý không bằng hành động, muốn thắng thì tốt nhất đừng quản đạo lý nhiều quá. Có câu: “Thiên Địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu”. Có thiện tất có ác, ông trời không bởi vì ngươi là người tốt mà hiền ái ngươi, cũng sẽ không bởi vì hắn là kẻ ác mà trựng phạt hắn. Tâm lý dựa dẫm vào tín ngưỡng Yến Thanh hắn không bài xích nhưng cũng không đồng tình, xưa nay đều tự thân phấn đấu lấy những gì mình mong muốn.

Thời gian lưu lại chỗ này đã lâu, bọn họ ngầm xốc lại tinh thần, Tiêu Yến Thanh cầm theo Hoả Điểu Trường Đăng, cũng không trì hoãn nữa, nhấc tay mở cánh cửa trước mặt. Két một tiếng, bọn họ nhanh chóng đi vào bên trong.

Sinh Môn cuối cùng không hiểu vì sao đã được thắp sẵn nến, không gian vì thế đỡ đi phần nào tăm tối. Mặc kệ nến đó có phải là Âm Liệt Hoả hay không, đây là đối với hắn tiện nghi, đỡ phải dùng tới Hoả Điểu Trường Đăng này, bèn vui vẻ cất đi cây đèn. Lâm Huyền Trúc nhìn thấy có nến tồn tại trong phòng, phản ứng theo tự nhiên trừng mắt kêu lên.

– Nến…nến kia liêụ có nguy hiểm gì hay không?.

Tiêu Yến Thanh đi tới cẩn thận xem xét mấy cây nến một chút, cảm thấy không có gì quái lạ, mới quay lại xác thực.

– Không có!. Nơi này chỉ có mấy cây nến lớn, chỉ là để lấy ánh sáng thôi. Nến được làm từ chất liệu thông thường.

Bấy giờ Huyền Trúc mới khẽ thở phào.

– Ấy. Nơi này làm sao lại hữu nghị thắp sẵn nến như vậy?.

Đến lượt Lê Vi hồ nghi lên tiếng. Tiêu Yến Thanh dừng một chút, xoay người đem tia mắt sắc bén quét khắp phòng một lượt. Bởi vì không gian trong toà nhà bị các pháp trận bóp méo, các căn phòng đều rộng hơn diện tích thực, dẫu có vài cây nến đang thắp cũng không tài nào sáng sủa nổi. Hắn nhất thời chưa phát hiện được gì, chỉ nhắc nhở cả bọn.

– Không biết!. Dẫu sao có còn hơn không, đừng thắc mắc nữa!. Tôi đang cảm nhận tung tích kẻ lạ mặt dính dáng tới Sinh Môn trước, trật tự một chút.

Mọi người không nói thêm lời, chỉ tập trung cảnh giác.

Xì, xì, xì…

– Á!. Có rắn!.

Lâm Huyền Trúc giật thót mình, nhảy lên một cái, cuống quýt chạy tới sát Hiểu Vương, một tay ôm ngực một tay giương lên chỉ chỉ vị trí vừa mới đứng.

– Có…có rắn!. Chân tôi vừa bị nó trườn qua!.

Mọi người nhất thời kinh ngạc, dồn hết tập trung về hướng ngón tay cô chỉ tới.

– Đâu, nó bò đi đâu rồi???.

Lê Vi nhăn mặt căng thẳng, khi còn sống cô cũng sợ rắn lắm, bộ dạng này đây là quên mất thân phận chính mình hay sao. Hiểu Vương nắm bàn tay Huyền Trúc trấn an cô.

– Bình tĩnh, nó không cắn là may rồi. Chắc nó đã bò đi.

Ở một bên, Tiêu Yến Thanh không có ứng đáp, hành động trở nên hơi kì lạ. Mọi người bởi vì đã rõ tính hắn, tự nhiên không dám làm phiền. Tiêu Yến Thanh hơi nghiêng đầu, hai tay để sau lưng, đầu mày chút đỉnh co lại. Vành tai hắn vốn rất mẫn cảm, tại thời điểm này chính là dùng tiện nghi này để thám thính tình hình, có động, lập tức một chút âm thanh nhỏ cũng không bỏ qua.

Mấy giây kinh qua có chút căng thẳng, Yến Thanh đột nhiên giơ tay về phía mọi người, ngón trỏ còn lại đặt trên cửa miệng, xùy một tiếng. Đây là hắn vừa nghe ra trong bóng tối có biến, vội thì thầm báo cho cả đám.

– Trong phòng này xác thực có động vật…